Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)
Chương 132
Thành phần tham gia vào đại tiệc đều là nhân viên trong công ty nên không khí không cần phải câu nệ. Mọi người trong bộ phận chăm sóc khách hàng đều có mặt đông đủ. Sau khi tiết mục văn nghệ trên sân khấu kết thúc, các sếp tổng bắt đầu xuất hầu bao. Quý tổng mặt hơi đỏ vì uống nhiều, vừa mới lấy phong bao lì xì ra, bên dưới liền ồn ào. Mạch Đinh làm sao có thể bỏ qua cơ hội này. Bản chất tính cực lộ ra nên đã sớm chiếm vị trí đẹp. Nhân lúc Quý tổng còn nói vớ vẫn gì đó, cậu nhắn tin cho An Tử Yến: [Em giữ chỗ đẹp cho anh rồi đấy. Mau đến cướp đi. Anh cũng có trách nhiệm chia sẻ gánh nặng kinh tế gia đình đó]
[Bạn đã bị người nhận chặn tin nhắn]
[Chặn cái gì? Đừng có giả bộ đứng đắn. Mau tới cướp phụ em đi]
[Bạn đã bị người nhận cho là bị điên]
[Nhà mạng không bao giờ nhắn kiểu tin đó nhá. Đừng nghĩ em ngốc]
[Bạn đã bị người nhận cho là ngốc]
An Tử Yến sẽ không chịu dừng lại. Mạch Đinh cũng hết cách. Cứ tiếp tục thế này chắc tới năm sau. Mạch Đinh cho điện thoại vào túi. Quý tổng bắt đầu rộng rãi ném bao lì xì trong tay. Thật không có từ nào miêu tả được Mạch Đinh lúc này. Cậu giống như mấy bà thím đang tranh hàng giảm giá vậy.
Sau khi các sếp tổng thay nhau lần lượt phát lì xì xong, tinh thần Mạch Đinh vô cùng phấn chấn. Ôm mười phong bao như ôm vòng nguyệt quế mà tự hào: “Cướp được nhiều bao lì xì thế này, năm nay nhất định may mắn”.
“Tôi là sư phụ của cậu, cậu nên chia cho tôi một cái”. Quách Bình mặt dày đưa tay ra. Mạch Đinh đã sớm cho hết vào trong túi xách: “Sư phụ à, anh rõ ràng cũng cướp được, sao không cho tôi một cái?”
“Bao lì xì thể hiện cho sự may mắn, làm sao có thể cho người khác được”.
“May mắn của tôi cũng không thể tuỳ tiện cho người khác a”.
Mọi người lại hướng ánh nhìn sang chỗ An Tử Yến không có lấy một phong bao lì xì. Hắn khó chịu: “Nhìn tôi làm gì?”
“Không có. Không có gì. Yến, tôi cho cậu một bao lì xì”.
“Không cần”.
“Đừng nói vậy chứ! Cậu sẽ gặp nhiều may mắn và phát tài”. Đừng cho hắn! Nếu hắn có thêm may mắn, há chẳng phải thành thánh sao?
“Không cần”. Dù An Tử Yến từ chối nhưng Quách Bình vẫn đặt bao lì xì trước mặt hắn. Các đồng nghiệp khác cũng rối rít chia cho An Tử Yến một bao. Mạch Đinh không cho. Cho hắn chính là lãng phí. Một chút cũng không biết tiết kiệm. Các đồng nghiệm không hiểu được nỗi khổ phải tính toán chi tiêu trong gia đình của Mạch Đinh: “Mạch Đinh, tôi nói cậu quá là không phong độ đi”.
“Tôi không phong độ? Mọi người mù rồi hả?”
Vương tổng cầm ly rượu đến bàn của phòng chăm sóc khách hàng. Lúc này, hai lỗi tai ông đã đỏ bừng lên rồi: “Năm nay cả phòng đều đến đông đủ. Đừng chỉ lo lì xì. Uống đi. Tôi còn phải trông cậy vào các cô cậu nhiều đấy”.
“Chúng tôi thấy Yến khổ cực như vậy mà không có bao lì xì nào. Muốn chia cho cậu ấy. Nhưng Mạch Đinh sống chết không chịu”.
“Quản làm gì. Tôi đã cố ý giữ lại đại bao cho cậu ấy rồi”. Vương tổng đưa phong bao đến trước mặt An Tử Yến. Sau đó khoác tay lên vai Mạch Đinh: “Làm sao cậu vào được bộ phận chăm sóc khách hàng?”
“Vương tổng, tôi…”.
“Tôi không muốn nói chuyện với cậu. Tránh xa con gái tôi ra một chút. Tôi vất vả lắm mới có nó. Nếu cậu muốn cướp, ông đây phế chân cậu!”
“Ông già, ông cũng tránh xa Tĩnh Mạch ra một chút”. An Tử Yến nhàn nhạt nói. Mạch Đinh nhìn An Tử Yến. Hắn tiếp tục: “Biết đâu trên người Tĩnh Mạch có bệnh”. Quả nhiên, Vương tổng tránh xa Mạch Đinh cả mét. Cuộc sống riêng tư thác loạn của cậu ngay đến Vương tổng cũng biết. Nên xác xuất cậu có bệnh rất cao. Mạch Đinh trợn ngược, mắng chửi An Tử Yến trong đầu: Tôi có bệnh thì nguồn lây chính là anh!
“Tôi còn chưa tới bốn lăm. Ông già cái gì? Tử Yến, nói chuyện cẩn thận một chút. Tôi đây là cấp trên của cậu đó”. Vương tổng quay lại phê bình An Tử Yến. Mạch Đinh đã để sẵn hai tay dưới bàn mà vỗ lấy vỗ để tán thành. Vương tổng có rượu vào nên nói nhiều hơn hẳn. Dường như vừa nhớ ra điều gì. Ông nhìn An Tử Yến: “Đúng rồi, Viên Viên nói nhất định bảo tôi đưa nó đến nhà cậu chơi. Được không?”. Mạch Đinh dừng vỗ tay, cầu An Tử Yến sẽ tìm lý từ chối. Người yêu với nhau nói không chừng tâm ý tương thông a. Ý nghĩ của Mạch Đinh nhất định có thể truyền đến An Tử Yến. An Tử Yến thờ ơ nhún vai: “Tuỳ ông”.
“Nói hay lắm. Có thời gian sẽ đến”.
Chuyện này như thể cục đường thả rơi trên mặt đất, cả đàn kiến sẽ ồ ạt kéo đến. Không ít người đã sớm muốn đến nhà của An Tử Yến. Nỗi niềm của các nhân viên không biết bày tỏ cùng ai. Nay cơ hội đến rồi, sao bỏ qua cho được: “Chúng tôi đến nữa được không?”
“Tuỳ”.
Đừng có tuỳ nữa! Chuyện này mà tuỳ được hả? Không lẽ đã quên trong nhà còn một người khác sao? Hắn cũng phải chú ý đến cảm nhận của người đó chứ. Phải làm sao đây? Đừng hoảng. Mạch Đinh, cậu là một người thông minh. Nhất định có cách gì đó. Suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút. Không. Phải bóp chết An Tử Yến trước khi quá muộn!
Mạch Đinh dùng sức đá chân An Tử Yến dưới bàn. Biểu cảm của hắn kiểu: Thì sao?
Không biết ông trời có thích trêu chọc Mạch Đinh hay không. Đại tiệc năm nay có tiết mục bốc thăm trúng thưởng. Mạch Đinh trúng ngay một cái chân váy. Cậu ngồi trong xe oán thán: “May mắn cái khỉ gì. Để bù lại sự tổn thương của em, anh phải lì xì cho em đó”.
“Muốn đền bù à? Đưa em về nhà là anh đã tổn thương lắm rồi”.
“Cái gì mà đưa em về? Không lẽ anh còn muốn đến nhà khác? Nói bừa với bọn Quách Bình mới như vậy đúng không? À đúng rồi. Dù sao cũng tiện đường. Đến nhà Tiểu Tư đi. Đưa váy cho cô ấy luôn”. An Tử Yến không lên tiếng. Đợi đến lúc xe dừng trước nhà Bạch Tiểu Tư, hai mắt Mạch Đinh đã dính chặt lấy nhau. Cậu đưa váy cho An Tử Yến, mờ màng nói: “Anh đưa cô ấy hộ em. Em buồn ngủ quá. Nhờ anh đó. Làm người tốt thì cả đời sẽ được bình an a”. Chưa kịp nghe An Tử Yến trả lời, Mạch Đinh đã ngủ luôn rồi. Hắn trưng bộ mặt không cảm xúc gõ cửa nhà Bạch Tiểu Tư: “Nhanh lên”. Cuối cùng cửa cũng mở, Bạch Tiểu Tư nhìn thấy An Tử Yến không khỏi cau mày: “Sao anh lại đến đây?”
“Tử Yến?”. Người đàn ông có chất giọng trầm thấp xuất hiện sau lưng Bạch Tiểu Tư. An Tử Yến nhìn về phía sau, hơi cúi đầu: “Chú Bạch, đã lâu không gặp”.
“Cái thằng này. Tiểu Tư còn đứng đó làm gì? Để Tử Yến vào nhà”. Bạch Tiểu Tư miễn cưỡng tránh đường. Bạch Hùng châm đíu thuốc ngồi xuống ghế. Còn chừa hẳn chỗ cho An Tử Yến. Bạch Tiểu Tư lên tiếng: “Bố… anh ấy còn có việc…”.
“Con cũng hay nhỉ. Lúc trước nói với bố không còn giữ liên lạc với Tử Yến nữa mà. Lại còn cố tình không cho bố gặp nó”. Ông bất mãn nhìn Bạch Tiểu Tư rồi nghiêng đầu nói chuyện với An Tử Yến: “Chú nghe bố cháu nói, bây giờ cháu là quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng. Công ty đó cũng không tệ. Chú đã nói không nhìn nhầm cháu mà”.
“Không có gì”.
“Haizz, chú biết Tiểu Tư có lỗi cháu. Nó không hiểu chuyện. Cháu cũng đừng so đó với nó”. Dù không biết Bạch Hùng đang nói cái gì, An Tử Yến vẫn tung tứng như thường: “Chuyện trước kia, cũng không có gì để so đo”.
“Vậy thì tốt. Haizz, Cháu giúp chú khuyên nhủ Tiểu Tư đi. Nó không chịu nghe lời gì cả. Nói gì mà không muốn kết hôn, không muốn sinh con. Nghe thật không cười nổi!”.
“Không muốn có con là tội lớn lắm sao? Nhất định phải sinh con sao? Con nhất định phải sống theo tiêu chuẩn của người khác hả? Bọn họ nói thế nào, con phải thế nấy à?”.
“Còn dám mạnh miệng. Cái đó gọi là ích kỉ! Con có từng nghĩ đến cảm nhận của bố mẹ không!”.
“Con…”.
“Bố không muốn nghe! Tử Yến, đã để cháu chê cười rồi. Nhân viên trong công ty nhiều như vậy chú Bạch cũng có thể quản được. Nhưng con gái chẳng thể quản tốt. Vì nó mà tóc chú bạc nhanh hẳn đi”. Bạch Hùng xoa huyệt thái dương.
“Chú Bạch, người như Bạch Tiểu Tư, chú càng cấm cản, cô ấy càng chống đối thôi”.
“Nhưng cũng không thể để như vậy. Trước đây nó còn nghe lời cháu. Từ sau khi hai đứa chia ta, nó chẳng nghe lời ai nữa cả”. An Tử Yến hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Bạch Hùng. Hắn đứng lên: “Cháu sẽ giúp bác khuyên nhủ cô ấy. Chú Bạch, cháu còn có việc. Cháu xin phép”.
“Nói chuyện với cháu là chú yên tâm rồi”. Nghe An Tử Yến nói sẽ giúp, Bạch Hùng nhẹ lòng không ít. Bạch Tiểu Tư đứng bên không hề có cảm giác bị chèn ép. Cô hiểu An Tử Yến hơn bố mình. An Tử Yến có thời gian khuyên nhủ cô ư? Có đánh chết, cô cũng không tin. Nhắm chừng là muốn thoát thân nên mới nói càng như vậy. Đợi An Tử Yến đi, Bạch Hùng hỏi: “Con với Tử Yến…”.
“Không có chuyện gì cả. Bố đừng ôm hy vọng. Bây giờ anh ta có người yêu rồi”.
“Vậy thì sao? Hai đứa ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhất định có tình cảm. Nếu không tại sao nó lại đến tìm con?”. Bạch Tiểu Tư giải thích: “Dù sao thì cũng không thể”. Bạch Hùng lại lâm vào trầm tư.
– Hết chương 132 –
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
13 chương
28 chương
39 chương
28 chương
23 chương
10 chương