Cầu Lui Nhân Gian Giới
Chương 59 : Thấy cũng được...
Đổi lại là bất cứ người nào bị hôn trước công chúng như vậy, bối cảnh kế tiếp không chừng đều là hoan hỉ reo hò rồi chuyển sang cảnh tượng cẩu huyết "từ đó họ sống hạnh phúc mãi mãi", nhưng hiện giờ không khí lại vô cùng nghiêm túc, một đám bé nhân sâm xếp thành hàng ngồi ngay ngắn trong phòng, bởi vì sợ hãi, chúng nó đều chen chúc dồn cục trong xó nhà, vị đại phu kia của Thần Nông Cốc đã nói, nhân sâm trăm năm linh khí không tồi, mà ở nơi này thì chúng nó chính là Tụ Khí trận thiên nhiên không thể chê vào đâu được.
—— nhìn bộ dạng run rẩy không ngừng của đám nhóc này, Thẩm Đông ngay cả chửi thề cũng không tìm được từ ngữ nào.
Lão đại phu râu cá trê hãy còn đứng ở xa xa, thỉnh thoảng lại dùng tay đẩy đẩy cặp kính đồi mồi, cái tay còn lại thì duỗi thẳng, năm ngón tay mở ra, miệng lẩm bẩm, muốn làm thần côn thì bộ dạng ít nhất cũng phải giống Triển Viễn một chút, dáng vẻ thế kia thì ngay cả mấy thôn dân trên núi cũng chẳng ai thèm tin ấy chứ.
Thẩm Đông đã 囧 đến mức mất luôn cảm giác xấu hổ rồi.
Hơn nữa, nếu như tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt nghiêm túc như thể đang chuẩn bị cho một cuộc phẫu thuật quan trọng mà lượn lờ xung quanh bạn ba ngày, trước sự nghiệp chữa bệnh cứu người đầy cao thượng như vậy, tất cả những suy nghĩ lệch lạc đều đáng phải bị đá văng.
Mà thành tiên, không thể nghi ngờ là sự nghiệp còn cao cả hơn việc hành y cứu người kia —— Thẩm Đông muốn không bình tĩnh cũng không được, hắn bị vị đại phu kia tra tấn cái lỗ tai đến mệt lả luôn rồi, đây chính là thói quen xấu mà sư phụ của Đỗ Hành gây ra, hễ nghe ai lải nhải một hồi là hắn lại mơ mơ màng màng, cũng không biết đã qua bao lâu, trên môi hắn chợt có cảm giác ấm áp, kết quả lại khiến hắn nằm mơ thấy mình đang ăn mì thịt bò.
Ừm, nước mỳ hình như hơi lạnh, không đủ nóng, chỉ hơi âm ấm, thịt bò hầm đến thật nhừ thật nhuyễn.
Kỳ lạ, sao miếng thịt này cứ dán dính lên môi không lấy xuống được vậy?
Thẩm Đông không nhịn được mà vươn đầu lưỡi ra liếm, kết quả khớp hàm mới vừa mở, liền có một dòng khí ấm áp đột ngột tràn vào, từ khoang miệng đến phủ tạng của hắn đều cảm thấy vô cùng thoải mái, đây mà mì thịt bò nhà ai vậy, vừa trơn còn vừa dai, cắn mãi chẳng chịu đứt?
Hắn luống cuống, định vươn tay vơ lấy đôi đũa và cái bát.
Đương nhiên cái bát còn chưa cầm được, người đã tỉnh.
Nhìn khuôn mặt kề sát trong gang tấc, thêm cả hàng mi dày đang khẽ động, mà cái người kia ngay cả một chút run rẩy cũng chẳng có, hô hấp đều đặn, tuy rằng hai đôi môi dán dính một chỗ, nhưng Đỗ Hành dường như hoàn toàn không để ý chút nào tới cái chuyện mà mình đang làm, dáng vẻ bình tĩnh của y thật khiến cho người ta có loại xúc động muốn vung ra một quyền.
"Này!"
Thẩm Đông phản ứng theo bản năng, lập tức đẩy người kia ra rồi nhảy xuống giường.
"Ai chà, này không phải tốt rồi sao, cảm giác thế nào, tay ra tay chân ra chân đúng không!" Lão đại phu râu cá trê cười tủm tỉm bước qua nhìn Thẩm Đông, nhân tiện khoác lác, "Bảng hiệu của Thần Nông Cốc này đã có hơn mấy ngàn năm rồi, Dư Côn dù có muốn đập cũng đâu phải dễ."
Đỗ Hành không tiếp tục nghe ông ta nói nhảm, khoanh chân ngồi xuống, mở to mắt mà hỏi thẳng:
"Cảm giác thế nào?"
Thẩm Đông đã kìm nén đến mức ngay cả mặt cũng xanh lè, hắn muốn nói đường đường nam tử hán bị đàn ông hôn một cái thì có thể có cảm giác gì, nhưng vấn đề mấu chốt ở đây là, hắn cũng hiểu Đỗ Hành không phải đang hỏi hắn về chuyện này.
Mà chết tiệt hơn là hiện giờ hắn còn cảm thấy vô cùng khỏe khoắn, tay chân cứng đờ lúc trước giờ đã có thể cử động linh hoạt, chỉ vừa nhúc nhích, liền có một luồng khí mạnh mẽ chuyển động trong cơ thể, hai mắt hắn cũng sáng rõ hơn, ngay cả tro bụi mạng nhện trong căn phòng cũ nát này cũng có thể nhìn được rõ ràng, thêm vào đó là cảm giác thần thanh khí sảng, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, ngay cả đi đường cũng không thấy có chút tốn sức nào.
Nếu là lúc trước, nói không chừng hắn còn ngẩng đầu mở to mắt mà nói dối vài câu, bởi vì trong tiềm thức, Thẩm Đông vẫn rất bất mãn với sự thay đổi này, bây giờ nhìn lại, hắn cảm thấy Đỗ Hành cũng là quá xui xẻo rồi. Sinh ra trong một hoàn cảnh chẳng lấy gì làm tốt đẹp, có thể thoát khỏi vận mệnh bi thôi kia mà bước lên con đường Tu Chân thì cũng có thể xem là may mắn đi, nhưng lại cố tình gặp phải cái lão sư phụ khác người, rồi khi làm một kiếm tu có thực lực không thể khinh thường tại giới Tu Chân, kết quả lại gặp phải đại chiến núi Bắc Mang, muốn chết tử tế cũng không được, lại nhất định phải độ thiên kiếp ngay trên chiến trường.
Nghe nói muốn đi thỉnh kinh ở Tây Thiên thì phải trải qua chín chín tám mươi mốt khó khăn, hiện giờ Thẩm Đông cảm thấy, không khéo sự biến hóa của mình cũng là một khó khăn đối với Đỗ Hành.
Kiếm nhà ai lại có thể khiến cho kiếm tu hao tâm tốn sức như vậy?
Đỗ Hành vốn đã đủ xui xẻo rồi, vậy mà còn thêm chuyện mệnh số của hai người bị buộc chặt với nhau, Thẩm Đông cảm thấy vẫn là nên thay đổi thái độ của bản thân một chút, kiếm muốn sống một cuộc sống yên lành thì đương nhiên không thể không cần tới kiếm tu.
Vì thế hắn kiên trì làm ra vẻ như không có việc gì: "Thấy cũng được."
"Tôi cũng thấy như vậy."
"..."
Ý gì đây, rốt cuộc cái "cũng thấy như vậy" của anh mang ý gì đây?
Thẩm Đông chỉ có thể cố gắng kéo cái suy nghĩ đã chạy xa tít tắp của mình trở về, nhân tiện mặc niệm một trăm lần cầu y chữa bệnh là chuyện đứng đắn, cầu tiên hỏi đạo là lý tưởng cao đẹp.
"Viện phí và phí trị liệu ta sẽ gửi hóa đơn cho giám đốc Dư." Lão đại phu cười tủm tỉm mở cửa phòng, một đám nhóc nhân sâm lập tức nháo nhác chạy ra ngoài, kết quả sau đó lại lộn ngược trở về.
"Không ổn, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Một lão già dáng dấp nhỏ con trông cứ như một thợ mỏ vội vàng chạy tới, run rẩy chỉ tay xuống dưới lầu.
Là sóng thần hay động đất nhỉ, Thẩm Đông còn đang cân nhắc, nhưng sau khi nghe được câu tiếp theo thì lại lập tức ngã ngửa.
"Ngươi lại ăn pháp bảo à?" Lão đại phu nhíu mày hỏi.
"Sao có thể, ta đã phải mất cả đêm để luyện nó thành bánh bao, bình sinh ta ghét nhất là ăn bánh bao."
"Vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lão đại phu râu cá trê đuổi đám nhóc nhân sâm xuống lầu, có một đứa sợ tới mức chân nhũn cả ra, đi cũng đi không nổi, lão dứt khoát xốc nó lên ném trên lưng, còn có một đứa cứ đứng đó không nhúc nhích, lão cũng xách lên cho nó nằm trên đỉnh đầu mình, chân vừa đặt lên bậc thang nhỏ hẹp, chợt nghe cái tên vừa mới đến kia căng thẳng xoa xoa tay:
"Là, là TV có tín hiệu."
"..."
"Soạt bịch bịch —— rầm!"
Lão đại phu Thần Nông Cốc đạp hụt một bước, cả người lẫn một đám nhóc nhân sâm đồng loạt lăn xuống lầu.
Thẩm Đông nhìn Đỗ Hành, lặng lẽ dùng mắt hỏi: bình thường mà nói, TV có tín hiệu không phải là chuyện tốt sao?
"Làm sao có thể? Vì sao lại như vậy!"
Dưới lầu truyền đến tiếng lão đại phu đấm ngực giậm chân gào thét.
"Đúng vậy đúng vậy, làm sao chúng ta sống nổi đây, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì sao lại đột nhiên khôi phục tín hiệu như vậy chứ?" Bệnh nhân nào đó cũng hùa theo.
Thẩm Đông phát hiện quả thật không thể nhìn ra đáp án nào từ vẻ mặt bình tĩnh của Đỗ Hành, còn không bằng tự mình đi xem xem rốt cuộc có chuyện gì.
Vì thế hắn cực kỳ nhẹ nhàng mà lỉnh xuống lầu, vừa lúc nhìn thấy cái TV trắng đen cổ lỗ đặt trong kệ âm tường ở phòng khách lầu một đang phát sóng tiết mục, trên màn hình còn là gương mặt của Dư Côn sau khi đã hút mỡ:
"... kẻ nào còn dám dùng phép thuật ném mấy quả táo thối vào trường quay nữa thì ta sẽ bảo Đại Trù nhà ta ăn luôn kẻ đó!"
Đỗ Hành cũng bước ra khỏi phòng, đứng trên cầu thang nhìn Dư Côn gào thét trong TV:
"Lặp lại lần nữa, ta là Dư Côn, ta thật sự là Dư Côn!"
"..."
Trong TV im lặng vài giây, sau đó truyền tới một loạt âm thanh xem thường.
"Lừa ai vậy? Chỉ nghe nói lệ quỷ cũng có dịch vụ phẫu thuật thẩm mỹ, với cái thể trạng kia của giám đốc Dư mà đi phẫu thuật thì hơi bị khó à nha!"
"Dù ngươi có là Dư Côn hay không thì cũng phải giải thích rõ ràng cho ta."
Dư Côn cố gắng làm ra động tác hít vào thật sâu, sau đó nặn ra một nụ cười, da thịt trên mặt tất nhiên đều vặn vẹo nhăn nhúm lại, nhưng trong tình huống này thì lại rất mang tính lừa gạt, nụ cười trên mặt gã chân thành đến mức có thể đi lừa được cả nữ quỷ:
"Ta sẽ nói lại tình huống hiện giờ thêm một lần nữa cho các đạo hữu đang xem chương trình, bởi vì mấy ngày trước ta bất cẩn lạc đến bờ bên kia Thần Châu, may thay ta đây thông minh nhanh trí lập tức bấm đốt tay tính toán, nhất thời nảy ra sáng kiến..."
Lão đại phu râu cá trê trực tiếp cầm cái ly hình ống trúc trên bàn ném thẳng vào màn hình TV.
Ngay sau đó, Thẩm Đông chỉ còn biết trợn mắt há mồm mà nhìn cái ly sau khi chạm vào màn hình TV liền biến mất một cách thần kỳ, sau đó Dư Côn trong màn hình thế nhưng lại nghiêng đầu sang một bên, chật vật né tránh cái ly vừa chui vào trong TV một cách thần kỳ kia, đồng thời còn có mấy thứ như hột táo, hòn đá, hồ lô, đúng rồi, còn thêm cả một cái lò luyện đan nữa, bên trong thậm chí vẫn còn đang cháy hừng hực, cực kỳ tàn bạo... phỏng chừng là vị đạo trưởng nào đó của Nhật Chiếu Tông thuận tay xách lên ném vào chăng?
Thì ra TV của giới Tu Chân lại có công năng nghịch thiên như vậy!
Trong video của phàm nhân nhiều nhất cũng chỉ có thể hiển thị dòng bình luận của người xem, mà giới Tu Chân lại có thể trực tiếp phát ra âm thanh nghị luận của quần chúng xem đài ngay trên trường quay, còn có thể trực tiếp ném đồ vật sang —— người dẫn chương trình ở giới Tu Chân nhất định là nghề nghiệp nguy hiểm, có chết cũng không được làm!
"TV ở nhà chúng ta..."
Thẩm Đông nhịn không được mà nói.
Đỗ Hành sau khi nghe được ba từ "nhà chúng ta" thì ánh mắt chợt ngưng trọng, im hơi lặng tiếng bước xuống lầu, đứng phía sau Thẩm Đông:
"TV kia là loại tiện nghi nhất, ngoại trừ dùng để xem, công năng gì cũng không có."
"Ồ."
Thẩm Đông chợt nhớ tới lời của đứa bé phụ trách gian hàng đồ điện gia dụng trong siêu thị Sơn Hải khi chào hàng mấy cái TV, hắn tiếc nuối nhìn cái TV trắng đen cổ lỗ từ thế kỷ trước treo trên bức tường trước mặt, lại nhớ đến cái TV tinh thể lỏng 46 inch nhà mình, chỉ còn biết thở dài, đồ từ khu phế thải đem về cải tạo, sao có thể giống nhau được!
Dư Côn trong màn hình TV đang tức đến mức hổn hển gào thét:
"Ta không nói quá trình, chỉ nói kết quả! Ta hy sinh hình tượng, biến về nguyên hình rồi rụng sạch lông ở cái chỗ bờ bên kia Thần Châu, phần lớn linh khí cũng đã tan ra tại đó, rõ ràng là linh khí bên này đều bị mang qua bên kia hết rồi, hiện giờ những U Minh yêu ma cấp thấp đều vội vàng chạy sang bên kia, các ngươi không thấy gần đây Thần Châu an ổn hơn rất nhiều sao?"
Trong màn hình TV, không còn đồ vật linh tinh bị ném sang, tiếng bàn tán xôn xao cũng không còn.
Vì thế Dư Côn đắc ý nhìn quanh:
"Nghe nói lão đại Hình Thiên và lão nhị Nhị Phụ của giới U Minh có chút mâu thuẫn, tranh chấp đến ồn ào, Cùng Kỳ lén lút mang theo một đám U Minh yêu ma chuẩn bị dời đi, giới Tu Chân sắp nghênh đón thời kỳ hòa bình ổn định, rồi vấn đề về giới U Minh mà trăm ngàn năm qua chúng ta không cách nào giải quyết kia, rất nhanh sau đó sẽ đi cùng với sự nhập cư trái phép của chúng yêu ma sang xứ sở bên kia đại dương mà vẽ nên dấu chấm hết cho tất cả mọi chuyện!"
"..."
Ổng học đâu ra cái kiểu phát ngôn này vậy hả?
Quần chúng giới Tu Chân có thể nghe hiểu thiệt không vậy? Thẩm Đông tỏ vẻ nghi ngờ sâu sắc.
"Cho nên!" Dư Côn vội ho một tiếng, bởi vì lông mày là vẽ lên, cho nên biểu cảm trên mặt trông khá là hài hước, cũng không phải vẻ mặt tươi cười như hoa, mà là trông có chút quái dị, hơn nữa đầu tóc còn trọc lóc, điều đó làm cho người ta không thể không hắc tuyến mà nghĩ thằng cha này dám là lông lá đều rụng sạch rồi lắm. Ý là tất cả lông trên người, từ trên xuống dưới ấy, chắc ai cũng hiểu nhỉ.
"Từ hôm nay trở đi, hủy bỏ trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một, núi Bắc Mang chỉ giữ lại nhân viên trú đóng bình thường, các chương trình TV bị ẩn giấu đều khôi phục lại tín hiệu, có thể xem các kênh trong và ngoài Thần Châu, đồng thời toàn bộ sinh hoạt của giới Tu Chân đều khôi phục lại trật tự như trước khi kết giới núi Bắc Mang bị phá vỡ, siêu thị Sơn Hải ngày mai lại mở cửa buôn bán, may thay vừa kịp lễ mua sắm tết Trung Thu mười lăm tháng tám..."
Dư Côn còn chưa kịp nói hết câu, thoáng cái đã có vô số vật thể bay không xác định xuất hiện trên màn hình.
Ngay cả lão đại phu râu cá trê lúc này cũng nổi trận lôi đình gào thét với cái TV:
"Ai muốn khôi phục lại trật tự bình thường chứ?"
Song song đó, trong TV cũng truyền đến hàng loạt tiếng la hét giận dữ:
"Ai còn hiếm lạ gì hòa bình, chúng ta muốn chiến tranh."
"Đúng! Chúng ta muốn đánh trận, không muốn thi cử!"
"Phụt ——"
Thẩm Đông phun ra, quả nhiên tín hiệu TV khôi phục, đối với bọn họ chính là "chuyện xấu tày trời".
Mà lãnh đạo của giới Tu Chân cũng có thể được thêm vào danh mục những nghề nghiệp nguy hiểm nhỉ!
Hắn theo bản năng mà sờ môi, lại chợt phát hiện Đỗ Hành đang nhìn mình chăm chú, vì thế Thẩm Đông lập tức ngượng ngùng buông tay, sau đó còn lấy làm khó hiểu, hắn cũng đâu có làm chuyện gì trái với lương tâm đâu, tại sao lại bỗng nhiên lại chột dạ như vậy?
Khoan đã, hình như ——
Thẩm Đông nhìn Đỗ Hành, bỗng dưng nhớ ra, hắn hình như phải trở lại siêu thị làm công việc thu ngân thì phải!
Đỗ Hành cũng đang thất thần suy tư, phải nhanh chóng trở về mua đứt cái căn phòng bị đục ra ba bốn cái lỗ kia, rồi nhân lúc trước khi Thẩm Đông chưa về mà tu sửa trang hoàng ổn thỏa, còn phải nghĩ biện pháp khiến cho hắn ở lại siêu thị không thể về nhà, hừm, lưu lượng khách quá lớn vào ngày lễ mua sắm có vẻ là một ý kiến hay!
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
105 chương
123 chương