Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi
Chương 11 : Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi
*Tên một tập thơ.
Edit: Hanna
Đàm Tịch tốn công tốn sức rất lớn mới tìm được tòa nhà tứ hợp viện này của Kinh Di.
Giang Bái Y dựa vào bộ sườn xám kia mà đoạt được sự nổi bật trong tiệc từ thiện vào buổi tối hôm đó, không những thế còn được lên hot search vài ngày liền, được phong là “Ngôi sao nữ mặc sườn xám đẹp nhất giới giải trí”.
Làm sao Đàm Tịch có thể nuốt trôi cơn tức này, hai năm trước cô ta diễn vai nữ đặc vụ trong một bộ phim thời dân quốc, làm gì có ai không khen dáng vẻ mặc sườn xám của cô ta, đứa nhãi ranh Giang Bái Y miệng còn hôi sữa, làm sao xứng với danh hiệu người mặc sườn xám đẹp nhất!
Thế mà còn lọt vào mắt xanh của đạo diễn Triệu, vào được đoàn phim “Hình xăm”.
Xe dừng lại ở đầu hẻm, trợ lý ngồi ở ghế điều khiển nhìn đường, nói: “Chị Tịch, đường phía trước hẹp quá, xe không vào nổi, chị xem?”
Đàm Tịch nhìn xuyên qua cửa xe, ngõ nhỏ vừa hẹp vừa cũ nát, lẩm bẩm một câu cái nơi rách nát gì đây, sau đó cau mày nói với trợ lý: “Cô đi gõ cửa trước đi.”
Trợ lý nói đồng ý, nhưng chưa xuống xe, Đàm Tịch đã đổi ý: “Thôi, tôi cùng đi với cô.”
Nếu Giang Bái Y nói đúng sự thật, người làm sườn xám ở đây là học trò của Liêu Âm Lê, vậy cô ta nhất định phải tự mình đi chào hỏi, từ trước đến nay tính tình những kẻ làm đồ thủ công vẫn thường đặc biệt cổ quái.
Đàm Tịch như chiến sĩ võ trang hạng nặng, đội mũ, đeo kính râm to màu đen và khẩu trang, sau đó mới đi vào trong ngõ nhỏ cùng trợ lý, càng đi sâu vào trong càng cảm thấy tòa nhà tứ hợp viện này không đơn giản như vậy.
Lúc ở đầu ngõ thì không thể nhìn ra, đi vào trong mới nhận ra tường vây của tòa nhà tứ hợp viện mà Kinh Di đang ở này dài như thế nào, diện tích bên trong chắc chắn không phải nhỏ, dựa theo giá nhà đất hiện nay thì chủ nhân của tòa nhà này, không phú thì quý.
Nhưng không rõ là thuê hay là mua, chút nữa phải cố gắng tìm hiểu rõ ràng.
Trợ lý gõ cửa, vòng tròn trên đầu thú làm bằng đồng, bên ngoài đã có chỗ bị bong tróc lớp sơn bằng đồng, lộ ra màu đen bên trong, nhưng cửa gỗ màu hồng tươi sáng, như vừa mới được quét sơn lại, hai con sư tử đá ngồi hai bên cổng một cách nghiêm trang uy vũ.
Một người phụ nữ trung niên mở cửa, quần áo bình thường, trên người đeo tạp dề, là dì Trần chuyên tới nấu cơm, bà còn đang hầm canh trong nồi, sốt ruột hỏi: “Cô tìm ai?”
Đàm Tịch nhìn cách ăn mặc của người phụ nữ này, tránh sau lưng trợ lý, dùng khuỷu tay đẩy cô ấy một cái.
Trợ lý lập tức hiểu rõ, đây là Đàm Tịch cảm thấy người này không phải chủ nhà nên không mở miệng nói chuyện, cô ấy đành hỏi: “Xin hỏi đây là nhà của nghệ nhân làm sườn xám phải không?”
Dì Trần sống tới từng này tuổi, làm sao có thể không nhận ra thái độ khinh thường của cô gái đeo kính râm to màu đen kia? Vẻ mặt chẳng thèm quan tâm, cười nói một câu “Chờ một lát” rồi lập túc đóng cửa lại.
Trợ lý sờ mũi, không dám nhìn sắc mặt của Đàm Tịch, có lẽ rất lâu rồi Đàm Tịch không còn gặp loại chuyện như thế này.
Quả nhiên, Đàm Tịch bắt đầu mắng rất khó nghe, tức giận tới mức dùng chân đá một cái vào sư tử bằng đá, đương nhiên ăn đau chính là bản thân cô ta, sư tử bằng đá vẫn lù lù bất động, còn cô ta thì đau nhe răng trợn mắt.
Trợ lý vội vàng đi qua đỡ, lại bị Đàm Tịch đẩy ra: “Chẳng nói được câu nào ra hồn, để bà giúp việc đóng sầm cửa lại, còn thuê cô làm gì.”
Từ trước đến này Đàm Tịch chưa từng là người tốt tính, trợ lý cúi đầu đứng một bên nghe mắng, không dám nói một câu.
Dì Trần đi hỏi Thường Thăng như thường lệ, Thường Thăng cảm thấy khó hiểu trong lòng, mặc dù cô giáo đã tới đây được ba tháng, nhưng còn chưa chính thức thông báo với bên ngoài, khách từ đâu đến vậy?
“Dì cứ làm việc đi, cháu ra xem sao.”
“Ừ, được rồi.”
————————
Hôm nay Kinh Di mặc một bộ sườn xám họa tiết hoa hải đường, do chính tay bà ngoại của cô may, người khác là ngàn vàng khó cầu, nhưng trong tủ quần áo của cô lại không biết có bao nhiêu bộ.
Tạ Ngọc Võng nhìn ngây ngẩn, màu hồng tươi tắn của hoa hải đường được mặc trên người cô, vừa quyến rũ hút mắt lại không hề diễm tục, càng tôn lên dáng người thướt tha uyển chuyển của cô, vô cùng hấp dẫn, còn chưa tính tới đôi chân thon dài lộ ra ngoài, trắng nõn tinh tế, mịn màng không tì vết như được làm bằng ngọc.
“Chú ý nghe, đừng thất thần.” Kinh Di búng một cái lên trán của Tạ Ngọc Võng: “Nghĩ cái gì vậy?”
Tạ Ngọc Võng sờ sờ lên trán, chỗ bị ngón tay cô chạm vào vẫn còn vương độ ấm: “Học trò đang nghĩ tới một bài thơ.”
“Thơ gì?”
“Bài ‘Thiếu niên du’ của Trần Duẫn Bình*.”
*Trần Duẫn Bình: tự Quân Hành, hiệu Tây Lộc là một nhà thơ đồng thời cũng là một vị quan cuối thời Nam Tống. Sau Mông Cổ tràn vào Trung Nguyên, lập nên nhà Nguyên, triệu ông vào kinh nhưng ông không chịu ra làm quan.
Kinh Di trải tấm vải sa-tanh lên mặt bàn, vừa dùng kéo cắt, vừa dịu dàng ngâm thơ:
“Thúy la quần thảo lâu kim ty
La phiến yểm phương tư
Liễu sắc ngưng hàn, hoa tình thế vũ
Sinh phách đạp thanh trì
Bích sa song ngoại oanh thanh nộn
Xuân tại hải đường chi, biệt hậu tương tư
Hứa đa tiều tụy duy hữu lạc hồng tri*.”
*Dịch:
Rút sợi chỉ vàng trên vải lụa xanh
Phiến quạt lụa che lại cảnh xuân thì
Liễu vương hơi lạnh, hoa nguyện chịu mưa,
Chỉ sợ nhỡ mất hội đạp thanh
Ngoài khung cửa xanh biếc lảnh lót tiếng chim oanh
Xuân về trên nhánh hải đường, sau chia cách tương tư khôn xiết
Nỗi lòng tiều tụy chỉ đóa hoa rơi hiểu thấu.
Kinh Di đọc xong mới cảm giác không thích hợp, nhíu mày, dừng lại động tác trên tay, nghiêm mặt răn dạy: “Võng Võng! Mặc dù cạu không phải thật sự muốn học làm sườn xám, nhưng cũng phải nghiêm túc, hiểu chưa?”
Tạ Ngọc Võng vẫn cười, bị mắng cũng không thấy xấu hổ: “Cô giáo mắng đúng lắm, học trò nhất định sẽ nghiêm túc nghe giảng, nhưng mà, nhưng mà hôm nay cô giáo mặc bộ sườn xám này cực kì xinh đẹp.”
Lúc này Kinh Di mới hiểu rõ vì sao không duyên không cớ cậu lại nhớ tới bài thơ này, hóa ra là do trên bộ sườn xám cô mặc có họa tiết hoa hải đường, rất phù hợp với câu thơ “Bích sa song ngoại oanh thanh nộn, xuân tại Hải đường chi”.
Chàng trai này, vậy mà biết không ít văn thơ….
Lúc đang nói chuyện thì Thường Thăng đi vào từ bên ngoài: “Cô giáo ơi, có khách tới cửa, nói muốn gặp cô.”
Kinh Di hỏi: “Khách? Có nói đến làm gì không?”
Thường Thăng: “Là một ngôi sao nữ tên là Đàm Tịch, hình như tới may sườn xám.”
Vừa nhắc tới tên của ngôi sao nữ này, Kinh Di và Tạ Ngọc Võng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Thường Thăng, hai người đều có chung câu hỏi, Kinh Di còn chưa chính thức thông báo khai trương, ngay cả một số khách quen của nhà họ Liêu còn chưa biết chuyện này, làm sao lại có một ngôi sao nữ tìm tới cửa trước tiên?
“Anh Thường Thăng, anh quen không?” Mấy hôm nay Tạ Ngọc Võng đã thân thiết hơn với Thường Thăng.
Thường Thăng lên tiếng trả lời: “Mấy năm trước từng hợp tác một lần.”
Vai diễn nữ đặc vụ thời dân quốc do Đàm Tịch diễn nhận được rất nhiều lời khen ngợi, mà mấy bộ sườn xám trong bộ phim đó đều do Thường Thăng tự tay may, hôm nay nhìn thấy cô ta, Thường Thăng cũng rất kinh ngạc.
“Cậu cũng quen à?” Kinh Di hỏi Tạ Ngọc Võng.
Tạ Ngọc Võng đột nhiên căng thẳng khẩn trương lộ rõ trên mặt, vội vàng xua tay nói: “Chỉ biết có người tên như vậy thôi, chưa từng gặp qua, thật đấy!”
Kinh Di dở khóc dở cười: “Võng Võng, cậu căng thẳng cái gì, hai người đều là nghệ sĩ, chị chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi.”
Tạ Ngọc Võng cũng phát hiện bản thân cậu phản ứng quá kịch kiệt, muốn nói cái gì đó, nhưng ậm ừ hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Vẫn là Kinh Di lên tiếng an ủi cậu, nói: “Yên tâm, cho dù có cái gì, chị cũng sẽ không nói cho chị gái của cậu biết đâu.”
Đâu phải cậu sợ chị gái biết, cậu chỉ sợ cô hiểu lầm thôi, dù chỉ một chút xíu, cậu cũng không muốn cô cảm thấy cậu có dây dưa với người con gái khác.
Thường Thăng nhìn thấy Tạ Ngọc Võng đỏ bừng hai tai, lại nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô giáo, trong lòng đã hơi hiểu rõ, mỉm cười không nói gì thêm, chỉ hỏi: “Cô giáo có muốn ra gặp mặt không?”
Kinh Di ngẫm nghĩ, hỏi Tạ Ngọc Võng: “Võng Võng, cô gái tên Đàm Tịch là người thế nào?”
Thế nào? Ngôi sao trong giới giải trí, dù là nam hay nữ thì dựa vào việc bấu víu trèo lên cao, phần lớn đều có tiếng xấu, mà người tên Đàm Tịch này lại càng thêm nực cười hoang đường.
Nhưng Tạ Ngọc Võng không muốn nói những chuyện đó cho Kinh Di biết, chỉ lắc lắc đầu.
Kinh Di hiểu rõ, cô bảo Thường Thăng uyển chuyển từ chối.
······
Đàm Tịch nhận lời từ chối khéo, không lập tức bùng nổ, ra khỏi cửa mới dám nổi giận, cô trợ lý nhỏ cẩn thận làm việc, chỉ sợ cô ta lại trút giận lên đầu mình.
Hai người chưa ra khỏi ngõ nhỏ đã thấy một người con gái nghênh ngang đi tới từ phía đối diện.
Cô gái kia cũng đeo kính râm, không nhìn ra là người xinh đẹp hay không, nhưng khí chất cả người vô cùng nổi bật xuất chúng, khoan đã, Đàm Tịch nhận ra cô ấy mặc một bộ váy màu đen số lượng có hạn của nhãn hiệu C, cái mà lúc trước cô ta nhờ người mua nhưng không được.
Chẳng lẽ cũng tới may sườn xám hả?
Thời điểm lướt qua nhau, Đàm Tịch gọi cô gái kia lại theo bản năng: “Chị gái cũng tới làm sườn xám à?”
Cô gái kia dừng lại, khẽ nhíu mày, cũng không thèm tháo kính râm, không trả lời.
Đàm Tịch đột nhiên cảm thấy bị áp lực, dường như ánh mắt nghiêm khắc của cô gái kia có thể xuyên qua kính râm mà nhìn chằm chằm vào cô ta, cô ta cảm thấy không thoải mái, phải lùi về phía sau một bước, nói: “Chân thành khuyên chị gái một câu, người trong tòa nhà này rất xấu tính, Bắc Kinh không thiếu cửa hàng làm sườn xám lâu đời, chị gái không cần tới đó rước cục tức.”
Cô gái kia cười nhạo: “Cô đây chưa vào cửa đã bị từ chối nên xoay mặt dạy đời người khác à?”
Vẻ mặt Đàm Tịch rất khó nhìn, cũng không rảnh lo lắng nhiều, nói: “Tin hay không thì tùy, nói với cô một câu đã là cho cô mặt mũi đấy, biết không hả?”
Trợ lý vội kéo Đàm Tịch lại, muốn cô ta kiềm chế tính tình, cô ta là người của công chúng, không nên xung đột với người khác.
Đàm Tịch đẩy trợ lý ra, mắng to: “Đừng kéo tôi! Nuôi chó nó còn biết bảo vệ chủ, còn cô mỗi tháng nhận lương có tác dụng gì, đúng là đồ nhà quê, không có mắt nhìn.”
Trợ lý làm sao dám phản bác, vâng vâng dạ dạ mà xin lỗi.
Người con gái xa lạ kia cũng không hề nhăn mặt lấy một cái, khinh thường nói một câu “Ngu ngốc” rồi nghênh ngang rời đi.
Hôm nay mọi việc đều không thuận lợi, Đàm Tịch tức sôi máu, sau khi chui vào xe cũng không cho trợ lý lái xe đi luôn, cô ta nhất định phải tận mắt chứng kiến cô gái kia bị đuổi ra như thế nào.
Nhưng đợi một tiếng đồng hồ, cũng không nhìn thấy bóng người đi ra.
Tại sao lại nhằm vào một mình cô ta? Càng nghĩ càng tức giận, Đàm Tịch hét lên với trợ lý: “Lái xe!”
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
34 chương