Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi

Chương 18 : Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi

Edit: Hanna   Sáng sớm Tạ Ngọc Võng đã thức dậy, chuẩn bị bay tới Nam Sương.   Khi cậu đi ra khỏi phòng thì phát hiện ánh đèn trong phòng Kinh Di đã sáng rồi, gõ cửa lại không có người trả lời, cậu đẩy cửa đi vào, không thấy một bóng người.   Khi cậu chuẩn bị đi tìm, thanh âm của Kinh Di bỗng nhiên vang lên ở sau lưng: “Võng Võng?”   Tạ Ngọc Võng xoay người, Kinh Di dưới ánh trời mờ mờ duyên dáng thướt tha đi tới.   Trong tay còn bưng một bát mì nóng hổi: “Dậy rồi à? Mau rửa mặt ăn mì đi.”   Tạ Ngọc Võng lẳng lặng nhìn cô, cảm xúc quay cuồng trong mắt, mãi một úc lâu sau mới mở miệng nói: “Chị Kinh Di, bây giờ là 5 giờ sáng.”   “Chị biết mà, làm sao vậy?”   Làm sao vậy? Rõ ràng chị nói không thích em, nhưng lại thức khuya dậy sớm, chỉ vì làm cho em một bát mì ư?   Cậu rũ mắt, uể oải nói: “Không có gì.”   Kinh Di đặt bát mì xuống, đi đến trước mặt cậu, ngửa đầu nhìn cậu, trên mặt chàng trai còn vương nét mệt mỏi, nhìn rất đáng thương, cô duỗi tay vuốt ve mặt cậu, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười: “Đã lớn như vậy mà còn không vui khi phải rời khỏi nhà à?”   Nhà ……    Tạ Ngọc Võng ngơ ngẩn nhìn Kinh Di, nắm lấy tay cô, nhè nhàng hôn một cái vào lòng bàn tay, chôn mặt vào bàn tay cô, giọng nói khàn khàn: “Chị Kinh Di, chị đừng tra tấn em như vậy nữa, thế là không công bằng với em.”   Môi cậu dán lên lòng bàn tay Kinh Di, khi nói chuyện, lúc đóng lúc mở mà cọ xát, xúc cảm mềm ấm, Kinh Di không rụt tay lại, người làm sao có thể vô tình như cây cỏ, bản thân cô cũng không đành lòng.   “Võng Võng … … ...”   Còn chưa kị nói xong, cô đã Tạ Ngọc Võng kéo vào trong lòng ngực, cánh tay cậu xiết rất chặt, cười ngắt lời: “Chị Kinh Di, chị đừng nói chuyện, để em ôm chị một lúc thôi.”   Năm phút sau.   “··· Võng Võng, cậu mà còn ôm nữa, mì sẽ trương lên đấy.”   Tạ Ngọc Võng đang điên cuồng mắng bản thân trong lòng, ai bảo mày miệng thối, ai bảo mày miệng thối, cứ một hai đòi ăn mì!   Mặc dù dính người nhưng Tạ Ngọc Võng lại không cho Kinh Di tiễn cậu ra sân bay, ngay cả sân sau cũng không cho Kinh Di ra, quả thật không giống cậu một chút nào.   “Thật sự không cần chị tiễn?” Kinh Di hỏi lại một lần nữa.   Tạ Ngọc Võng mỉm cười, nói: “Thật sự không cần, chị về ngủ tiếp đi.”   Kinh Di ừ một tiếng, tiến lên phía trước, nhẹ nhàng ôm Tạ Ngọc Võng, nói: “Chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng quá liều mạng, nếu không … chị gái cậu sẽ lo lắng.”   “Chỉ có Tạ Ngọc Ngô lo lắng thôi à?” Cậu nhóc lại khôi phục bản tính cũ, bắt đầu làm nũng.   Kinh Di nhoẻn miệng cười: “Được rồi, chị cũng sẽ lo lắng, được chưa?”   Lúc này chàng trai ấy mới vừa lòng,   Kinh Di lại dặn dò thêm mấy câu rồi mới thả người đi, mỗi bước đi Tạ Ngọc Võng đều lưu luyến không rời, cứ như sinh ly tử biệt không bằng, Kinh Di dở khóc dở cười đứng tại chỗ, lên tiếng thúc giục: “Được rồi, đi nhanh lên, đừng để muộn giờ.”   Tạ Ngọc Võng chạy nhanh về phía Kinh Di rồi hôn một cái lên má cô, không chờ Kinh Di phản ứng lại đã nhanh chân chạy mất.   Ngay cả sắc mặt của Kinh Di cũng không dám nhìn, cực kì túng.   Kinh Di sờ tay lên chỗ cậu vừa hôn, hơi sửng sốt, cảm giác này, hình như cũng không tệ lắm.   ······   Hai ngày sau, tòa nhà tứ hợp viện của Kinh Di nghênh đón một vị khách đặc biệt.   Đó là một người phụ nữ đoan trang, khoảng 40 tuổi, rất có khí chất quý phái sang trọng, bởi vì dì ấy mặc một bộ sườn xám nên Kinh Di nghĩ rằng dì ấy cũng tới đây đặt may sườn xám.   “Dì tìm ai ạ?” Kinh Di đang chơi cùng A Quất ở sân trước nên trùng hợp đi mở cửa.    Người phụ nữ ấy cực kì xinh đẹp, mở miệng cũng là thanh âm rất dịu dàng nhu mì: “Cháu chính là Kinh Di phải không?”   Kinh Di gật đầu, nếu đã biết tên cô, vậy chắc là bà ngoại giới thiệu tới đây, cô lập tức mở cửa mời khách vào trong nhà.    A Quất vừa kêu meo meo meo vừa chạy tới, Kinh Di sợ dì ấy không vui, định lên tiếng cản lại, nhưng người phụ nữ ấy nhẹ nhàng bế mèo lên, vừa vuốt ve vừa nói: “Ôi chao, chắc đây là A Quất hả, vì sao còn béo hơn trong ảnh thế nhỉ?”   Kinh Di: “... … …?”   Người phụ nữ nhìn vẻ mặt ngẩn người khó hiểu của Kinh Di, cười nói: “Chào cháu, dì là mẹ của Tạ Ngọc Võng.”   Thường Thăng và Hà Ngâm Hành đang nghe lén ở góc tường: Trời ơi, đích thân mẹ của đàn em tới trợ giúp ……    Kinh Di chỉ ngây ra một lúc, lập tức phản ứng lại, lễ phép trả lời: “Cháu chào dì, xin lỗi, cháu không biết là dì.”   Mẹ Tạ ôm mèo: “Ngại quá, trước khi dì tới, ba của Tạ Ngọc Vòng còn không đồng ý đâu, nói là sẽ làm cháu sợ, nhưng dì thật sự quá tò mò, làm phiền cháu rồi.”   Kinh Di nói: “Không sao ạ, dì đừng lo quá.”   Kinh Di mời mẹ Tạ tới phòng khách ở sảnh chính, cô tự mình pha trà mời khách.    “Từ lâu đã nghe nói cháu ngoại nhà họ Liêu cực kì xinh đẹp tính tình lại tốt, về lý thì với quan hệ thân thiết giữa cháu và Ngọc Ngô, Ngọc Võng, vốn dĩ chúng ta đã gặp nhau từ 6 năm trước, chỉ là trời xui đất khiến, mãi mới có thể gặp được nhau.” Mẹ Tạ vừa uống một ngụm trà, lập tức lại khen: “Trà được pha rất ngon.”   Mặc dù Kinh Di lớn lên với bà ngoại, nhưng thật ra không quá am hiểu phải ở chung với người lớn như thế nào, chỉ có thể liên tiếp khiêm tốn nói: “Cảm ơn dì đã khen, đáng lẽ cháu nên đi gặp dì từ lâu rồi mới phải, bây giờ lại làm phiền dì phải tự mình tới nơi này, bà ngoại nhất định sẽ dạy bảo cháu thêm.”   Mẹ Tạ xua tay, nói: “Cháu nói như vậy chính là quá khách sáo với dì rồi, con trai con gái của dì đều chạy tới nơi này, khẳng định là quấy rầy cháu không ít.”   Kinh Di sửng sốt, không quá hiểu ý tứ của mẹ Tạ.   A Quất nhảy xuống từ trên đùi gối của mẹ Tạ, nhanh như chớp chạy ra sân, chén trà chậm rãi tỏa hơi ấm, hương trà tràn ngập khắp phòng.   “Ai nha, dì cũng không lòng vòng nữa, Kinh Di, lúc này dì mới tới là có việc nhờ cháu giúp đỡ.” Có lẽ mẹ Tạ đã ra vẻ một người phụ nữ dịu dàng hiền thục quá đủ rồi, ngữ khí không còn nhẹ nhàng ôn nhu như vừa rồi, giọng nói vừa nhanh vừa vội, nhưng không mang theo ác ý.   Kinh Di không kịp thích ứng với sự thay đổi đột ngột của mẹ Tạ, ngơ ngác mở miệng: “Dì nói đi ạ.”   “Dì muốn cháu đi cùng dì tới một nơi.”   ······   Mãi đến buổi tối Kinh Di mới trở về, Hà Ngâm Hành mở cửa, thấy Kinh Di mất hồn mất vía thì hơi lo lắng, đưa cô đi thẳng về phòng ở sân sau.   “Cô giáo, làm sao vậy?” Hà Ngâm Hành hỏi.   Dường như lúc này Kinh Di mới hồi phục tinh thần lại, hắng giọng, nói: “À, không có gì, em đi ngủ đi, đã muộn rồi.”   Khuôn mặt nhỏ của Hà Ngâm Hành nhăn lại: “Cô giáo, mẹ của Tạ Ngọc Võng bắt nạt chị à? Chúng ta về nhà cáo trạng với bà ngoại!” Từ trước đến nay cô bé này là người cực kì bênh vực người nhà.    Kinh Di mỉm cười, nói: “Thật sự không có việc gì, mẹ của cậu ấy rất tốt, làm sao có thể bắt nạt chị được.”   Lúc này Hà Ngâm Hành mới dịu xuống, Kinh Di dỗ dành vài câu, đứa bé này mới không tình nguyện đi ngủ.   Nằm trên giường nhưng mãi không ngủ được, trong đầu Kinh Di lặp đi lặp lại những lời mà mẹ Tạ đã nói, nhìn thời gian thì đã 11 giờ.   Đang mải suy nghĩ thì tiếng di động vang lên.   Là Tạ Ngọc Ngô.   Thời điểm này ở nước Mỹ là sáng sớm, vì sao cậu ấy lại gọi điện thoại về?   “Ngọc Ngô?”   “Kinh Di, cậu không sao chứ?”   “... không sao, làm sao thế?”   “Tớ nghe ba tớ nói, mẹ tớ tới gặp cậu à?” Giọng nói của Tạ Ngọc Ngô hơi gấp gáp: “Cậu mặc kệ bà ấy, bà ấy nghĩ cái gì thì làm cái đó, mà bà ấy nói gì với cậu thế?”   Kinh Di bật cười, nói: “Thật sự không có gì, dì rất tốt với tớ.”   Tạ Ngọc Ngô thở dài nhẹ nhõm một hơi, hơi chần chờ rồi hỏi: “Bà ấy không mang cậu đi xem cái gì chứ?”   “Cái gì?”   “À, không có gì, không có thì tốt.”   Tạ Ngọc Ngô còn đang cảm thấy may mắn, Kinh Di liền nói: “Nếu cậu nói là phòng làm việc của Tạ Ngọc Võng thì tớ đã thấy rồi.”   Tạ Ngọc Ngô: “......”   Tạ Ngọc Ngô hiếm khi dùng giọng nói đứng đắn mà nói chuyện với Kinh Di: “Kinh Di, thật ra cũng không có gì đâu, thật đấy, cậu không cần cảm thấy áy náy, Tạ Ngọc Võng làm gì là việc của nó, là nó tình nguyện làm thế. Cậu không cần để ý đến nó làm gì, cứ thoải mái đi, nhé?”   Kinh Di bật cười không ngừng lại được.    “Nhưng Ngọc Ngô à, tớ cũng không hiểu rõ trái tim mình.”