Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi

Chương 13 : Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi

Edit: Hanna   Kinh Di có vẻ ngoài xinh xắn, từ hồi học nhà trẻ đã có một bé trai chỉ tên gọi họ muốn được nằm ngủ trưa cùng cô, khi học sơ trung (cấp hai), khuôn mặt nhỏ càng lớn càng có nét, đứng cạnh người khác càng thêm tỏa sáng, chính là người nổi bật nhất, nhưng lại vô cùng kì lạ chính là, không có nam sinh nào dám theo đuổi cô, những người ve vãn bên người cô thì không ít, nhưng lại không ai dám tỏ tình.   Cứ như vậy, chính là 27 năm trôi qua.   Thật ra bản thân Kinh Di không cảm thấy gì, tính tình cô vốn lãnh đạm với mọi thứ xung quanh, kể cả với chuyện tình cảm, không nói ra miệng, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy loại chuyện yêu đương này còn không có ý nghĩa bằng việc may sườn xám.   Tạ Ngọc Võng, chính là một việc ngoài ý muốn.   Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới cậu thiếu niên này sẽ động tâm với mình, dù sao duyên phận giữa hai người cũng chỉ là một tháng ở cạnh nhau vào 6 năm trước, 6 năm sau, cậu chủ động tới tìm mình, cô cũng thật sự chỉ nghĩ do công việc yêu cầu phải học “làm sườn xám”, cô chỉ xem cậu như em trai mà quan tâm, chăm sóc, một phần cảm thấy chàng trai này rất ngoan ngoãn đáng yêu, phần còn lại là vì tình nghĩa với chị gái cậu.   Tới khi càng ở chung càng cảm thấy không thích hợp, nhưng không thích hợp như thế nào, cô lại không thể nói nên lời, còn tưởng rằng chính mình suy nghĩ quá nhiều, vì thế mọi việc vẫn tiếp diễn như thường lệ.   Mãi tới đêm hôm qua, Ngọc Ngô mở miệng hỏi một câu nói kia, cô mới có thể xác định rõ ràng.   Tạ Ngọc Võng, có lẽ thật sự tới vì cô.   Làm sao bây giờ?   Với tính tình của cô thì sẽ không có biện pháp gọn gàng dứt khoát mà nói với Ngọc Ngô một câu “tớ chỉ coi cậu ấy như một người em trai, sẽ không bao giờ ở bên nhau được”, đành phải uyển chuyển giới thiệu Bái Y cho cậu.   Buổi trưa, sau khi Tạ Ngọc Võng tiễn Tạ Ngọc Ngô ra cửa, Kinh Di nói với Thường Thăng, việc học nửa tháng sau này của Tạ Ngọc Võng sẽ giao lại cho anh.   Thường Thăng cảm thấy học trò nhỏ nhất này thật đáng thương, có tâm giúp cậu một lần, khó xử nói: “Cô giáo, cậu ấy đã học tương đối ở chỗ cô giáo rồi, đột nhiên thay đổi phương pháp khác, khả năng cao sẽ không thể thích ứng kịp.”   Mặc dù Kinh Di là người dịu dàng ôn hòa, nhưng từ trước đến nay một khi quyết định chuyện gì thì nói một không nói hai, sau khi nghe những lời đó chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thường Thăng một cái, nói: “Thường Thăng, anh cũng học được tương đối ở chỗ em rồi nhỉ?”   Thường Thăng nghẹn họng, vội vàng đồng ý: “Cô giáo yên tâm, cho dù không thích ứng được thì sao, anh nhất định có thể dạy cậu ấy thật tốt, không để cô giáo bị mất mặt đâu.”   Kinh Di ừ một tiếng, gọi Hà Ngâm Hành đến gian phòng dùng để làm việc của cô, chuẩn bị tĩnh tâm may một bộ sườn xám cho Tạ Ngọc Ngô.   Tạ Ngọc Võng trở lại sảnh chính, chỉ còn Thường Thăng đang đợi cậu.    Sự bất an trong lòng dâng lên tới cực đại, cậu vốn nghĩ bản thân có thể chịu được được lời từ chối và lạnh nhạt của Kinh Di, nhưng hóa ra chỉ là trốn tránh gặp mặt đã khiến cậu vô cùng khó chịu.   Sắc mặt cậu tái nhớt, thật vất vả mới nở một nụ cười gượng gạo: “Đàn anh….”   Thường Thăng vỗ vỗ vai cậu, thở dài nói: “Đàn em à, cô giáo giao cậu cho anh rồi.”   Tạ Ngọc Võng ừ một tiếng, nói một câu đã làm phiền anh rồi.   Dựa theo tính cách thích bám dính lấy Kinh Di của Tạ Ngọc Võng trước đây, Thường Thăng còn tưởng rằng cậu muốn phản kháng lại, không ngờ cậu lại nhẫn nhịn chịu đựng được, trong lúc nhất thời cũng không biết phải an ủi cậu như thế nào, lập tức kể lại chuyện ngày xưa anh đã phải gian nan vất vả như thế nào mới xin vào học được với cậu, hi vọng có thể khích lệ cậu một chút ít.   Nhưng sau khi Tạ Ngọc Võng nghe xong một lúc lâu, chỉ nói một câu: “Anh được tới nhà cô ấy rồi à? Em còn chưa từng….”   Kinh Di liên tiếp trốn tránh Tạ Ngọc Võng suốt một tuần.   Thật ra cũng không thể nói là trốn, Kinh Di vốn dĩ không thường xuyên tới phía trước nhà, cô vẫn luôn bận làm việc, chỉ dạy Hà Ngâm Hành ở sân sau, chỉ là sau đó bị Tạ Ngọc Võng quấy rầy làm loạn nhịp sống, hiện tại đã giao Tạ Ngọc Võng cho Thường Thăng, Thường Thăng lại ở sân thứ hai, nếu không có chuyện gì quan trọng thì tới khi Tạ Ngọc Võng rời đi cũng không thể gặp cô.   Không thể tiếp tục như vậy nữa, Tạ Ngọc Võng thầm nói với bản thân.   Tranh thủ lúc Hà Ngâm Hành đi ra ngoài lấy vật liệu, Tạ Ngọc Võng đi vào sân sau.   Kinh Di bận rộn trong phòng làm việc, tóc dài buộc đuôi ngựa gọn gàng sau lưng, tóc mái tán loạn trên trán, hôm nay cô mặc một bộ váy hai dây bằng đỏ gạch làm nổi bật làn da trắng nõn cùng đôi vai thon gọn, mỗi khi cúi đầu, dường như có thể nhìn thấy khe rãnh mịn màng quyến rũ.   Bởi vì cách một lớp cửa sổ nên không thể nhìn rõ ràng, nhưng Tạ Ngọc Võng nhanh chóng dời mắt đi.   Đẩy cửa tiến vào, Kinh Di còn tưởng rằng Ngâm Hành đã trở lại, tiếp tục giảng tiếp chỗ vừa nãy: “Em nhìn chỗ này xem, lớp vải trong và lớp vải ngoài phải cân xứng trước sau rồi khâu lại đường giữa vai, phải ổn định nhắm ngay lớp vải trong, lót vải nhung, bên trong cổ áo là ba tầng vải, cuối cùng dùng mép nối cố định lại là được.”   Sau một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Kinh Di ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Ngọc Võng đang đứng cách xa hai mét, bình tĩnh nhìn cô.   Kinh Di nhíu mày, hỏi: “Sao cậu lại tới đây, không phải bảo cậu học với Thường Thăng sao?”   Tạ Ngọc Võng gọi tên cô: “Kinh Di”   Từ trước tới nay cậu đều gọi là chị Kinh Di, khi nào bướng bỉnh thì cũng chỉ gọi cô giáo mà thôi, đã từng gọi thẳng tên của cô bao giờ chưa?   Kinh Di hơi dựa vào bàn cắt may, tay vẫn cầm thước đo, vải lụa màu trúc xanh trải trên mặt bàn, quạt thổi gió của điều hòa kêu vù vù tạo gió mát lạnh, từng đợt từng đợt thổi qua làn da lộ ra bên ngoài của Kinh Di khiến cô run lên một cái: “Có chuyện gì?”   Cô trông thấy cảm xúc không thích hợp của cậu, cũng không rối rắm bắt bẻ chuyện xưng hô như thế nào.   “Vì sao chị lại trốn tránh em?”   “....Không có nha.”   Tạ Ngọc Võng cảm nhận được Kinh Di rõ ràng hơi bực bội, cậu càng thêm mờ mịt.   Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cậu chính là làm nũng, trước hết cứ qua loa vượt qua chuyện lần này đã, nưng cuối cùng cậu không làm nư vậy, thậm chí không dám nhìn cô, đưa tay lên sờ mũi, giọng nói rầu rĩ chưa từng có trước nay: “Xin lỗi. Em đến tìm chị không phải vì muốn học làm sườn xám, em đã biết Giang Bái Y có quan hệ họ hàng với chị từ trước rồi, vì thế mới cố ý uy hiếp để cô ấy đưa em tới tìm chị, chính là sợ chị từ chối em. Nói đến cùng, em phải dựa vào cái mác em trai của Tạ Ngọc Ngô mới có thể khiến chị miễn cường đồng ý giữ em ở đây.”   Đã nói tới mức này, Kinh Di làm sao không hiểu cậu muốn nói gì tiếp theo, cô muốn ngăn cản, nhưng chưa mở miệng nói chuyện đã bị cắt ngang.   Tạ Ngọc Võng lắp bắp nhìn cô, nói: “Kinh Di, ít nhất chị phải cho em một cơ hội để em nói xong.”   “Cậu nói đi.”   “Tạ Ngọc Ngô học năm nhất nói với em, chị ấy quen một cô gái rất tốt, kì nghỉ đông năm hai, chị nói chuyện video với chị ấy, cho chị ấy nhìn ngắm đèn lồng đỏ trong nhà, nói một câu năm mới vui vẻ, chị ấy kể tất cả mọi chuyện liên quan tới chị cho em nghe, chị ấy cho rằng em không hề kiên nhẫn, thật ra có trời mới biết em muốn nghe như thế nào. Sau đó chị tới nhà em chơi, Tạ Ngọc Ngô không nói rõ khi nào chị sẽ đến khiến mỗi ngày em đều về nhà trong nơm nớp lo sợ, em muốn gặp chị, nhưng lại sợ phải gặp chị, em sợ tính tình em tẻ nhạt sẽ làm chị chán ghét, cũng may em vừa nhìn hấy chị đã không thể khắc chế mà muốn thân thiện gần gũi hơn, chỉ hi vọng có thể để lại ấn tượng tốt trước mặt chị. Lúc đó em còn đang cảm thấy may mắn vui vẻ, không ngờ chị vừa đi chính là 6 năm….”   Khi nói tới đây, Tạ Ngọc Võng tạm dừng một lúc lâu, dường như cậu đang dừng lại ở đoạn thời gian kia, giãy giụa, thống khổ, làm cách nào cũng không thể dứt bỏ.   “Vì thế em bắt đầu làm diễn viên, em hi vọng chị có thể nhìn thấy em, em hi vọng chị có thể thích em như thích Lý Phù Lâm.”   Nhiệt độ bên ngoài phòng rất cao, điều hòa chạy một thời gian dài đột nhiên dừng lại, chỉ một thoáng, trong phòng trở nên an tĩnh tới nghẹt thở, chỉ còn tiếng thở dốc vì căng thẳng khẩn trương của Tạ Ngọc Võng.   Rất lâu sau, mới nghe thấy thanh âm khàn khàn cầu xin của cậu: “Ít nhất, đừng trốn tránh em, được không?”   Nếu nói không kinh ngạc thì không có khả năng, Kinh Di cảm thấy đầu óc hỗn loạn không thể dùng được, cô chưa bao giờ có thể tưởng tượng được Tạ Ngọc Võng lại nói những lời này với mình.   Lý trí lại chiến thắng trước, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Kinh Di chính là - làm sao để từ chối mới có thể không làm tổn thương cậu?   Nhưng cho dù uyển chuyển như thế nào, vẫn là từ chối, một khi đã từ chối thì tất nhiên sẽ tạo thành thương tổn.   Kinh Di nhẹ giọng nói: “Tạ Ngọc Võng, chị rất thích cậu, nhưng là kiểu thích đối với em trai, cậu hiểu không?”   Tạ Ngọc Võng đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại mạnh mẽ cúi xuống, hốc mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói một câu ‘em hiểu’, dường như còn có tiếng khóc bị đè nén.   Kinh Di sợ nhất là nhìn thấy người khác rơi nước mắt, huống chi người này lại là Tạ Ngọc Võng, trước không nói cô thật sự đau lòng cậu, mà gương mặt đẹp trai kia, vừa khóc chính là muốn mạng người.   Cô tiến lên phía trước, không thể nhịn được, xoa tóc cậu, dỗ dành một câu: “Đừng khóc.”   Chỉ hai chữ này mà khiến Tạ Ngọc Võng thật sự rơi nước mắt, từng giọt nước mắt rơi tí tách, nhưng cậu nhất định không chịu lên tiếng, chỉ lẳng lặng rớt nước mắt, hai mắt mở to như ngôi sao lạnh lẽo, như vừa cầu xin lại vừa oán trách, chăm chú nhìn cô.   Kinh Di chân tay luống cuống lau nước mắt cho cậu: “Đừng khóc, đừng khóc, chị không trốn tránh cậu nữa, được chưa?”