Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi

Chương 9 : Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi

Edit: Hanna   Phía sân sau còn hai phòng trống, một phòng bên cạnh phòng mà Kinh Di đang ở, một phòng khác cách xa hơn một chút nhưng ánh sáng tốt, Kinh Di ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định chọn căn phòng phía xa kia, dù sao thì cậu thiếu niên năm ấy đã trưởng thành rồi, vẫn nên tránh điều ra tiếng vào.   Thật ra cũng không cần dọn dẹp quá nhiều, chỉ cần dọn sạch giường và mang những đồ vật không cần thiết ra ngoài, căn phòng lập tức sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp, nhưng đã lâu không có người ở nên không khí có mùi ẩm mốc cũ kĩ, Kinh Di treo túi thơm mà cô tiện tay làm xong vào hai ngày trước lên đầu giường, mở rộng cửa sổ và cửa chính để thông gió, chỉ sau chốc lát, căn phòng tràn đầy bầu không khí mới mẻ tươi mát.   Sau khi thu dọn xong, trên người Kinh Di cũng ra một tầng mồ hôi mỏng, cô ngồi xuống ghế đặt trong sân, nhìn số điện thoại mới của Ngọc Ngô mới vừa được thêm vào trong di động, ngồi bất động một lúc lâu, vẫn không dám gọi vào số điện thoại kia.   Nghe Võng Võng nói, vào ngày thứ ba cô đi, ông nội Tạ xảy ra chuyện, bị xuất huyết não, bệnh tới đột ngột dọa sợ tất cả mọi người trong nhà họ Tạ.   Ông nội Tạ cả đời uy phong lẫm liệt, chỉ có hai người con trai, con trai lớn theo ông làm chính trị, con trai út chính là ba của Tạ Ngọc Võng và Tạ Ngọc Ngô chọn việc kinh doanh. Mặc dù hai anh em cũng là người xuất sắc, nhưng không tránh khỏi việc dựa vào uy tín của ba, ông nội Tạ là trụ cột trong nhà họ Tạ, việc không may này vừa xảy ra, nhà họ Tạ người ngã ngựa đổ, thật vất vả mới kiên trì thêm hai tháng thì không thể qua khỏi. Sau khi xử lý xong hậu sự, Tạ Ngọc Ngô mới có thời gian rảnh rỗi gọi điện thoại cho Kinh Di, nhưng chỉ nghe được câu nói tự động lạnh như băng “Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được…” Sau đó, Tạ Ngọc Ngô bị ba mình cưỡng chế đi theo bên người, đã hai, ba năm ở bên Mỹ quản lí công việc của chi nhánh bên đó, bận đến nỗi không có một ngày nhàn rỗi.   Kinh Di nhìn dãy số kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thể gọi đi, trước khi tới Bắc kinh, cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng khi tới thời khắc này, nếu gọi thì cô cũng không biết nên nói cái gì.   Thôi, chờ thêm mấy ngày nữa vậy.   Đang mải nghĩ ngợi thì cô bé Hà Ngâm Hành kia bước vào sân sau.   Cô bé này theo Kinh Di đi từ Tô Châu tới đây, vẻ ngoài thanh tú xinh xắn, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng đã kế thừa phong thái của thế hệ trước, vô cùng lễ phép hiểu lễ nghĩa, tính tình hơi lạnh lùng nhưng lại cực kì tôn trọng người thầy là Kinh Di, chỉ kém coi cô là mẹ ruột mà phụng dưỡng.   Vừa vào sân sau đã gọi một tiếng cô giáo, Kinh Di ừ một tiếng đáp lại, hỏi một câu đã ăn cơm chưa, mỗi khi cô bé này bận rộn là chẳng thèm ăn cơm, nói bao nhiêu lần cũng vô ích.   Quả nhiên, Hà Ngâm Hành bày ra dáng vẻ đã phạm lỗi, cúi đầu nói: “Để cô giáo phải lo lắng rồi, em lập tức đi ăn ngay đây.”   Con bé này…..   Kinh Di sợ cô bé nghĩ nhiều nên không nói gì nữa, đánh phải hỏi một ít về việc học của cô bé: “Em làm nút bọc xong chưa?”   Lúc này Hà Ngâm Hành mới nhớ ra mục đích mình tới đây, cung kính nói: “Xong rồi, em đang muốn bảo cô giáo tới nhận xét chỉ bảo thêm đây.”   Mới ra khỏi sân sâu đã nhìn thấy Thường Thăng đứng đợi từ lâu, anh thấy Kinh Di và Hà Ngâm Hành đi ra, trên mặt mang theo ý cười, nói: “Ngâm Hành làm xong nút bọc rồi à? Cô giáo ơi, tôi cũng muốn được học hỏi thêm.”   Học trò hiếu học không phải là chuyện xấu, Kinh Di cũng có lòng cho Thường Thăng nhìn thấy sở trường làm nút bọc của Ngâm Hành, hai người họ có thể bù trừ học hỏi lẫn nhau.   ————————————--   Tạ Ngọc Võng dự định sẽ ở tòa nhà tứ hợp viện của Kinh Di trong một tháng, mặc dù người đại diện của cậu là lão Dương có lòng muốn nhắc nhở, nhưng lại không dám mở miệng, anh hợp tác với Tạ Ngọc Võng ba năm, nhưng lời nói không có trọng lượng, việc làm nhiều nhất là giúp Tạ Ngọc Võng đối phó với phóng viên, còn chuyện nhận vai diễn như thế nào, Tạ Ngọc Võng luôn luôn có chủ ý riêng, từ trước đến nay không cần anh lo lắng nhọc lòng.   Nghỉ ngơi gần một tháng cũng không sao, huống chi còn có lý do “Học tập may vá” để che đậy, nghĩ như vậy, anh cũng yên tâm hơn.   Chỉ là….   Lão Dương đắn đo mãi rồi vẫn mở miệng nói với Tạ Ngọc Võng: “Ngọc Võng, tổng giám đốc Tạ ở bên kia đại dương có gọi điện thoại cho anh.” Một tiếng “tổng giám đốc Tạ” này chính là chỉ Tạ Ngọc Ngô đang ở nước Mỹ xa xôi.   Tạ Ngọc Võng nghe xong vẫn rất lạnh nhạt thờ ơ, không hề có vẻ ngoài ý muốn, dường như đã sớm biết, cũng không hỏi lão Dương xem Tạ Ngọc Ngô nói cái gì, tiếp tục thu dọn hành lý, hận không thể mang toàn bộ gia sản tới chỗ Kinh Di, nói với lão Dương: “Chị ấy hỏi cái gì, anh cứ nói đúng sự thật, không cần phải giấu giếm.”   Tảng đá trong lòng lão Dương được buông xuống, anh chỉ sợ bản thân đã nói điều gì không nên nói với tổng giám đốc Tạ, hai chị em nhà này thì không có vấn đề gì, chỉ có anh là một người ngoài lại bị kẹp ở giữa thì khó xử không biết phải làm sao cho tốt, bây giờ Tạ Ngọc Võng cho phép rồi, tất nhiên không còn băn khoăn lo lắng, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vậy việc về tòa nhà tứ hợp viện này, nếu tổng giám đốc Tạ hỏi, anh có thể nói không?”   Tạ Ngọc Võng đóng vali hành lý, không thèm để ý mà mỉm cười, nói: “Chị ấy biết lâu rồi.”   Cho dù có vội vàng thế nào, khi Tạ Ngọc Võng tới nhà Kinh Di cũng đã là giữa trưa, vẫn là Thường Thăng ra mở cửa, lịch sự dẫn cậu tới phòng đã chuẩn bị ở sân sau, nói: “Cô giáo đang bận, cậu chờ một lát nhé.”   Tạ Ngọc Võng nói cảm ơn, đưa cho Thường Thăng món quà mà cậu đã chuẩn bị để tặng anh ấy, nói: “Chỉ là một món quà nhỏ, mong anh đừng chê.”   Thường Thăng vừa nói lời cảm ơn vừa nhận lấy, là một quyển sách viết về sườn xám, mặc dù không đáng tiền, nhưng lại rất khó tìm, anh đã tìm rất lâu mà không thấy, bây giờ bỗng nhiên có trong tay, tất nhiên vô cùng biết ơn, ngữ khí nói chuyện với Tạ Ngọc Võng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.   Sau khi Thường Thăng ra ngoài, Tạ Ngọc Võng mới nghiêm túc quan sát căn phòng này, rõ ràng được đã thu dọn ngăp nắp, đầu giường còn treo túi thơm màu hồng phấn làm bằng tơ lụa đang tản ra hương thơm tươi mát, một chậu cây xanh được đặt thêm trên bàn gần cửa sổ, cửa sổ hé mở, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng ve kêu râm ran ngoài sân, ồn ào nhưng chân thật.   Hơi thở sinh hoạt nồng đậm, bầu không khí an tĩnh ấm áp, rất giống khí chất riêng biệt trên người Kinh Di.   Khiến người ta nhịn không được muốn tới gần hơn.   Tạ Ngọc Võng cầm lấy túi thơm trong lòng bàn tay, xúc cảm mềm mại, cậu ngồi trên giường, cảm thấy thời gian chờ đợi 6 năm này rất đáng giá.   Khi Kinh Di bước vào phòng, Tạ Ngọc Võng còn đang cầm túi thơm cười ngây ngô, ngoại trừ không còn mái tóc quăn này xưa thì chàng trai này không thay đổi gì so với cậu thiếu niên năm 17 tuổi, vẫn là đôi mắt sáng lấp lánh, gương mặt cực kì đẹp trai tuấn tú.    “Đang nghĩ gì vậy?” Kinh Di cười hỏi.   Lúc này Tạ Ngọc Võng mới biết Kinh Di đã tới, trả túi thơm về vị trí cũ, lắc đầu, đôi mắt đen láy cười thành hình trăng non, trông thật ngốc nghếch đáng yêu.   Kinh Di lại nói: “Vừa nãy Thường Thăng đã nói với chị rồi, bảo chị thay anh ấy cảm ơn cậu, anh ấy đã tìm quyển sách kia rất lâu rồi.”   Trong lòng Tạ Ngọc Võng tràn ngập vị chua, Kinh Di lại thay người đàn ông khác nói cảm ơn cậu, trong lòng cô, Thường Thăng còn thân thiết hơn so với cậu ư? Cảm xúc tồi tệ kinh khủng này nổi lên, cậu chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười gượng gạo, nói: “Không có gì mà.”   Kinh Di lại hỏi: “Cậu có vừa ý với căn phòng này không? Nếu thiếu cái gì thì nói với chị nhé.” Cô giống như một người chị gái chu đáo.   Trong lòng Tạ Ngọc Võng càng ngày càng hụt hẫng, tất cả đều khác xa so với trong tưởng tượng của cậu, rõ ràng ngày hôm qua không phải như vậy, cậu không thích sự quan tâm khách sáo này, cậu chỉ muốn sự thân mật khăng khít không có khoảng cách, nhưng mọi việc trên đời này, không phải cậu muốn như thế nào thì như thế ấy, đặc biệt là ở chỗ Kinh Di, cậu hiểu đạo lý này hơn ai hết.   “Tất cả đều rất tốt, cảm ơn chị Kinh Di.” Tạ Ngọc Võng vẫn mỉm cười trả lời.   Kinh Di không hề phát hiện cảm xúc thay đổi trong nháy mắt này của cậu, dường như nhớ tới điều gì, lại nói: “Đúng rồi, Võng Võng, tối hôm qua chị xem bộ phim “Truy đuổi”.”   “Truy đuổi” là bộ phim điện ảnh mà Tạ Ngọc Võng bộc lộ tài năng, đồng thời cũng là bộ phim giúp Tạ Ngọc Võng đạt giải thưởng “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất” lần đầu tiên, có ý nghĩ rất lớn đối với cậu, trước kia cậu có hi vọng xa vời rằng Kinh Di có thể xem, nhưng bây giờ Kinh Di thật sự xem rồi, cậu lại đột nhiên hoảng loạn, tay chân luống cuống không biết đặt ở đâu, thậm chí còn mất tự chủ mà đứng lên, gãi gãi đầu, ấp úng gọi một câu “chị Kinh Di” sau đó không biết nên nói cái gì.   Kinh Di nở nụ cười, lúm đồng tiền nho nhỏ bên má phải càng hiện rõ, cô tiến lên vỗ vỗ vai chàng trai, dịu dàng nói: “Diễn rất tốt rất hay, cậu không cần căng thẳng.” Chàng trai này khi lớn vẫn rất dễ xẩu hổ thẹn thùng như trước.   Cô chủ động tới gần khiến Tạ Ngọc Võng bình tĩnh lại, cậu ngửi thấy mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ trên người cô, khi tay Kinh Di sắp rời đi, cậu giật mạnh lại, vừa rụt rè lại vừa nóng bỏng mà nhìn cô.   “Chị Kinh Di, chị có thích em không?”