Quý Thư Ngôn dựa vào vai Đoàn Chấp chậm rãi thở dài. Anh vốn dĩ cho rằng những lời này sẽ rất khó để nói ra, trong 33 năm cuộc đời anh vẫn luôn tuân theo các khuôn phép cũ và chưa bao giờ phạm phải sai lầm. Duy nhất chỉ có đêm nay, anh rốt cuộc cũng có một chút điên cuồng, trốn ở trong xương thịt muốn thiêu đốt anh đến không còn gì cả. Nhưng chờ đến khi thật sự nói ra, anh ngược lại rất bình tĩnh và mọi chuyện cũng không khó như anh đã nghĩ. Anh cảm giác được bàn tay đặt trên vai mình bởi vì quá kích động mà dùng sức, bóp đến nỗi bả vai anh đều thấy đau. Anh ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp, chóp mũi vẫn còn đỏ, trên lông mi còn dính một ít nước mắt, xinh đẹp đến có chút đáng thương nhưng vẫn còn cười cười một cái. "Những gì chú nói có phải thật không?" Đoàn Chấp gắt gao nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn, máu của hắn khi nghe thấy Quý Thư Ngôn muốn cự tuyệt mình dường như muốn đông thành băng, nhưng mà hiện tại trái tim hắn lại một lần nữa nhảy lên. "Chú nói cho rõ ràng, Quý Thư Ngôn, nói cho rõ ràng ý của chú là gì?" Còn chưa đủ! Hắn giống như một người ở trong biển sâu nhiều lần chìm nổi, Quý Thư Ngôn nói đủ rõ ràng nhưng hắn lại cảm thấy không đủ, nhất định phải bức Quý Thư Ngôn mổ cả trái tim ra, để hắn nhìn xem bên trong có phải cất giấu một người là hắn hay không. Quý Thư Ngôn chưa từng bị ép hỏi như vậy, đôi môi hồng nhạt căng cứng lại chậm chạp không chịu nói ra mấy chữ. Đoàn Chấp vẫn không buông tha cho anh, cái trán của hắn và Quý Thư Ngôn nhẹ nhàng dán ở bên nhau, ngay cả lông mi cũng muốn quét đến mặt Quý Thư Ngôn, "Xin chú, chú Quý, nói cho cháu biết chú thật sự thích cháu sao?" Quý Thư Ngôn nắm chặt lấy tay áo Đoàn Chấp, hai mắt nhắm lại, đập nồi dìm thuyền mà gật đầu, "Thích." Đương nhiên là thích, bằng không anh thế nào lại trở nên như này không hề giống mình chút nào cả. Anh cho rằng đời này của anh sẽ là một hồ nước, Đoàn Chấp lại giống như con chim phượng hoàng bay tới, vô tâm dừng ở mặt nước nhiễu loạn sự bình tĩnh mà anh vốn có. Những lời này đánh tan sự bình tĩnh của Đoàn Chấp, hắn vẫn cho rằng hắn sẽ bị Quý Thư Ngôn từ chối, Quý Thư Ngôn sẽ không yêu hắn, cũng sẽ không gặp lại hắn nữa, mọi sự chờ mong của hắn đều uổng phí. Nhưng quanh co lòng vòng cuối cùng hắn cũng đợi được những lời bộc bạch này. "Chú Quý" Đoàn Chấp lẩm bẩm nói, "Quý Thư Ngôn." Hắn ôm Quý Thư Ngôn vào trong ngực, hôn xuống làn da lạnh như băng của Quý Thư Ngôn, hôn lỗ tai anh, hôn đôi môi mềm mại của anh, dây dưa muốn anh mở môi răng nghênh đón hắn đi vào. Bọn họ đứng ở phía dưới bức tường, thân hình cao lớn của Đoàn Chấp hoàn toàn vây Quý Thư Ngôn đến kín mít, như che chắn một món bảo bối mà chỉ có hắn mới được nhìn trộm. Quý Thư Ngôn cũng không cự tuyệt, dung túng Đoàn Chấp ở trên người mình được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Trong con hẻm nhỏ yên tĩnh không người, lúc này sẽ không có ai đi qua đây, chỉ có bọn họ ở dưới bức tường không ngừng dây dưa với nhau. Hoa quế nơi đầu tường vẫn còn thoang thoảng mùi hương man mát, mấy đoá hoa màu vàng từ trên cành rơi xuống, rơi trên mái tóc cùng bờ vai của bọn họ. "Vừa rồi cháu còn cho rằng chú thật sự muốn từ chối cháu." Đoàn Chấp hôn Quý Thư Ngôn, giọng nói đứt quãng, đôi môi như có như không chạm qua môi Quý Thư Ngôn, "Cháu cho rằng chú muốn nói với cháu, chú đối với cháu chỉ nhất thời dao động, cháu đối với chú cũng chỉ là nhất thời mê luyến, không coi đó là tình yêu." Quý Thư Ngôn bị hôn đến thần hồn điên đảo. Anh còn chưa quen với nụ hôn nóng bỏng như vậy, ngây ngô lại càn rỡ, rõ ràng là ban đêm cuối mùa Thu cơ thể lại không nhịn được nóng lên, không không chế được mà cọ xát, quấn quýt, giống như cây đằng leo lên một thân cây, khó có thể chia cách. Thật là muốn mạng, nhiệt tình đến mức khiến người ăn không tiêu, Quý Thư Ngôn nghĩ mỗi ngày về sau không thể đều như vậy được. Hôn một lúc lâu, anh mới mơ mơ màng màng cảm giác Đoàn Chấp buông anh ra, môi tách ra, hơi lạnh trong không khí liền ùa vào. Anh ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp, trái tim bang bang mà nhảy lên. Anh nhìn Đoàn Chấp nắm lấy tay anh để lên má của chính mình, nhẹ giọng hỏi, "Lặp lại lần nữa được không, Quý Thư Ngôn, nói anh thích em?" Lần này Quý Thư Ngôn không do dự nữa, lại nói thêm một lần, "Anh thích em." Nếu anh đã lựa chọn cùng Đoàn Chấp ngả bài cũng không nghĩ muốn trốn. Tay anh vuốt ve sườn mặt Đoàn Chấp, gian nan nói, "Nếu anh đã nói ra, sẽ không thu hồi lại. Anh không phải nhất thời hứng lên, cũng không phải mềm lòng với em, anh nói thích em, chính là thật sự muốn cùng em mãi....! Ở bên nhau." Anh vẫn có chút không quen với những lời nói đường mật như vậy, thật ra anh nên hứa hẹn nhiều thêm, hứa hẹn một cái ổn định lâu dài, nhưng Đoàn Chấp là một người đàn ông, so với anh còn nhỏ hơn mười mấy tuổi, lời muốn nói ra khỏi miệng nhanh chóng bị chính anh nuốt trở về. Bởi vì anh không biết Đoàn Chấp có cần cái gọi là "lâu dài" hay không. Đoàn Chấp nghe đến trái tim đều run lên. Hắn nhìn Quý Thư Ngôn thậm chí không biết nên nói gì cho tốt. Quý Thư Ngôn của hắn, chú Quý của hắn, giống như một giấc mộng đẹp bao năm qua, tốt đẹp đến không chân thật. Rõ ràng ngay từ đầu hắn chỉ cần Quý Thư Ngôn đáp lại tình cảm của hắn đã là tốt rồi, thật sự cũng chờ được đến ngày hôm nay, Quý Thư Ngôn càng cho hắn nhiều, ngược lại càng khơi dậy lòng tham của hắn. Hắn hận không thể vĩnh viên khoá Quý Thư Ngôn bên người, cứ như vậy luôn ở dưới mí mắt hắn, cho dù ông trời có muốn hắn nhắm mặt lại, Quý Thư Ngôn cũng vẫn ở bên cạnh hắn. Hắn khó có thể hình dung được loại tâm tình này, chỉ có thể dùng mặt nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của anh, nhẹ giọng nói, "Chuyện này ngàn vạn lần đừng là mơ, bằng không khi tỉnh lại em sẽ điên mất." Quý Thư Ngôn cười một tiếng. "Điểm này của em đúng là có tiền đồ." Anh nhẹ giọng nói, trong giọng nói tràn đầy dung túng. Đoàn Chấp cũng không phủ nhận, cũng cười, "Em cũng chỉ có chút tiền đồ này." Bóng cây hoa quế trong gió đêm nhẹ nhàng lay động, một con mèo chậm rãi từ chân tường nhẩy qua, lưu lại dấu chân giống như đoá hoa mai, bọn họ đứng nép dưới bức từng nhỏ, ai cũng không biết bọn họ, ai cũng không nhìn thấy trong ngõ nhỏ đang kích động tình tố. Chỉ có chính bọn họ biết. Đoàn Chấp lại ôm Quý Thư Ngôn vào trong lòng, hắn sờ soạng eo Quý Thư Ngôn, Quý Thư Ngôn cũng có chút mệt mỏi vùi mặt vào bờ vai hắn. Trái tim vốn đã bình ổn trở lại giờ đây lại bang bang nhảy loạn. Cằm của Đoàn Chấp cọ cọ vào tóc anh, đột nhiên nói, "Thật ra hôm nay em đã suy nghĩ cả buổi trưa nên thổ lộ với anh như thế nào." Quý Thư Ngôn "Hả?" một tiếng, hơi ngẩng đầu lên, anh rất muốn nghe nha. Đoàn Chấp hơi buông lỏng Quý Thư Ngôn ra, nghiêm túc nhìn anh, "Em biết em đối với anh mà nói còn quá trẻ tuổi, chưa trưởng thành, không đáng tin, sự nghiệp của anh thành công xuất sắc hơn người, mà nhân sinh của em vừa bắt đầu, ngay cả bản thân em đều cảm thấy...." Không xứng với anh. Bốn chữ này nghẹn lại trong cổ họng Đoàn Chấp, chậm chạp không thể bộc bạch ra được, Quý Thư Ngôn cảm thấy hắn còn quá trẻ, hắn làm sao lại không thấy được anh đã đi quá xa rồi. Hôm nay hắn mới 21, thiếu niên vô vị. Quả thật hắn so với bạn cùng lứa ưu tú hơn, gia thế vượt trội hơn, nhưng mà một người mới lớn như hắn phải mất bao lâu mới có thể sánh vai cùng anh được đây. Quý Thư Ngôn nghe được một nửa lại chậm chạp không thấy nửa câu sau mới nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp. Ngón tay cái của Đoàn Chấp vuốt ve khoé mắt anh, "Không có gì, em chỉ muốn nói anh không cần sợ hãi, không cần cảm thấy nhất định phải có trách nhiệm với em. Anh thích em, em cũng thích anh, chúng ta liền yêu đương thử xem, nhưng nếu một ngày nào đó anh cảm thấy em không tốt, anh cũng có thể tuỳ tiện vứt bỏ em." Hắn cười cười, "Anh coi như đây là thời gian thử việc, nếu vừa lòng anh liền chuyển em thành chính thức." Quý Thư Ngôn nhăn mi, nhẹ giọng mắng, "Nói hươu nói vượn." Đoàn Chấp biết Quý Thư Ngôn sẽ có phản ứng này, tính cách của anh chính là như vậy, làm việc gì đều suy nghĩ cặn kẽ, nhìn lạnh nhạt, đối với người mà mình quan tâm lại đào tim đào phổi, anh nói thích hắn, sẽ không tùy tiện vứt bỏ hắn. Hắn thích vô cùng, rồi lại không hy vọng mình trở thành gánh nặng của anh. "Em rất nghiêm túc, anh có quyền chấp nhận em, cũng có quyền cự tuyệt em, không ai bắt anh nhất định phải khoá mình ở bên người em." Lúc hắn nói những lời này, ánh mắt hơi ảm đạm nhưng rất nhanh lại cười rộ lên, hôn hôn đầu ngón tay Quý Thư Ngôn, "Nhưng nếu.....!Một ngày nào đó anh cảm thấy em đã đủ tốt, có thể khiến anh giao toàn bộ tình cảm ra, vậy liền đi cùng em cả đời này nhé." Hắn nhìn Quý Thư Ngôn, ánh mắt sáng ngời giống như thần thoại Endymion bị nguyệt thần yêu mến, đẹp đẽ đến không thể tưởng tượng. Quý Thư Ngôn giật mình, không nhịn được mà bật cười. Thật là trẻ con, dễ dàng nói cả một đời như vậy. Anh không nên tin, nhưng nhìn ánh mắt Đoàn Chấp nghiêm túc như vậy khiến anh không cầm lòng được mà cảm thấy chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Anh nhìn chằm chằm vào Đoàn Chấp một lúc lâu, mới gật đầu, "Được." Chỉ cần em nói anh đều đáp ứng, cho dù trong lòng anh còn muôn vàn suy nghĩ, nhưng giờ phút này anh cũng không đành lòng đánh tan tâm ý của Đoàn Chấp. Ở bức tường rào nhà người khác nói chuyện yêu đương, chung quy vẫn có chút xấu hổ, Quý Thư Ngôn mơ hồ nghe thấy được tiếng bước chân, khẽ đẩy Đoàn Chấp, "Đừng làm nũng, đi thôi." Đoàn Chấp có chút không tình nguyện nhưng cũng ngoan ngoãn buông Quý Thư Ngôn ra. Hai người một lần nữa nắm tay đi về phía biệt thự của Quý Thư Ngôn. Trên đường đi Quý Thư Ngôn vẫn còn có chút hoảng hốt, cảm thấy không thể tưởng tượng được —— anh và Đoàn Chấp, có thế này là đã ở bên nhau? Anh quay đầu lại nhìn Đoàn Chấp, thậm chí ánh mắt còn hơi mơ hồ. Đoàn Chấp hỏi, "Làm sao vậy?" Quý Thư Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn, khuôn mặt trắng mịn ẩn vào trong ánh đèn màu vàng, giống như con mèo Ba Tư xinh đẹp. "Anh với em tính là...." Quý Thư Ngôn ngượng ngùng mở miệng, dũng khí tỏ tình lúc vừa nãy đã biến mất không thấy tăm hơi, gian nan nói ra ba chữ kia, "Bạn trai, sao?" Anh vốn dĩ đã chuẩn bị tốt việc độc thân, nhưng ai lại có thể nghĩ tới, ở năm 33 tuổi anh cư nhiên có một người yêu là nam lại còn trẻ tuổi. Thật là "già mà không đứng đắn", càng lớn càng không đứng đắn. Trong lòng Quý Thư Ngôn mạnh mẽ mà phê phán chính mình. Nhưng Đoàn Chấp lại bị ba chữ này kích động, trái tim co rút lại một nửa, đầu quả tim như rỉ ra mật, ngấm vào trong xương cốt. Ánh đèn đường sáng người chiếu đến Quý Thư Ngôn không còn chỗ trốn. Khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của anh giờ đây đã đỏ bừng, lông mi khẽ run, xấu hổ không dám nhìn hắn. Hắn dừng bước hơi cong lưng tiến sát lại gần anh, tầm mắt hai người giao nhau khóe môi hắn nhẹ nhàng cong lên, "Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, em chính là bạn trai của anh." ----- Đoàn Chấp: Mọi người có thấy người đàn ông trên tấm ảnh chụp không? Đó bạn trai của tôi - Quý Thư Ngôn. Anh ấy không có chạy, tôi chính là muốn cho mọi người nhìn đấy.