Cầu vồng sau cơn mưa

Chương 12 : The past...

Phòng y tế: -Cô ơi,chỉ là vết thương nhẹ thôi mà!! Ko cần kiểm tra kĩ vậy đâu!- Hắn -Hạo Quân!! Vết thương ko hề nhẹ!! E ngồi Yên chút nào!!-Cô y tế -*Cửa bật mở* Cô để e làm cho!-Nó -Ủa Nhi hả?? Vậy tốt quá! Cảm ơn e!-Cô y tế mừng húm-Cô có chút việc! Sẽ quay lại sau! Vương Hạo Quân, e hãy ngoan ngoan mà tra thuốc đi!! -Dạaaaaaa...-Hắn dài giọng tỏ vẻ chán nản -Quân,bao năm rồi mà a vẫn hay nói kiểu đấy nhỉ?!-Nó -Biết sao đc! Thói quen của a mà!-Hắn nhún vai **Cách đây 4 năm...** -Quân...-Nó nũng nịu lắc tay hắn -Sao vậy tiểu bảo bối?-Hắn cưng chiều nhìn nó -E muốn...-Nó -Muốn j nào? Chỉ cần e nói,cái j a cx làm hết!-Hắn -E muốn...a ko bao h rời xa e!-Nó -Trờiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!! Cái này mà cx phải hứa hả??!!-Hắn-A mà rời xa Tiểu bảo bối nửa bc là có thg cướp ngay! -Ko chịu!-Nó-A hứa đi! -OK! A,Vương Hạo Quân,thề với đời rằng sẽ ko bao giờ để e một mik!-Hắn -E kêu a hứa! Chứ đâu bắt thề!-Nó nhăn mũi -Hảaaaaaaa...??-Hắn kéo dài-Thôi đc rồi! Nói lại nè! A hứa sẽ ko bỏ rơi e! Như vậy đx đc chưaaaaaaaaaaa?? -Rồi!-Nó "Khi xưa ba bé hơn đàn Nghe guitar rung lên không bao giờ xao lãng Dây buông dây bấm ngân vang, âm thanh đi khắp không gian Piano lại khó hơn nhiều Thêm đôi tay nhỏ bé hơn biết bao nhiêu Vẫn lướt trên mặt đàn, vẫn khát khao ngập tràn Yêu thương đi khắp không gian. Khi ba lên tám, lên mười Chơi guitar không hay nên ba tập chơi trống Đôi chân lo lắng run run, đôi tay ba đánh lung tung Bao nhiêu năm ròng rã qua rồi Bao nhiêu năm lặng lẽ ba vẫn hay cười Ba ước mơ thật nhiều, ba khát khao thật nhiều Ba yêu con biết bao nhiê Khi nghe nhạc con nhẹ nhàng hơn Khi nghe nhạc con là dòng sông, con là cánh đồng, là cánh đồng Nằm giữa khoảng trời mênh mông Như bà ru lúc xưa ba còn thưở bé Đôi khi là trưa hè đầy gió Đôi khi là vui đùa đầu ngõ, ba là nỗi buồn, là nỗi buồn Vì ba cảm lạnh hơi sương Ông dạy ba lớn lên sức mạnh phi thường Hôm nay ba có âm nhạc Ba yêu như yêu con chưa bao giờ ba chán Cho con từng nốt nhẹ nhàng Con đem câu hát ca vang Mai đây con mạnh mẽ hơn nhiều Mai đây con chở che cho biết bao điều Cho ước mơ của mẹ, cho nỗi đau của mẹ Theo ba chăm sóc con nghe Khi nghe nhạc con nhẹ nhàng hơn Khi nghe nhạc con là dòng sông, con là cánh đồng, là cánh đồng Nằm giữa khoảng trời mênh mông Như bà ru lúc xưa ba còn thưở bé Đôi khi là trưa hè đầy gió Đôi khi là vui đùa đầu ngõ, ba là nỗi buồn, là nỗi buồn Vì ba cảm lạnh hơi sương Ông dạy ba lớn lên sức mạnh phi thường Khi nghe nhạc con nhẹ nhàng hơn Khi nghe nhạc con là dòng sông, con là cánh đồng, là cánh đồng Nằm giữa khoảng trời mênh mông Như bà ru lúc xưa ba còn thơ bé Đôi khi là trưa hè đầy gió Đôi khi là vui đùa đầu ngõ, ba là nỗi buồn, là nỗi buồn Vì ba cảm lạnh hơi sương Ông dạy ba lớn lên sức mạnh phi thường" (Ba kể con nghe-T-Focus) -Điện thoại của a kìa!- Nó -Ừ! Đợi a xíu nha!-Hắn -Vâng!-Nó tung tăng chạy đi chỗ khác -Alo!-Hắn -E đang làm j vậy??-Minh Phong -Đang ở trg ạ!- Hắn-Có j ko a?? -À ko! Chỉ là...hôm nay...đưa nó về trc 7h nha!-Minh Phong -Vângggggggg...!-Hắn ************** -Tại sao a ko đỡ??-Nó -Ko muốn!-Hắn-Au...nhẹ chút đi! -Ưm...xl! Lực Hai rất mạnh! 1 quyền của a ấy đủ sức giết ng đấy!-Nó -Nhưng a Phong lại nương tay,nếu a Phong ra thay thật thì H có lẽ a đã ko lết dậy đc!-Hắn tủm tim cười -Còn cười hả??-Nó đi trán hắn-Sao lại đứng im chịu đòn? -Vì...a sai! A đã vi phạm lời hứa! Và... A ko muốn e hiểu lầm!-Hắn -Hiểu lầm j chứ??!!-Đôi tay cầm thuốc của nó chợt run rẩy -Rằng...a yêu Ngọc Linh!-Hắn -Đùng nói nữa! Xong rồi!-Nó-Anh về lớp đi! Tôi còn phải gặp cô Mai!-Nó lạnh nhạt quay lưng -Khoan!! Nhi, nghe a nói hết đã!! Làm ơn đấy!-Hắn níu tay nó lại -Tôi ko muốn nghe! Và a cx chẳng có lỗi j mà phải giải thik cả!-Nó vô tình gạt tay hắn ra -Ko! Xin e đấy! Nghe a nói đi!-Hắn -Vương Hạo Quân! Tôi và a...từ lâu đx ko còn quan hệ! Nếu a cứ như vậy,ko chừng cô ng yêu xinh đẹp của a nhìn thấy sẽ đánh ghen với tôi đấy!-Nó -Thảo Nhi! Mọi chuyện ko phải như e nghĩ!-Hắn -À...ko...tôi đâu có nghĩ ngợi làm chi cho tốn chất xám? Tôi đã nhìn thấy nó mà!-Mắt nó bỗng trở nên long lanh lạ thường. Hắn ko nói j nữa, lôi mạnh vai nó,ép sát người nó tựa vào cánh cửa phòng y tế -A...a...anh...điên rồi...mau...thả...tôi ra!!-Nó lắp bắp. Khuôn mặt hoàn mỹ càng ngay càng đc phong đại trc tầm mắt nó,hơi thở nóng phủ đầy lên khuôn mặt nhỏ nhắn, giờ phút này,nó ko thể giữ vẻ lạnh lùng nữa rồi! Mặt nó ửng lên: -Buông...tôi...ra! A...anh điên...thật rồi!!!! -Phải! Là a đang điên!!! A đang rất điên,vì e!! E có hiểu ko?!!-Hắn càng ép chặt. Bàn tay to lớn yên vị trên má nó,bắt nó hướng thẳng vào mắt hắn. Đôi môi ko kiêng dè,nhè đúng môi nó mà ra sức nhay,nghiến. Nó ú ớ ko nên lời,tay đấm thật lực vào vai hắn. Đầu lưỡi cạy môi nó ra,cộng thẳng vào trong,túm lấy thứ đg chạy trốn,hành hạ. Bao nỗi nhớ nhung của hắn đặt trọn vào nụ hôn này. Nó đâu có biết 4 năm xa nó,1460 ngày ko gặp, hắn nhớ nó tới phát bực! Thế mà nó nỡ nói toàn lời cay nghiệt như vậy! -Ưmmm...ưm...-Nó gần như sắp cạn ôxi,cố bằng đẩy hắn ra. Hắn luyến tiếc buông bờ môi ngọt ngào của nó -A...anh...đừng đôi môi bẩn thỉu đx hôn ng con gái khác chạm vào tôi!!!!!!! -Nó vụt chạy đi -Thảo Nhi!!!!-Hắn vội vã đuổi theo ********** Chạy đc 1 đoạn rất xa******** Nó vừa lấy tay chùi thật mạnh lên môi nc mắt vừa rơi lã chã. -Thảo Nhi!-Hắn kêu gào tên nó. Nó vờ như ko nghe thấy,tiếp tục chạy -Vì chúa!!! Thanh Thảo Nhi, a cho e 5 giây,mau đứng lại!!! Nếu ko đừng trách a ác!!!-Hắn cuống lên -...-Ai ngờ nó quay lại thật. Ánh mắt vô hồn nhìn hắn. Trong ánh mắt đó,hắn cảm nhận đc 3 phần khinh bỉ,3 phần chán ghét,3 phần hoang loạn, 1 phần còn lại là mong nhớ. -Anh...có j để noi với tôi sao??!!-Nó -E hãy nghe a giải thik 1 chút đã! 4 năm về trc,cảnh mà e nhìn thấy,thực sự...anh ko cố ý như vậy!-Hắn -A im đi!! Đừng nói nữa!! Tôi ko muốn nghe!!-Nó bịt tai lại -Ko,Nhi! E phải nghe! Nhất định phải nghe! Hôm đó,là Ngọc Linh nói sẽ sang nc ngoài lấy Ck,nên muốn từ biệt anh!!-Hắn -Hừ,a nói dối quá dở rồi đó!!-Nó-Nếu từ biệt thì đâu cần hôn thắm thiết như vậy! -Là do Ngọc Linh! Cô ấy bất ngờ làm vậy!! E hãy tin anh đi!!-Hắn -Ko!!!!!!!!!!!!!! Immmmm đi!! Tôi ko muốn tin!!!!!!!!! Càng ko muốn nghe!!!-Nó lấy tay ôm đầu-Vương Hạo Quân...4 năm qua...a dằn vặt tôi...như thế, chưa đủ...với anh sao?? Tôi đã cố quên,tại sao a còn quay lại!??!! Tôi gần như hết yêu,tại sao a lại làm tôi hận??!! -Nhi Nhi, Nhi Nhi, Tiểu Bảo Bối của a!-Hắn -Kooooo!! Tôi ko còn là bảo bối của a nữa!!...a...anh...hãy...cút...đi!! Đừng...để tôi...nhìn thấy anh...!!-Nó nấc nghẹn ngào -Ko,Nhi à, e mãi là Tiểu Bảo Bối của a!-Hắn -Huhuu...Anh tồi lắm...anh biết ko??!! Anh làm tôi đau lắm!!-Nó nức nở -Anh sai!! Nhi Nhi,...là anh sai! Anh xin lỗi e!! Ngàn lần xin lỗi e!!-Hắn ôm chặt nó -Anh xin lỗi e!! Tất cả là tại anh ko tốt! Mau nín đi! E khóc anh sẽ rất đau lòng!!-Hắn. Nó khóc to,khóc như đứa trẻ lạc mất mẹ. Khóc tới khi thấm mệt mới yên tâm ngả vào lòng hắn ngủ ngon lành. Hắn đưa nó về nhà,đặt nó vào giường rồi đắp chăn lại cẩn thận. Hắn ngồi lại trong phòng nó rất lâu,hắn cứ ngồi đó nhìn nó thôi! Lúc ngủ,nó thật đáng yêu! *Dưới nhà* -Hạo Quân...-Phong -Dạ?-Hắn -Khi nãy...là do anh mất kiềm chế!! Xin lỗi em!-Phong thở hắt -Chuyện đó...em ko có để ý đâu! Nếu e là anh,e cx sẽ làm vậy!-Hắn -Hử?? Ý e là e sẽ đánh a??!!-Minh Phong nhướn mày -Biết sao đc! Khi con tim ko nghe lời lí trí thì...-Hắn bình thản nhún vai -Lí trí sẽ nghe lời con tim!-Minh Phong -Thôi,em về đây!-Hắn -Anh...giao nó cho em!-Minh Phong -Vâng,nâng hơn nâng trứng!-Hắn lên xe -Hứng hơn hứng hoa!-Minh Phong lẩm bẩm-Nhi,đã đến lúc em ngừng khóc rồi! *********************************** Tập hồ sơ::: Ảnh: Tên: Chu Ánh Tuyết Tuổi:19 Gia thế: Con gái chủ tịch tập đoàn Chu thị,em giá siêu mẫu Nanie Địa vị:Bang phó bang War . Biệt danh:Darknese