Cầu Ma
Chương 1140 : Thiên có câu, đạo có luân
Tô Minh quên thân phận của mình, không nhớ quá khứ, hình như từ đáy lòng hắn cho rằng mình là gã đàn ông có vợ sắp sinh. Nhưng trong lòng Tô Minh có chút do dự, rất nhạt, không thể phát hiện, dường như ở trong luân hồi bị xóa đi dấu vết. Cùng với lòng lo lắng, dấu vết càng lúc càng mờ nhạt, cho đến bị Tô Minh bỏ qua. Tô Minh lôi kéo tay của thầy thuốc đưa lên cổ kiệu, mặc kệ mưa càng lúc càng lớn, vội chạy nhanh về nhà. Tô Minh đi qua quán mì, vẫn không chú ý mấy người ở bên trong, cũng không để ý người mẹ đi xa trong mưa, kểu gào thê lương đứa con đã mất.
Cho đến về tới trong nhà, khi Tô Minh ở ngoài gian nhà lo lắng chờ đợi, hắn quên mọi thứ từng có, hình như giờ phút này hắn là một người bình thường, là chồng của người vợ sắp sinh. Lòng Tô Minh không yên, mắt đỏ lên, cảm giác bàng hoàng, tiếng hét của vợ trong gian nhà như bóp chặt tim của hắn.
Cho đến khi Mặc thầy thuốc vào gian nhà không lâu sau, vợ hét cao vút. Cửa phòng mở ra, Tô Minh thấy trong lòng Mặc thầy thuốc ôm đứa bé người đầy máu, hắn như một người cha thật sự vọt lên định ôm luân hồi. Nhưng khi Tô Minh liếc mắt nhìn giường, thấy vợ nằm im không nhúc nhích thì người run lên. Trong mắt Tô Minh lộ ra đau thương, không để ý đến thầy thuốc, mặc kệ anh nhi, đi hướng giường. Tô Minh thấy cô gái không còn hơi thở nhưng khóe môi còn vương nụ cười từ mẫu, trái tim hắn đau đớn như bị xé rách. Người Tô Minh run rẩy, cảm giác chân thật như hắn và cô gái trải qua nửa đời người.
"Đây là lựa chọn của ngươi sao? Tại sao ngươi không hỏi ta? Tại sao!?" Tô Minh vụt ngoái đầu nhìn thầy thuốc ôm anh nhi, đôi mắt đầy tơ máu, mang theo một chút điên cuồng.
Hắn hiểu được, vợ khó sinh, rất có thể chỉ giữ một người. Nhưng nếu cho Tô Minh lựa chọn, hắn sẽ lập tức chọn vợ chứ không phải con. Nhưng lựa chọn này đã thành quá khứ.
Đau đớn như trái tim bị xé bao phủ tinh thần Tô Minh, chợt trong óc hắn như nổi lên bão tố, quét qua, hình như có một đoạn trí nhớ mơ hồ hiện lên. Trong trí nhớ, dường như tất cả là luân hồi, trong trí nhớ, dường như hắn không phải bản thân mà là Mặc thầy thuốc trước mắt. Trong trí nhớ, dường như vốn là hắn lựa chọn anh nhi.
Mờ mịt, mang theo điên cuồng, mang theo bi thương Tô Minh không nói nên lời, khiến hắn bản năng giơ tay lên. Tô Minh có cảm giác mãnh liệt, chỉ cần mình cách không chỉ vào là có thể diệt hết sinh mệnh.
Tô Minh giơ tay lên, chỉ hướng Mặc thầy thuốc. Hắn thấy trong mắt Mặc thầy thuốc lộ ra khó tin, bên trong ẩn chứa hiểu ra. Dường như Tô Minh nhớ ra cái gì, nhưng rất nhanh đã bị bi thương nhấn chìm.
Mặc thầy thuốc ngã xuống, tắt thở.
Tô Minh ngửa mặt lên trời cười thảm, tiếng cười vang vọng như cùng cơn mưa truyền đến tiếng kêu gọi thê lương của nàng kia.
Một đêm đó chết đi không chỉ là Mặc thầy thuốc, còn có bốn bà đỡ. Nhưng người này chết hết, sáng sớm ngày hôm sau, khi mưa tạnh, xác của họ đã bị chôn suốt đêm.
Thân phận của Tô Minh ở trong thị trấn này chỉ cần có ngân lượng xa xỉ là hóa giải tất cả. Ngày còn phải tiếp tục, thời gian chậm rãi trôi qua, một năm, ba năm, sáu năm.
Bé gái dần lớn lên, láu lỉnh, trở thành một cô bé rất ngoan. Nhưng cô bé không được cha thương, thường khi hai cha con ở chung thì cô bé thấy ánh mắt lạnh lùng của cha. Người bạn duy nhất của cô bé là con trai của thầy giáo, một cậu bé sinh ra trước cô bé mấy tháng, cùng cô bé lớn lên, cùng nhau đọc sách.
Tô Minh không thích cô bé này, vì cô bé rất giống mẹ mình, sẽ khiến hắn nghĩ đến người vợ đã chết, trái tim hắn đau như bị xé rách.
Tô Minh luôn ở trong ngày mưa yên lặng nhìn bầu trời, nhìn mưa rơi xuống, nhìn toàn bộ thế giới đều bị bao phủ trong màn mưa, sau đó chết lặng, nghĩ tới mọi chuyện xảy ra trong mưa vài năm trước.
Cho đến có một ngày, cũng là một đêm mưa, Tô Minh nhìn cơn mưa bên ngoài, khi hắn nhắm mắt lại, thế giới trở thành mảnh nhỏ, hóa thành vòng xoáy to lớn. Tô Minh mở mắt ra, mảnh nhỏ lại tổ hợp cùng nhau.
Tô Minh không còn là cha của cô bé mà là một người đàn ông trung niên gầy yếu, mặc áo dài, khuôn mặt có một khối vết sẹo. Tô Minh có một bụng tri thức nhưng vì diện mạo xấu xí, nhiền lần bị người trông mặt mà bắt hình dong, khinh thường, cả đời buồn bực thất bại, chỉ có thể ở trong thị trấn làm thầy giáo cho một viên ngoại.
"Tiên sinh, nhiều người làm việc thiện có trời nhìn là thật sao?" Một thanh âm trong trẻo mang theo nghi hoặc truyền vào tai Tô Minh.
Tô Minh cúi đầu, thấy trong gian phòng có hai đứa bé ở trước mặt mình.
Hai đứa bé cỡ sáu, bảy tuổi, một nam một nữ. Người đặt câu hỏi là cô bé, trong mắt ngây thơ nhìn Tô Minh.
Tô Minh chỉ có hai đệ tử, một là con trai của hắn, một là con gái của viên ngoại.
Tô Minh vẫn dạy con trai của mình rằng phải lượng thiện, phải có chính khí, cả đời như thanh tùng, tuyệt không khuất phục. Tô Minh luôn dạy cô bé không được cha thương là phải tự lập, không cần khổ sở, lương thiện lớn lên.
"Đương nhiên là thật, làm việc thiện là gốc của con người, nếu như mỗi người làm việc thiện, tức là trên đời đều có việc thiện. Các ngươi phải nhớ kỹ điểm này, thiện là bản tâm, làm việc thiện không vì cho trời xem, mà là lúc giúp người khác tâm linh được thanh tẩy." Tô Minh mỉm cười, nhẹ giọng mở miệng.
"Ta biết, ta biết, phụ thân, hôm qua ta thấy có người câu cá, năn nỉ ông lão câu cá thả cá đi, đây là làm việc thiện." Cậu bé cười lớn nói.
"Sinh mệnh trên đời đều có linh, hôm nay ngươi làm việc thiện, cứu lại một sinh mệnh, như vậy ngày sau sẽ có báo đáp." Tô Minh cười nói.
Lúc này Tô Minh ở trong luân hồi đã không còn trí nhớ dĩ vãng, thậm chí chút do dự trong lần luân hồi trước cũng đều tan thành mây khói, chân chính trở thành người trong thế giới này.
"Vậy sau này ta nhìn thấy có ai câu cá cũng sẽ làm việc thiện." Dường như cô bé không phục, liếc cậu bé, bĩu môi.
Tô Minh nhìn khuôn mặt của hai đứa bé, nở nụ cười. Ngày dần ngã về chiều, đã xong bài học một ngày, Tô Minh dựa theo thói quen một mình đi tới quán mì trong thị trấn, ngồi ở chỗ kia kêu một bát mì nóng. Mù vị nước lèo cũng ngon, trong trí nhớ của Tô Minh dường như hắn luôn đi vào đây. Nhất là chủ quán, một ông lão tóc bạc mặc quần áo màu xám, nhiều năm qua tự mình cán mì, dù có một tiểu nhị nhưng chỉ là giúp việc tay chân.
Thường khi ít khách ông lão sẽ hút tẩu thuốc, ngồi trên ghế đá lớn, dùng cọng cỏ một bên bện búp bê cỏ, nhìn người đi đường qua lại. Có khi ông lão uống mấy chén với khách, mắt hơi đục. Nhưng mỗi lần Tô Minh nhìn ông lão thì có cảm giác rất lạ, dường như hắn thấy trong mắt đối phương có một tia thương hại, còn có chua xót ẩn trong đó. Nhiều năm qua vẫn luôn như vậy, nhưng Tô Minh không hỏi, hắn thích nơi này, thích ngồi ở chỗ này húp nước lèo nóng, nhìn người đi đường bên ngoài, nghĩ cuộc đời mình.
Cho đến có một ngày khi Tô Minh đặt bát xuống, ngẩng đầu thấy ông lão như mọi khi nhìn mình chằm chằm. Tô Minh trầm mặc một lát, bỗng nhiên mở miệng.
"Tại sao lão luôn nhìn ta? Không phải một ngày, hai ngày, nhiều năm qua ta vào đây vẫn luôn như vậy."
"Không phải ta đang nhìn ngươi, mà là ngươi đang nhìn chính mình." Ông lão gõ tẩu thuốc trên mặt đất, mỉm cười đầy ẩn ý, nhẹ giọng mở miệng.
Tô Minh nhìn ông lão, suy tư, không hiểu ý nghĩa trong đó, lắc đầu.
"Không hiểu sao... Ha ha, ta đang nhìn xem chừng nào thì ngươi không đi vào đây, khi nào thì một ngươi khác đến."
Tô Minh nhíu mày, há mồm định nói gì đã nghe ông lão lầm bầm.
"Người đánh cá luôn tới chỗ của ta, bởi vì mỗi ngày ta mua cá của hắn, làm nước lèo có mùi cá. Không phải con nít nào cũng có lòng lương thiện, chỉ có được dạy làm đạo việc thiện mới khuyên người đánh cá tha cho con cá cắn câu. Thiên có câu, đạo có luân. Nếu đứa nhỏ không bị con cá túm đi thì thê tử của viên ngoại sẽ không khó sinh, như vậy thầy thuốc vẫn là thầy thuốc, sẽ không chết... Viên ngoại như trước là viên ngoại, sẽ không bị thương chết, như vậy sẽ không khiến thầy giáo dạy con mình mà bản thân dạy dỗ. Có lẽ viên ngoại dạy không phải làm việc thiện, cũng không khuyên người đánh cá thả cá đi, vậy không có thầy giáo, cũng không có đứa con trai."
Tô Minh nghe đến đó, tinh thần chấn động mãnh liệt. Tô Minh đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn ông lão, mơ hồ trong đầu có thứ gì tan vỡ. Nhưng đúng lúc này, ông lão thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Minh. Cái liếc mắt khiến Tô Minh có cảm giác như nhìn mình trong gương.
"Còn chưa đến lúc hiểu ra, đi đi." Ông lão lắc đầu, tẩu thuốc nhẹ gõ mặt đất.
Trong óc Tô Minh bùm một tiếng, thế giới hắn thấy trong chớp mắt vỡ thành mảnh nhỏ, cả thế giới biến thành vòng xoáy to lớn.
Vòng xoáy rầm rầm xoay chuyển, một giây mảnh nhỏ thế giới lại tổ hợp, biến thành một bức tranh khác, thành cuộc đời luân hồi mới trong cùng thế giới.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
211 chương
110 chương
224 chương
169 chương
501 chương