Cầu Lui Nhân Gian Giới
Chương 5 : Thành thật khai báo...
Phòng Thẩm Đông thuê ở tại lầu sáu, bị dội nắng chiều, vào mùa hè sẽ cực kỳ nóng, cả căn phòng cứ như cái lò, vách tường nóng hầm hập, lúc nằm trên cái giường sắt chỉ trải duy nhất một tấm chiếu kia, sẽ cảm thấy bản thân như biến thành một tảng thịt bò nướng.
Đây là dạng phòng dành cho hai người ở, người thuê chung ban đầu cũng bởi vì chịu không nổi cái nóng này mà đã dọn đi.
Chiếc quạt điện cũ kỹ kêu lạch cà lạch cạch, thổi ra toàn là hơi nóng, vặn vòi nước, nước chảy ra cũng muốn phỏng cả tay, Thẩm Đông vội vàng dùng máy uống nước mà rửa mặt sạch sẽ, sau đó lấy khăn mặt xuống, hứng đầy chậu nước, vừa ngâm nga một khúc nhạc vừa đi thẳng vào phòng tắm mà tắm rửa, thật tốt quá, không cần đun nước, tiết kiệm được kha khá tiền điện đó nha!
Nhà cách vách mở TV ầm ĩ, cho nên lúc có người gõ cửa, Thẩm Đông hoàn toàn chẳng nghe được gì.
Đợi đến lúc cửa chính rầm một tiếng bị phá mở, Thẩm Đông còn tưởng cướp xông vào nhà, người ngợm ướt nhẹp xọt đại cái quần bẩn vào, cầm cây lau nhà mà phóng từ trong phòng tắm ra:
"Là thằng khốn nào —— "
Nửa câu sau của Thẩm Đông sau khi nhìn thấy kẻ phá cửa mà vào thì chợt nghẹn lại trong cổ họng.
Vài người mặc đồng phục cảnh sát màu xanh lá mang theo vẻ mặt căng thẳng mà quan sát hắn, bị họng súng tối om chĩa vào khiến đầu óc Thẩm Đông trống rỗng, đây là đang mơ hả? Lời thoại kinh điển phải là "Giơ tay lên, anh đã bị bắt".
Thế nhưng Thẩm Đông cảm thấy bản thân đâu có làm ra chuyện phạm pháp gì đâu! Hồi học cấp hai vì sa sút tinh thần mà làm lưu manh lăn lộn trên đường vài năm có tính không vậy? Kéo bè kéo lũ đánh nhau có tính không? Trùm bao bố đánh tên ác bá trong trường học có tính không? Mẹ nó, không đến nỗi chỉ vì mấy chuyện nhỏ vài năm trước mà truy đuổi từ dưới thị trấn lên đến tỉnh lớn luôn chứ?
Súng lục cũng không phải là đồ chơi! Thẩm Đông nhanh chóng bỏ xuống cây lau nhà trong tay, cố gắng nở một nụ cười:
"Ngài... tôi nói các vị, chắc đi nhầm nhà rồi!"
"Cấm động đậy! Giơ tay lên!"
Cảnh sát hình sự hét to một tiếng, Thẩm Đông liền cứng đờ người, đành bất đắc dĩ giơ tay lên. Tầm nhìn của hắn khá tốt, phát hiện hàng xóm đứng ngoài cửa muốn xem náo nhiệt đều bị những cảnh sát khác cưỡng chế khuyên bảo trở về. Giống như bọn họ là đang tới bắt tội phạm tội ác tày trời gì không bằng.
"Thẩm Đông, 23 tuổi, tốt nghiệp từ học viện XX chuyên ngành kỹ thuật hướng dẫn du lịch, đúng không?" Một cảnh sát khá lớn tuổi lấy ra một tờ giấy, vẻ mặt nghiêm túc, chẳng lẽ đó là lệnh truy bắt trong truyền thuyết sao?
Thật đúng là tìm mình à? Thẩm Đông buồn bực gật đầu.
Được rồi, sau khi thấy hắn gật đầu, lập tức liền có hai người cảnh sát cẩn thận tới gần, nắm chặt vai hắn, sau đó trùm lên đầu hắn một cái khăn trùm màu đen, cực kỳ thô bạo mà đẩy mà xô, áp giải hắn xuống lầu.
May là cái cầu thang này hắn đi quen rồi, nếu không chắc té chết luôn quá!
Thẩm Đông vừa định mắng to, nhưng lại cảm thấy anh hùng hảo hán thì không nên chấp nhặt mấy chuyện thua thiệt trước mắt, hắn còn chưa biết được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra nữa mà! Hơn nữa rất rõ ràng là, đối phương đối xử với hắn cứ như tội phạm cùng hung cực ác vậy, chẳng những dùng còng tay trói chặt hai tay của hắn sau lưng, bả vai hắn còn bị người ta cố định chặt chẽ, hai cảnh sát kia giống như đều đặt hết trọng lượng cơ thể bọn họ lên người hắn vậy! Cái cảm giác này giống như vác theo hai bao lớn mà đi đường, trọng tâm không vững hiểu không hả!
—— ai biết được hai cảnh sát vóc người khỏe mạnh, một người nặng 140 cân, hai người cộng lại cũng gần 300 cân, liều mạng đè xuống cũng không thể ngăn lại Thẩm Đông, hầu như không phải bọn họ xô đẩy Thẩm Đông xuống cầu thang, mà là Thẩm Đông kéo bọn họ xuống dưới. Điều này càng làm cho mọi người cảm thấy căng thẳng, hận không thể trực tiếp đeo luôn khóa sắt cho cái tên "Tội phạm quan trọng" này!
Lúc Thẩm Đông bị đẩy mạnh lên xe cảnh sát, vẫn còn nghe được tiếng bàn tán xôn xao của hàng xóm láng giềng, lúc này đèn xe cảnh sát đã bật lên, trong tiếng còi hụ chói tai hoàn toàn chẳng nghe được những người đứng xa xa kia đang nói gì.
Biết cái gì còn thảm hơn chuyện đang tắm nửa chừng mà bị cắt nước không, chính là bọt xà phòng trên người còn chưa gột sạch đã bị cảnh sát phá cửa tha đi!
May là lúc hắn đi ra xem xét tình hình còn kịp xọt cái quần vào, nếu không... Nhìn cái kiểu bắt bớ này là biết, hắn mà không xử lý kịp thì thế nào cũng phải cởi truồng mà đi cho xem!
Thẩm Đông bực bội ác ý cọ trái cọ phải, nghĩ thầm rằng nhất định phải cọ cho sạch bọt xà phòng trên người mới thôi.
Xe cảnh sát chạy chừng nửa tiếng, Thẩm Đông còn chưa biết sẽ đi tới nơi nào, dù sao mở còi cảnh sát rồi thì cũng chẳng cần phải chờ đèn đỏ, chưa kịp tính xong quãng đường đi, hắn đã mơ mơ hồ hồ bị lôi ra, lại không biết đã quẹo qua bao nhiêu khúc cua, mới bị dẫn vào trong một căn phòng, sau khi bắp chân hẳn bị trói chặt vào ghế, cái trùm đầu đen thùi mới được tháo ra.
Thẩm Đông chớp chớp mắt mấy cái, nửa ngày mới thích ứng được với ánh sáng, hắn không nói năng gì mà nhìn một đám cảnh sát mang theo vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên bàn.
Ặc, còn có mấy người mặc thường phục nữa, chẳng qua nhìn bộ dáng thì phỏng chừng là lãnh đạo gì đó rồi.
Tuy rằng đang yên đang lành mà bỗng dưng bị bắt tới đây thì bất kì ai cũng sẽ tức giận gắt gỏng, nhưng lúc này thường thì người ta đều sẽ cảm thấy khó hiểu nhiều hơn, đối với một người mà nói thì tổ chức nội bộ của quốc gia vẫn rất đáng để kính sợ, cho nên tạm thời không còn tâm trạng mà mắng chửi nữa.
"Thẩm Đông, quê quán ở huyện X, cô nhi, trình độ học vấn là đại học, số chứng minh nhân dân là..."
Nhìn một người đội mũ cảnh sát cầm hồ sơ đọc lên một chuỗi tư liệu, Thẩm Đông cảm thấy thật chán nản. Này rõ ràng chính là hắn mà! Hắn rốt cuộc đã làm ra chuyện gì mà đáng phải bị lôi vào cục cảnh sát vậy?
"Nói chuyện! Đừng có giả chết!" Đối phương lớn tiếng.
"... Đồng chí cảnh sát, điều tôi muốn biết nhất hiện nay chính là rốt cuộc là các người xuyên, hay là tôi xuyên mất rồi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể phiền mấy người bố thí chút nước miếng mà giải thích rõ cho tôi biết được không! Tùy tiện bắt người cũng phải có cái lý do chứ!"
Có người vỗ bàn, nhưng rất nhanh đã bị ánh mắt sắc bén của một cô gái cản lại, cô ta lạnh giọng nói:
"Chúng tôi nghi ngờ cậu có liên quan đến vụ án liên hoàn giết người phanh thây trong thành phố dạo gần đây!"
"Hả?"
"Một nạn nhân gần đây, Lôi Thành, chúng tôi tuyên bố với bên ngoài là cậu ta trượt chân ngã lầu, nhưng trên thực tế là trong quá trình trốn tránh hung thủ, cậu ta bò ra ngoài cửa sổ, kết quả là ngã lầu mà chết."
Thẩm Đông ngây ngốc ngồi nghe tin tức về cái chết của bạn học mình, miệng mở ra, lại khép vào.
"Bắt đầu từ tháng bảy, trong thành phố đã có tổng cộng tám người chết, ngoại trừ Lôi Thành thì những người kia không một ai có thi thể còn nguyên vẹn cả, mà điểm chung duy nhất của tám người này chính là —— cậu!"
"Cái gì? Đừng có giỡn, tôi chỉ quen biết Lôi Thành, cậu ta là bạn học của tôi!" Lúc này Thẩm Đông đã thực sự nổi giận, "Cái gì mà án liên hoàn giết người phanh thây chứ, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nghe qua, mỗi ngày tôi đều đọc báo để tìm việc làm đó!"
"Xét đến sự ảnh hưởng đối với xã hội, có vài vụ án không được công bố, những ca tử vong kia và ca của Lôi Thành đều là ngoài ý muốn..." Cô gái kia tháo mắt kính xuống, trên mặt tràn đầy căm hận, giống như Thẩm Đông thật sự là một tên tội phạm giết người điên loạn hành vi quái đản, cô ta rút ra tám tấm ảnh chụp, trong đó có cả Lôi Thành.
"Những người này có người bán hàng rong, có người làm nhân viên trong cửa hàng bán thức ăn nhanh, có người trông cửa tiểu khu... Họ hoàn toàn chẳng quen biết nhau, nhưng trước khi gặp sự cố chết người thì họ đều có một điểm chung, sau khi tra xét rõ thì chỉ có cậu, cậu thuê phòng trong tiểu khu này, hồi còn đi học từng làm công trong cửa hàng bán thức ăn nhanh này, cách vài ngày thì đến một cửa hàng nhỏ nơi đó mua mì ăn liền nhưng gần đây lại không đi —— đương nhiên, bởi vì cậu đã giết người kia..."
"Từ từ!"
Thẩm Đông dở khóc dở cười nói lên kháng nghị, "Cái tiểu khu tôi thuê kia mấy người cũng thấy rồi đó, đều là phòng ốc cũ kỹ, đồ vật bên trong có hay không cũng như nhau, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng chú ý bảo vệ trông cửa béo gầy ra sao, còn có cái... cái người đồng nghiệp làm ở tiệm thức ăn nhanh kia, tôi cũng chỉ làm cùng anh ta có nửa buổi, mà anh ta còn nghỉ việc sớm hơn cả tôi, tôi đến cả tên anh ta cũng quên luôn rồi, mà dạo này tôi toàn mua mì ăn liền ở siêu thị, còn những người khác tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì..."
"Câm mồm, đừng có dối trá, sơ lược lý lịch của cậu chúng tôi đã cẩn thận kỹ lưỡng mà xem qua rồi!"
Thẩm Đông càng u mê, hắn chưa từng làm chuyện phạm pháp gì hết mà, cái ngữ điệu này là sao đây.
"Thành tích học tập của cậu từ tiểu học đã rất tệ, lúc 15 tuổi còn lăn lộn kiếm ăn ngoài xã hội, đánh bảy người vào viện, ẩu đả đánh sụp một bức tường... Ghi chép ở trại mồ côi còn huy hoàng hơn, phá hoại làm hư ít nhất mười bộ bàn ghế, thứ khuynh hướng bạo lực này vô cùng rõ ràng."
Thẩm Đông cực kỳ 囧, hắn hận tại sao hồ sơ lại tóm tắt chi tiết đến như vậy, rõ ràng là vì sức hắn khá mạnh, khi còn bé lại hiếu động tò mò, sao mà cứ nói như mấy tên BOSS thích chống đối loài người và xã hội vậy.
Định gãi gãi đầu, nhưng tay lại không thể động đậy, cuối cùng hắn đành bất đắc dĩ nói:
"Thật sự không liên quan tới tôi, hơn mười ngày nay, mỗi buổi sáng tôi đều đi làm, ngày nghỉ cũng tới nhà Lôi Thành..."
"Còn nói dối à, mỗi sáng cậu phải đi làm sao?"
"Đúng vậy!" Thẩm Đông cực kỳ buồn bực, theo lý thuyết thì cảnh sát ngay cả mình ở tại nơi nào cũng biết, vậy chắc chắn cũng phải điều tra hành tung gần đây của hắn chứ. Nghe nói lúc Lôi Thành nhảy lầu là vào giữa trưa, khi đó hắn còn đang làm việc tại siêu thị mà.
"Ở đâu, cụ thể là làm gì?"
Thẩm Đông cảm thấy vẻ mặt của bọn họ đầy giễu cợt, nhìn mình chằm chằm cứ như là nhìn con mồi vụng về giãy dụa trong bẫy rập vậy.
"Khu đô thị cũ số 47 đường Đông Sơn, là siêu thị mua sắm Sơn Hải!"
"Số 47? Siêu thị?"
Cô gái kia cười lạnh cầm lên một tấm ảnh chụp đưa cho Thẩm Đông xem.
Ảnh chụp rất rõ ràng, bên trong chính là khu phố nơi siêu thị mua sắm Sơn Hải tọa lạc, hai bên trái phải đều là những tòa nhà đối diện nhau, thế nhưng chỗ siêu thị lại tối đen như mực, không có bảng hiệu, chỉ có một khung sắt rỉ sét, bên ngoài ba gian cửa hàng rộng lớn là một hàng rào cũ kỹ bao quanh, cửa sổ thủy tinh cũng vỡ nát, phía trên tích đầy tro bụi.
Thẩm Đông khiếp sợ há to mồm.
"Đây là nhà ca múa kịch của thành đông, vào năm 90 của thế kỉ trước đã bị đóng cửa, sau đó cửa hàng lại thuộc về một xưởng may mặc nào đó, rồi xưởng cũng bị thu mua. Đoạn đường trước cửa hàng này rất ít người qua lại, cho nên cũng không ai muốn nó nữa, hai mươi mấy năm qua nó vẫn giữ nguyên bộ dạng thế này, cậu còn nói với tôi đây là siêu thị sao?" Người thẩm vấn không ngừng cười lạnh, "Tôi còn định hỏi cậu, mỗi ngày lén lút chạy đến nơi này, rốt cuộc là để làm gì?"
Thẩm Đông ngây sững cả người.
Ba năm qua, mỗi lần ngồi xe buýt công cộng đi ngang qua khu đô thị cũ này, hắn đều có thể nhìn thấy tấm bảng hiệu cao ngất của siêu thị Sơn Hải mà! Là bảng hiệu đó! Ba tiếng sau khi hắn tan tầm lại biến mất là sao? Một cái siêu thị lớn lại biến thành nhà ca múa kịch bị đóng cửa từ N năm trước là sao?
Hắn gặp quỷ rồi sao?
"Mỗi sáng cậu đều khóa xe đạp ở ven đường, sau đó vòng qua hàng rào, không biết chui vào đâu, chúng tôi tìm ở quanh đó nửa ngày, thậm chí vào trong nhà ca múa kịch mà cũng không phát hiện dấu vết gì... Hôm nay chúng tôi còn thấy một hòa thượng từ trong đó đi ra, vào khoảng năm giờ chiều, các người thuận lợi gặp mặt tại sạp bánh mì trong ngõ nhỏ đường XX, sau đó lại tách ra, chúng tôi cũng đã tách ra truy bắt, bây giờ cậu khai thật cho tôi biết, các cậu gây án tập thể à? Vì sao lại giết người phanh thây, có phải là buôn lậu nội tạng hay không?"
Thẩm Đông hoàn toàn choáng váng rồi, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể kiên trì nói:
"Tôi không biết các người đang nói gì cả! Mỗi ngày tôi đều đến siêu thị làm việc, công việc này là tôi tìm được ở chợ việc làm, quản lý bộ phận tài chính là Tề Lung, số điện thoại là..."
Thẩm Đông đọc ra một dãy số, nhưng người thẩm vấn sau khi ghi chép xuống, dù có ra hiệu cho người bên cạnh gọi tới số đó song cũng không phải vì tin tưởng lời Thẩm Đông, mà chỉ cho là đã thu được một manh mối mới cho vụ án, dù sao thì từ một số điện thoại cố định có thể tra ra được nhật ký cuộc gọi, chủ nhân số điện thoại đó cùng với những tin tức có ích khác.
Trái tim Thẩm Đông treo lơ lửng, lo lắng sau khi gọi tới số điện thoại thì sẽ nghe được tiếng máy bận hoặc là số điện thoại không tồn tại.
Hắn chợt nhớ tới đủ thứ chuyện cổ quái trong siêu thị trước kia, cố gắng tự thuyết phục bản thân, nhưng khi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp kia thì hắn lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Điện thoại được nối với một thiết bị đặc biệt, có thể phóng đại âm thanh truyền qua, nhưng người ở đầu dây bên kia vẫn chỉ nghe được tiếng người nói trong micro mà thôi.
Tiếng chuông vừa reng lên chưa lâu, điện thoại đã thông.
"Xin chào, đây là siêu thị mua sắm Sơn Hải, lễ mua sắm đêm Thất Tịch và lễ mua sắm Phong Đô đều đã qua, xin hãy chờ đến lễ mua sắm dịp Trung thu. Muốn đặt hàng xin ấn 1, trả hàng xin ấn 2, dịch vụ thẻ hội viên xin ấn 3, nếu như cần trợ giúp xin ấn 0, nếu như ngay cả điện thoại mà bạn cũng không biết dùng, xin đi về thi lại!"
"..."
Chẳng biết cảnh sát gọi điện thoại đang mang biểu tình như thế nào nữa, nhưng dù sao người điều tra tín hiệu điện thoại cũng đã xác định được mục tiêu: "Đội trưởng Chu, vị trí của số điện thoại này đúng là ở khu đô thị cũ đường Đông Sơn."
Điện thoại truyền tới một tiếng tít của bàn phím bị ấn, xem ra là đã bấm số 0, nhưng chuyện ngoài ý muốn rất nhanh đã tới.
"...đội trưởng Chu, nhật kí cuộc gọi của dãy số này không thể tra ra được, hệ thống nói quyền hạn của tôi không đủ!"
"Cái gì?" Hãi hùng chưa qua, đầu dây bên kia đã nối máy với nhân viên hỗ trợ.
"Hoan nghênh đã đến với siêu thị mua sắm Sơn Hải, tôi là Long Chỉ núi Côn Ngô, tổng giám đốc còn đang giảm béo, quản lý Đỗ đang ngẩn người, A Chung đã tan tầm, bạn muốn tìm ai?"
*Núi Côn Ngô: một ngọn núi thời thượng cổ trong "Sơn Hải Kinh" có ghi chép lại. Còn Long Chỉ là một con thú trong như con heo có sừng sống trên núi Côn Ngô.
"..."
Nếu không phải là tình hình đang vô cùng quỷ dị, Thẩm Đông thật rất muốn cười to, giọng nói này rõ ràng là của cái bà béo Tề Lung kia mà, tiếp điện thoại mà còn có thể đùa như vậy, cô ta tưởng là đang tám chuyện sao, còn nói cái gì mà Lộng Trì (bạn nghe nhầm Long Chỉ [lóng chí] thành Lộng Trì [lòng chí])? Còn núi Côn Ngô nữa, sao cứ cảm thấy quen quen tai ấy nhỉ?
"Các người rốt cuộc là ai?" Người được gọi là đội trưởng Chu đột nhiên giật lấy điện thoại mà rống to.
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng đến đáng sợ, sau đó tất cả mọi người trong phòng không hiểu sao mà cảm thấy sau lưng ớn lạnh, giống như đang bị một thứ đáng sợ nào đó liếc nhìn.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
105 chương
123 chương