Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi
Chương 7 : Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi
Edit: Hanna
Tạ Ngọc Võng luôn biết bản thân mình thích Kinh Di, nhưng không nghĩ rằng mình có thể thích Kinh Di nhiều đến thế, khoảng cách 6 năm như sông rộng tháng dài, người này biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của cậu, vậy mà lại càng ngày càng cắm rễ sâu trong lòng cậu, cuối cùng trở thành chấp niệm không thể từ bỏ.
Ban đầu chỉ là một ấn tượng nhàn nhạt, một tấm ảnh chụp trong di động của Tạ Ngọc Ngô, cô gái nhỏ mặc bộ sườn xám đen trắng hài hòa, mái tóc dài đen nhánh được búi gọn bằng một cây châm gỗ, có vài sợi tóc hờ hững rơi xuống, lông mày thanh mảnh như dáng núi non, ánh mắt dịu dàng, cánh môi đỏ tươi, đặc biệt nhất không phải vẻ ngoài xinh đẹp, mà chính là khí chất thanh nhã tự tin của cô.
Người nào đã từng gặp qua sẽ không thể quên được.
Khó trách Tạ Ngọc Ngô lại coi cô như bảo bối, Tạ Ngọc Võng thầm nghĩ, nếu ông nội mà biết trong lòng cháu gái cưng của mình lại là một cô gái, thể nào cũng phải tức giận tới mức đâm cho chị ấy một cái.
Không ngờ nhanh như vậy cậu đã lưu lạc trên con đường này, nguyên nhân đều do Tạ Ngọc Ngô, có rất ít người biết được xu hướng tình cảm của cô, Tạ Ngọc Võng là em trai ruột của cô, từ trước đến nay nổi tiếng kín mồm kín miệng, Tạ Ngọc Ngô liền có gì nói nấy cho cậu biết.
Bà ngoại của Kinh Di là người nhà họ Liêu có tiếng tăm lừng lẫy ở Tô Châu, có lẽ tương lai Kinh Di sẽ kế thừa tay nghề của bà ngoại, trong trường học có sinh viên nam nào thổ lộ với Kinh Di, Kinh Di thích ăn ngọt, Kinh Di thích hoa hòe ...
Thông qua Tạ Ngọc Ngô cậu biết tất cả những gì mình muốn.
Có một năm, vào thời điểm đón giao thừa, Tạ Ngọc Ngô lén lút đi về phòng, cậu lập tức đi theo phía sau, cô gái nhỏ bọc bản thân một cách tròn trịa mà nói chuyện bằng video qua máy tính với Tạ Ngọc Ngô, cô mặc một chiếc áo khoác kiểu cũ, gương mặt nhỏ hơi ửng đỏ vì lạnh, khi nói chuyện còn phả ra khí trắng như sương như khói, kể cả như vậy, cô vẫn giới thiệu cách trang trí nhà để đón năm mới với Tạ Ngọc Ngô, đó là kiến trúc điển hình của Giang Nam, tường trắng ngói đen, ngõ nhỏ nằm sâu trong đường nhỏ, một đường treo đèn lồng màu đỏ sáng rực, một đường nước chảy róc rách.
Cuối cùng thanh âm mềm mại nói với Tạ Ngọc Ngô: “Năm mới vui vẻ.”
Tạ Ngọc Võng cũng thầm đáp lại một câu dưới đáy lòng: “Năm mới vui vẻ.”
Một thời gian sau, Tạ Ngọc Ngô kích động nói với cậu, nghỉ hè Kinh Di sẽ tới đây, khoảnh khắc ấy cậu mừng rỡ như điên, nhưng trên mặt lại không lộ ra dù chỉ một chút xíu, lạnh lùng nói: “Ừ.”
Tạ Ngọc Ngô ở phía sau còn uy hiếp cậu phải đối xử thân thiện với Kinh Di một chút đấy.
Cậu thầm nghĩ, thân thiện? Cậu có thể moi tim móc phổi cho cô, nếu cô nói muốn.
Cậu luôn sợ hãi đối mặt với phần tình cảm này, khi Kinh Di bằng da bằng thịt đứng trước mặt cậu, cậu biểu hiện có thể nói kém đến mức tận cùng, rõ ràng đã tự nhắc nhở vô số lần, lần đầu tiên gặp mặt, phải cười thân thiện với cô, phải lưu lại cho cô một ấn tượng đầu tiên vô cùng hoàn mỹ.
Còn may là Kinh Di không so đo, cô tốt bụng giống hệt trong tưởng tượng của cậu, thậm chí sau khi bị đối xử lạnh nhạt, cô còn tự mình làm một bát mì cho cậu, cô sẽ cười với cậu, gọi cậu là Võng Võng, sờ đầu cậu, khen cậu thật ngoan.
Sự dịu dàng mềm mại trong một tháng ấy đã chống đỡ cậu vượt qua 6 năm dài đằng đẵng không có cô bên cạnh.
—— —— ——
Tạ Ngọc Võng từ nhỏ đã có tính tình cố chấp, không đâm đầu tường quyết không quay đầu lại, một khi đã nghiêm túc thì nhất định phải làm bằng được. Khi cậu thích học đàn ghi-ta thì không hề kiêng kị tình huống trong nhà, rất gọn gàng dứt khoát nói phải học.
Ba của cậu không đồng ý, không phải vô duyên vô cớ mà là có lý do cụ thể, anh họ của Tạ Ngọc Võng là Tạ Ngọc Trình bởi vì học ghi-ta mà gây ra một chuyện to tày trời, vốn dĩ học mấy thứ này cũng không có gì, nhưng Tạ Ngọc Trình lại yêu đương trong lớp học đàn ghi-ta, làm lớn bụng con gái nhà người ta, đứa nhỏ kia còn chưa thành niên, bị cha mẹ dẫn tới tận cửa nhà họ Tạ để cáo trạng, nói là muốn kiện Tạ Ngọc Trình khiến ông nội Tạ bị tức đến nỗi trực tiếp vào bệnh viện.
Kể từ khi đó, ba của Tạ Ngọc Võng có thành kiến rất lớn đối với đàn sáo nhạc cụ, cho rằng đó là thứ hoa mỹ dùng để bày trò, không thể tính là việc học đứng đắn, nhất định không đồng ý cho hai chị em Tạ Ngọc Ngô và Tạ Ngọc Võng chạm tay vào.
Tạ Ngọc Võng lại trực tiếp nói ra miệng, sau khi bị từ chối thì lén lút mua đàn, đương nhiên là bị phát hiện, đàn ghi-ta cũng bị đập vỡ, hai ba con đều có tính tình ngoan cố bướng bỉnh, gần nửa năm không nói chuyện với nhau chỉ vì chuyện này.
Sau đó Tạ Ngọc Võng không còn nhắc lại chuyện này, nhưng vẫn lẳng lặng mua một cây đàn mới, ngang nhiên đặt trong phòng coi như đồ trang trí, ba Tạ đành phải mắt nhắm mắt mở mà mặc kệ cậu.
Kinh Di ngẫu nhiên nhìn thấy cây đàn này, cô không hiểu rõ những uẩn khúc loanh quanh lòng vòng trong đó nên rất hào hứng khen Tạ Ngọc Võng một câu đa tài đa nghệ.
Tạ Ngọc Võng nhớ đến dáng vẻ si mê của Kinh Di khi xem nam ca sĩ kia đánh đàn ca hát, trong lòng nổi lên từng đợt dấm chua, trầm mặc một lát, liền gỡ đàn ghi-ta xuống, nói muốn hát một bài cho Kinh Di nghe.
Là một chiêu chuyên dùng để tạo ấn tượng tốt với người con gái mà mình thích, Tạ Ngọc Ngô không ngờ em trai mình có thể làm được tới mức này, cậu đã rất nhiều năm không chạm tay vào đàn.
Khi tay chạm vào đàn Tạ Ngọc Võng mới có cảm giác xa lạ, cậu chỉnh âm, nhìn vẻ mặt trông mong của Kinh Di, hỏi cô muốn nghe bài gì.
Kinh Di nói một câu tùy cậu, cái gì cũng được, chẳng qua cô chỉ muốn chiều ý cậu thiếu niên này mà thôi.
Cuối cùng cậu chọn bài hát《 Ca khúc cho chính mình》.
Chẳng phải có lý do đặc biệt gì, chỉ là nghe nói Lý Phù Lâm đã từng hát bài này ở buổi hòa nhạc, Kinh Di rất thích.
Tay hơi gượng gạo, nhưng chỉ sau vài cái gảy, cây đàn này cũng còn tính là thuận tay, huống chi có Kinh Di ngồi đây, tất nhiên cậu phải cố gắng hết sức.
Tiếng ca vang lên:
Muốn có nhưng không thể có được, anh tự hỏi nhân sinh là gì.
Điều nên từ bỏ lại mãi luyến tiếc, chỉ tìm cách gặm nhấm quá khứ.
Khi anh nhận ra thời gian là kẻ trộm, nó đã lấy đi toàn bộ sự lựa chọn.
······
Cậu thiếu niên có thanh âm trong trẻo, không khàn khàn trầm thấp như Lý Phù Lâm, nhưng lại có ý vị rất riêng, như tiếng suối chảy qua khe núi, hòa vào vị ngọt nhè nhẹ của hoa đào chớm nở đầu tháng 5, róc rách vòng qua lớp đá bóng loáng dưới khe suối, nhẹ nhàng uyển chuyển, hương vị ngọt ngào.
Không thể nghi ngờ là cực kì dễ nghe, Tạ Ngọc Võng truyền tải toàn bộ cảm xúc dạt dào vào trong lời ca tiếng hát, cậu nghiêm túc hát, không dám ngẩng đầu vì sợ Kinh Di nhìn thấy trong mắt cậu tràn ngập thâm trầm, nóng bỏng, thâm tình không màng tất cả.
Nhưng lại không ngờ sau khi kết thúc, Kinh Di lập tức nói thẳng một câu: “Võng Võng có người mình thích rồi à?”
Tạ Ngọc Võng sợ tới mức không dám ngẩng đầu, may mà Tạ Ngọc Ngô nhanh trí ứng cứu, pha trò mà nói một câu: “Thằng nhóc mười mấy tuổi thì thích cái gì chứ, nó hát thế thôi.”
Vừa nói vừa ôm lấy vai Kinh Di kéo cô vào trong phòng.
Chỉ còn một mình Tạ Ngọc Võng ngồi ngây người tại chỗ, cả người cứng đờ, tay ôm đàn chặt tới mức trắng bệch, lộ rõ cả khớp xương, con ngươi đen láy bình tĩnh nhìn chằm chằm vào khoảng không, trong lòng vẫn còn run lên khe khẽ.
Còn may, còn may là chị gái tốt đã đẩy cô đi.
Nếu không, suýt chút nữa, suýt chút nữa cậu đã buột miệng thốt ra —— Đúng vậy, cậu đã có người mình yêu, người đó chính là cô.
Chị, có thể yêu em không?
—— —— ——
Tháng tám có 31 ngày, 744 tiếng đồng hồ, 44640 phút, nghe có vẻ là một khoảng thời gian rất dài, thật ra cũng chỉ là một cái chớp mắt.
Ngày Kinh Di rời Bắc Kinh, thời tiết rất đẹp, mặt trời không quá gay gắt, ánh nắng ấm áp bao trùm Tứ Cửu Thành*.
*Tứ Cửu Thành: ý chỉ Bắc Kinh.
Tạ Ngọc Ngô và Tạ Ngọc Võng đưa cô đến sân bay, thật ra không hề có u sầu biệt ly, bầu không khí giữa ba người vẫn nhẹ nhàng, chung quy không phải sinh ly tử biệt, nếu muốn gặp, chỉ mấy giờ bay mà thôi.
Huống chi Tạ Ngọc Võng đã sớm tính toán tốt trong lòng, cậu biết rõ cách thức liên lạc và địa chỉ gia đình của cô, cùng cô ở bên nhau cũng chỉ là vấn đề về thời gian, cậu chờ được.
Nhưng thật ra Tạ Ngọc Ngô còn luyến tiếc hơn nhiều, cô ấy đã tốt nghiệp, chắc chắn phải đi theo ba rèn luyện bản thân, hình như bên phía Kinh Di cũng không ổn, nhà họ Liêu đã sớm thúc giục cô phải chính thức nhập môn bái sư.
Tốt nghiệp chính là chia xa, là đường ai nấy đi, cho dù trong lòng có vướng bận, nhưng khó tránh khỏi việc lực bất tòng tâm.
Vừa nhớ tới những điều này, Tạ Ngọc Ngô liền vô cùng khó chịu, cô ấy thật sự rất thích Kinh Di, cho dù chỉ được làm bạn bè.
Tạ Ngọc Võng nhìn nỗi buồn nói không rõ trong mắt chị gái cậu, khó có khi được một lần hào phóng, nói một câu đi mua cà phê để hai cô gái nhỏ có thời gian riêng trò chuyện tâm sự.
Khi đó cậu còn không biết, lần chia ly này sẽ là 6 năm, nếu không cậu làm sao nỡ nhường dù chỉ một giây.
“Ngọc Ngô.” Kinh Di bị cô ấy ôm chặt, có thể cảm giác rõ ràng tâm trạng rầu rĩ không vui của cô ấy, tay vỗ vỗ lưng cô ấy, an ủi nói: “Không sao, không sao đâu, cũng không phải cả đời không gặp lại nhau.”
Tạ Ngọc Ngô không nói chuyện, cô cũng không biết nên nói gì, chỉ ôm chặt Kinh Di, trong lòng thầm nói với bản thân, Tạ Ngọc Ngô, ôm lâu một chút, lại lâu hơn một chút, sau hôm nay, mày phải hoàn toàn buông bỏ những tạp niệm khó có thể mở miệng nói ra lời, mày phải làm bạn tốt của cậu ấy, chỉ là bạn mà thôi.
Không thể làm việc khiến cậu ấy khó xử, không thể làm việc khiến cậu ấy chán ghét, không thể làm việc khiến cậu ấy sợ hãi mà né tránh thật xa.
“Kinh Di, Kinh Di.” Tạ Ngọc Ngô liên tục gọi tên cô.
Kinh Di ừ một tiếng, đáp lại: “Tớ đây.”
Tạ Ngọc Ngô nắm chặt góc áo của Kinh Di, thầm nói nhỏ trong lòng —— tớ thích cậu, cực kì thích cậu, nhưng cậu yên tâm, chỉ nốt hôm nay thôi.
Tạ Ngọc Võng đứng ở chỗ ngoặt, dựa người lên vách tường mà uống một ngụm cà phê mới mua, không hiểu sao vào miệng lại chua xót, như tiếng lòng của cậu bây giờ.
Truyện khác cùng thể loại
218 chương
4 chương
12 chương
23 chương
17 chương
6 chương
37 chương
28 chương