Cầu Ma
Chương 1172 : Ta muốn sống, chỉ có thể đoạt sinh
- Bốn năm... Đất trời nơi đây mênh mông, vô biên vô hạn. Sương mù vừa nhìn đã không thấy cuối, bốn phía ẩm ướt, thỉnh thoảng có tiếng nước chảy từ phía xa truyền đến. Tô Minh đã ở chỗ kỳ dị này bốn năm.
Những đám sương mù ở nơi đây có các màu sắc khác nhau, thỉnh thoảng biến hóa, thỉnh thoảng lại lần lượt thay đổi...
Giờ phút này, có một thân ảnh đang bước đi rất chậm ở bên trong một đám sương mù màu tím. Dường như mỗi khi bước ra một bước, thân thể của hắn đều phải chịu thống khổ khổng lồ. Một lát sau, thân ảnh kia mới hiện ra từ trong đám sương mù màu tím.
Một đầu tóc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, thoạt nhìn giống như một người leo ra từ trong mộ. Thân thể hắn yếu ớt, tu vi không động chút nào, giống như người phàm.
Nếu không có đôi mắt lộ ra vẻ kiên nghị cùng với các đường nét cũ trên khuôn mặt thì không người nào có thể tưởng tượng được rằng, ông lão yếu ớt, thoạt nhìn tựa như chỉ cần gió thổi qua cũng có thể ngã xuống này chính là... Tô Minh, bốn năm trước bị truyền tống tới đây.
Tô Minh thở hổn hển, chậm chạp bước ra khỏi sương mù. Nhưng trong tích tắc hắn đi ra, đột nhiên, từ trong màn sương mù màu tím có một cầu vồng gào thét lao về phía Tô Minh. Trong nháy mắt, nó xuyên qua thân thể Tô Minh, mang ra một đám gần như máu tươi màu đen. Máu tươi này rơi trên mặt đất, phát ra tiếng hưng phấn. Vật xuyên qua thân thể Tô Minh chính là một cá.
Trong nháy mắt con cá này xuyên qua thân thể Tô Minh, lập tức bị hòa tan do máu tươi màu đen mà Tô Minh phun ra. Bước chân của Tô Minh run lên, cả người ngã trên mặt đất, không nhúc nhích.
Thời gian nửa nén hương từ từ trôi qua. Màn sương mù màu tím dần dần xuất hiện dấu hiệu đổi màu, từ từ biến thành màu đỏ. Đột nhiên một thân ảnh từ trong đó bay ra. Đây là một con chó hoang, toàn thân tỏa ra ngọn lửa.
Con chó hoang này có sáu mắt, giờ phút này toàn bộ sáu mắt của nó đều chớp động. Tốc độ của nó cực nhanh, trong tích tắc đã tới gần Tô Minh, nhưng không lập tức đến gần mà là vờn quanh vài vòng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn màn sương mù đang biến đổi màu sắc. Nhìn thấy màn sương mù đang biến thành màu đỏ, sáu con ngươi lộ ra vẻ chần chờ, sau đó nó cúi mạnh đầu, cắn một ngụm vào cổ của Tô Minh.
Nhưng ngay khi nó mở miệng rộng muốn cắn thì lập tức Tô Minh giơ tay phải lên, tốc độ cực nhanh, đưa một quyền tới miệng lớn của con chó hoang, một phát bắt được đầu lưỡi của nó. Cử động gọn gàng như vậy tựa như ở trong bốn năm này đã làm vô số lần. Cùng lúc đó, hắn đứng lên, dùng thân thể đập vào người con chó hoang, tay trái nhanh chóng bóp một cái vào cổ nó. Trong nháy mắt, màn sương mù màu tím từ từ biến thành màu đỏ, Tô Minh đã mang theo con chó hoang này đi xa, không còn thấy bóng dáng.
Có một ngọn núi đen nhánh, trụi lủi, không có chút thực vật nào cách nơi này gần vạn dặm. Ở trong lòng núi là một hang động. Đột nhiên có một cầu vòng lóe lên ở bên trong động phủ này, Tô Minh mang theo con chó hoang kia xuất hiện tại bên ngoài hang động. Dường như trong tích tắc thân ảnh hắn xuất hiện, chẳng những màn sương mù nơi xa hoàn toàn biến thành màu đỏ mà lại còn có một luồng sóng nhiệt không cách nào hình dung bộc phát ra. Chỗ nào bị luồng sóng nhiệt này đi qua đều lập tức bị hòa tan, tất cả tồn tại đều đồng loạt tan biến. Dường như ở bên trong chỗ này vẫn còn có mấy con chó hoang gấp rút chạy trốn, nhưng đảo mắt đã bị sóng nhiệt này cắn nuốt, trở thành bụi bay.
Tô Minh không chút do dự mạnh mẽ bước vào trong hang động. Trong nháy mắt hắn tiến vào hang động này, ầm một tiếng, sóng nhiệt gào thét mà đến, đánh vào ngọn núi màu đen. Một luồng lực lượng xông vào hang động, đụng vào Tô Minh, sau đó tiến vào sâu trong hang động.
Mắt hắn lộ ra vẻ âm trầm, quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau. Trong trầm mặc, hắn giơ con chó hoang lên, cắn một ngụm lớn vào cổ nó. Máu tươi màu vàng nhạt từ khóe miệng Tô Minh tràn ra.
Sau khi cắn nuốt máu tươi, các nếp nhăn trên mặt Tô Minh từ từ biến mất, tóc của hắn cũng dần dần thay đổi. Sau khi nuốt toàn bộ máu của con chó hoang này, bộ dáng của hắn đã hoàn toàn thay đổi, trở về như bốn năm trước. Nhưng trong lúc mơ hồ, dường như vẻ uy nghiêm càng nồng đậm hơn. Uy áp không tới từ thần sắc mà là tới từ huyết mạch và khí tức của hắn.
Hắn buông tay, ném xác của con chó hoang sang bên cạnh. Ở trong hang động này, có một chỗ chất đầy hài cốt. Đống hài cốt này phải tới hơn mấy ngàn, dày chi chít, thoạt nhìn có cảm giác lành lạnh.
- Bốn năm... Chúng Linh Điện chết tiệt, khiến ta phải mệt nhọc suốt bốn năm!
Tô Minh lau máu tươi trên khóe miệng rồi khoanh chân ngồi ở một bên, nhìn cửa hang động thông với bầu trời. Bầu trời có màu đỏ, nơi đó có sóng nhiệt. Cho dù là hắn nếu gặp phải cũng sẽ bị đốt cháy hoàn toàn.
Sóng nhiệt này vượt qua Đệ Ngũ hoả lò, vượt qua tất cả lực hủy diệt mà lúc trước Tô Minh từng trải qua.
- Chúng Linh Điện chết tiệt. Chúng Linh Điện ở bên trong Thần Nguyên Tinh Hải thuộc về một trong Tam đại thần bí. Nó lại cùng Trầm Dương Phù liên tiếp chung một chỗ, bọn chúng là một!
Ở trong truyền thuyết bộ lạc tại Thần Nguyên Tinh Hải, nó là nơi khởi nguyên chúng linh, nguồn suối của mọi vật khai linh...
Thần sắc Tô Minh âm trầm nhìn bầu trời màu đỏ ở bên ngoài hang động. Trong đầu hiện lên tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong bốn năm nay.
Bốn năm trước, sau khi bị truyền tống đưa vào nơi này, hắn không ngừng tìm kiếm đường ra. Hắn đã gặp phải sương mù biến hóa, đối mặt với hồng quang kinh khủng, đối mặt với sóng nhiệt vô cùng nguy hiểm. Ở chỗ này, hắn đã trải qua cửu tử nhất sinh.
Ở chỗ này, hắn nhận ra rằng tuy tu vi của hắn nói khôi phục, nhưng lại không thể tăng lên được một chút nào. Mỗi lần bị tiêu hao đi một chút thì sẽ là vĩnh viễn mất đi một chút. Một khi tu vi hoàn toàn tiêu hao hết trước khi tìm được đường ra, như vậy rất có khả năng hắn sẽ phải chết ở chỗ này.
Điều này khiến hắn không dám dễ dàng dùng pháp bảo, nhất là chiếc nhẫn màu trắng. Ở nơi đây, một khi tu vi không thể nào khôi phục được, chiếc nhẫn sẽ là sự lựa chọn tốt nhất của Tô Minh.
Tô Minh đang nghĩ về từng cảnh đã trải qua trong bốn năm thì bỗng nhiên hai mắt của hắn chợt co rụt lại, khí tức vừa sinhh ra trên người hắn cũng lập tức biến mất. Một luồng khí chết chóc vờn quanh thân thể Tô Minh. Hắn nhìn thấy ở trên bầu trời màu đỏ bên ngoài hang động, có những thân ảnh màu vàng nhạt đang gào thét tới. Phần lớn những thân ảnh kia là hình người, nhưng cũng có không ít thứ như thú dữ. Bọn họ đang ở trên bầu trời, gào thét mà đến, phát ra từng tiếng gào bén nhọn khiến cho linh hồn người phải đau nhức.
- Tiên thiên địa sinh, song sinh chi, súc chi...
- Những người có thể tồn tại lâu dài giữa đất trời, không tự sinh, có thể Trường Sinh. Ta muốn sống, chỉ có cách đoạt sinh...
- Tiên linh tại tiền linh tiên hậu, thử tiên lại đang trụ kiếp tiền, có được kẻ sống, tất có Diệt Sinh...
Trong những tiếng kêu bén nhọn còn kèm theo cả tiếng lẩm bẩm hỗn loạn, không ngừng vang vọng.
Tô Minh nhìn chằm chằm vào những thân ảnh ở trên bầu trời màu đỏ, bên tai nghe những tiếng lẩm bẩm khó hiểu này. Tay phải hắn nắm chặt nắm đấm, không nhúc nhích. Hắn vĩnh viễn không thể nào quên được những thân ảnh này, bởi đây là tháng thứ ba mà chúng tới. Lần đầu tiên thấy những thân ảnh này, phải đối mặt với tất cả các thần thông quỷ dị, không nhìn ra được tất cả tu vi, dường như Tô Minh đã bị hút đi toàn bộ sinh cơ. Hắn phải triển khai chiếc nhẫn chí bảo, không tiếc hao tổn tu vi mới đánh bại được đối phương.
Nhưng hắn không ngờ rằng đánh nát một cái thì lại sinh ra hơn vạn cái quỷ dị như vậy. Đột nhiên một tòa đại điện xuất hiện ở trên bầu trời màu đỏ, gào thét mà ra, triển khai một cuộc đuổi giết điên cuồng với Tô Minh ở trong thế giới kỳ dị này.
Bị đuổi giết không ngừng, thân thể của Tô Minh càng thêm suy yếu. Lúc sinh cơ cho sắp dập tắt, bầu trời màu đỏ bỗng nhiên biến mất, sương mù ở nơi đây biến thành màu trắng. Trong chợp mắt biến thành màu trắng, tất cả các sinh linh kỳ dị đuổi giết Tô Minh đều lập tức biến mất, không thấy gì nữa.
Tất cả đều khôi phục như thường.
Trong mắt Tô Minh mang theo tia máu, không nghĩ tới những hình ảnh đã xảy trong bốn năm trước nữa. Hắn nhìn những thân ảnh trên bầu trời bên ngoài hang động, hồi lâu sau mới quay đầu nhìn hài cốt thú dữ.
Nếu không phải năm đó hắn vô tình phát hiện ra rằng cắn nuốt máu của đám thú dữ có huyết nhục kỳ dị này có thể khôi phục được sinh cơ, tu vi cũng sẽ chậm chạp khôi phục một chút, thì e rằng hắn đã không còn sống tới bây giờ.
- Nhưng đám thú dữ này đều cực kỳ giảo hoạt, hiển nhiên là cũng có linh trí. Muốn giết bọn chúng thì phải một kích mất mạng, nếu không thì cho dù giết được cũng không bổ sung đủ tiêu hao.
Trong trầm mặc, Tô Minh giơ tay phải lên sờ đám màu mơ hồ ở ngực. Máu này có màu đen, đây chính là một loại độc tố do Tô Minh cắn nuốt rất nhiều máu của thú dữ tạo thành.
Độc tố đã lan tràn toàn thân Tô Minh, nhưng nếu không cắn nuốt thì không thể bổ sung cho phần tu vi và sinh cơ tiêu hao. Chuyện này... thật sự là khó có thể lựa chọn. Năm đó, sau khi Tô Minh trầm tư sau, đã lựa chọn cắn nuốt.
Tuy nói máu trở thành màu đen, nhưng trong bốn năm hấp thụ máu của thú dữ, thân thể của Tô Minh cũng xuất hiện biến hóa kỳ dị. Ví dụ như lồng ngực của Tô Minh lúc trước bị thương, mặc dù hắn không sử dụng chút tu vi nào nhưng bây giờ cũng đã hoàn toàn khép lại.
Thời gian từ từ trôi qua, bầu trời đỏ ngàu suốt bảy ngày mới từ từ biến mất, hóa thành màu trắng. Khi toàn bộ bầu trời bên ngoài hang động biến thành màu trắng, khí tức chết chóc ở trên người Tô Minh mới biến mất, khôi phục như thường.
- Bốn năm nay ta đã đi qua rất nhiều chỗ. Dường như đây là một thế giới không có điểm cuối. Ta cũng không thấy có bất kỳ dấu hiệu tồn tại của tu sĩ nào ở những nơi xung quanh đây. Có lẽ hết đường không phải là đại địa mà là cung điện hiện ở trên bầu trời như năm đó.
Tô Minh trầm mặc. Hắn đã nghĩ tới điều này từ rất sớm, chỉ là có chút chần chờ. Hắn quay đầu lại nhìn bốn phía hang động. Dấu hiệu bị mở ra cho thấy chắc chắn nơi đây không phải là do thiên nhiên tạo thành.
Nơi này là do Tô Minh vô tình tìm được. Lúc hắn tới đây đã như thế.
Trong trầm mặc, Tô Minh nhìn vào một hướng khác của hang động, hích tới gần nham bích. Nơi đó... có một hài cốt màu đen. Bộ hài cốt này là một người, là một tu sĩ, hoặc là chủ của hang động này.
Cho dù đã chết nhưng ở trên hài cốt vẫn tồn tại luồng uy áp mạnh mẽ.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
211 chương
110 chương
224 chương
169 chương
501 chương