Câu Lạc Bộ Sắc Lang
Chương 20
Thời gian khoái hoạt luôn trôi qua rất nhanh. Qua kỳ nghỉ xuân là tới lễ tình nhân. Đây là lễ tình nhân cuối cùng ở trường của Quý Anh Diễm, lễ tình nhân kế tiếp hắn đã tốt nghiệp.
Từ khi hắn cùng Tân Thuần bên nhau, âm trầm trên mặt đâu không thấy nữa, cả ngày khuôn mặt tươi cười, làm cho thành viên Câu Lạc Bộ Sắc Lang câu lạc bộ sâu sắc cảm nhận được sức mạnh vĩ đại của tình yêu. Bởi vậy. . . . . .
“Tiểu Thuần, hôm nay ta phải quấn lấy ngươi cả ngày.” Quý Anh Diễm ôm Tân Thuần phóng lang hôn.
“Không được, ta còn muốn đi học. Ngươi này cả ngày chơi bời lêu lổng quấn lấy ta!” Tân Thuần đẩy đầu Quý Anh Diễm ra, liền đi về hướng phòng học của mình.
“Tiểu Thuần, để cho ta hôn một chút.” Quý Anh Diễm đuổi theo Tân Thuần.
“Đã hôn lúc sáng sớm, rồi lúc rời giường, rồi đến ăn bữa sáng, rồi lúc đến trường. Ngươi còn chưa hôn đủ sao.” Từ sáng sớm chân hắn đã muốn nhuyễn.
“Không đủ. Tiểu Thuần. . . . . .” Quý Anh Diễm thế nhưng cũng sẽ chơi xấu !
“Anh Diễm, đây là lớp học của ta phòng rồi.” Tân Thuần bất đắc ngồi ở vị trí của mình. Đám bạn học bên cạnh đều làm như không thấy.
“Phòng học sẽ không chuẩn cho tình nhân hôn môi?” Quý Anh Diễm còn già mồm át lẽ phải.
Tân Thuần đã muốn mặc kệ Quý Anh Diễm, hiện tại hắn còn chưa phát hiện trong hộc bàn có nhiều hộp nhỏ.
Gì, thiệt nhiều chocolate nha và thật nhiều thư nữa. Thư bên trong có bức là dùng tự thể (nét chữ) xinh đẹp viết tên Tân Thuần, có bức là dùng bút tích mạnh mẽ viết tên Tân Thuần, đương nhiên cũng có bức là nét chữ…ách coi như viết ngoáy nhưng vẫn miễn cưỡng có thể nhận ra là tên Tân Thuần.
(chữ xấu thì nói xấu đi, ngoáy gì)
“Tiểu Thuần, ngươi thật được hoan nghênh nha.” Quý Anh Diễm không cam lòng nói. Là ai dám có ý với vợ iu bảo bối của hắn?
“Thật tốt quá, đều là vị anh đào ta thích.” Tân Thuần cao hứng nhìn một hộp chocolate anh đào.
Sao vậy ngay cả khẩu vị của Tiểu Thuần mà bọn họ đều biết! Quý Anh Diễm tức giận lấy đi đống chocolate.
“Tiểu Thuần, ngươi khôngđược ăn mấy hộp chocolate này, ngày mai ta mua cho ngươi.”
“Không được!” Tân Thuần đoạt lại. Người ta đều là hôm nay tặng chocolate cho người mình thích, có ai như ngươi, hôn nay chỉ biết cuồng phóng lang hôn, không có cả chocolate! Tân Thuần cố ý kích thích Quý Anh Diễm, tùy tiện cầm lấy một khối bỏ vào miệng.
“Tiểu Thuần. . . . . . Ngươi. . . . . .” Quý Anh Diễm vừa tức lại bất đắc dĩ. Hắn làm sao nỡ sinh khí với con mèo nhỏ.
“Ta cái gì? Tới giờ học rồi .” Tân Thuần đẩy Quý Anh Diễm đi. Hừ, nhìn ngươi không ăn giấm mới là lạ!
Quý Anh Diễm vừa mới đi, Tân Thuần mới phát hiện quên nói cho hắn biết trưa nay không cần mua bánh pudding anh đào cho hắn. Xem ra hắn đi về Hội học sinh. Thừa dịp lão sư còn chưa đến, Tân Thuần nhanh chóng đi ra khỏi lớp.
“Anh Diễm.” Khi Quý Anh Diễm vừa bước tới cửa Hội học sinh thì Tân Thuần đuổi kịp hắn.
“Tiểu Thuần, luyến tiếc ta?” Quý Anh Diễm một phen đem Tân Thuần ôm vào Hội học sinh rồi sẽ cho hắn một cái hôn sâu.
“Buông ra.” Sớm biết vậy sẽ không đến đây. Tân Thuần trừng mắt nhìn Quý Anh Diễm. Gì, chợt nhìn thấy trên bàn Quý Anh Diễm có rất nhiều hộp nhỏ.
Tân Thuần đến gần thì thấy, tất cả đều là chocolate! Hừ, còn có người đi tặng chocolate cho loại đại sắc lang này nha. Tân thuần tức đỏ mặt.
Quý Anh Diễm lần đầu tiên thấy Tân Thuần ghen. Khuôn mặt nhỏ nhắn phình phình, cái miệng nhỏ nhắn kiều kiều (vểnh vểnh), khiến người ta muốn xoa xoa rồi hôn nhẹ.
“Ta năm nay vẫn thu được nhiều chocolate như thế, làm sao đây?” Quý Anh Diễm cố làm ra vẻ.
“Thế sao? Người ái mộ ngươi thật nhiều. Đương nhiên là phải đi gặp mặt, tốt nhất đều hôn mỗi người một chút, không chừng như vậy mới có thể thỏa mãn thú tính của ngươi!”
Không thể tưởng được Tân Thuần tức giận, ý nghĩ ngược lại so với bình thường hảo hơn.
“Ý kiến hay. Người nào kia ta thích cũng không cho ta hôn, ta đây nên đi hôn người thích ta.” Quý Anh Diễm nói xong còn tùy tiện cầm một khối chocolate bỏ vào miệng.
Tức chết! Hắn là cố ý chọc giận mình mà! Không thể sinh khí! Tân Thuần cố gắng làm bộ như không tức giận.
“Chính là, ta còn muốn đi ăn chocolate anh đào của ta đây!” Tân Thuần cũng không quay đầu lại tiêu sái bước đi. Hắn hoàn toàn quên vì việc gì mà đến tìm Quý Anh Diễm.
Trở lại phòng học, Tân Thuần hoàn toàn xem nhẹ lão sư, một cước đá văng cửa ra rồi đi vào. Thời gian hắn cùng Vu Cảnh Hiên học tập ‘ Sắc ’ công quá dài, đem toàn bộ thói quen tật xấu hư hỏng của Vu Cảnh Hiên học hết.
Lão sư nhìn người cùng Vu Cảnh Hiên – vị Hội trưởng hội học sinh đã tốt nghiệp kia – không khác gì nhau nên tức cũng không dám nghĩ tới, coi như không phát hiện.
Thời gian nghĩ trưa, Tân Thuần đi Hội học sinh ăn cơm trưa. Hắn ngay cả liếc Quý Anh Diễm một cái cũng lười, làm Quý Anh Diễm khẩn trương đến vội chạy trước chạy sau hống cho hắn cao hứng.
Chưa kịp đợi Tân Thuần mở miệng cười, Quý Anh Diễm đã nhìn thấy vị khách vạn phần không muốn thấy, đang không mời mà đi tới.
“Tiểu Thuần bảo bối, hôm nay là lễ tình nhân, ta tặng cho ngươi trái tim chân thành nhất của ta!” Vu Cảnh Hiên lấy ra một hộp chocolate vị anh đào hình trái tim.
“Cảnh Hiên, ngươi tới loạn cuống náo nhiệt gì đó!” Quý Anh Diễm đẩy Vu Cảnh Hiên ra.
“Vu học trưởng, ta thích ăn chocolate anh đào nhất.” Tân Thuần lập tức đứng lên nhận chocolate, còn hướng Vu Cảnh Hiên ôn nhu cười.
“Cám ơn Vu học trưởng.”
Không công bằng! Hắn sao lại trong lễ tình nhân mà cười với người khác chứ! Quý Anh Diễm tức giận trừng Vu Cảnh Hiên.
Hắc hắc, xem ra tiểu tình nhân bọn họ lại giận dỗi. Vu Cảnh Hiên cười đặt tay lên vai Tân Thuần.
“Ngươi có biết ta vẫn luôn đối với ngươi tình chưa quên. . . . . .”
Bốp, nói chưa hết câu đã bị đã đánh văng ra ngoài.
“Anh Diễm, ngươi đây là sao? Ta còn chưa hướng Tiểu Thuần bày tỏ !”
“Ta thích Vu học trưởng hướng ta bày tỏ!” Tân Thuần còn cảm thấy chưa đủ tức chết Quý Anh Diễm, cố tình lửa cháy thêm dầu. Ai bảo hắn mở miệng đòi đi hôn người khác!
“Tiểu Thuần, nghe ta giải thích, đều là ta không tốt, đều là ta sai. Ngươi bỏ qua cho ta đi, đừng làm ta lo lắng?” Quý Anh Diễm ôm Tân Thuần, bắt đầu cố gắng dụ hống cho hắn hết giận.
“Vậy ngươi không được làm ta sinh khí nữa?” Còn ăn chocolate người khác tặng!
“Ta không dám nữa đâu. Ngươi sinh khí, ta liền đau lòng chết được. Ngươi tức mình, ta đau lòng, đau đến tim đều nát!” Vừa nói vừa hôn nhẹ lên hai má Tân Thuần.
“Vậy ngươi đem số chocolate ném đi.” Tân Thuần xoay người ôm Quý Anh Diễm.
“Đã ném sạch từ lâu rồi, đến viên hồi sáng ăn vào đều nôn ra rồi, cũng đánh răng rồi luôn.” Quý Anh Diễm cố gắng lấy lòng bé của hắn, đến mức răng cũng nhe ra cho Tân Thuần kiểm tra rồi.
Tân Thuần lập tức bật cười. “Ta cũng đem số chocolate của ta ném đi.”
Tân Thuần lại ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn.
Quý Anh Diễm thề, sẽ không bao giờ có lần thứ hai thử làm con mèo nhỏ ghen. Một lần kinh nghiệm này là đủ nhớ suốt đời rồi!
“Sao vậy mỗi lần đôi tiểu tình nhân các ngươi hòa hợp lại, liền đá hợp sự lão như ta qua một bên? ” Vu Cảnh Hiên diễn tuồng ‘chấm nước mắt’.
(hợp sự lão: na ná như nguyệt lão hay ông mai, ở đây Hiên ca tự xưng là người chuyên giúp họ giảng hoà, làm lành, hoà hợp lại)
“Mỗi lần ngươi xuất hiện đều thêm phiền toái!” Quý Anh Diễm đem hộp chocolate hắn tặng Tân Thuần quăng trả về.
“Tiểu Thuần, chúng ta về nhà đi.” Quý Anh Diễm thì thầm vào tai Tân Thuần, “Trở về ta dạy ngươi ‘ Sắc ‘ công lợi hại nhất.”
“vậy còn tiết học buổi chiều. . . . . .” Tân Thuần do dự.
“Ta giảng lại cho ngươi.” Quý Anh Diễm ôm thắt lưng Tân Thuần đi về.
.
Quý Anh Diễm muốn Tân Thuần về Quý gia, Tân Thuần lại kiên trì muốn ở lại Tân gia (bắt rể sao =))) . Ở nhà ai cũng như nhau, bọn họ mau chóng trở về nhà.
“Ba, mẹ, đại ca, mọi người đều ở nhà a.” Quý Anh Diễm vấn an người nhà.
“Tiểu Thuần, ngươi về phòng trước chờ ta.”
Tân Thuần nhu thuận gật đầu, tự mình về phòng trước.
“Hôm nay lễ tình nhân, các ngươi trở về sớm như thế?” Tân phụ kỳ quái nhìn Quý Anh Diễm.
“Trường học nhiều sự tình lắm, còn không bằng sớm trở về.” Trường học có rất nhiều sắc lang rình rập cục cưng của hắn, đương nhiên về càng sớm càng tốt.
Tân mẫu cùng Tân Đàm cái gì cũng chưa nói, đi vào phòng cầm vài thứ ra.
“Anh Diễm, cái này cho ngươi.” Tân Đàm đưa ra một cái túi nhỏ.
Áo mưa! Quý Anh Diễm nhìn thứ trong tay.
“Tiểu Thuần là lần đầu tiên, ngươi thấy cần thì dùng đi.” Tân Đàm nắm chặt tay Quý Anh Diễm.
“Lấy thêm cái này nữa!” Tân mẫu đặt một cái bình nhỏ vào trong tay Quý Anh Diễm.
Dầu bôi trơn! Quý Anh Diễm nhìn cái bình.
“Tiểu Thuần là lần đầu tiên, dùng nhiều nhiều chút!” Tân mẫu ngữ khí nghiêm túc.
“Anh Diễm nha, Tiểu Thuần là lần đầu tiên, ôn nhu một chút!” Tân phụ cho hắn một ánh mắt khẳng định.
“Con biết!” Quý Anh Diễm mặt dại ra mà tiếp nhận đống lễ vật chuyên dùng của tình nhân từ đám người nhà họ Tân, rồi đi vào phòng Tân Thuần. Bọn họ làm thế nào biết hắn đang tính toán làm gì? =)))))
“Anh Diễm, ngươi cầm trên tay cái gì vậy?” Tân Thuần chạy tới xem,
“Bên trong gói to này là cái gì vậy?” Tân Thuần tò mò mở ra xem.
“Oa, là bong bóng à. Ta phải thổi thử.” Tân Thuần lấy ra một cái “bong bóng” liền thổi lên.
“Anh Diễm, nhìn bên trên hảo đáng yêu, còn có một điểm nhỏ. Giống như. . . . . . Giống như. . . . . .”
“Giống cái gì?” Quý Anh Diễm vừa tức giận vừa buồn cười. Tiểu bảo bối của hắn thế nhưng đem áo mưa đi thổi lên.
“Ta nói ra, ngươi không được nói ta ‘ Sắc ’ nha!” Tân Thuần nhìn Quý Anh Diễm rồi cười trộm một chút.
“Hảo. Nói đi.” Quý Anh Diễm cũng muốn nghe thử xem hắn có cao kiến gì.
“Giống như bộ ngực của nữ sinh á!” Tân Thuần cười hắc hắc.
“Ngươi tiểu sắc lang!” Quý Anh Diễm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn của Tân Thuần.
“Đã nói trước là không được nói ta ‘ Sắc ’ mà!” Tân Thuần bổ nhào vào người Quý Anh Diễm, đem hắn áp đảo trên giường.
“Tiểu Thuần, ngươi nhắm mắt lại, ta có thứ này tặng cho ngươi.” Quý Anh Diễm nâng cằm Tân Thuần lên, hôn dịu dàng lên môi hắn.
“Không được nhìn trộm nha.”
Hắn từ trong tủ đầu giường lấy ra một hộp chocolate gói thật đẹp đặt vào tay Tân Thuần.
“Đây là thứ ngươi muốn nè.”
Tân Thuần mở mắt ra, lập tức mở gói chocolate, chuẩn bị bỏ vào trong miệng.
“Từ từ. Ta đưa ngươi ở nhà vì. . . . . .” Quý Anh Diễm cắn một miếng chocolate bên môi, hướng Tân Thuần ý bảo tự đến lấy.
“Ngươi thật hư hỏng!” Tân Thuần lập tức đưa đôi môi đến gần, đón nhận. Rốt cuộc là chocolate hay đôi môi cục cưng thơm hơn, không cần nói cũng biết !
“Tiểu Thuần, vừa rồi là cái ngươi muốn nhận. Còn bây giờ là thứ ta muốn đưa.” Quý Anh Diễm lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ. “Mở ra xem đi.”
Ngay khi Tân Thuần mở hộp ra, Quý Anh Diễm chân sau quỳ xuống đất.
“Tiểu Thuần, vĩnh viễn ở bên ta đi!”
Tân Thuần nhìn trong hộp là một đôi nhẫn, đương nhiên hiểu được Quý Anh Diễm là đang hướng hắn cầu hôn. Ngọt ngào như chảy ra từ đáy lòng.
“Anh Diễm, ta. . . . . .” Tân Thuần không nói nên lời, liền hôn lên môi Quý Anh Diễm.
“Ta giúp ngươi đeo vào.” Quý Anh Diễm lấy ra một chiếc nhẫn, đeo vào tay trái vợ yêu.
“Ta Quý Anh Diễm thề, cả đời đối Tân Thuần không rời xa, không sinh khí, yêu thương hắn đến vĩnh viễn!”
Nhẫn chậm rãi đeo vào ngón áp út.
Tân Thuần lấy chiếc còn lại ra, cũng đeo vào tay trái chồng yêu.
“Ta Tân Thuần thề, cả đời làm cho Quý Anh Diễm đối với ta không rời xa, không sinh khí với ta, để cho hắn yêu thương ta đến vĩnh viễn!”
“Tiểu Thuần, ngươi thật gian trá nha, nào có ai thề như vậy chứ!” Quý Anh Diễm giả vờ bất mãn liếc Tân Thuần đang cười trộm.
“Chẳng phải ngươi nói như vậy sao! Ta cũng đâu có nói gì sai.” Tân Thuần đô đô cái miệng.
“Được rồi. Quý Anh Diễm ta đây liền nhận mệnh đi. Giúp ta đeo vào đi.” Quý Anh Diễm bất đắc dĩ thoái nhượng.
“Hảo. Ta Tân Thuần thề, cả đời bên Quý Anh Diễm, cùng hắn khoái hoạt, cùng hắn thống khổ, vì hắn trả giá, chia sẻ, thẳng đến vĩnh viễn!” Nhẫn chậm rãi đẩy vào ngón áp út của Quý Anh Diễm.
“Tiểu Thuần. Ta yêu ngươi!” Quý Anh Diễm đem Tân Thuần áp dưới thân.
“Anh Diễm, ta cũng yêu ngươi! Vậy. . . . . . Chúng ta có thể bắt đầu luyện chiêu ‘Sắc’ công lợi hại nhất chưa.” Tân Thuần ôm lấy Quý Anh Diễm, bắt đầu cỡi quần áo.
“Hiện tại liền bắt đầu!”
. . . . . .
“Tiểu Đàm nha, bọn họ sao còn chưa có động tĩnh?” Tân mẫu chờ ngoài cửa phòng Tân Thuần đến sắp rút gân.
“Mẹ, không tiến vào ‘món chính’ nhanh vậy đâu.” Tân Đàm cũng đang lo lắng vạn phần.
“Tiền diễn cũng quá dài quá đi.” Ngay cả Tân phụ đều chờ không kịp.
“Có, có rồi.” Tân mẫu vểnh tai cẩn thận nghe.
“Vào chủ đề chính rồi!” Tân Đàm cũng không bỏ sót chút thanh âm nào.
“Tiếng kêu của Tiểu thuần thật lớn nha!” Ngay cả Tân phụ đều nghe được.
“Chỉ cần bọn họ hạnh phúc là tốt rồi, còn quản thanh âm Tiểu Thuần kêu lớn hay kêu nhỏ!” Tân mẫu gõ Tân phụ một cái.
“Ân, ân. Bọn họ hạnh phúc, chúng ta cũng liền hạnh phúc!”
Thanh âm hạnh phúc của Tân Thuần mang cũng đến hạnh phúc cho mọi người! (bé iu của họ mà) ^__^
–Chính văn Hoàn–
Truyện khác cùng thể loại
185 chương
80 chương
9 chương
10 chương
47 chương
37 chương