Tiểu Chiêu và Khương Hạo Vũ đúng là những người có tiền, cư nhiên mời chúng tôi đi nhà hàng ăn hải sản, trên đường đi tôi cứ cười tủm tỉm mà nghĩ dến tôm hùm và cá hồi, bị Thư Triển Nhan la một phen, nhưng hứng thú vẫn không giảm. Mặc dù tôi không nghèo, nhưng nếu phải tự xuất tiền túi chạy đến nhà hàng cỡ bự này ăn thì cũng phải ngốn hết ít nhất hai tháng lương của tôi. Bây giờ có người mời ăn, nếu không ăn ít nhất một chén bào ngư, chẳng phải sẽ tiếc lắm sao? Thư Triển Nhan thường xuyên ăn những bữa ăn ở nhà hàng lớn, làm sao hiểu được tâm nguyện nho nhỏ của lớp tiểu thị dân như tôi chứ! Khương Hạo Vũ và Tiểu Chiêu đã đến sớm ngồi chờ, hai người đều mặc tây trang, Tiểu Chiêu một thân màu xám, thoạt nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều, Khương Hạo Vũ lại mặc một bộ tây trang truyền thống màu đen, nhưng rất xứng với khuôn mặt có phần ngốc nghếch của hắn, hai người này nhìn thật xứng đôi. Khương Hạo Vũ thấy chúng tôi tới, lập tức phân phó nhân viên mang thức ăn lên. Tôi cười tủm tỉm mà ngồi xuống, "Sao đột nhiên mời cơm vậy? Bí mật kết hôn? Hiểu Mai nếu biết hai người làm chuyện đại sự này mà không mời nàng chứng kiến, chắc nàng sẽ khóc a!" Khương Hạo Vũ chỉ cười hì hì xua tay, "Không phải, không phải, kỳ thật là mời Thư Triển Nhan, nói trắng ra là cậu đi theo ăn ké thôi." Tôi nhịn không được bắn cho hắn ánh mắt khinh thường, chẳng biết nể mặt ai cả,nhưng thôi tôi nhịn, thục nữ báo thù, năm phút không muộn! Thư Triển Nhan không để ý đến cuộc đấu tranh gáy gắt của tôi và Khương Hạo Vũ, nàng đưa chìa khóa cho Tiểu Chiêu, "Xong việc rồi, xe trả lại cho chú." Tôi sửng sốt, hai ngày nay thấy Thư Triển Nhan lái xe, còn tưởng ông chủ nàng có lương tâm cấp cho nàng xe chứ, hóa ra xe là của Tiểu Chiêu a? Tiểu Chiêu không nhận, "Cháu cứ dùng đi, chú cũng không thể dùng đến nó nữa rồi." Thư Triển Nhan để chìa khóa lên bàn, "Hay là thôi đi, bằng lái xe của cháu là nhờ người ta lo cả, kỳ thật kỹ thuật lái xe của cháu thật sự không được tốt lắm, lái xe trên đường rất run, dù sao chuyện của chú cơ bản cũng xong rồi, không cần cháu thường xuyên chạy tới chạy lui nữa, bình thường đi làm bắt xe là được rồi, an toàn hơn." Tôi cứng miệng, mồ hôi túa ra sau lưng, Thư đại tiểu thư không nói tôi cũng quên khuấy đi mất, bằng lái của nàng là hai năm trước nàng nhờ bằng hữu lo liệu mới có, mấy năm nay số lần chạy xe chưa lấp đầy 10 đầu ngón tay, hôm nay nàng cư nhiên chạy nhanh như vậy, may mà còn toàn mạng ngồi đây. Tôi cố gắng nuốt một chút nước miếng, âm thầm cảm tạ trời xanh số mình còn may mắn. Tiểu Chiêu cười cười, "Nguyên bản chú và Tiểu Vũ thương lượng với nhau sẽ để xe cho hai cháu dùng, nhưng nếu cháu ngại phiền thì bỏ đi." Tôi tiếp tục không hiểu, cái gì gọi là để cho chúng tôi dùng a? Bọn họ càng nói tôi càng nghe không hiểu. Còn nữa, Thư Triển Nhan giúp Khương Hạo Vũ việc gì? Hoàn toàn không có ai nói cho tôi biết gì cả, tôi có một cảm giác mình bị làm lơ rất mãnh liệt. Thừa dịp đồ ăn còn chưa lên, tôi nhanh chóng đặt câu hỏi, Thư Triển Nhan chỉ nghe, Khương Hạo Vũ thì nhướng mi, bộ dáng "Không nói, không nói, nhất định không nói". Tiểu Chiêu thì nhẫn nại hơn, ôn hòa mà cười với tôi một cái, "Chú và Tiểu Vũ quyết định di dân, nhưng vì thân phận chú có chút phiền toái nho nhỏ nên việc thị thực phải nhờ Thư luật sư của cháu giúp đỡ." Tôi ngây người một lát, đá Khương Hạo Vũ một cước, "Ê, không nghĩa khí gì cả? Đi mà không thèm chào hỏi!" Khương Hạo Vũ nhe hàm răng trắng bóc của hắn ra, cười tủm tỉm, "Bây giờ không phải còn chưa đi sao? Chúng tôi còn không dám chắc có thể lo liệu được hay không, khi xong mới nói cậu nghe được chứ a." Hắn cười hắc hắc, "Chẳng phải cậu luôn mắng tôi làm việc không tốn sức sao? Bây giờ tôi một lần chững chạc cho cậu xem!" Tiểu Chiêu cũng cười gật đầu, "Đúng vậy, chuyện cũng mới xong thôi, tuy rằng có chút phiền phức, nhưng cũng không có ảnh hưởng quá lớn." Tôi cười cười, từ khi Khương Hạo Vũ về nước tới nay tôi đã rất vui vì có thêm một người bạn. Mấy ngày hôm nay vì hắn ở cùng với Tiểu Chiêu nên không có liên lạc với nhau nhiều, nhưng tôi vẫn cảm thấy tuy như thế tôi vẫn còn có thể "thấy" hắn, nhưng với Tiểu Chiêu, tuy rằng tôi không hiểu rõ gia cảnh, nhưng ngay từ đầu tôi đã xem hắn là bằng hữu, nên tôi vẫn tin tưởng, sẽ có một ngày Tiểu Chiêu sẽ trút bỏ lớp ngoài thần bí kia đi, cùng Khương Hạo Vũ quang minh chính đại mà sống. Không ngờ bây giờ bọn họ làm được điều đó rồi, nhưng lại ở một đất nước xa xôi nào đó. Chắc vì tâm trạng không tốt lắm mà mỹ vị cỡ nào tôi ăn cũng không ngon, Thư Triển Nhan và Tiểu Chiêu liên tiếp chạm cốc với nhau, tôi quên mất, hai người bọn họ tạm xem là có giao tình lâu năm thông qua rượu, đáng tiếc Tiểu Chiêu thân là chủ quán bar mà tửu lượng rất bình thường, mặt hắn lập tức đỏ ửng lên, nói cũng nhiều hơn bình thường, "Triển Nhan, chú gọi cháu vậy được không? Lần này thật sự cám ơn cháu." Hắn vừa than thở, vừa rót rượu cho Thư Triển Nhan, "Vất vả cho cháu quá khi phải vì chú mà qua lại với đám lãnh sự quán quan liêu kia." Hắn hít một hơi, uống cạn sạch ly rượu, "Chú không rõ khi mình xuất ngoại liệu có gặp vấn đề gì không. Nhưng bây giờ chú mặc kệ, bọn họ chế giễu, truy cứu chú cũng chẳng sao." Thư Triển Nhan vẫn thản nhiên, "Kỳ thật sẽ không có người làm khó dễ chú đâu, bằng không sợ là cháu có chạy gãy chân cũng lo không xong." Nàng dừng lại lắc đầu, "Tiểu Chiêu chú cũng ngốc quá, việc gì phải chịu tiếng xấu thay cho người khác như thế! Hy sinh nhiều như vậy mà có được gì đâu." Tiểu Chiêu chua xót mà cười, "Khi đó chú không làm cũng không được, vốn tưởng sẽ không sao cả, ai mà ngờ lại chuốc lấy nhiều phiền phức như thế!" Khương Hạo Vũ vỗ vai Tiểu Chiêu, nắm lấy tay hắn, không nói lời nào. Tôi nghe xong lại càng không hiểu, nhưng tôi biết vấn đề này tôi không nên tò mò, chỉ đành cúi đầu xuống dùng bữa. Thư Triển Nhan, Tiểu Chiêu và cả Khương Hạo Vũ ai nấy cũng uống rất nhiều, nhưng Khương Hạo Vũ vẫn còn khá tỉnh, hắn gọi phục vụ tính tiền. Tôi cũng uống hai ly, nhưng vẫn chưa có cảm giác gì, lại bị Thư Triển Nhan ngăn cản, Khương Hạo Vũ không ép rượu tôi được nên hắn khá buồn bực. Tâm trạng Tiểu Chiêu rất tốt, tôi chưa từng thấy hắn sang sảng như thế ở Thất Sắc bao giờ. Tôi rất bội phục Thư Triển Nhan quả quyết cự tuyệt chiếc xe của Tiểu Chiêu, thoạt nhìn nó rất mắc tiền. Ngồi chờ Khương Hạo Vũ tỉnh rượu một chút, sau đó tôi nhét hai người nam tử vào tắc xi. Trăng sáng lên cao, bầu không khí man mát cuối thu khiến Thư Triển Nhan tỉnh rượu lại một chút, nhưng do chân vẫn còn hơi đau, nên tôi kéo nàng ngồi xuống ghế đá trước cửa nhà hàng. Ngồi bên trong không thấy, nhìn từ bên ngoài mới thấy nhà hàng làm bằng kiếng này rạng rỡ xinh đẹp đến mức khiến người ta chói mắt. Rõ ràng đây là nhà hàng hạng sang, nhưng vẫn có rất đông người lui tới, bãi đỗ xe tựa hồ không còn chỗ trống, ngay cả trước cửa nhà hàng cũng có một hàng xe đỗ ở đó, có thể thấy rõ nhà hàng này buôn bán rất đắt. Ngẫm lại cũng đúng, vì trước sân nhà hàng cư nhiên cho xây một bể phun nước không nhỏ, nhưng càng xa hoa bao nhiêu thì người ta lại càng đổ đến nhiều hơn, chẳng lẽ người trong nước thật sự có nhiều tiền đến thế sao? Có một tiểu cô nương bán hoa trước cửa nhà hàng, nàng ăn mặc đơn bạc, gió đêm thổi qua nàng khẽ run lên, nhưng vẫn không quá phận, chỉ lẳng lặng ôm một bó hoa thật lớn, chạy tới chạy lui, mời hết những người có thể mua hoa, nhưng lại chẳng có ai để ý tới nàng. Có lẽ vì khách phàn nàn, nên bảo vệ chạy đến mắng nàng té tát, tôi chết lặng mà nhìn cảnh này, giữa lòng thành phố, giàu nghèo có sự đối lập thật mãnh liệt. Hài tử kia ứa lệ không khóc thành tiếng, khuôn mặt thật bướng bỉnh, đột nhiên khiến tôi nhớ đến tiểu cô nương nào đó 10 năm trước cắn môi dưới không nói lời nào bước vào nhà, vào thế giới của tôi. Tôi lắc lắc đầu, xua đi sự liên tưởng không ra đâu đó. Vẫy tay gọi tiểu cô nương lại, nàng lau nước mắt, ôm bó hoa còn lớn hơn đầu của nàng chạy đến trước mặt tôi, trên mặt trộn lẫn sự hy vọng lẫn nghi ngờ, sợ hãi, khiến tôi không khỏi nghĩ tới tiểu bạch thỏ. Tôi dùng chất giọng hòa ái mà hỏi, "Hoa của em bán thế nào a?" Vẻ nghi ngờ của tiểu cô nương hoàn toàn biến mất, nàng mỉm cười ngọt ngào, "Tỷ tỷ, hoa đẹp thế chỉ có 5 đồng một bó thôi!" Tôi gật gật đầu, cố gắng nở một nụ cười thật thân thiện, "Ân, tốt lắm, chị mua toàn bộ! Em tính giá rẻ một chút đi!" Đưa bó hoa hồng cho Thư Triển Nhan xem, tôi đắc ý dào dạt, "Xem này, bó hoa lớn như vậy mà chỉ có 60!" Hoa không còn tươi lắm, bó lại cũng khá tầm thường, tôi còn tưởng Thư đại tiểu thư sẽ khinh thường mà cười nhạo tôi, 60 đồng, còn chưa đủ mua một bộ quần áo hay thậm chí một đôi giày nàng thường mua, nhưng không ngờ Thư Triển Nhan lại nhận bó hoa, lại còn rất thích chúng, "Cậu tặng cho tôi?" Ách? Tôi nào có nói là muốn tặng cho nàng a? Tôi xoa xoa đầu, nhưng nếu nói không chẳng phải tôi là người không hào phóng sao? Tôi hào sảng mà khoát tay, "Chút lòng thành thôi, đừng khách khí!" Thư Triển Nhan tặng tôi một ánh mắt xem thường, "Cậu xem cậu đi, làm được chút chuyện tốt làm cũng không đến nơi đến chốn, còn trả giá với tiểu cô nương." Tôi rung đùi đắc ý, "Không phải! Nàng bán, tôi mua, cò kè mặc cả, thiên kinh địa nghĩa!" Thương hại, đương nhiên là có một phần, nhưng tôi không muốn tiểu cô nương cảm giác được sự thương hại của tôi. Tiểu cô nương cầm 60 đồng mà vui rạo rực, tíu tít rời đi, tôi nghĩ làm thế hẳn sẽ giữ nguyên vẹn được lòng tự trọng của tiểu cô nương, dù sao giá cả cũng không cao, đây không phải là việc tốt cả đôi đường sao? Thuận mua vừa bán, ai nấy đều vui. Thư Triển Nhan ôm hoa, hắt hơi một cái, không biết là do trời lạnh hay vì phấn hoa. Tôi nhìn trang phục mỏng manh của nàng, bèn đứng dậy kéo nàng lên, chuẩn bị về nhà, Thư Triển Nhan không chịu đứng lên, nhìn chằm chằm tôi, "Hôm nay giữa trưa cậu có tới tìm tôi không?"