Cầu Lui Nhân Gian Giới
Chương 22 : Vớt lên...
Đập nước Tây Sơn nằm ở một nơi hẻo lánh, vào mùa hè oi bức thì mực nước sẽ giảm xuống, lúc ấy có không ít người lén chạy từ những chỗ lân cận tới đây câu cá. Khi âm thanh vang dội như vậy đột ngột phát ra, toàn bộ người đang câu cá đều giật mình, chạy men theo bức tường của đập chứa nước, lập tức trông thấy một chiếc xe đang dần chìm vào trong làn nước, họ còn tưởng rằng chiếc xe đó gặp tai nạn trên đường quốc lộ nên đâm xuống, liền nhanh chóng cất tiếng gọi:
"Có người rơi xuống nước! Mau tới cứu người!"
May là cửa sổ thủy tinh đã sớm bị phá nát, nếu không đến lúc xe chìm vào trong nước, cửa mở không ra, người bên trong sẽ bị ngạt chết.
Làm cảnh sát thì chút thân thủ là vẫn phải có, cho dù không biết bơi thì họ cũng có thể liều mạng hít một hơi dài rồi chui ra từ cửa kính xe, sau đó từng người một kéo nhau lên, mà phiền toái nhất chính là lái xe, hắn càng gấp gáp thì càng không thể mở dây an toàn ra được.
Trên xe cũng đang có hai phạm nhân, vốn bọn họ đã rất sợ hãi, giờ đây càng thêm liều mạng giãy dụa, nhưng tay bị khóa cứng nên muốn bơi cũng bơi chả nổi. Trong tình huống này mà muốn cướp lấy chìa khóa mở còng tay thì đúng là không mấy dễ dàng.
Đập nước Tây Sơn trông không lớn là bao, nhưng chạy một vòng quanh bức tường cao của đập cũng khá là tốn sức.
Đã có hai người giỏi bơi lội nhảy xuống tìm cách cứu viện.
Đội trưởng Chu bị người ta lôi lôi kéo kéo lên trên bờ, vừa há miệng liền phun ra cơ mang nào là nước, sau đó nằm vật ra trên mặt đất sỏi đá bị mặt trời phơi đến nóng bừng, mơ mơ hồ hồ hơn nửa ngày mới tạm tỉnh táo lại, quay đầu thấy Tiểu Trương lái xe và phạm nhân đều được cứu ra, cũng bị kéo bơi về phía bờ, lúc này ông ta mới cảm thấy nhẹ nhõm mà quan sát khắp bốn phía xung quanh mình.
Khoan đã, đây không phải là đập nước Tây Sơn ở ngoại ô cách thành phố hơn 20 km sao? Năm phút trước bọn họ còn đang ở trung tâm thành phố cơ mà!
"Chu đội, người chúng ta ở trên xe đã tập họp đông đủ, nhưng mà..."
Nhưng mà hôm nay lúc bọn họ ra khỏi cục vốn có ba chiếc xe, khi xe chạy qua một ngã tư thì liền đột ngột rơi vào một khoảng không tối đen như mực... Cũng không biết chỉ có xe bọn họ xui xẻo gặp quỷ, hay chỉ có xe bọn họ được cứu.
"Đúng rồi, thằng nhóc Thẩm Đông kia đâu?" Đội trưởng Chu sực nhớ ra.
Vài cảnh sát nhìn nhau, đồng thời chạy đến rìa đập nước mà nhìn, cũng không phát hiện bất kỳ tung tích gì.
"Nhanh chóng tìm kiếm!"
Những người hỗ trợ vớt người lên giờ mới thấy được bọn họ là đang mặc đồng phục cảnh sát, cũng đã có chút kinh ngạc, hiện giờ lại thấy bọn họ căng thẳng như vậy, liền nhanh chóng bước qua hỏi: "Có chuyện gì vậy đồng chí cảnh sát, có phải còn có người chưa được cứu lên không?"
"Đúng vậy, là một người thanh niên, chừng 20 tuổi, không phải cảnh sát..."
Mấy người cứu hộ sau khi cố gắng nhớ lại cũng đều mờ mịt lắc đầu.
"Ngay cả hai người kia cũng không mặc đồng phục cảnh sát." Rất dễ phân biệt, vừa nhìn liền biết là phạm nhân, trên tay còn mang còng tay kia mà.
Bởi vì lo bọn kia là tội phạm cùng hung cực ác nào đó cho nên đám người vây xem cũng không dám tới gần, đội trưởng Chu cũng cảnh giác phân phó cấp dưới xem chừng bọn họ, nhưng ngoài ý muốn là, hai tên côn đồ cầm dao múa vũ khí đánh đấm hăng say kia giờ đều nằm gục trên đất, bày ra bộ dạng sống dở chết dở.
Bắt đầu từ đêm qua, cục cảnh sát thành phố liên tục tiếp đón vô số người gọi tới báo án, có khi là đồng hương cãi vã, có lúc lại là bạo lực gia đình, hoặc là người uống say rồi gây sự ở chợ đêm, đến hơn nửa đêm thì tình hình càng thêm nghiêm trọng, hai tên côn đồ dùng vũ khí đánh nhau làm tắc nghẽn cả một khu phố, từ ống tuýp đến dao bổ dưa hấu đều xài đủ cả, sự việc khiến cho ba người tử vong và hơn mười người bị thương nặng. Đội trưởng Chu dẫn theo người tra xét mất tám tiếng đồng hồ mới bắt được vài tên bị tình nghi đang trốn chui trốn nhủi —— thế nhưng xe còn chưa kịp quay lại cục cảnh sát thì giữa đường đã xảy ra chuyện.
Mùa khô, mực nước trong đập chỉ sâu cỡ chừng bốn năm thước, rất nhanh sau đó đã có người vớt được một cái áo thun màu lam từ trong nước lên.
Trên cái áo thun kia có ba vết rách được tạo thành từ thứ vũ khí sắc nhọn nào đó, trên mép áo còn sót lại vài vệt máu khô.
Đội trưởng Chu nhíu mày, lúc ấy ngoài cửa sổ xe tối đen, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của Thẩm Đông, sau đó không biết Thẩm Đông dùng cách gì mà có thể khiến cho đám sương đen kia tản ra, sau đó cậu ta bám vào trên cửa sổ mà nói chuyện —— ông nhớ mang máng rằng lúc ấy trên vai phải Thẩm Đông cũng là vắt một cái áo màu lam như thế này.
"Lúc xe rơi vào đập nước tôi còn nhìn thấy cậu ta dựa vào trên mui xe!"
Tiểu Trương lái xe cực kỳ chắc chắn, khi đó Thẩm Đông còn vừa đạp một chân lên trên tấm kính thủy tinh ở đầu xe mà.
"Vậy người đâu?" Đội trưởng Chu gào thét, "Chẳng lẽ chết đuối rồi?"
Không ai có thể trả lời được vấn đề này.
—— bởi vì mọi người cũng không có cách nào giải thích được vì sao bọn họ có thể từ trung tâm thành phố mà chạy đến đập nước Tây Sơn chỉ trong năm phút đồng hồ! Chẳng lẽ lúc đi đến ngã tư bọn họ đã vô tình rẽ vào đường âm dương hay sao? Mà vì sao Thẩm Đông lại ở nơi đó?
"Chu đội, tôi nhớ hình như Thẩm Đông không chỉ có một mình."
"Đúng... Lúc ấy phía sau cậu ta dường như còn có bóng dáng của một người nữa."
Đội trưởng Chu mang theo cơn đau đầu mà lồm cồm bò dậy từ trên đất, mò tìm di động trong túi quần, hửm, không thấy! Có lẽ là rơi xuống nước rồi. Sau đó ông ta lấy ra một cái bật lửa và gói thuốc lá đã ướt sũng, tiện tay ném vào một cái thùng rác bên cạnh đập nước.
"Nhanh chóng liên lạc với cục, kêu người tới vớt xe lên!"
Ông ta buồn bực nhìn chằm chằm vào đập nước, kỳ quái, người sống sờ sờ ra đó mà sao có thể không tìm ra được?
Sự cố xảy ra trong thành phố lúc này cũng cực kỳ ầm ĩ, dù sao thì ba chiếc xe cảnh sát chạy đến ngã tư đường trước mắt bao người, bỗng dưng một chiếc biến mất chẳng thấy tăm hơi, xe cảnh sát cũng lập tức dừng lại, tạo thành một trận ùn tắc giao thông kéo dài khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Chẳng qua năng lực nhiều chuyện của quần chúng nhân dân có mạnh mẽ tới đâu thì cũng sẽ không liên hệ chuyện này với sự cố xe cảnh sát đâm xuống đập nước ở ngoại ô. Camera giám sát trên đường càng không thể quay được, đường quốc lộ nằm cạnh đập nước Tây Sơn cực kỳ vắng vẻ, hoàn toàn chẳng có bất cứ người nào có thể chứng kiến được vụ "Tai nạn giao thông" này cả.
"Chính là thứ này!"
Đội trưởng Chu sau một ngày một đêm không ngủ, hai con mắt cũng trở nên đỏ bừng, ông ta chỉ vào màn hình điện tử mà nhảy dựng lên.
Đây là đoạn phim quay lại chiếc xe buýt gặp sự cố tại ngã tư đường vào một tuần trước, bình thường chỉ có thể nhìn thấy chiếc xe đang chạy đến ngã tư thì đột ngột dừng lại giữa đường, nhưng khi chia video ra thành từng khung hình, sẽ phát hiện ở giữa rõ ràng thiếu mất một khung. Toàn bộ xe cộ trên ngã tư đều theo trình tự mà chạy qua, thế nhưng chiếc xe buýt kia lại không thấy bóng dáng.
Bên ngoài đập nước Tây Sơn cũng có lắp đặt camera giám sát, nhưng phân bố rải rác, hơn nữa còn cách chỗ xe rơi xuống một khoảng khá xa.
Lăn qua lăn lại cả buổi mới tìm được một máy camera quay được hình ảnh ở nửa đầu xe, phóng đại lên N lần, quả thật có thể nhận ra được thứ đen đen trên mui xe là chiếc giày của một người.
Quả nhiên Thẩm Đông cũng đã rơi vào đập nước cùng với họ!
Vậy thì còn nói gì nữa, nhanh chóng làm việc suốt đêm mà tháo nước trong đập để tìm người đi! Không có người thì cũng phải vớt được thi thể!
Đập nước Tây Sơn được xây dựng cũng đã hơn 10 năm, cứ cách mỗi 3 hay 5 năm đều có người đến làm sạch dọn bùn, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng bị rút hết nước như thế này. Sự việc này rất náo nhiệt, già trẻ lớn bé ở thôn gần đó buổi tối cũng không thèm xem TV, toàn bộ đều chạy đến đập nước để hóng gió và nhiều chuyện, đặc biệt còn có cụ già sinh động kể rằng nơi này từng có không ít người chết đuối, còn có mấy thứ thủy quái trông như khỉ thường xuyên tới lui.
Nhưng đội trưởng Chu thì không được nhàn nhã như vậy, ông ta lại phải ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ, tới 11 giờ mới đến được đập nước Tây Sơn. Lúc này nước trong đập đã được rút hết, rất nhiều người mang giày cao su nhảy xuống tìm kiếm, nhưng thu hoạch lớn nhất vẫn là mấy con cá trích to tướng, cua, cá chạch, cá chuối, còn có cả tôm sống, từng chậu từng túi được chuyển lên, cảnh tượng kia cực kỳ náo nhiệt.
"Không phát hiện thi thể." Người giám sát hiện trường lập tức chạy tới báo cáo với đội trưởng Chu.
Trái lại, người ta lại đào được bốn năm cái xác động vật trượt chân rơi xuống nước từ trong đống bùn, có lẽ là mèo hoang hay chó hoang gì đó.
Xe cảnh sát đã sớm được cần cẩu vớt lên, ngoại trừ cửa sổ xe và đèn trước, cũng không còn tổn hại nghiêm trọng nào.
Một tiếng sau, trước mặt đội trưởng Chu đã ngổn ngang một đống đồ tạp nham, có một cây ba-toong rỉ sét đến nỗi chỉ còn lại phân nửa, có đèn và biển số của chiếc xe nào đó gặp nạn đâm xuống đập nước từ lúc trước, có mấy mảnh chén đĩa vỡ vụn, còn có vài chiếc giày da rách nát.
Đội trưởng Chu đứng trước một đôi giày thể thao dính đầy bùn mà cẩn thận xem xét.
Đôi giày mòn gót sần sùi, ướt nhẹp từ trong ra ngoài, nhưng bên trong giày lại không có bất kỳ rong rêu gì, trông không giống như đã ở trong nước từ rất lâu, tuy rằng cũ kỹ nhưng lại cứ như chỉ vừa rơi vào nước mấy ngày trước. Hơn nữa giày đã mòn và cực kỳ cũ nát, chỉ xách lên thôi cũng có thể rách ra, cho nên ——
"Chu đội, tìm được điện thoại của ngài rồi!"
"Ngu ngốc, đã hư rồi, có vớt lên cũng vô dụng!"
Ngược lại, một viên cảnh sát khác lại mò được từ trong đống bùn chùm chìa khóa to tướng mà hắn mới đánh rơi hồi sáng, lập tức cực kỳ hưng phấn.
"Sao dưới bùn còn có một cái bình vỡ thế này?" Lúc này người dân công tìm kiếm bên dưới lập tức to tiếng cười mắng, "Ai lại đi giấu quỹ đen dưới đập nước vầy chứ?"
Vươn tay chạm tới, người nọ lập tức nhảy dựng lên hét thảm một tiếng, ngón tay hắn đang bị một con ba ba gặm chặt. Tức thời mọi người đều bận rộn hẳn lên, vội vội vàng vàng ném cái tên bị cắn kia vào trong vũng nước để dụ con ba ba kia nhả ra.
"Bang!"
Mai con ba ba đụng vào thứ gì đó, phát ra một tiếng giòn vang.
"A? Cái gì vậy?" Có người cẩn thận dùng chân đẩy con ba ba kia ra, khiến cho nó lật người, bốn chân chổng ngược lên trời mà giãy dụa.
Vài dân công dùng giày cao su lùa lùa đống bùn đất, sau đó kéo ra một cái quần jean bẩn thỉu từ trong đám bùn, đem ném sang một bên. Sau đó một người mang bao tay chợt cảm thấy một cơn lạnh lẽo từ phía dưới tay mình truyền tới, vội vàng thận trọng bới đám bùn ra.
"Mau đến xem! Đây là thứ gì?"
Đỗ Hành buông bàn tay đang nắm lấy tay Thẩm Đông ra, nhìn hắn phá sập chốn U Minh tăm tối, trước mắt bỗng dưng tối sầm.
Một tòa cao ốc mấy chục tầng, phía dưới là ngã tư đông đúc phồn hoa, chiếc xe cảnh sát kia và Thẩm Đông đồng thời biến mất, đây là chuyện rất bình thường, giới U Minh không phân chia khoảng cách không gian, chỉ trong chớp mắt là có thể cách nhau cả ngàn dặm.
Một con hạc giấy đập đập cánh bay đến trước mặt y, nó vừa mở miệng thì giọng nói của Dư Côn liền vang lên:
"Đỗ Hành, ngươi chạy đi đâu mà không cách nào tìm được vậy? Tình hình ở núi Bắc Mang không ổn, nhanh chóng trở về..."
Đỗ Hành vươn tay, xé con hạc giấy còn đang lải nhải kia thành hai nửa.
Y khép hờ hai mắt mà cảm nhận vị trí của Thẩm Đông, ở phía tây ngoại ô thành phố, hừm, rất yên tĩnh, không có vẻ như đang gặp nguy hiểm. Vì thế Đỗ Hành liền trực tiếp chạy đến núi Bắc Mang.
Về phần đạo trưởng Phá Hồ? Đỗ Hành hoàn toàn chẳng nhớ tới người này.
Đội trưởng Chu trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào thứ được mọi người lôi từ dưới đám bùn trong đập nước ra.
Đó là một thanh kiếm đồng đen dài chừng 70 cm, bề rộng khoảng hai ngón tay.
Cả thân kiếm là một màu xanh đen, âm trầm u ám, chẳng lóe lên chút ánh sáng nào, hai bên thân kiếm dường như chẳng có lưỡi, không chút sắc bén. Một con rồng cuộn mình quấn quanh chuôi kiếm, tạo nên ngạc kiếm. Vảy rồng trông rất rõ nét, ngay cả đôi sừng dài nhọn và râu rồng cũng trông rất sống động, mắt rồng trợn trừng trừng, cực kỳ hung hãn.
*ngạc kiếm: phần nối giữa chuôi kiếm & thân kiếm
Mà lạ lùng nhất là trọng lượng của nó.
Nhìn thanh kiếm với tạo hình tinh tế, trông cứ y như mấy thứ trong phim hoạt hình hay trò chơi, vậy mà bốn người đồng thời dùng sức cũng không thể nâng lên nổi. Dùng cần cẩu có sẵn bên cạnh cân thử, cừ thật, trọng lượng lên tới 749 cân!
Không cần quan tâm nó được làm từ chất liệu gì, độ dày và sức nặng này đúng là quá dữ dội!
Bởi vì trọng lượng lớn như vậy cho nên nó mới chìm thật sâu vào trong bùn, nhưng lúc dùng cầu cẩu kéo lên, những thứ bùn đất kia lại men theo mũi kiếm mà chảy xuống, hoàn toàn chẳng cần lau chùi, ngay cả những khe hở nhỏ ở chỗ vảy rồng cũng chẳng để lại chút vết bẩn nào.
"Trời ạ, đây đúng là bảo vật! Dám là đồ cổ lắm đây!"
Đội trưởng Chu tặng cho tên Tiểu Trương với đôi mắt sáng rực kia một cái tát, co giật khóe mắt mà nói:
"Cậu không cảm thấy thứ này không bình thường sao?" Cái ngày chết tiệt này, bắt đầu từ lúc ra ngoài truy bắt tội phạm đến giờ vẫn chẳng có thứ gì bình thường cả!
"Cho nên mới gọi là bảo vật quốc gia đó! Phải nhanh chóng đưa đi giám định! Nói không chừng chúng ta đã phát hiện ra một loại hợp kim mới, từ nay về sau cục diện thế giới sẽ thay đổi chính vì thứ vũ khí mà tổ tiên chúng ta chế tạo này đây!"
"Cậu xem nhiều phim khoa học viễn tưởng quá rồi đấy!" Đội trưởng Chu mắng.
"Vốn là vậy mà! Thứ vũ khí nặng như vậy, chẳng lẽ dùng để tế thần sao?" Cũng chẳng cần biết là cảnh sát hay là quần chúng nhân dân, ai ai cũng đều túm tụm lại bàn tán sôi nổi.
"Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan lão gia nặng bao nhiêu?"
"Đúng vậy, nếu như để tế thần, đài tế mà không kiên cố dám cũng bị nó đè sập lắm!"
"Khoan đã, mặc kệ đây là vật tế thần hay là đồ cổ, nếu như từ sông Trường Giang dạt vào bờ thì còn có khả năng, nhưng sao nó lại ở trong đập nước Tây Sơn này được?"
"Có lẽ là do bọn buôn lậu di sản văn hóa, không biết mấy năm nay có chiếc xe nào gặp tai nạn lao xuống đập nước không nhỉ?"
Đám người ồn ào huyên náo, bàn tán xôn xao, khiến cho đầu óc đội trưởng Chu cũng choáng váng quay cuồng theo.
"Toàn bộ lên xe, về lại nội thành, đưa di sản văn hóa tới sở giám định!"
Đội trưởng Chu bắt đầu tức giận đuổi người, vừa uống một lon cà phê nâng cao tinh thần vừa lẩm bẩm, đôi giày thể thao kia dường như có chút khả nghi, nhưng vớt được quần áo và giày cũng chẳng chứng minh được cái gì, chẳng lẽ thằng nhóc Thẩm Đông kia còn có thể để tay trần, vứt bỏ giày mà chui xuống đất rồi mất tích luôn sao? Thật là kỳ lạ.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
88 chương
111 chương
15 chương
28 chương