Cây khô gặp mùa xuân
Chương 4 : Cây khô gặp mùa xuân
Một lần nữa gặp lại nhau ở nhà hát Bắc Thành .
Lần trước Tống Hoài An hỗ trợ vụ án nữ nghệ sĩ bị vi phạm hợp đồng , bởi vì lần trước Tống Hoài An giúp cô ấy thắng kiện, cho nên lần này biểu diễn cũng giữ lại cho Tống Hoài An vị trí ghế đầu, mời anh tới xem.
Tống Hoài An vốn không muốn tới xem, chỉ cảm thấy gần đây có chút phiền lòng nên thừa dịp cơ hội này đi giải sầu, thậm chí ngay cả diễn cái gì anh cũng không biết thì anh đã tới rồi .
Tống Hoài An không nghĩ tới ở nơi đó gặp được Tùy Ngộ, càng không nghĩ tới Tùy Ngộ không phải đi một mình mà cùng Du Giang Niên tới. Càng thêm trùng hợp chính là Du Giang Niên với Tùy Ngộ ngồi ở vị trí bên cạnh anh.
Tống Hoài An ngày đó không có chuyện gì làm, cho nên đến rất sớm. Vừa ngồi xuống không bao lâu, liền thấy Tùy Ngộ cùng Du Giang Niên cùng nhau xuất hiện.
Hai người song song đi tới, vừa nói vừa cười, xa xa nhìn sang rất xứng một đôi.
Đúng vậy, đáng chết một đôi, một người mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có thịt, người cao 1m85 chân dài, âu phục đen khéo léo, một người cúi đầu cười nhạt, thẹn thùng làm người hài lòng, trai tài gái sắc, thật là một đôi đáng chết đâm vào trong lòng Tống Hoài An vỡ nát.
Anh nhớ tới ở trung tâm thương mại cô mua nút tay áo, không biết Du Giang Niên để lên áo sơmi có đẹp như vậy không....
Anh chưa từng chán ghét Du Giang Niên , cho dù Du Giang Niên chán ghét anh, nhằm vào anh, nhưng hiện tại, giờ này khắc này, anh lại giống như không màng tất cả muốn phạm pháp, ở trên người Du Giang Niên đem tất cả tức giận, không cam lòng, ghen ghét...... Tất cả tất cả u ám cũng phát tiết ra ngoài.
Anh lại nhớ tới buổi tối hôn lễ kia. Tùy Ngộ đẩy anh ra, cười trong nước mắt, không nói một lời, sau đó rời đi.
Đêm hôm đó Tùy Ngộ đáng thương làm người đau lòng nhưng hiện tại Tùy Ngộ đi chậm rã về phía anh tươi đẹp động lòng người như vậy, chênh lệch như vậy không thể không làm cho anh cảm thấy thẫn thờ, cùng với nội tâm sợ hãi trong anh từng chút từng chút lan tràn phát sinh giống như cây mây và dây leo cây có gai, đâm vào anh khiến cả người khó chịu, động một cái toàn thân đều đau.
Thấy Tống Hoài An , Tùy Ngộ đang tươi cười đều cứng lại rồi, Du Giang Niên tự nhiên ôm chặt bả vai cô để cô ngồi xuống.
Du Giang Niên nhìn mắt Tống Hoài An ẩn nhẫn không lộ vẻ mặt , thật là thoải mái còn nhịn không được nhìn anh nhướng mày thị uy.
Tống Hoài An nắm chặt tay gắt gao, ép buộc mình dời ánh mắt không nhìn bọn họ nữa.
Du Giang Niên ngồi ở giữa ngăn cách Tống Hoài An cùng Tùy Ngộ , chậm rãi ngồi.
Du Giang Niên còn làm bộ kinh ngạc, đập vào mắt trào phúng tràn đầy cùng Tống Hoài An chào hỏi, “U ~ Tống đại luật sư, làm sao có thời gian rỗi rãnh đến xem kịch ?”
Tống Hoài An kéo áo khoác, ngồi đàng hoàng, nói, “Đúng vậy, bạn đưa vé vào cửa.”
“Nga ~ phải không? Chúc anh xem kịch vui vẻ.” Nói xong, Du Giang Niên không phúc hậu cười, tiếng cười muốn bao nhiêu tiện có bấy nhiêu tiện.
Tống Hoài An biết Du Giang Niên cố ý, nhưng hết lần này tới lần khác trên mặt lại để cho người ta không khơi ra một chút tật xấu nào, anh đành phải cắn răng kềm chế, hơn nữa anh biết, vô luận nói cái gì, hay cái gì cũng không nói, hôm nay anh đều thua, thua triệt triệt để để nhưng hiện tại anh chỉ có thể để cho bản thân không thua một cách chật vật như vậy, đây cũng là bản thân anh không cho phép.
Anh, Tống Hoài An, không thể thua, chỉ có thể thắng, nếu nhất định phải thua, vậy làm bộ như rất không quan tâm, anh coi như thua cũng sẽ không để cho đối thủ thắng được quá vui vẻ. Đây là Tống Hoài An, vĩnh viễn không thể thua là Tống Hoài An.
Vở kịch bắt đầu , hình ảnh đầu tiên chính là quán Chu công , sau đó Lỗ Quý, Bốn Phượng, Chu Hướng, Phồn Y, Chu Bình, Chu Phác Viên...... Một người tiếp một người lên sân khấu.
Tống Hoài An tuy rằng ép mình phải xem kịch, nhưng nhìn một hồi, phát hiện hóa ra là bản《 Giông Tố 》, nhất thời cảm thấy đau đầu không thôi.
Lại là 《 Giông Tố 》, hết thảy đều trốn không thoát khỏi số mệnh.
Tâm trạng lại một lần nữa không tự chủ bay đến trên người Tùy Ngộ .
Sợ hãi, khủng hoảng, lo âu, bất an, giãy giụa, vô lực......
Nhìn động tác giữa Du Giang Niên cùng Tùy Ngộ , thật không giống bạn bình thường đơn giản như vậy, hiện tại trong quá trình đang xem kịch , hai người cũng kề tai nói nhỏ. Nếu Du Giang Niên chỉ theo đuổi Tùy Ngộ còn tốt, anh còn có cơ hội, nếu bọn họ đã là người yêu, dựa vào hiểu biết Tống Hoài An đối với Tùy Ngộ, khẳng định cô sẽ giống như trước đối xử Du Giang Niên giống như đối xử với anh năm đó, đến lúc đó, cơ hội gần cô anh cũng không có, huống chi muốn đem cô đoạt lại.
Càng muốn, Tống Hoài An càng cảm thấy bất an. Cái loại này bất an, làm anh như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Sau khi kịch được một nửa, Tống Hoài An nghe thấy được Tùy Ngộ đang nức nở, theo bản năng anh móc khăn tay trong túi, muốn đưa cho cô chỉ là anh còn không chưa lấy ra đã thấy Du Giang Niên trước một bước đã lấy khăn giấy đưa cho cô.
Tống Hoài An gắt gao vò chặt khăn tay, bởi vì quá dùng sức, mu bàn tay lộ ra gân xanh dữ tợn, cuối cùng vẫn đem nó thả lại trong túi.
Anh bất giác tự giễu, hiện tại anh đối với cô thân phận đều không có......
Anh rốt cuộc không thể không thừa nhận, anh đánh mất người con gái này rồi......
Tầm 3 giờ kịch cuối cùng kết thúc, tan cuộc.
Du Giang Niên đứng dậy đưa tay ra về phía Tùy Ngộ , Tùy Ngộ nắm tay, Du Giang Niên tự nhiên nắm tay cô. Trọn bộ động tác nước chảy mây trôi, tự nhiên làm Tống Hoài An sợ hãi.
Du Giang Niên mỉm cười vô hại, nhìn Tống Hoài An nói, “Đại luật sư, chúng tôi đi trước.”
Tống Hoài An nhìn mắt Tùy Ngộ, phát hiện cô không nhìn anh, cúi đầu nhìn di động không để ý tới Du Giang Niên.
Du Giang Niên thích thấy Tống Hoài An như vậy, nhìn như vậy Tống Hoài An nói không ra lời , cố nén cười nói, “Thật không lễ phép.”
Du Giang Niên cùng Tùy Ngộ bước ra hậu trường. Tùy Ngộ nhịn không được hỏi, “Anh không thích anh ấy?”
“Ừ!” Du Giang Niên thẳng thắn không kiêng kị, lại sờ sờ đầu cô, nói “Anh ta không xứng với em "
Tùy Ngộ sửa sửa tóc, gượng cười. Trước đây chỉ biết người khác nói cô không xứng với Tống Hoài An, là cô trèo cao Tống Hoài An, đây là lần đầu tiên có người nói Tống Hoài An không xứng với cô.
Tùy Ngộ nhớ tới lần đầu tiên bị người trước mặt nói mình không xứng với Tống Hoài An , cô còn khóc. Khi đó chắc chắn rất thương tâm, cho nên ngay cả che giấu cũng không có.
“ Thật ra thì,” bởi vì bị người khác nói qua, biết “Không xứng với” thống khổ, cũng bởi vì sâu trong nội tâm cô vẫn luôn cảm thấy Tống Hoài An là người hoàn mỹ , cho nên ý niệm đầu tiên là muốn thay anh phản bác, nhưng lời nói đến bên miệng cô lại giống như ở trong mộng mới tỉnh sửa lại lời, “Đều đã qua. Anh cũng không cần tỏ địch ý với anh ấy như vậy, đều trong vòng với nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.”
Du Giang Niên khinh thường hừ một tiếng, nói: “Anh còn sợ anh ta?!”
Tùy Ngộ không muốn tiếp tục cái đề tài này, cũng vừa vặn tới phía sau đài, gặp được Liễu Trác, Tùy Ngộ liền bỏ qua Du Giang Niên ở một bên đi đến trước mặt Liễu Trác , đem bó hoa đưa cho bà, tán thưởng nói, “Mẹ diễn thật tốt.”
Liễu Trác mới vừa diễn xong vai Lỗ Thị Bình còn chưa tẩy trang, vui vẻ tiếp nhận hoa sau đó đến trước bàn trang điểm mân mê tháo trang sức. Thở dài nói: “Mẹ làm nhanh thôi chờ mẹ một chút.”
Tùy Ngộ đứng ở một bên nhìn bàn đầy đạo cụ đồ trang sức, cảm thấy vui liền thuận tay cầm lên xem, “Không vội đâu ạ, mẹ cứ từ từ làm. "
“Đúng vậy, không vội , ba cũng không khỏe nhanh như vậy đâu.” Nói xong Du Giang Niên dựa vào bàn hóa trang, móc di động ra chơi.
Bởi vì phòng hóa trang dùng chung, những diên viên khác trong tổ kịch chụp ảnh kỉ niệm bên ngoài, lúc này đã trở lại, giờ có vẻ có chút chen chúc.
Du Giang Niên nhìn anh tuấn , khí chất tốt, người đến nhìn thấy Du Giang Niên đều không tránh được ghé mắt nhìn vài lần.
Sau khi buổi kịch kết thúc diễn viên " Bốn Phượng " cùng với các diễn viên khác chụp ảnh xong cũng quay lại muốn lôi kéo Liễu Trác chụp ảnh chung, Liễu Trác không lay chuyển được liền đồng ý.
Chụp xong , “Bốn Phượng” mới phát hiện đứng ở bên cạnh là Du Giang Niên. Phong độ nhẹ nhàng, ngọc thụ lâm phong, lúc này mặc dù không lên tiếng nhưng mà đứng ở một bên chơi di động càng tỏa ra khí chất xuất trần, nhạc cao siêu quá ít người hiểu, không khỏi đối với Du Giang Niên có vài phần tâm tư.
“Trác tỷ, đây là con trai chị sao?”
Liễu Trác chỉ cười, không nói gì. Tuy rằng Du Giang Niên cái gì cũng không nói, đối với bà cũng rất tốt, nhưng từ đầu đến cuối không gọi Liễu Trác một tiếng mẹ. Ngày thường nhiều người đã biết sẽ cố tránh không nói gì, nhưng có vài trường hợp khó tránh khỏi có chút không hiểu rõ, thừa nhận thì bà sợ Du Giang Niên không thích, không thừa nhận lại sợ Du Giang Niên cảm thấy bà không để ý tồn tại của Du Giang Niên, bởi vậy đại đa số dưới tình huống đó Liễu Trác đều cười không nói, người khác cảm thấy đó chính là không phải vậy chính là không phải.
Vốn “Bốn phượng” được bố trí bàn trang điểm cạnh Liễu Trác , mấy bàn đều liền nhau mỗi người chiếm vị cũng không tính rộng nhưng cũng đủ dùng. Nhưng Du Giang Niên với Tùy Ngộ một người đứng một bên, Du Giang Niên lại vừa vặn đứng giữa chỗ Liễu Trác cùng “Bốn phượng” , khó tránh khỏi cũng sẽ chiếm được vị trí của “Bốn phượng” .
Trong khi “Bốn phượng” còn sầu không biết đáp lời thế nào, vừa vặn thấy cơ hội này đến gần Du Giang Niên.
“Chào anh, tôi tên Vương Tình.”
Du Giang Niên chuyển ánh mắt từ màn hình dời đến bàn tay giữa không trung, lại từ tay nhìn về phía mặt Vương Tình, híp mắt đánh giá người này. Cuối cùng mới vươn tay nắm, “Chào, Du Giang Niên.” Dứt lời nhanh chóng thu hồi tay.
“Tôi vừa rồi diễn chính là Bốn Phượng.”
Tùy Ngộ mới vừa cầm lấy ly nước Liễu Trác đưa uống một ngụm thì nghe được những lời này của Vương Tình, trực tiếp bị sặc. Không khỏi sinh lòng bội phục, là kẻ tàn nhẫn!
Vương Tình nhất định cho rằng Du Giang Niên là con trai của Liễu Trác nên mới nói như vậy. Rõ ràng chính là nói anh là con trai Liễu Trác, tôi vừa rồi diễn chính là Bốn Phượng, cũng là con gái Lỗ Thị Bình , thường xuyên qua lại như thế, chúng ta không phải có duyên phận sao.
Nhưng cô ấy hình như đã quên, 《 Giông Tố 》 là một bi kịch.
Hiển nhiên Du Giang Niên cũng đoán được, lúc này nghe thấy Tùy Ngộ ho khan , híp mắt lộ ra nụ cười tà ác.
Du Giang Niên cất di động, cười tủm tỉm đến bên Tùy Ngộ.
Tùy Ngộ vừa thấy nụ cười kia, rõ ràng không có ý tốt , không khỏi nghĩ đến việc lui về phía sau, nhưng phía sau cô là cái bàn, lúc này căn bản không cách nào trốn, chỉ có thể hướng về phía Du Giang Niên ban cho ánh mắt cảnh cáo, đừng xằng bậy, mẹ còn ở đây!
Du Giang Niên cũng thu được ánh mắt Tùy Ngộ , càng thêm đắc ý tươi cười cũng càng ngày càng đậm, càng ngày càng không có ý tốt.
Cho đến khi đi đến bên người Tùy Ngộ , Du Giang Niên trực tiếp để tay sau lưng Tùy Ngộ vỗ nhẹ trên lưng cô, ngoài miệng còn dùng giọng nói cưng chiều: “Đồ ngốc, làm sao đần như vậy, uống nước cũng có thể sặc?!”
Giọng nói đó có thể để cho người ta nổi da gà cả người.
Du Giang Niên không nói lời nào còn tốt, Du Giang Niên vừa nói như vậy, Tùy Ngộ càng cảm thấy trong khí quản sặc đầy nước, khó chịu đến mặt cô nghẹn đỏ.
Liễu Trác nhìn hai người bọn họ lại bày trò lừa bịp vặt, cũng cười vui vẻ, bà cảm thấy hiện tại nơi này biết diễn kịch nhất chính là Du Giang Niên.
Vương Tình nhìn nhìn bọn họ, cảm thấy có chút xấu hổ, đang chuẩn bị thu hồi ánh mắt, lại thoáng nhìn đứng ở cách đó không xa Tống Hoài An, vì thế liền đối với Tống Hoài An cất cao giọng, gọi: “Tống luật sư, nơi này.”
Tùy Ngộ còn nghĩ, thế giới này họ Tống không dừng ở mỗi mình Tống Hoài An , họ Tống lại làm luật sư không dừng ở mỗi mình Tống Hoài An , họ Tống làm luật sư, hôm nay lại tới xem kịch bản hẳn không chỉ có một mình Tống Hoài An đi.
Nhưng ánh mắt nhanh con trái tim, cô nghe được câu “Tống luật sư” của Vương Tình đã lập tức quay đầu đi.
Đúng là Tống Hoài An.
Tống Hoài An vẫn đang nhìn Tùy Ngộ, anh đã đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm Tùy Ngộ một lúc, bắt đầu khi cô uống nước bị sặc, Du Giang Niên đi đến bên người cô vỗ lưng cho cô , gọi cô là đồ ngốc, trên mặt cô đỏ ửng, toàn bộ toàn bộ đều được Tống Hoài An thu vào trong mắt, nên xem, không nên xem, anh muốn nhìn, không muốn xem nhưng toàn bộ đều nhìn thấy.
Một khắc kia Tống Hoài An không cách nào che dấu bản thân yếu ớt, sợ hãi cùng tức giận.
Anh vẫn còn ảo tưởng Du Giang Niên đang theo đuổi cô, anh còn có cơ hội, nhưng những thứ anh thấy trước mắt một màn này thờ, bức tường yếu ớt mỏng manh anh đang xây lên tức khắc sụp xuống. Anh đứng ở một bên nhìn bản thân sụp xuống, bất lực, cũng không biết làm sao.
Nếu Tùy Ngộ có thể sớm một chút phát hiện tồn tại của anh có lẽ còn có thể nhìn thấy đáy mắt Tống Hoài An ngăn không được mờ mịt cùng phẫn nộ, nhưng người phát hiện ra Tống Hoài An lại là Vương Tình thì anh cũng đã thay đổi thành bộ dáng phong thái ôn văn nho nhã.
Tống Hoài An đi đến trước mặt Tùy Ngộ cùng Du Giang năm , mang theo nụ cười không chê vào đâu được , đối với Du Giang Niên cũng là đối với Tùy Ngộ hay tự nhủ cho chính mình.
“Chúc mừng .”
Chúc mừng em không có anh cuộc sống vẫn rực rỡ như cũ, vẫn chói lọi như cũ, cũng chúc mừng anh cuối cùng hoàn hoàn toàn toàn mất đi em, mất đi trụ cột duy nhất của anh dưới vực sâu không đáy.
Du Giang Niên đem tay đặt sau lưng Tùy Ngộ dịch lên bả vai Tùy Ngộ , gắt gao ôm, một bộ thành tâm thành ý nói “Cảm ơn. Tống luật sư cũng già đầu rồi, bản thân cũng nhanh tìm đối tượng cho mình đi.”
“Cảm ơn đã quan tâm.” Tống Hoài An cười nhìn vào trong mắt Tùy Ngộ, sau đó quay về phía Vương Tình.
Tống Hoài An liếc mắt nhìn làm trong lòng Tùy Ngộ không ngừng sợ hãi, không nhịn được run lên.
Du Giang Niên tăng cao âm lượng, như cố ý nói cho Tống Hoài An nghe , chán ghét nói: “ Làm sao? Lạnh phải không, anh ôm sát như vậy còn lạnh không?” Lời trong lời ngoài đều là quan tâm, nói xong ôm sát Tùy Ngộ.
Chỉ có Tùy Ngộ biết, Du Giang Niên ở bên tai mắng cô, nói: “Nhìn em đi , đồ không có tiền đồ!” Lại nhéo nhéo mặt cô để cô phối hợp.
Tùy Ngộ cũng tận lực phối hợp, “Không lạnh.”
“Buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Gì cũng được ạ.”
Tống Hoài An ép bản thân không để cho mình xoay người đi chú ý bọn họ, đè nén nhìn Vương Tình nói: “Tôi ở bên ngoài chờ .”
Nói xong, Tống Hoài An rời phòng hóa trang, nhưng coi như rời đi, cảnh quay giữa Tùy Ngộ cùng Du Giang Niên , còn có Du Giang Niên cùng Tùy Ngộ nói chuyện, giống như bộ phim tua đi tua lại trong đầu của anh không ngừng quay cuồng, kêu gào.
Ở trong gió tay Tống Hoài An kẹp một điếu thuốc, lần đầu tiên cảm thấy mình uất ức như vậy, như bị người trước mặt xử tội . Anh cảm thấy anh như nhân vật " Chu Bình " trong vở kịch vừa nãy, đến cuối cùng còn không còn một người phụ nữ nào còn sống bên cạnh.
Mà phòng hóa trang, Tống Hoài An vừa rời đi, Tùy Ngộ liền đẩy tay Du Giang Niên, tâm tình có chút hạ xuống, đứng ở một bên không hề lên tiếng.
Du Giang Niên đối với biểu hiện của Tùy Ngộ rất xem thường, nhịn không được chửi thầm một tiếng, ở bên tai Tùy Ngộ đánh giá nói: “Tống Hoài An chính là thứ hèn nhát.”
Tùy Ngộ cũng không phản bác, chẳng qua là đứng gượng gạo cười.
Liễu Trác không nghiêm túc nhìn động tác nhỏ giữa Du Giang Niên cùng với Tùy Ngộ , chỉ đơn thuần cảm thấy Tống Hoài An rất không tồi, hào hoa phong nhã, phong độ nhẹ nhàng, trong lòng bà thật ra muốn gán Tống Hoài An cùng Tùy Ngộ nên nhịn không được hướng Vương Tình hỏi thăm, “Tiểu Tình ơi, người vừa nãy là bạn trai em sao?”
Vương Tình thấy vẻ mặt Liễu Trác cũng biết ý tứ của bà, thoải mái giải thích nói: “Không phải, không phải lần trước em dính phải vụ kiện sao, anh ấy giúp em thắng kiện, vừa hay hôm nay em có buổi diễn nên mời anh ấy tới,mời anh ấy bữa cơm để cảm ơn thôi.”
Tùy Ngộ tuy rằng nội tâm vẫn luôn mặc niệm nói, không liên quan đến cô, không liên quan đến cô, không liên quan cô ...... Nhưng tai lại nhịn không được muốn nghe.
Tùy Ngộ không thể không thừa nhận, nghe được lời Vương Tình nói, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, như khối đá đè nặng trong lòng cô khiến cô không thở nổi nhất thời biến mất .
Liễu Trác vẫn còn muốn tiếp tục hỏi nhưng đã bị Du Giang Niên ngăn cản.
“Tống Hoài An không phải là thứ tốt gì.”
Liễu Trác nghe ra trong giọng nói của Du Giang Niên tràn đầy khinh thường cùng chán ghét, cũng không có hỏi nữa.
Vương Tình nhếch mép một cái, cũng không nói nữa, đi tháo trang sức.
Vương Tình tuy rằng rất thưởng thức Tống Hoài An, nhưng không đến mức vì anh đắc tội người khác, đặc biệt là Du Giang Niên người này cả người tản ra một loại hơi thở không dễ chọc , Vương Tình chỉ cần không ngốc cũng biết Du Giang Niên lai lịch không nhỏ, hơn nữa dù sao cũng là người bên trong, không nhiều không ít cũng biết Liễu Trác có bối cảnh không đơn giản, mà Du Giang nếu là con trai của Liễu Trác tự nhiên cũng không phải người dễ đối phó.
Tuy rằng Tống Hoài An cũng không đơn giản, nhưng bây giờ anh không có ở đây, cô ta cũng không cần thiết làm cái việc âm thầm cống hiến như vậy.
Tùy Ngộ đã quen việc Du Giang Niên đối với Tống Hoài An có địch ý, cô cũng lười phản bác, hơn nữa trình độ nhất định Du Giang Niên nói cũng không phải không có đạo lý, cô cũng không phải không biết, cô chỉ có thói quen tiếp nhận thông tin một cách có chọn lọc, cô chỉ nhìn mặt tốt của Du Giang Niên, không đi để ý tới sau lưng của anh ta âm hiểm xảo trá, tính cách phức tạp, vỡ nát thối nát.
**** tui ốm nên lên chương chậm , mn thông cảm nha.
Tào Ngu (1919-1996) là kịch gia tên tuổi của Trung Hoa, sinh ra trong một gia đình quan lại đã suy tàn. Ông học tiếng Anh, tiếng Pháp ở Đại học Thanh Hoa, đọc nhiều tác giả phương Tây, đặc biệt rất mê kịch và giỏi đóng kịch.
Ngay từ thuở mới lớn, ông đã chứng kiến nhiều cảnh xấu xa nhơ bẩn trong xã hội Trung Hoa phong kiến bán thuộc địa nên về sau ông đem những cảnh ấy vào trong Lôi Vũ. Cái mặt trái của xã hội gây cho ông nhiều nỗi đau buồn nên ông bất bình và căm thù cái xã hội bất công xấu xa ấy.
Lôi Vũ gây chấn động dư luận, được dịch ra tiếng Nhật rồi tiếng Anh nên được phổ biến khá rông rãi trên thế giới.
Câu chuyện của Lôi Vũ được kể tóm tắt như sau:
“Chu Phác Viên hồi còn trẻ yêu một người đầy tớ gái xinh đẹp tên Thị Bình và có với nàng hai đứa con trai. Đứa lớn tên là Chu Bình, đứa nhỏ còn nằm trong bụng mẹ. Sau vì muốn cưới một cô con gái nhà giàu, gia đình Phác Viên đuổi nàng đi, bắt lại Chu Bình rồi tung tin nàng đã chết.Thị Bình nhảy xuống sông tự tử nhưng được cứu sống. Sau đó, nàng lấy người chồng khác là Lỗ Quý, một tên lưu manh, nghiện rượu, rất xảo quyệt và vô liêm sỉ, sinh được một đứa con gái tên là Lỗ Tứ Phượng. Còn đứa con riêng của nàng với Chu Phác Viên nằm trong bụng mẹ ngày nào, sau khi sinh được Lỗ Quý đặt tên là Lỗ Đại Hải.Hơn 20 năm sau, tình cờ Lỗ Quý và Phượng cùng vào làm đầy tớ nhà Chu Phác Viên lúc này đã trở thành ông chủ mỏ, còn Lỗ Đại Hải thì làm công nhân trong mỏ của Phác Viên. Thị Bình vì bận đi làm ăn xa nên không hề hay biết.Lúc này Phác Viên đã có vợ sau là Phồn Y, chỉ lớn hơn Chu Bình có 7 tuổi. Phồn Y còn trẻ, khao khát yêu đương mà Phác Viên thì đã già, tính tình khô khan, lạnh lung, khắc nghiệt. Phồn Y bèn tìm cách quyến rũ Chu Bình, con riêng của chồng. Lúc đầu Chu Bình cũng sốt sắng đáp lại tình nàng, nhưng về sau thì lạnh nhạt dần vì mặc cảm tội lỗi và cũng vì yêu Phượng, hơn nữa bấy giờ Phượng đã có thai với Bình.Chu Xung, con của Phồn Y và Phác Viên, cũng yêu Phượng, nhưng không được nàng đáp lại.Khi biết Chu Bình không còn yêu mình nữa, Phồn Y phẫn uất căm hờn, lồng lộn như con thú dữ bị dồn vào bước đường cùng, tìm cách phá phách cho hả giận rồi muốn ra sao thì ra. Trong môt chuyến về thăm nhà, Thị Bình được Phồn Y mời lại chơi và báo cho biết vì Chu Xung yêu Phượng nên buộc phải thôi việc.Trong khi đó, Lỗ Đại Hải cầm đầu một cuôc đình công ở mỏ, về đặt yêu sách với Phác Viên. Do một sự tình cờ, Phồn Y biết Thị Bình là vợ trước của Phác Viên, là mẹ của Chu Bình, còn Đại Hải là con của Phác Viên và Thị Bình.Vào lúc nửa đêm, trong khi Giông tố nổi lên dữ dội ở bên ngoài thì trong nhà Giông tố cũng nổi lên: lúc cả gia đình Lỗ Quý đang có mặt ở nhà Phác Viên và Chu Bình sắp dắt Phượng bỏ trốn thì Phồn Y gọi Phác Viên ra, vạch trần sự thật cho mọi người biết. Đã đến nước ấy, Phác Viên đành phải nói hết. Thế là Phác Viên, Thị Bình, Chu Bình, Đại Hải và Phượng phải đối diện nhau trong một hoàn cảnh hết sức bi thảm và đau xót. Mãi đến lúc đó, Chu Bình mới biết mình yêu em gái, Phượng mới biết mình có thai với anh ruột, Đại Hải mới biết lão chủ mỏ phải chịu trách nhiệm về vụ bắn giết thợ đình công và bị mình chửi rủa tàn nhẫn chính là cha đẻ của mình.Đau đớn quá, Phượng lẻn ra ngoài, nắm một sợi dây điên đứt để tự tử. Nghe tiếng thét rùng rợn của Phượng, Chu Xung chạy ra, thấy nàng đã chết bèn ôm lấy nàng để điện giật chết theo. Đại Hải nhảy qua cửa sau chạy mất. Phác Viên gọi lại không được, chợt nhớ tới Chu Bình thì bỗng có tiếng súng nổ ở phòng bên. Phồn Y giật mình chạy qua xem rồi la thất thanh: Chu Bình chết rồi! Thị Bình bước được 2 bước rồi khuỵu xuống, ngã sấp trên sàn gạch.Ngôi nhà của Phác Viên sau đó trở thành một dưỡng đường. Phồn Y và Thị Bình đều hóa điên và cùng dưỡng bệnh ở đấy. Trong màn giáo đầu, Phác Viên đến thăm Phồn Y ở trên lầu và trong màn kết, Phác Viên xuống tầng dưới thăm Thị Bình. Thị Bình không nhận ra người tình cũ nữa và đăm đăm nhìn ra cửa sổ mong Đại Hải trở về, nhưng đã 10 năm qua, Phác Viên cho người tìm kiếm khắp nơi mà không thấy Đại Hải đâu cả”.Vở kịch có nhiều tình tiết dữ dội, diễn tiết rất nhanh, thắt rồi lại mở, mở rồi lại thắt, càng về sau nhịp độ thắt mở càng nhanh để rồi cuối cùng kết thúc một cách rất bi thảm với 2 người điên và 4 cái chết.Trong vở Lôi Vũ, tác giả đã khéo léo dùng “Giông tố” của thiên nhiên ở ngoài trời để kích thích bản năng của con người, khiến cho “Giông tố” trong lòng người cũng nổi dậy và càng lúc càng thêm cuồng loạn đến mức kinh khủng.
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
80 chương
46 chương
46 chương
284 chương
491 chương
11 chương
22 chương