Cầu Ma
Chương 1182 : Ta là Man Thần của Man tộc
Lão già Thiên Linh Bộ Lạc nhìn thật sâu Tô Minh mấy lần, chân phải giơ lên bước về phía hư vô. Nhất thời gợn sóng dưới chân tỏa ra. Trong phút chốc, một vùng đại địa nơi đây trực tiếp biến thành bộ lạc Man tộc mà Tô Minh đã thấy trước đây.
Bạch sơn đứng vững vàng. Bên cạnh bộ lạc Man tộc, cách đó không xa là thăng linh đài cao cao bay thẳng đến chân trời. Tựa như Thiên Linh Bộ Lạc trong tay lão già. Chỉ cần hắn nghĩ thì trời cao thiên địa này không có chuyện gì hắn không làm được.
Di sơn đảo hải, na di đại địa, nghịch chuyển trời cao, lấy trí nhớ của Tam hoang. Mỗi cảnh lần lượt mở ra từng cánh cửa bên trong đầu óc Tô Minh, để hắn thấy được thần thông thuật pháp chói mắt mà chưa kia chưa từng thấy.
- Ngươi chỉ cần thăng linh thành công một lần là được. Đường thăng linh từng bước gian khổ, mỗi lần thành công đều khiến bản thân biến hóa nghiêng trời lệch đất. Lấy tu vi hiện tại của ngươi, chỉ cần lần đầu thăng linh thành công thì tu vi đã có thể tăng vọt mười lần rồi!
- Chuyện này đơn giản. Chủ yếu nhất là hồn của ngươi, khí tức của ngươi cũng từ đó bất đồng với người khác, không còn là hậu linh mà là linh tiên. Cho dù là linh tiên thấp nhất thì cũng có thể ngạo thế trời cao.
Nhất là khí tức và tu vi dung hợp, cảnh giới sinh mệnh tăng lên, trở thành linh tiên. Giới chỉ trên tay ngươi lúc đó cũng có thể phát huy ra lực lượng chân chính của nó, là lực lượng mạt sát Diệt cảnh.
- Mà dựa theo phân chia thể hệ tu vi sau thời đại lão phu, hôm nay ngươi vừa bước vào Duyên cảnh nhưng chỉ cần thăng linh lần đầu thành công thì ngươi có thể bỏ qua Duyên cảnh, nắm giữ bất diệt lực thuộc về Diệt cảnh!
- Thậm chí ngươi có thể ra thế giới bên ngoài trong khoảng thời gian ngắn để duyên pháp tự thân đại thành. Như vậy tu vi của ngươi còn xuất hiện lần tăng vọt lần hai. Đây là lợi ích của thăng linh. Nhờ lợi ích này, ngươi trực tiếp bước vào Diệt cảnh cũng không phải là không thể!
- Đó là tạo hóa, cũng là sinh tử. Có thể thành công hay không thì lão phủ không thể giúp được ngươi. Đều nhờ một mình ngươi...
Lão già Thiên Linh Bộ Lạc thâm ý sâu sắc nhìn Tô Minh, chậm rãi nói. Thần sắc hắn ngưng trọng. Trong nội tâm hắn cực kỳ khát vọng Tô Minh có thể thành công. Nhưng theo lời hắn nói, chuyện này hắn chỉ có thể cho đối phương cơ hội, không cách nào ra tay giúp đỡ được. Trừ phi là hắn không phải là tám lần thăng linh thành công mà là chín lần, trở thành tiên linh chứ không phải linh tiên. Khi đó hắn mới có tư cách đi trợ giúp người khác thăng tiên.
Bởi vì khi đó hắn đã đứng ở đỉnh cao nhất của trời đất rồi.
- Lão phu thiên bái, chúc ngươi thành công!
Lão già ôm quyền lần đầu tiên, vái Tô Minh một cái thật sâu.
Tô Minh nhìn về phía lão già, trong trầm mặc, cũng ôm quyền vái một cái, sau đó vung tay áo lên, thân thể chạy thẳng tới thăng tiên đài của Đại Man Bộ cách đó không xa. Trong tích tắc khi đi lên thăng tiên đài, Tô Minh ngẩng đầu nhìn thiên không, thần sắc bình tĩnh, loáng thoáng hiện ra cảnh tượng trong đầu lúc trước. Tựa như giờ phút này phía dưới hắn, bên trong Đại Man Bộ có vô số thân ảnh tồn tại từ những năm tháng trước. Mọi người đều đang hô to chữ Man.
- Ta sở dĩ không lựa chọn Đại Minh bởi vì ta đối với Man tộc còn có kết nối. Ta vẫn cho rằng ta là Man tộc, ta là Man Thần của Man tộc!
Tô Minh ngẩng đầu. Thân ảnh hắn giờ khắc này, trong mơ hồ xuất hiện một khí tức không nói lên lời. Khí tức vờn quanh hắn, tạo thành một vùng vặn vẹo. Vặn vẹo này rơi vào mắt lão già Thiên Linh Bộ Lạc, lập tức khiến con ngươi hắn co rút lại.
- Trên thân thể tiểu bối này sở hữu hai khí tức bất đồng của Đại Man và Đại Minh, không giống như lấy nhau mà có. Hẳn có người cố ý hướng dẫn hắn, đưa huyết mạch tộc nhân Đại Minh đặt vào Đại Man tộc. Thậm chí trên người hắn còn có tộc khải chân chính.
Lão già nhìn Tô Minh. Thực tế lần đầu tiên thấy Tô Minh, trong nội tâm hắn cũng không bình tĩnh giống như mặt ngoài.
Hết thảy không phải bởi khí tức Đại Man của Tô Minh, không phải bởi huyết mạch Đại Minh mà bởi trên người Tô Minh tồn tại tộc khải mà lão già này trong vô số năm qua, chưa từng thấy ở những người tiến vào nơi này!
Đó là Man khải nhưng giống như trước, cũng là tộc khải!
- Tộc khải, minh lực của một tộc. Tại thời đại trước đây, cũng chỉ có tộc công đời sau mới có tư cách được Tộc Công đời trước truyền cho. Thậm chí dù là bộ lạc hậu kỳ, loại truyền thừa này dù nhiều hơn một chút nhưng phần lớn là ngụy khải mà thôi. Giá trị của ngụy khải là đi khảo nghiệm người sắp hàng tiên linh vị, có tư cách lót đường cho người có tộc khải chân chính hay không!
- Bởi vì tộc khải truyền thừa có mục đích thực sự không phải là để cho tộc nhân cường đại tới đâu mà là cho hắn một tư cách thăng linh, thậm chí dù có một lần thất bại thì cũng không biết thành thân ảnh màu đỏ!
- Ở thời đại hôm nay, người có thể biết được loại thuật tộc khải này là cực kỳ hiếm thấy.
- Đây là một tộc quần, mỗi đời chỉ có một tư cách. Đây là chỉ có một lần bảo vệ mà nhóm tiên linh cho từng tộc quần!
Lão già nhìn Tô Minh, trong đầu không yên tĩnh mà quay cuồng. Hắn có thể nhận ra Tô Minh sở hữu tộc khải, hiển nhiên là do Đại Man Tộc lưu lại, ngưng tụ một tia hy vọng trên người đối phương.
Đây là hy vọng quật khởi của cả một tộc quần...
Cho nên lão già Thiên Linh Bộ Lạc này mới nói nhiều chuyện cũ như vậy với Tô Minh. Cho nên hắn mới yêu cầu Tô Minh thăng linh, thậm chí triển khai thu hoạch trí nhớ của Tam Hoang, để cho Tô Minh quan sát. Đó là đãi ngộ mà những người trong quá khứ bước vào nơi này không thể có được.
Mọi người trong dĩ vãng, phần lớn là bị lão già này khống chế mạnh mẽ đi thăng linh, căn bản không nói chuyện, cũng không giao dịch gì cả. Tất cả đều tiến hành theo ý muốn của lão già này.
Nhưng duy chỉ có Tô Minh, lão già trong chần chờ. Hắn không thể không làm như vậy.
Bởi vì tộc khải trên người Tô Minh là hy vọng duy nhất của Đại Man ngày nay. Hắn không thể xóa đi. Thậm chí hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần nếu Tô Minh thất bại một lần, hắn sẽ bỏ cuộc, đưa Tô Minh rời đi.
Bởi hắn cũng là người trong Ngụy tộc.ởi Tô Minh chân chính là tiểu bối của hắn!
Bởi vì Tô Minh tới đây là phù hợp với truyền thừa. Tô Minh đến, thậm chí có thể nói là người phù hợp với yêu cầu duy nhất trong vô số năm qua chứ không phải là dùng thủ đoạn khác tới đây. Phán đoán của Tô Minh về Trầm Dương Phù ở bên ngoài chỉ là phiến diện. Trầm Dương Phù mở ra là bởi hồn của tpk nhưng trên thực tế, nguyên nhân thực sự khiến nó mở ra là bởi tộc khải trên người Tô Minh!
- Hạt giống của Đại Man Tộc... Tại sao trên người ngươi ta lại nhận thấy trong tộc khải có khí tức của một lão bằng hữu nhỉ? Là ngươi sao? Nhưng năm đó ta nhớ rõ ràng ngươi sáng chế ra huyễn cảnh Đại Ngu, đi tìm kiếm hy vọng tương lai của tộc ngươi, khổ sở vẫn lạc...
Lão già trầm mặc.
- Hẳn là ngươi rồi. Ta không làm biến mất hạt giống của Đại Man Bộ các ngươi. Ta tuyệt đối không...
Lão già nhìn Tô Minh lúc này, tâm thần chấn động. Bởi giờ phút này Tô Minh đứng trên đài cao, ngẩng đầu nhìn thiên không. Bóng lưng kia dường như đã dung hợp với thiên địa làm một.
Nói chuẩn xác hơn là không phải dung hợp với thiên địa mà là dung hợp với cả vùng đất của Đại Man Bộ. Dường như khí tức của Tô Minh trong chớp mắt này dẫn động một biến hóa kỳ dị nào đó, dẫn tới một sóng gợn nào đó của đại địa Man tộc. Gợn sóng tồn tại cũng Tô Minh, giống như mặt nước đang phẳng lặng bỗng nhiên sôi trào lên.
Từng luồng lực lượng bài xích trong chớp mắt xuất hiện. Không phải bài xích Tô Minh mà là bài xích hình chiếu ngọn núi và lão già Thiên Linh Bộ Lạc.
Biến hóa này khiến tâm thần lão già chấn động, đồng thời càng xác định tộc khải hắn cảm ứng trên người Tô Minh. Thậm chí hắn còn nhẫn ra bộc lạc Man tộc nơi này có một loại chờ đại vô số ngàn năm, rốt cục đã chờ được người bọn họ phải đợi.
Ngay sau đó, khiến hai mắt lão già co rút lại là phế tích Đại Man nơi này, đại địa từng cư ngụ tộc nhân Man tộc, giờ phút này đột nhiên xuất hiện từng tia hồn mơ hồ. Hồn này dù mơ hồ, thậm chí Tô Minh không nhìn thấy được nhưng lão già này lại nhìn rõ ràng. Đám hồn này vốn đã sớm tiêu tán trong năm tháng mới phải. Bọn họ chỉ có một tia ý chí chấp niệm, một tia ý chỉ thủ vững ở đây, chờ đợi Man tộc quật khởi!
Bọn họ vẫn luôn ở đây. Bọn họ không muốn tiêu tán trong thiên địa này, không muốn ngủ say trong năm tháng hư vô. Bọn họ vẫn vờn quanh nơi này, đang chờ đợi ngày hôm nay, tựa như chờ đợi người bọn họ phải đợi.
Vô số hồn phách, càng ngày càng nhiều. Chỉ trong thời gian mấy nhịp thở, hồn phách bốn phía đã không dưới trăm vạn, thậm chí còn tiếp tục xuất hiện. Trong đó có không ít khiến lão già kia run rẩy thân thể. Bởi hắn thấy quen thuộc. Đó từng là bằng hữu của hắn.
- Lão bằng hữu. Ngươi năm đó tính toán man thiên trong huyễn cảnh Đại Ngu, đi tìm hy vọng của Man tộc trong hạo kiếp. Hắn chính là hy vọng ngươi tìm năm đó sao? Vì hắn, ngươi chẳng lẽ đã tiến hành nghịch cổ.
Trong tiếng lẩm bẩm, cả vùng đã đã xuất hiện hơn ngàn vạn hồn phách. Bọn họ yên lặng vờn quanh bốn phía, yên lặng nhìn Tô Minh. Nhưng Tô Minh không nhìn thấy bọn họ. Tô Minh nhìn bầu trời. Trong nội tâm hắn lúc này có ý chí dâng lên. Một sự tự tin cường đại âm thầm ngưng tụ trong thân thể hắn.
- Ta là Man Thần. Ta là Man Thần Man tộc!
- Bất kể huyết mạch của ta như thế nào, bất kể lai lịch của ta ra sao nhưng từ khi ta có ý thức, ta chính là tộc nhân Man tộc. Mặc dù thân thể ta và tộc nhân khác bất đồng, dù hồn của ta không phải là Man tộc.
- Nhưng ý chí của ta, thần của ta, mạng của ta là tất cả của Man tộc. Ta chính là Man tộc!
- Ta là Man Thần của Man tộc!!
Hai mắt Tô Minh lộ tia sáng. Hắn đứng đó không biết, giờ khắc này bốn phía đã có hơn ngàn vạn tộc hồn Man tộc đang nhìn hắn. Mọi người bộc phát ra một luồng lực lượng không mênh mông nhưng khí tức cuộn lại tạo thành tiếng nổ vô thanh, khiến hình chiếu ngọn núi màu trắng của lão già Thiên Linh Bộ Lạc kia biến mất. Cho dù là hắn cũng không khỏi rút lui, từ xa nhìn lại. Tâm thần lão già rung động, thấy được hình ảnh khiến hắn phải hít sâu.
Hắn thấy được khí tức của ngàn vạn hồn lấy Tô Minh làm trung tâm, nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một con trường long màu đỏ trong gió tuyết, chạy thẳng lên thiên không. Đồng thời trường long ngửa mặt lên trời rống to, toàn thân trở thành màu đỏ, mang theo điên cuồng, mang theo ý chí ngưng tụ của vô số tộc nhân của một tộc quần, không cam lòng đối với vận mệnh, chạy thẳng lên trời cao.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
211 chương
110 chương
224 chương
169 chương
501 chương