Cấu Kết
Chương 57
Sau khi Tiết Thần bị thương vẫn ở nhà nằm, những ngày qua trạng thái không tệ liền chống gậy khập khễnh xuống dưới lầu làm chút hoạt động nhỏ nhẹ, mệt mỏi an vị trên ghế dài ở vườn hoa chung cư nghỉ ngơi. Một người trẻ tuổi còn anh tuấn bó thạch cao chống gậy thật làm cho người ta thương cảm, cô gái đi ngang qua không khỏi nhìn lâu mấy lần.
Tiết Thần có tính tình hoạt bát, giờ phút này không lo lắng tựa lưng vào ghế ngồi, trên miệng ngậm thuốc xấu xa hướng về phía cô gái lén nhìn mình nháy nháy mắt, chọc cho người ta mặt hồng tim đập che miệng cười chạy đi.
Tiết Thần xác định tầm mắt cái hướng kia kéo dài, đầu óc không biết đang nghĩ cái gì. Bỗng dưng, thuốc ngoài miệng bị người rút đi, quay đầu nhìn lại, người tới chính là Cố Hoài Nam, lập tức cười lên.
"Ơ, đây không phải là phu nhân thủ trưởng sao? Đến thăm bệnh?"
Cố Hoài Nam bấm thuốc của anh, hướng phương hướng anh mới vừa xem qua nhìn một cái. "Dáng vẻ cô gái kia mới ở cao trung, anh đừng làm bậy."
Tiết Thần bị nói vô tội, "Oan uổng, tôi bị trêu ghẹo."
S thị vào thu, thời tiết chợt mát mẻ, nhiều ngày mưa to càng làm cho cả thành thị che lên một tầng sương lạnh, Tiết Thần lại chỉ mặc áo T shirt mỏng mùa hè, còn tay ngắn, trên cằm có chút râu, người tiều tụy không ít, không biết là bởi vì bệnh hay là nguyên nhân gì khác, Cố Hoài Nam nhìn không biết làm sao tâm lại có điểm chua xót.
"Trời lạnh thế này, anh vốn đang dưỡng thương, còn không biết mặc nhiều hơn?"
Tiết Thần cố làm đáng thương, than thở. "Không ai quản lão gia, qua một ngày là một ngày, ai bảo tôi không có tốt số như thủ trưởng, tùy tùy tiện tiện là có thể nhặt được một cô dâu."
"Hoài niệm có phụ nữ cai quản rồi hả?" Cố Hoài Nam rèn sắt khi còn nóng, Tiết Thần là một người đàn ông tốt hiếm thấy, quan trọng là lúc lui tới anh đối tốt với Dư Kim Kim, để cho cô nhìn cũng ghen tỵ.
Người đàn ông cưng chiều, thời điểm đối với cô gái mà nói đều là trí mạng.
Tiết Thần cười cười, không có kiêng dè cái đề tài này. "Phiền toái chị dâu giới thiệu cô gái trông nom tôi ăn, mặc, ở, đi, cảm kích khôn cùng."
Cố Hoài Nam bĩu môi, "Anh tìm bảo mẫu sao? Đó không thành vấn đề."
"Vậy không được, bảo mẫu không ngủ cùng."
Cố Hoài Nam dừng một chút, "Tiết Thần, tôi không tin anh rời khỏi Kim Kim nhanh như vậy đã đi tìm cô gái khác."
Tiết Thần nhún nhún vai, chống gậy đứng lên, chuẩn bị trở về. Cố Hoài Nam đuổi theo anh, nhìn anh hơi có vẻ tập tễnh, lỗ mũi đau xót. "Kim Kim nhìn thấy anh như vậy nhất định sẽ đau lòng chết."
Anh chỉ giơ môi lên, không lên tiếng.
"Gần đây các người có liên hệ qua sao?" Cố Hoài Nam hỏi, Tiết Thần lắc đầu.
"Cô ấy đã tới nhà tôi sớm hơn cô một ngày." Thấy vẻ mặt cô vui mừng, Tiết Thần lại bổ sung một câu. "Không hơn."
Ngày đó Tiết Thần về nhà, Dư Kim Kim liền giữ ở ngoài cửa. Anh mở cửa cho cô vào, nhưng hai người không có nói chuyện với nhau, anh bận việc, cô ở trên ghế sa lon nhìn. Sau anh đi vào ngủ, sau nữa lại chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
Vậy sau này hai người không gặp mặt nữa, cũng không có bất kỳ liên lạc, Tiết Thần sử dụng công nhân tới bổ sung vì trong sinh hoạt chợt thiếu một người. Thì ra là Diệp Tích Thượng bị Cố Hoài Nam nhờ nên thỉnh thoảng ở trước mặt anh nói đến Dư Kim Kim, thử dò xét anh, anh về nhà dưỡng thương không ai nhắc lại anh còn có một cô gái như vậy.
Anh không thể nào quên, lại khắc chế chính mình tự chủ động nhớ tới, cho nên khi nghe Cố Hoài Nam nói đến cái tên này thì anh lại có loại cảm kích rồi lại mâu thuẫn kháng cự trong lòng.
Cố Hoài Nam than thở, không có nói gì nữa, đỡ anh lên lầu.
Vốn là Cố Hoài Nam cho rằng Tiết Thần giống như Diệp Tích Thượng, gọn gàng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, ai biết vừa tiến vào chỗ đã thấy cảnh tượng làm cho người ta liên tiếp cau mày: y phục ném khắp nơi, đồ ăn hộp mua ngoài chất đầy trong phòng bếp, trên bồn rửa tràn đầy thức ăn cùng túi đựng còn dư lại.
"Anh thật đúng là cần một bảo mẫu." Cố Hoài Nam đem T shirt bên chân nhặt lên phủi. "Diệp Tích Thượng nói có người chăm sóc anh, thế nào chăm sóc thành bộ dáng này?"
"Tôi đuổi đi về, nếu anh ấy phái cô bé tới chăm sóc tôi, không chừng tôi liền để lại." Tiết Thần cầm bình nước suối từ trong tủ lạnh vứt cho cô. "Trong nhà chỉ có cái này, thích hợp một chút."
Cố Hoài Nam đem nước để ở một bên, nhìn chung quanh bốn phía, tìm tạp dề buộc vào bắt đầu dọn dẹp phòng cho anh. Tiết Thần nào dám để cho cô đại giá, để cho cô nghỉ ngơi cũng bị trừng mắt.
"Anh cũng thú vị nói mình làm lính, trong nhà loạn như ổ chó, anh có thể ở được, tôi không nhìn nổi rồi."
Tiết Thần sờ mũi một cái, sau đó chọn địa phương không có gì đáng ngại trong nhà nhìn cô giúp anh quét dọn dọn dẹp ngoài phòng. "Cô cùng Diệp Tích Thượng ở chung một chỗ đã quen rồi chứ? Nghe Kim Kim nói qua cô có thể là người lười biếng."
Cố Hoài Nam đang lau sàn nhà, đầu không ngẩng chỉ lành lạnh hừ một tiếng. "Tôi cũng không ít lần nghe Kim Kim nói về anh, cùng anh ở chung một chỗ cô ấy cơ hồ cũng không muốn làm việc nhà, bởi vì trong đôi mắt anh không được phép một ít dơ dáy bẩn thỉu."
Tiết Thần cười gượng, bởi vì câu nói đầu tiên của Cố Hoài Nam chọc phá ngụy trang tán gẫu cho tới nay của anh, bởi vì chán nản không có Dư Kim Kim hoàn toàn bị cô nhìn thấu đáo.
Thu thập xong phòng lại đi siêu thị mua chút thịt rau dưa trái cây, đem tủ lạnh của anh nhét đầy, sau đó đi phòng bếp động thủ nấu cơm. Chờ thức ăn thơm phức nóng hầm hập lên bàn, mắt Tiết Thần cũng tựa như khối xanh lá lớn cắn ăn.
Cố Hoài Nam nhai cơm trong ăn mà vô vị, chờ Tiết Thần ăn không sai biệt lắm trên lửa nồi canh cũng khá. Cô bới thêm một chén nữa đặt ở trước mặt anh, chỉ thấy Tiết Thần ngửi một cái, lại hâm mộ lắc đầu một cái. "Thủ nghệ thật không phải, Diệp Tích Thượng kia cũng quá tốt số rồi."
Tiết Thần cơm nước no nê, thỏa mãn như đứa trẻ. Lúc này Cố Hoài Nam mới lên tiếng, "Anh biết Kim Kim là chị em tốt nhất đời này của tôi, từ nhỏ đến lớn chuyện gì của cô ấy tôi đều biết, tôi sẽ giải thích cách làm người của cô ấy, cô ấy có thể vì tôi mà đoạt tuyệt quan hệ với chị Dư Anna của cô ấy, bởi vì lưu luyến tôi biến mất nên di dân cùng mẹ cô ấy ——"
Tiết Thần cười, "Cho nên sao? Hôm nay cô đảm đương thuyết khách hay sao? Không phải tới thăm người bệnh à?"
"Tiết Thần, mọi người đều là người thông minh, bây giờ không cần thiết phải giả bộ hồ đồ, anh đối với Kim Kim mà nói nặng bao nhiêu chẳng lẽ anh lại không biết? Cô ấy là cô gái như thế nào anh lại không biết? Từ nhỏ Kim Kim chính là nha đầu trọng tình cảm, người cô ấy quan tâm, thà bị thương tổn tới mình cũng sẽ không đi tổn thương người khác. Không sai, cô ấy từng có một đoạn tình cảm với Trần Nam Tầm, tựa như tôi và Trần Nam Thừa, dẫu cho yêu sâu nữa cũng đã là quá khứ, ở lại trong lòng cũng chỉ là vết sẹo, có thể làm gì? Con gái không có ngu giống như anh nghĩ đâu, có lúc còn thực tế hơn so với anh thấy, ai yêu cô ấy hơn, người nào thật tâm thực lòng đối với cô ấy, cô ấy không phải không biết, biết thì nhất định sẽ dùng toàn bộ của mình đi quý trọng, bởi vì thật không dễ gặp phải một người đàn ông như vậy. Trần Nam Tầm kia luôn luôn giảo hoạt âm hiểm, anh ta chơi Kim Kim còn không phải là một lần chơi một lần chính xác? Kim Kim là đối thủ của anh ta sao? Anh ta cố ý cản trở còn không chính là vì phá hư quan hệ của hai người? Đừng tìm tôi nói anh xem không ra được."
Tiết Thần khẽ hí mắt, đầu thuốc lá đặt trong cái gạt tàn thuốc, nắm tàn thuốc không biết đang nghĩ cái gì. "Tôi hiểu biết rõ."
Cố Hoài Nam thở phào nhẹ nhõm, lại nói. "Tôi tin tưởng Diệp Tích Thượng, anh em của anh cũng nhất định sẽ không kém, Tiết Thần, nếu như đổi thành người đàn ông khác tôi cũng sẽ không tới phí miệng lưỡi như vậy." Cô thật sâu nhìn anh, cơ hồ nghẹn ngào. "Chớ cảm thấy Kim Kim dơ bẩn, cô ấy là cô gái sạch sẽ nhất cõi đời này, cô ấy yêu anh, cô ấy không có tới dây dưa cùng anh không ầm ĩ cùng anh, chính là sợ từ trong miệng anh nghe được một chữ ‘bẩn’, cũng không phải là thật tiếp nhận chia tay với anh."
Cổ họng Tiết Thần bị nghẹn, đau căng, từ trong hộp thuốc lá lại sờ soạng điếu thuốc, làm thế nào cũng không châm lửa được, để cái bật lửa xuống mấp máy môi. "Cô ấy bảo cô tới sao?"
Cố Hoài Nam khổ sở cười một tiếng. "Thì ra là anh cũng không biết cô ấy đang ở nơi nào."
Vẻ mặt Tiết Thần khẽ biến. "Có ý tứ gì?"
"Kim Kim thật lâu không có liên lạc qua với tôi, hôm sinh nhật tôi cũng chỉ nhắn tin chúc phúc, điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy, cũng không trở về nhà." Cố Hoài Nam hơi dừng lại. "Trần Nam Thừa nói cô ấy gọi điện thoại cho Trần Nam Tầm hẹn anh ta đi ra ngoài, sau đó. . . . . . Anh ta cũng mất bóng dáng, tôi cho là ít nhất cô ấy sẽ liên lạc với anh."
Sắc mặt Tiết Thần trầm xuống, quả đấm bỗng chốc nắm chặt. "Chẳng lẽ cô ấy tìm Trần Nam Tầm báo thù? Nha đầu ngốc này!" Nói xong đứng dậy, không để ý tới gậy bên cạnh bàn, khập khễnh đi lấy điện thoại di động bấm điện thoại.
Cố Hoài Nam không biết anh và người nào liên lạc, chỉ biết anh đang vận dụng quan hệ của anh tìm người. Nhìn trán rỉ anh ra mồ hôi, Cố Hoài Nam lầm bầm lầu bầu y hệt hỏi: "Anh căn bản không bỏ được cô ấy, tại sao không tìm cô ấy sớm một chút. . . . . ."
Thân hình Tiết Thần dừng lại, chán nản ngồi vào trên ghế sa lon, vuốt vuốt tóc của mình, thở thật dài. "Cô cũng biết Kim Kim quá trọng cảm tình, không hành hạ một cuộc như thế, sao để cô ấy biết mình rốt cuộc muốn cái gì? Một chỗ hẻo lánh trong lòng cô ấy còn cất giấu Trần Nam Tầm, tôi nghĩ muốn chính là tất cả của cô ấy, không phải một nửa trái tim."
Cố Hoài Nam thật lâu không nói, cô có thể hiểu Tiết Thần, quá hiểu loại cảm giác đó: tất cả tự cho là đúng, quay đầu lại phần lớn chỉ biết đổi một câu —— nếu như mà tôi sớm biết. . . . . .
Cô và Dư Kim Kim cùng chung nhược điểm chính là tình cảm, đủ để lạc mất phương hướng, nếu trong lòng cô ấy còn không cam đối với Trần Nam Tầm, cùng Tiết Thần giống như chôn một bom không hẹn giờ, một khi gặp phải một cơ hội sẽ bộc phát.
"Anh sẽ tìm được cô ấy chứ?"
"Biết, có tin tức tôi sẽ thông báo cho cô đầu tiên." Tiết Thần không chút do dự, sau khi Cố Hoài Nam rời đi lập tức bấm một cái mã số, chuông reo ba tiếng, tiếp thông.
"Lão Tam?"
Tiết Thần cắn răng, "Cha, giúp một chuyện."
Tiết cha hơi kinh ngạc, con trai chưa bao giờ mở lời với ông. "Cái gì?"
". . . . . . Bạn gái của con mất tích."
"Lần trước gặp con còn nói đã chia tay, nhanh như vậy liền tốt lắm? Còn lại là đổi một?"
"Không đổi! Vẫn là người cũ, con chỉ muốn cô ấy! Cha giúp con tìm cô ấy về!" Giọng nói của Tiết Thần có chút gấp, làm mặt dày đêm chuyện phải nói rõ ràng nữa.
Mí mắt Tiết cha cũng không động một cái. "Chuyện của cha nhiều như vậy, không có thời gian lãng phí ở trên người cô gái của con đâu, không chuyện khác thì cha cúp đây."
"Đó là con dâu cha, nói không chừng trong bụng cô ấy còn có cháu của cha, tìm được con sẽ nghe cha về Bắc Kinh! Không tìm được con đây đời này liền ghim ở nơi này!" Tiết Thần sợ ông cúp điện thoại thật, rống lớn.
Chỉ nghe Tiết cha bên kia trầm mặc chốc lát, sau đó truyền đến một câu: "Chưa kết hôn mà có con? Tiết Thần, có thời gian cha sẽ tìm con nói một chút."
Sau đó Tiết Thần nghe được chính là âm thanh tút tút tút treo điện thoại, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, bởi vì như thế đại biểu cha đồng ý, nhưng nếu Dư Kim Kim thật làm chuyện vi phạm pháp luật, anh sẽ hận chết mình. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
22 chương
21 chương
74 chương
26 chương
64 chương