Cầu Ma

Chương 1246 : Phương hướng cho tương lai

Trước mặt Tô Minh có con đường thông thiên, con đường này có ánh sáng, có tương lai, có hy vọng, đó là con đường chín lần thăng tiên, đó là thăng tiên lần thứ ba là có thể so với bất khả ngôn, sáu lần thăng tiên là vô địch trong bất khả ngôn, chín lần thăng tiên có thể bước ra tam hoang đại giới, trong một kỷ, bắt đầu thứ đệ nhị thời đại thì luôn có nhiều sinh mệnh khao khát nhưng vẫn không kẻ nào vượt qua. Tiên linh! Sau chín lần thăng tiên là tiên linh, một khi trở thành chín lần thăng tiên là tương đương với đứng ở đỉnh cao nhất sau đệ nhị thời đại, không có sinh mệnh gì sinh ra uy hiếp được nữa. Bởi vì tiên linh tuổi thọ ngang với đất trời, từ trình độ nào đó đã trở thành một phần của nhau. Đạo lý mà Tô Minh đi không phải là con đường linh tiên, các loại cơ duyên xảo hợp mới thành linh tiên. Sau khi đoạt xá Đạo Thần chân giới, trở thành ý chí chân giới, có thể nói từ giây phút đó, chính Tô Minh cũng không nhận biết hắn đã có được sinh mệnh vô hạn. Sinh mệnh của Tô Minh không có cuối, tồn tại của hắn trở thành vĩnh hằng, trừ phi là chân giới bị hoàn toàn phá hủy, ý chí bị bôi xóa hết, Tô Minh phải bị hình thần đều diệt, nếu không thì hắn sẽ không chết. Các loại sự kiện khiến Tô Minh trở thành tồn tại cực kỳ đặc biệt dù là ở đệ nhất thởi đại, thời đại tiên linh. Tô Minh là linh tiên, nhưng có một trong bốn chân giới dưới ý chí Tam Hoang, tiến tới có liên hệ kỳ dị cùng tồn tại ý chí tam hoang. Loại liên hệ này dù là Thiên Linh lão nhân chỉ có thể lần mò da lông, khó thấy rõ ràng, bởi vì chỉ tiên linh mới có tư cách. Nhưng... Tô Minh có thể! Chính vì những chuyện này mà từ khi Tô Minh trở thành linh tiên, đoạt xá chân giới, hắn chậm rãi hiểu ra, do đó hắn càng khao khát hơn về mấy lần thăng tiên. Tô Minh khát vọng dùng tốc độ nhanh ánh thành công chín lần thăng tiên, bước một bước vào truyền thuyết, bước vào cảnh giới khó thể hình dung. Nhưng dù Tô Minh có khao khác cỡ nào thì không phải hắn muốn liền đạt được, hắn cần đột phá, cần đẳn cấp sinh mệnh, ý chí, thậm chí là đột phá tinh thần. Có đủ mức độ nắm bắt được thì hắn mới có cơ sở thăng tiên cho lần sau. Lúc trước dù Tô Minh có để ý nhưng hiểu là không thể sốt ruột, nhưng bây giờ, khi hắn cảm nhận ý chí, đẳng cấp sinh mệnh của mình sôi trào, cảm nhận có thể tiến hành lần thăng tiên thứ hai, thậm chí tư cách thăng tiên lần thứ ba gần ngay trước mắt thì lòng hắn nổi lên tham lam khó kiềm nén. Mạo hiểm mới làm giàu, đây là lời có từ xưa, lúc này điều Tô Minh làm ứng với câu đó. “Kiếp nạn này có Thiên Linh ở, xác suất ta chết không lớn, nếu chuẩn bị tốt, phòng ngự sẵn sàng, mặc kệ như thế nào, nếu có thể lao ra đất Âm Tử thì ta phải vào lại Chúng Linh điện ngay, tiến hành thăng tiên. Nếu có thể liên tiếp thăng tiên hai lần, đạt tới lần thứ ba thì ta... ” Khát vọng trong mắt Tô Minh đậm đặc chưa từng có. Truyền thừa Chúng Linh điện đặt ngay ở đó, người ngoài thấy rồi không dám đi lấy, vì không có con số truyền thừa. Con số này Tô Minh có nhưng hắn lại không có đủ tư cách. Việc này từng khiến Tô Minh do dự rất lâu mới cắn răng quyết định rời đi, buộc mình không đắn đo kỳ dị liên quan Chúng Linh điện nữa. Nhưng hôm nay, Tô Minh nhìn đến hy vọng. Giờ phút này Tô Minh trong trạng thái Man Thần biến ngửa đầu gầm lên, mắt sáng ngời. Trong vòng xoáy âm tử hơi âm u, mắt Tô Minh như hai ngọn đèn sáng, lửa đốt cháy sinh mệnh, nở rộ ánh sáng hy vọng. “Kiếp thứ ba chưa giáng xuống!" Tô Minh ngẩng đầu, mắt chớp lóe ánh sáng cực kỳ bắt mắt trong vòng xoáy âm tử. Tô Minh nhảy lên, người phát ra khí thế càng lúc càng mạnh mẽ, khí thế bao phủ quanh người hắn. Lần đầu tiên ngưng tụ với nhau, biến thành bão tố. Tình cảnh này giống như Thiên Linh lão nhân lúc trước đã làm, nhưng lão dựa vào tu vi thâm sâu mới khiến khí thế hóa thành vòng xoáy, trở thành tuyền thứ hai trong vòng xoáy âm tử. Nhưng tu vi của Tô Minh không thể sánh bằng Thiên Linh lão nhân, tuy nhiên hắn rất đặc biệt, hắn có Chân Giới phân thân, có thể lay động bất khả ngôn, có đệ nhất thuật chú hoang khiến ý chí Tam Hoang thức tỉnh từ cơn ngủ say. Tô Minh bằng vào bản thân độ qua kiếp thứ nhất, thứ hai, cộng thêm biến đổi quái dị sâu trong vòng xoáy âm tử, cho nên khí thế của hắn lần đầu tiên từ trạng thái nguyên phát huy trở thành vòng xoáy. Vòng xoáy ầm ầm chuyển động, trở thành vòng xoáy thứ ba trong vòng xoáy âm tử. Thiên Linh lão nhân nhìn thấy tinh cảnh này, con ngươi co rút, biểu tình có sự kỳ dị. Hình thái chênh lệch nhìn như không đáng là gì, chỉ là phát huy ra một vòng xoáy, nhưng sự thật là sau khi thành công thăng tiên ba lần mới có năng lực đó. Khi khí thế của Tô Minh hình thành vòng xoáy thì mắt Thiên Linh lão nhân sáng rỡ, giơ lên tay phải trước mặt ấn pháp quyết, môi mấp máy, dường như đang tính toán cái gì. Bởi vì Thiên Linh lão nhân trông thấy Tô Minh cuốn vòng xoáy ý chí, bên trong như tồn tại vật yêu dị nào đó nhưng mơ hồ không thấy roàng, chỉ thấy dường như nó có cánh. Tất cả biến đổi nói thì dài nhưng sự thật là từ khi kiếp thứ nhất vỡ đến giờ chỉ khoảng mấy giây. Khi thân hình Man Thần biến của Tô Minh toát ra khí thế hình thành vòng xoáy trong vòng xoáy âm tử, bên trên vòng xoáy âm tử chớp lóe ánh sáng. Không thấy rõ ràng ánh sáng nhấp máy, chỉ trông thấy một sáng một tối giao thác nhau, dường như vĩnh hằng như vậy. Cùng lúc đó, bên ngoài vòng xoáy âm tử, tam hoang đại giới ầm vang, tia sáng đen trắng giao nhau, dường như toàn tam hoang đại giới bị đặt trong căn phòng, ngọn đèn trong phòng lúc tắt lúc đốt sáng đan xen nhau. Giờ phút này tam hoang đại giới chính là hình dạng đó. “Sau Ngũ Nhan Lôi chắc chắn là lục thiểm kiếp trong truyền thuyết. Một lóe mười vạn năm, hai lóe trăm vạn năm... ” Thiên Linh lão nhân ngửa đầu nghiêm túc nhìn vòng xoáy, biểu tình ngày càng trầm trọng. “Xem hình dạng này thì trừ phi lần đầu linh tiên kiếp trên người Tô Minh không phải là ba... ” Nghĩ tới đây Thiên Linh lão nhân chợt biến sắc mặt. Chính lúc này, trên vòng xoáy âm tử vang tiếng nổ ầm ý, một sáng một tối, chợt lóe chợt tắt như hình ảnh, hình ảnh đang lan tràn xuống dưới, như là mãnh thú từ viễn cổ ấn giấu trong cảnh tối sáng, giờ há to mồm, hung tàn, điên cuồng rít gào lao hướng Tô Minh.