Cây khô gặp mùa xuân
Chương 15 : Cây khô gặp mùa xuân
Tin tức Tùy Ngộ cùng Tống Hoài An quay lại với nhau không có giấu được Du Giang Niên, hoặc đơn giản hai người căn bản không nghĩ tới giấu, cô chỉ là không biết nên mở miệng nói như thế nào, không biết nên hình dung như thế nào này đoạn quan hệ.
Du Giang Niên rủ cô đi ăn bữa cơm, cô biết Du Giang Niên đã biết.
Du Giang Niên thường không mời cô đi ăn tối, cho dù bình thường cùng Liễu Trác, Du Minh cùng nhau đi ăn, bọn họ gần như không có ăn cơm một mình với nhau, trừ bỏ lúc ở Anh quốc , anh ấy đến vì đi công tác, mặc kệ nói như thế nào gặp mặt thì vẫn phải gặp. Nhưng đây là ở trong nước, đây là điều tuyệt đối chưa từng có.
Lúc Tùy Ngộ đến, Du Giang Niên đã gọi xong đồ ăn, dựa vào trên ghê, mặt đen thui thâm trầm, đem năm chữ “Lão tử vô cùng khó chịu” viết ở trên mặt.
Tùy Ngộ ngồi trên ghế chưa ấm, anh ấy bắt đầu thẩm vấn, “Hai người quay lại rồi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên.
Nhưng Tùy Ngộ ngay từ đầu cũng không tính toán lừa người khác, rốt cuộc Tống Hoài An không phải người không lấy được, chỉ là cô cũng không muốn chiêu cáo thiên hạ. Vốn dĩ tính toán làm cho mọi người tự phát hiện, nếu Du Giang Niên đã biết, cô cũng không có gì phải giấu giếm, ngược lại, cô còn cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, vì thế cô cũng không e dè thừa nhận “Ừ.”
“Em!” Không như tưởng tượng mưa rền gió dữ, Du Giang Niên thở dài, hỏi “Em nghĩ như thế nào?”
Cô nói không rõ, bởi vì chính cô cũng không biết.
“Tùy Ngộ, nếu em chỉ là không cam lòng, hoàn toàn không cần thiết như vậy.”
Không cam lòng sao? Có.
Chỉ là không cam lòng sao?
Giống như vậy nhưng không phải vậy.
“Anh Giang Niên, anh cảm thấy Tống Hoài An là người thế nào ?” Cô lại bổ sung “Vứt bỏ việc em với anh ấy có quan hệ, khách quan mà đánh giá.”
Xác thật, vứt bỏ quan hệ của Tùy Ngộ cùng Tống Hoài An , khách quan mà đánh giá người này, Tống Hoài An quả thật là một nhân tài, nhưng Du Giang Niên làm không được, bởi vì cô là Tùy Ngộ, cô là em gái . Bởi từ nhỏ anh ấy luôn mơ về một em gái nhỏ, giống như Tùy Ngộ vậy, có chút nghịch ngợm, nhưng lại rất ngoan. Hơn nữa từ tận đáy lòng, anh ấy chướng mắt Tống Hoài An, nhưng Tống Hoài An là một nhân tài, anh ấy cũng không cảm thấy có thể xứng đôi Tùy Ngộ.
“Hoài An... Còn nữa. Nhưng Tùy Ngộ, cậu ta không xứng với em.”
“Anh, vì sao anh nói anh ấy không xứng với em?”
Du Giang Niên nhìn cô một cái, bán tín bán nghi mà thử, “Em biết bối cảnh của cậu ta không?”
“Biết ạ.”
Du Giang Niên nhìn trên mặt Tùy Ngộ nửa điểm do dự cùng thương tiếc đều không có, liền biết Tùy Ngộ không biết, nhưng anh ấy cũng hoàn toàn không tính toán nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng, Du Giang Niên không đầu không đuôi nói
“Về sau nếu là phát sinh chuyện gì, nhớ rõ phải nói với anh.”
“Em có thể có chuyện gì?” Có chút ngại ngùng, nhưng là vì làm Du Giang Niên yên tâm, cô vẫn nói ra “Anh ấy hiện tại đối em khá tốt,... Rất tốt.”
Nhìn vẻ mặt ngại ngùng xấu hổ của Tùy Ngộ kia , Du Giang Niên không nói được gì nữa, anh ấy tuy rằng là anh trai, nhưng tình cảm dù sao cũng là chuyện của hai người, người ngoài khó mà nói quá nhiều. Huống hồ như Tùy Ngộ nói, Tống Hoài An đối với cô tốt, như vậy đủ rồi, có lẽ anh ấy hẳn là tin tưởng Tống Hoài An có năng lực xử lý tốt chuyệ xấu của bản thân, có năng lực bảo vệ tốt Tùy Ngộ.
“Ăn cơm đi.”
“Dạ!”
Vụ án của Hà Yến đứt quãng đánh hơn ba tháng, từ mùa xuân đánh tới mùa hè, cuối cùng vẫn là ly hôn.
Xử xong án ly hôn, Tống Hoài Khang muốn người một nhà ăn một bữa cơm, cũng muốn cho Tống Khang cùng tiếp thu Hà Yến. Không biết có phải bị cái án kiện kích thích không, Tống Hoài An cũng muốn mang Tùy Ngộ đi gặp cha mẹ.
Nhưng nếu biết sẽ ở bữa tiệc phát sinh chuyện như vậy, Tống Hoài An có lẽ sẽ không muốn mang cô đi ăn cơm.
Bữa cơm ăn đến vô cùng xấu hổ, bởi vì Tống Khang không thích Hà Yến, cũng không thích Tùy Ngộ. Nhưng so sánh với Hà Yến, ông ta đối với Tùy Ngộ còn khách khí. Ít nhất Tùy Ngộ gắp đồ ăn cho ông ta thì ông ta vẫn ăn, kêu ông ta một tiếng bác trai, ông ta sẽ xụ mặt gật gật đầu. Mà Hà Yến, Tống Khang cùng quả thật một ánh mắt cũng không cho, một chút để ý cũng không cho, giống như không có người này tồn tại .
Ăn đến cuối cùng ngược lại là Tống Hoài Khang thiếu kiên nhẫn trước, đem chiếc đũa quăng ở trên bàn cơm, giọng nói vô cùng không tốt, “Ba, Hà Yến là bạn gái con, ba có thể tôn trọng cô ấy một chút không, tôn trọng con một chút .”
Tống Khang cùng đem chiếc đũa dùng sức mà ném ở trên bàn cơm, không giận tự uy, đem Tùy Ngộ dọa sợ, Tống Hoài An bắt tay cô đang để trên đùi nhẹ nhàng mà nhéo một chút, ý bảo cô không cần khẩn trương.
Thình lình xảy ra giương cung bạt kiếm, trong nháy mắt kíp nổ như được bật ra.
Tống Hoài Khang cũng vỗ bàn ăn đứng lên, Hà Yến kéo không được, đối với Tống Khang phát tiết nói, “Cái gì bác cũng không hài lòng? Có phải không nói gì là không xứng tồn tại?”
Mà một bên Tống phu nhân hiển nhiên là người quen hòa giải, khuyên can thành thạo, “Hoài khang ~ sao lại nói chuyện với ba con như vậy, ba con không có ý tứ này. Chúng ta đều hy vọng anh em hai đứa đều vui vẻ!”
“Vui vẻ? Con cưới Hà Yến thì con mới vui vẻ.”
Tống Khang cùng vừa nghe đến cậu ta nói muốn cưới Hà Yến, lập tức đứng lên, chỉ vào Hà Yến nói: “Mày còn muốn cưới nó? Tống Hoài Khang! Cha dành nhiều thời gian dạy dỗ mày như vậy mà bây giờ mày chọc giận cha mày thế này sao?”
“Cô ấy làm sao? Còn không phải là từng ly hôn sao? Đều thời đại nào, cha đừng có hồ đồ ngang ngược như vậy, sớm hay muộn bị xã hội đào thải!”
“Hay lắm, hôm nay cha mày chính là ngang ngược đấy, cha mày ở một ngày, chúng mày cũng đừng nghĩ đến kết hôn. Cùng lắm thì cả đời không danh không phận ở chung đi, cha đây mắt không thấy tâm không phiền.”
“Cha!...”
“Tao chính là như vậy đấy. Từ nhỏ đến lớn, mày nói đi du học liền cho mày đi du học, mày muốn tổ dàn nhạc liền có tổ dàn nhạc, hiện tại tùy hứng đủ rồi? Khi nào nghĩ kỹ rồi liền trở về làm luật sư!”
“Con không đi, con không thích làm luật sư. Luật sư có anh là được. Không cần con.”
“Cái gì kêu không cần mày? Tống Hoài An cùng mày có thể giống nhau sao? Về sau công ty luật cũng là để lại cho mày, mày cần thiết phải trở về.”
Tùy Ngộ có thể cảm giác được khi Tống Khang nói ra những lời này , bàn tay đặt trên tay cô trở nên nặng nề, lại nghiêng đầu nhìn Tống Hoài An , đôi mắt anh trở nên ảm đạm.
Cô lén lút đem tay đặt ở trên mu bàn tay anh, nắm chặt.
Trên mặt bàn như nổi giông bão mây đen, dưới mặt bàn bọn họ cấm nắm tay lại kiên định như vậy.
Kết thúc cuộc cãi nhau Tống Hoài Khang mang theo Hà Yến rời đi.
Làm Tùy Ngộ nhìn đến cảnh tượng như vậy, Tống Hoài An cũng cảm thấy mệt mỏi, vì thế cũng muốn mang Tùy Ngộ rời đi.
Nhưng Tống Khang rõ ràng vẫn còn đang tức giận, thấy bọn họ nắm tay, liền hận không thể đem lửa giận đều rải đến trên người Tống Hoài An , ông ta trào phúng hỏi: “Bạn gái?”
Tống Hoài An theo bản năng mà đem Tùy Ngộ bảo vệ phía sau, “Dạ!” Sau đó lại đối Tống phu nhân nói “Mẹ, chúng con đi trước.”
“Ai, được.” Tống phu nhân cầm lấy tay Tùy Ngộ, xấu hổ nói “Ai, thật là làm cháu chê cười, nhưng đừng sợ . Chờ lần sau bảo Hoài An mang cháu đến ăn bữa cơm.”
“Dạ được ạ, chào dì ạ.”
Nói thật, Tùy Ngộ tuy rằng không thích Tống Khang nhưng là đối với Tống phu nhân lại cảm thấy vô cùng thân thiết, trên người bà mang theo vẻ người con gái Giang Nam ôn nhu, còn có khi chất thư hương thế gia , nhưng cùng Tống Hoài An một chút cũng không giống, nhưng thật ra Tống Hoài Khang cùng Tống phu nhân như một cái khuôn mẫu khắc ra .
Vừa đến cửa, Tùy Ngộ nghe thấy giọng của Tống Khang truyền đằng sau lưng, lạnh lẽo thâm trầm, “Bạn gái anh còn hơn cả bạn trai mình, đối phó với anh thì Du Giang Niên cũng có một chân. Tống Hoài An, xem anh thật tiện.”
Tùy Ngộ trong lòng thẳng thắn cho nên cũng không cảm thấy sợ hãi, nhưng cô vẫn thấy tay Tống Hoài An để then cửa động tác rõ ràng đình trệ vài giây.
Ra khỏi quán ăn, lên xe. Tống Hoài An xụi lơ trên ghế lái xe giống như bị rút hết sức sống, nằm liệt trên ghế, mệt mỏi nhìn đỉnh xe, anh thật sự mệt mỏi. vì vụ kiện mà mệt mỏi, cũng là thật cẩn thận vì tồn tại mệt mỏi.
Anh nói không rõ là bị Tùy Ngộ gặp được khi anh cam chịu nhất hay vẻ mặt này mà cảm thấy khổ sở, hay là nghe lời nói Tống Khang cuối cùng kia mà khó chịu, tóm lại anh hiện tại rất khó chịu.
Tùy Ngộ nắm tay anh, cọ cọ khớp tay anh “Du Giang Niên, là anh trai em.”
Thấy anh vẫn không nói chuyện, Tùy Ngộ liền tiếp tục nói , “Mẹ em cùng mẹ anh ấy ở bên nhau, cho nên Du Giang Niên hiện tại là anh trai em. Khả năng... Cha anh thấy quá em cùng Du Giang Niên ở bên nhau cho nên mới hiểu lầm.”
Tống Hoài An rốt cuộc có phản ứng, anh ủy khuất nói: “Anh có thể tiếp thu việc em không hề yêu anh, nhưng anh không tiếp thu được em yêu người khác. Cho nên Tùy Ngộ, đừng người khác.”
Tùy Ngộ muốn nói với anh, kỳ thật em yêu anh, bất luận 5 năm trước, hay hiện tại, vẫn luôn yêu anh. Nhưng cô chưa nói, cô cảm thấy chữ yêu này quá nặng, cô cũng không thể giống thời thiếu niên có khả nắng khí phách nói với anh, em yêu anh.
Sau khi ra trường làm việc, cô mới phát hiện, em yêu anh, ba chữ cũng không chỉ là vô cùng đơn giản mà la fmootj phần lời hứa cùng nhau tiến lên phía trước cùng nhau tiến về tương lai. Cô cũng phát hiện, rất nhiều tình yêu vì “Em yêu anh” cuối cùng đều không nhất định có thể đi đến cuối cùng, đây cũng là vì vậy mà cô biết cô vẫn yêuTống Hoài An nhưng lại không dám lại nói với anh “Em yêu anh”, bởi vì cô rất sợ cái này đem cô một lần nữa đánh mất người đàn ông này, cuối cùng một lần nữa cái gì cô cũng không còn.
Cô không còn sức lực mà nhấm nháp khổ sở trong 5 năm nữa được, lúc này đây, nếu lại chia tay, có lẽ vĩnh viễn cô sẽ không bướng bỉnh với anh nữa, có lẽ cô sẽ tìm một người không tệ lắm phó quãng đời còn lại. Cô không muốn nỗ lực lâu như vậy cuối cùng kết cục như vậy, cho nên cô nguyện ý từ từ tới, đem hết thảy đều chậm rãi phát triển, phát hiện không đúng chỗ nào liền sửa, chậm rãi thích ứng, mà không phải giống như trước như vậy, đem tất cả tình cảm đè nén, cuối cùng trở thành ngòi nổ, đem tất cả tình cảm vỡ tan nát không còn mảnh gì.
Đau đớn như vậy trải qua một lần là đủ , không cần phải có nó thêm một lần nào nữa.
“Ba anh...”
Tùy Ngộ vươn người hon anh một cái, đem đầu gối lên trên vai anh, ôm anh, nói: “Tống Hoài An, chúng ta về nhà đi.”
Cô nói: “Đi nhà anh đi, đem nay em không muốn ngủ một mình.”
Tống Hoài An đem đầu dựa vào đỉnh đầu cô, mệt mỏi nói: “Kỳ thật em không cần vì anh cảm thấy đau lòng đâu.”
“Ừ? Không, không phải, em không có đau lòng, em chỉ là đau lòng anh.” Cô hôn hôn cổ anh, nói “Tống Hoài An, vì sao trước kia anh chưa từng nói với anh?”
“Anh... Anh không muốn để cho người khác biết, đặc biệt là em.”
“Vì sao?”
“Bởi vì, anh không muốn để em cảm thấy anh...”
Cô đau lòng đánh gãy lời anh, nói “Tống Hoài An, anh không cần hoàn mỹ.”
Lần đầu tiên, trong 27 năm cuộc đời, có người nói với anh, anh không cần hoàn mỹ.
Anh từ nhỏ chính là bị người người chỉ chỉ trỏ trỏ lớn lên, một cái sai lầm nho nhỏ có thể bị phóng đại đến vô cùng lớn, bị nhắc đi nhắc lại. Mỗi một sai lầm đều có khả năng trở thành vực sâu trong anh, cho nên trong mỗi một bước đi của anh dị thường thật cẩn thận, như lênh đênh giữa vực sâu, như đi trên băng mỏng.
Đây là anh trong 27 năm cuộc đời, lần đầu tiên có người đau lòng vì anh. Người con gái nói với anh, Tống Hoài An, anh không cần hoàn mỹ.
Anh từ trước luôn là cố gắng, làm vụ kiện đều quy hoạch tốt, không chấp nhận được một chút sai lầm, anh vốn tưởng cả đời cứ như vậy, sau đó có một ngày, anh gặp Tùy Ngộ.
Gặp được Tùy Ngộ, yêu Tùy Ngộ, đều là lệch lạc mỹ lệ trong đời anh, sau đó anh vì cái này lệch lạc này hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo của mình . Con đường vách núi treo leo của anh lại lệch sang con đường dải đầy hoa tươi, nơi đó có tiếng chim thì thầm, có tiếng ve kêu, có người con gái anh yêu.
Nhưng chính là loại cảm xúc chưa từng có này khiến anh cảm thấy vừa vui vừa bất an, rất sợ một ngày nào đó quan hệ tốt như vậy, một người tốt như vậy sẽ rời xa anh. Tôi không bao giờ có thể quay trở lại bóng tối khi tôi gặp những người tươi sáng. Anh không có biện pháp trở lại cuộc sống không có Tùy Ngộ , cho nên anh càng cô gắng bộ mặt bất lực vẩn đục trước mặt của Tùy Ngộ , mặc dù anh Tùy Ngộ biết chuyện của anh sẽ không thay đổi tình cảm, nhưng anh vẫn là không muốn để cô biết. Thẳng đến hôm nay, cho tới bây giờ, chính miệng nghe được lời cô nói, “Tống Hoài An, anh không cần hoàn mỹ”, anh mới rõ ràng ý thức được, Tùy Ngộ có thể là người duy nhất trên thế giới này , yêu anh thật lòng.
****
Ten Ten, dần vén màn về na9 r nè. na9 cx khổ tâm lắm.
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
80 chương
46 chương
46 chương
284 chương
491 chương
11 chương
22 chương