Cầu Ma

Chương 1256 : Không có sự lựa chọn nào khác

Tang Tương đại giới, bên trong Doanh Hương Chân giới, Tang Tử nhắm mắt bên trong cung điện lơ lửng giống như kết nối với ý chí của Tang Tương, là một bản thể khác ở thế giới của Tô Minh tại một giới khác. Trong cái nhắm mắt này, toàn thân hắn chấn động mạnh. Thân thể hắn từ từ không còng cứng ngắc nữa, hư ảnh hồ điệp trong đôi mắt nhanh chóng lóe lên. Hô hấp của hắn cũng dồn dập hơn mấy lần. Trong hai mắt hắn đồng thời lộ ánh sáng, mang vẻ chần chừ thật sâu. Vừa rồi hắn kết nối ý chí với Tang Tương, muốn nghiệm chứng suy đoán của mình có chính xác hay không, mượn ý chí Tang Tương tính toán làm sao mới phù hợp nhất. Nhưng sau khi kết nối được, hắn lại càng rơi vào mờ mịt sâu hơn. - Một bản thể khác của ta tới từ Tam Hoang...ý chí của Tang Tương lại biểu đạt rõ ràng là hứng thú mãnh liệt đối với một cái ta khác... Trầm mặc trong chốc lát, trong mắt thanh niên này lóe lên sát cơ rõ ràng hơn. - Để ta mang người này... Mang tới chỗ của Tang... Hoặc là cắn nuốt kẻ này dung hợp, để ta và hắn hợp nhất. Nếu làm được điểm này, nếu ta có thể nắm thế chủ động thì cũng thỏa mãn yêu cầu của ta... Thanh niên kia lại trầm mặc, trong thần sắc lộ vẻ chần chờ càng nhiều, tựa như đang suy nghĩ mà chọn lựa. Không lâu sau, bên ngoài cung điện của hắn truyền tới hàng loạt bước chân. Tiếng bước chân vang vọng, sau đó thân ảnh một cô gái xuất hiện ở ngoài cửa điện. Cô gái này rất đẹp, mang theo vẻ dịu dàng tiến vào trong đại điện, đi tới bên cạnh thanh niên kia, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh hắn, nắm tay thanh niên này. Thanh niên ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau. Dáng vẻ của cô gái này, nếu Tô Minh ở đây thì nhất định có thể nhận ra. Đó là... Vũ Huyên! Cũng có thể nói, đó là Vũ Huyên ở thế giới này. Thân thể của cô thoạt nhìn như thường nhưng trong tích tắc đụng vào cánh tay của thanh niên kia thì giống như có thể xuyên qua. Đó không phải là do thanh niên kia không phải là thật mà vì Vũ Huyên này hư ảo. - Ngươi... cần gì phải tới đây... Thanh niên ngắm nhìn cô gái trước mắt. Đây là đạo lữ của hắn. Trong mắt hắn lộ ý thương tiếc, tay trái giơ lên muốn vuốt ve khuôn mặt của cô gái nhưng lại chỉ có thể chạm vào hư vô. Ánh mắt của hắn không khỏi lộ một tia đau đớn. - Hồn ngươi đang tiêu tán, lúc này không nên đi ra ngoài. Ở lại bên trong Huyền Mộc ta đã chuẩn bị cho ngươi đi. Ta hứa với ngươi là một ngày nào đó, ta nhất định có thể khiến ngươi thức tỉnh thật sự! Thanh niên nọ lẩm bẩm, vẻ chần chừ biến mất, thay vào đó là vẻ kiên định và chấp nhất. Đây là người hắn yêu, là một hoạt tử nhân mà cho dù là Tang Tử hắn cũng không thể khiến cô thức tỉnh. Hồn và thân thể của cô thỉnh thoảng chia lìa, đi lại phiêu tán. Đó là do một lần bất ngờ nhiều năm trước, hắn là Tang Tử, đang muốn kết nối với ý chí của Tang Tương thì không biết vì sao lại đột nhiên mất đi ý thức. Mà hắn tỉnh lại thì đã thấy người yêu và đạo lữ của mình nằm trong ngực mình. Hồn của cô và thân thể bị chia lìa, lâm vào ngủ say. Đây là cắn trả, là... Tang Tử cắn trả. Chỉ sợ hắn có thể kết nối ý chí với Tang Tương nhưng vẫn gặp phải cắn trả như trước. Một khi xuất hiện cắn trả thì hắn sẽ mất đi ý thức, trở thành lạnh lùng giết chóc, giống như những Tang Tử khác. Chẳng qua hắn không ngờ là cắn trả lại tới nhanh như vậy. Hắn điên cuồng, hắn liều lĩnh liên lạc với ý chí của Tang Tương, muốn khôi phục cho người yêu nhưng ý chí của Tang Tương lại không đáp lại chút nào. - Dung hợp với một cái ta khác... Trong mắt thanh niên này lóe sáng. Cô gái trước mắt hắn cắn môi, lắc đầu, tựa như không muốn để người mình yêu lựa chọn như vậy. - Ta không còn sự lựa chọn nào khác. Ta vừa trong ý chí của Tang Tương mà thấy được hành động của một ta khác ở bên trong Cương Thiên Chân giới. Hắn là ta, ta là hắn. Ý nhĩ của hắn ta cũng cảm thụ được. Là hắn cố ý dụ ta tới. - Thật ra thì chỉ sợ là hắn không dụ ta thì ta cũng sẽ chủ động tìm hắn. Đây là... Số mênh của chúng ta, chỉ có một người có thể còn sống! - Từ một khắc khi hắn bước vào nơi này, từ một khắc khi ý chí của Tang Tương kết nối với ta, số mệnh này... Đã là nhất định. Không phải ta mất mạng... Thì là hắn chết! Thanh niên trầm mặc trong chốc lát, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hư ảo của cô gái, tựa như có thể chạm tới cô thật. Hồi lâu sau, hắn mới vung tay áo lên. Lập tức hồn của nữ tử kia liền dần dần hóa thành ánh sáng mờ, biến mất trong đại điện. Cùng biến mất còn có thân ảnh của thanh niên kia. Khi hắn xuất hiện thì đã ở bên trong một mật thất. Mật thất này bị rất nhiều cấm chế vờn quanh, giống như ngăn cách với hư vô, chia lìa cùng đại giới, khiến cho tốc độ thời gian trôi trong mật thất này hoàn toàn bất đồng với bên ngoài, gần như vĩnh hằng. Bên trong mật thất này có một đoạn cự mộc. Ngay giữa cự mộc là một cô gái mặc áo đỏ, nhắm hai mắt như đang ngủ say. Thân ảnh của thanh niên kia xuất hiện bên cạnh cự mộc này. Hắn kinh ngạc nhin cô gái kia, nhìn lông mày, mắt, mũi và môi cô, thần sắc lộ vẻ bi thương. Người bên ngoài chỉ nói Tang Tử cao nhưng thân là Tang Tử, thỉnh thoảng sẽ vì bị cắn trả mà trả giá rất nhiều. Mỗi lần cắn trả đều rất đột ngột, không phải lúc liên hệ xuất hiện mà lúc nào cũng có thể mất đi ý thức, phá hủy tất cả bốn phía. Tang Tương không thể có thân nhân, không thể có bằng hữu. Đây quả là một cái giá rất lớn. Cho nên ngày thường hắn cũng không đi ra ngoài mà nửa phong ấn mình lại, giam cầm trong đại điện này. Trừ phi là lúc cần, nếu không thì sẽ không hoạt động gì nhiều. Yên lặng nhìn cô gái này, thần sắc thanh niên càng kiên định hơn. Sau một hồi lâu, hắn đứng lên, ánh mắt lộ vẻ sắc bén. Giờ khắc này hắn và Tô Minh giống như không có gì bất đồng. Vung tay áo lên, thanh niên này biến mất bên trong cung điện, cất bước đi ra khỏi đại điện, tiếng nói vang vọng. - Thập Điệu Vong! Lời nói vừa thốt lên, hư vô bốn phía thanh niên này bỗng nhiên vặn vẹo. Mười thân ảnh biến ảo ra. Thân thể bọn họ mơ hồ, nồng nặc tử khí. Bọn họ không phải là người sống mà là Tử Hồn. Bọn họ vốn là những cường giả mạnh nhất trong vô số năm tháng qua, vốn đã chết nhưng lại bị thanh niên này dùng ý chí lực của Tang Tương, mạnh mẽ nghịch chuyển, mượn ý chí của Tang Tương ngưng luyện thành thập bát chí bảo linh ngục, giao cho Thập Điệu Vong, khiến mười người bọn họ thành trận, sát cơ vô cùng. - Đi theo bản Tang, tỏa ý chí Tang Tương ra, giết hết nhân quả ngoại giới! Giọng nói của thanh niên như băng, lúc nói, hư ảnh hồ điệp trong mắt lóe lên nhanh chóng. Ở phía sau hắn lại càng mơ hồ xuất hiện ảo ảnh hồ điệp. Hắn cất bước chạy vào hư vô. Phía sau hắn, Thập Điệu Vong kia tỏa ra khí tức âm trầm, không nói một lời, tạp thành hai cánh di chuyển về phía trước. Từ xa nhìn lại giống như một con hồ điệp chân chính đang tung hai cánh bay múa trong hư vô này. Mà ở phía dưới hắn còn có mười tám vòng xoáy. Đó là uy áp do chí bảo Thập Bát Linh Ngục tạo thành. Mười tám cơn lốc xoáy truyền ra tiếng gào chói tai. Tiếng gào thét này ẩn chứa đau đớn và điên cuồng. Một đường đi qua, chúng sinh cúng bái. Bên trong Cương Thiên chân giới, Tiễn Thần khẩn trương nhìn về phía cầu vồng xa xa, theo bản năng nhìn về phía Tô Minh bên cạnh. - Tang Tương đại giới chuyển động... Ngươi cảm nhận được không? Tô Minh tựa như không thèm để ý chút nào tới cầu vồng đang tới gần, ngẩng đầu nhìn vào hư vô, bỗng nhiên nói một câu kia. - Cái gì? Tiễn Thần sửng sốt. - Chẳng lẽ là ảo giác sao? Tô Minh lắc đầu. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn mơ hồ có một cảm giác kỳ dị, tựa như toàn bộ Tang Tương đại giới đang di động. Hắn chưa từng có cảm giác này. Chỉ từ sau khi đạt được ý chí một Chân giới, trong tâm thần hắn luôn tồn tại ý chí của hai Chân giới, đạt tới một loại thăng bằng thì mới xuất hiện cảm giác kỳ dị này. Cảm giác này tới rất đột ngột, cẩn thận tìm lại thì lại không thấy dấu vết, chỉ có thể đổ cho ảo giác. Tiếng nổ vang vọng. Cầu vồng tiến tới gần. Bên trong cầu vồng này có một đại hán mặc kim giáp. Thân thể kẻ này cực kỳ khôi ngô, tay phải nâng lên một chiếc tháp vàng, vẻ mặt giận dữ nhưng khi nhìn thấy Tô Minh và hồ điệp phía sau thì lại hóa thành sững sờ, không thể tin nổi. - Tang... Tang Tử! Đại hán kim giáp dừng sững lại, đứng ở cự ly cách Tô Minh mấy trăm trượng, thần sắc biến hóa liên tục. - Tang Tử đại nhân vì sao lại diệt tông môn của lão phu? Đại hán kim giáp cố nén tức giận, cắn răng nói từng tiếng một. - Quỳ xuống rồi hãy nói chuyện! Thần sắc Tô Minh lạnh nhạt, lạnh lùng nhìn đại hán một cái, chậm rãi mở miệng. Hầu như trong nháy mắt khi lời Tô Minh truyền ra, lập tức trời cao nổ vang. Hư ảnh hồ điệp phía sau Tô Minh nhanh chóng bay múa. Một luồng ý chí khổng lồ ầm một tiếng liền truyền ra mãnh liệt. Ý chí này mạnh kinh thiên động địa. Đó là ý chí vô thượng mà Tô Minh ngưng tụ hai Chân giới lại. Ý chí này tu sĩ tuyệt đối không thể chống cự. Đây hoàn toàn là do cảnh giới sinh mệnh bất đồng. Ý chí và uy áp này nổ vang. Toàn thân đại hán kim giáp này run rẩy toàn thân, phun ra một ngụm máu tươi. Trong thân thể hắn truyền ra tiếng kêu ken két, tựa như thân thể không cách nào thừa nhận được. Hắn gầm khẽ một tiếng, bảo tháp trong tay bay lên, chợt bành trướng ra đối kháng nhưng chỉ trong thời gian mấy nhịp thở, bảo tháp này đã ầm một tiếng rồi sụp đổ, chia năm xẻ bảy. Khôi giáp toàn thân của đại hán kim giáp này đồng thời vỡ vụn. Hắn lại phun một ngụm máu tươi nữa, thân thể run rẩy, phải quỳ xuống. Giống như cả trời cao sụp đổ trên người hắn. Lấy tu vi của hắn căn bản khó có thể kháng cự nổi, chỉ có thể quỳ lạy. Cái quỳ này do uy áp trời cao đọng từ tám phương. Ánh sáng trong đôi mắt của đại hán kim giáp này biến mất, tu vi giảm xuống. Sinh cơ trong thân thể của hắn biến mất. Trong động tác quỳ này, tất cả mọi thứ của hắn đều bị hủy diệt! Tiếng ken két vang vọng. Trong tâm thần Tiễn Thần run rẩy. Hắn thấy được Lý Thiên Vương cường đại trong ấn tượng của hắn đã... Tuyệt khí! Sinh cơ của hắn, tu vi của hắn, linh hồn của hắn trong nháy mắt khi động tác quỳ này liền đồng loạt sụp đổ! Động tác quỳ này chính là tử vong! - Cừu gia của ngươi có còn không? Tô Minh cũng chẳng thèm nhìn Lý Thiên Vương, chậm rãi nói với Tiễn Thần. - Không... Không có... Tiễn Thần bị dọa triệt để rồi, gần như nói lắp bắp.