Cậu Hôn Anh Một Cái
Chương 37
Hôm Quan Hạc đi công tác, Tạ Văn Tinh đến bệnh viện cắt chỉ.
Bác sĩ Thẩm dặn cậu phải chú ý bảo vệ cánh tay, tốt nhất là không hoạt động mạnh.
Tạ Văn Tinh có chút ngượng ngùng: "Nếu như tôi muốn chơi game...?"
Bác sĩ Thẩm hiểu tình huống của cậu, suy nghĩ một chốc rồi nói: "Một ngày nhiều nhất bốn tiếng, không thể liên tục, phải nghỉ ngơi ngắt quãng."
Tạ Văn Tinh đồng ý.
Về đến nhà, Thời Gian lại gào gào gọi cậu trên nhóm we chat: [Tới đây chơi, hẻm núi, ăn gà, overwatch, bây giờ ông đây thấy cậu như tù nhân vừa mãn hạn tù vậy, vô cùng kích động].
Tạ Văn Tinh cũng rất kích động: [Chơi chơi chơi, tám trăm năm không đụng vào bàn phím, tay mốc luôn rồi]
Flash hoan hô: [Chiến đấu tới bình minh!]
EVE support: [Vừa hay dạo gần đây bọn tôi khá rảnh, cùng đi ăn gà? Ông đây xin thề trong vòng hai mươi tư tiếng không thèm nhìn cái trò Liên Minh]
...
Tất nhiên là Tạ Văn Tinh không có ý kiến gì, Quan Hạc add cậu trong Liên Minh, cậu vừa online người ta liền biết, mà ăn gà thì khác, dù cậu có chơi cả ngày Quan Hạc cũng không biết.
Nhưng mà có lời dặn của bác sĩ để đó, Tạ Văn Tinh cũng không dám chơi quá trớn, cậu hẹn với mấy người khác, gần kề giờ phát sóng cậu mới mở máy.
Vừa định vào kênh livestream, Quan Hạc đã nhắn tin đến: [Đêm nay phải livestream?]
Tạ Văn Tinh trả lời một chữ ừm.
[Cẩn thận tay, đừng chơi lâu quá]
[Được mà được mà] Cậu đáp ứng rất thoải mái.
Tạ Văn Tinh off gần mười sáu ngày, cậu vừa mở livestream, vô số khán giả ngồi canh đã điên cuồng comment.
[Trời ơi! Sờ của em! Em rất nhớ anh!]
[Những ngày không thấy con trai mami sắp chết rồi]
[Đều là do thằng Triêu Ninh bị điên, đánh người không đánh mặt, đánh kẻ nghiện net thì không đánh tay, quy củ giang hồ như vậy cũng không hiểu?]
[Vết thương trên tay Sờ Sờ đã ổn chưa?]
"Cơ bản là ổn rồi," Tạ Văn Tinh quơ quơ tay trước ống kính: "Hôm nay đi cắt chỉ, kĩ thuật của bác sĩ rất tốt, có phải là không nhìn thấy vết tích nữa không?"
Khu bình luận trả lời cậu, Tạ Văn Tinh mở tool tăng tốc, rồi vào PUBG cùng Thời Gian.
[Hai EVE, thêm cả Thời Gian và Sờ thần, đêm nay trăm phần trăm ăn top một rồi?]
[Nói lại bảo điêu, Sờ thần chơi thể loại game bắn súng gà lắm, Overwatch cũng vậy]
[Vẫn nhờ Phất hoàng carry thôi]
"Ai bảo tôi gà vậy?" Tạ Văn Tinh nhìn khu bình luận: "Đúng rồi đấy, tôi đành phải xin lỗi mọi người, đêm nay cho mọi người biết thế nào là ăn gà kiểu ngược]
[Ha ha ha ha ha thích nhất lúc ổng không biết xấu hổ]
[Ha ha ha ha ha tuyệt, bào ổng gà cũng bị nghẹn họng]
Cũng không khác với khu bình luận nói là bao, lúc vào game Tạ Văn Tinh thuộc dạng người chơi vẩy nước. Chơi mấy ván mới lấy được cảm giác. Đánh tới ván thứ sáu mới ăn được top một, cảm động đến nỗi khán giả tặng quà liên tục, than thở rằng Flash khổ cực rồi.
Lúc chơi game Tạ Văn Tinh rất khó có quan niệm thời gian, đợi đến khi cậu nhận được điện thoại của Quan Hạc, cậu mới kinh ngạc phát hiện ra đã qua mất bốn tiếng rồi.
"Anh chờ một chút, em lấy tai nghe." Tạ Văn Tinh luống cuống lấy tai nghe cắm vào điện thoại, vừa nhìn chằm chằm màn hình vừa di chuột, lại còn nói chuyện với bên kia: "Sao thế?"
"Tiểu Tạ đang nói chuyện với ai vậy?"
"Hình như anh đi nghe điện thoại, không thì mình tránh đi chút?"
"Tránh cái gì, đều là anh em độc thân cả."
Tạ Văn Tinh hỏi một lần: "Anh gọi điện vì em chơi game quá lâu hả? Xong giờ đây, em đánh xong ngay, xong trận này em không đánh nữa."
Giọng của Quan Hạc rất nhạt: "Em chơi bao lâu rồi?"
"Hơn, hơn bốn tiếng?... Hình như là bốn tiếng rưỡi?"
"Bác sĩ Thẩm nói em không được chơi quá mấy tiếng?"
Tạ Văn Tinh chột dạ: "Bốn tiếng đồng hồ."
"Không chơi nữa, thoát game."
Anh nói rất thẳng rất trực tiếp, Tạ Văn Tinh ngẩn người, loại cảm giác bị người ta quản... Có chút đột ngột, mà cũng không quá đáng ghét. Quan Hạc khống chế thời gian chơi game của cậu như vậy, làm cậu có cảm giác anh cực kì quan tâm mình.
"Anh đừng lo, kì thực tay em không có đau," Tạ Văn Tinh thả nhẹ giọng: "Em có cảm giác lần này sẽ được top một, em chơi xong liền thôi ngay được không?"
"Em còn muốn tay mình hay không?"
"Muốn muốn muốn, chỉ một lần... Có được hay không?"
Bên kia im lặng, Tạ Văn Tinh cho là Quan Hạc không nói lời nào là chấp nhận hành động của cậu, Tạ Văn Tinh liền hỏi: "Em cúp trước? Chút nữa gọi cho anh... Alô? Khoan...?!"
Cậu kinh ngạc nhìn khung thông báo trên màn hình, đến từ hệ thống của Lam Kình, kênh phát trực tiếp của cậu bị khóa, trong vòng năm tiếng không thể mở ra.
Những người chơi cùng cậu cũng nổ.
Thời Gian: "Tiểu Tạ bị làm sao vậy? Quản lí có bệnh à?"
Flash: "Fan của anh chạy sang bên em hỏi này?"
EVE support: "Quản lí khóa kênh? Tại sao lại khóa không một lí do, đi chất vấn chết mọe nó."
Lại có tiếng pằng pằng, nhân vật của Tạ Văn Tinh bị người chơi khác bắn chết, màn hình biến thành màu trắng đen.
"Các cậu đừng mắng lung tung," Tạ Văn Tinh dừng lại một chút: "Mọi người chơi tiếp đi, tôi có chút chuyện."
Không cần nghĩ cũng biết quản lí là do ai tìm đến, cậu giờ mới phản ứng được vừa nãy mình ương bướng cỡ nào, thái độ với Quan Hạc cũng cực kì qua loa, cậu gần như là hối hận ngay lập tức rồi, Tạ Văn Tinh mở miệng: "Em mới vừa..."
"Tay em không đau sao?"
Tạ Văn Tinh ăn ngay nói thật: "Kì thực không có đau."
"Vậy em chơi tiếp đi."
Thái độ của Quan Hạc cũng lạnh xuống. Thực ra đây không phải lần đầu hai người vì game mà xảy ra mâu thuẫn, lúc cấp ba mới quen Tạ Văn Tinh, cậu cũng có thái độ cách máy tính một chút sẽ chết, sau đó dù cậu có đảm bảo với anh sẽ không nghiện net quá đà, Quan Hạc vẫn không thể không thường xuyên ra quán net bắt người.
Tạ Văn Tinh bây giờ, chẳng khác nào lúc trước, Quan Hạc có chút không nhịn được: "Chơi thì chơi, sau có bị sao thì kệ em."
Tạ Văn Tinh hoảng hồn, cậu vội nói: "Đừng giận mà, là do em sai, xin lỗi... Có phải hôm nay anh rất bận không?"
Quan Hạc không để ý tới cậu.
"Em đảm bảo, đảm bảo không có lần sau. Lâu rồi em không đụng đến game, chơi không kìm lại được, sau này nhất định em sẽ để ý thời gian," Tạ Văn Tinh nhỏ giọng nói: "Anh nói chút gì được không? Đừng không để ý tới em mà."
Âm thanh của cậu nho nhỏ, từ đầu bên kia của điện thoại truyền đến, thấp thỏm mà mong được lấy lòng.
Quan Hạc mềm lòng, lại một lần.
Anh thở dài: "Sau này đừng như vậy nữa."
*
Nói thì nói thế, mà lúc chơi game rồi, ai cũng đều rất khó khống chế lại thời gian.
Chơi một ván vốn không nằm trong sự khống chế của người chơi, Tạ Văn Tinh vì để ngừa Quan Hạc giận nên cậu cố ý nhìn đồng hồ, mắt thấy cách bốn tiếng còn hai mươi phút nữa, cậu đi leo rank.
Tạ Văn Tinh định cày lại điểm rank của mình, cậu nhìn bảng xếp hạng, nếu như đoán không nhầm, cậu đánh xong thì sẽ quay lại top 20.
Vào trận, Tạ Văn Tinh chậm rãi xoay người.
Để ngừa vạn nhất, cậu cố ý pick tướng ad mà mình thông thạo nhất. Nhưng càng đánh tình huống lại càng khó khống chế, phe địch nhận ra ID của cậu, mới bắt đầu đã nhắm vào Tạ Văn Tinh, cả team kéo hết xuống bot.
Dù Tạ Văn Tinh khá thoải mái, từ ngày cậu làm streamer bị ghim cũng quen rồi, khu bình luận còn khen cậu dễ tính, tố chất tâm lí cũng mạnh, điện thoại để một bên rung lên, Tạ Văn Tinh nhận ra điều gì, cậu nhìn đồng hồ, trong lòng có chút buồn bực...
Jhin của cậu bị gank, chết rồi.
Tạ Văn Tinh tháo tai nghe xuống đi nhận điện thoại.
Khán giả không nghe thấy cậu nói gì, nhưng có thể nhìn thấy cậu nhíu mày qua camera, khán giả không hiểu chuyện bắt đầu cười.
[Ông Sờ cũng xui thật, rừng thì không gank, ổng còn làm gì được nữa? Team bên kia quả thật là vượt qua cả nửa hẻm núi chỉ để giết ổng]
[Có người để ý lần trước Sờ thần ăn gà cũng đi nhận một cuộc điện thoại, sau đó kênh stream bị khóa luôn?]
[Cuộc điện thoại tử vong, đánh cược một đồng Sờ thần sắp off]
[Trùng hợp, quản lí nhà nào mà trâu như vậy?]
Cái bình luận kia vừa trôi đi, kênh stream lại bị quản lí khóa.
Kênh thì khóa, mà Tạ Văn Tinh vẫn thấy bình luận:
[Cái đệch? Lại vậy?]
[Sờ thần xảy ra chuyện gì vậy? Đấu rank cũng off được, không phải tìm người chơi thay chứ?]
[Mẹ nó khóa kênh không một lí do, streamer nào còn chịu được? Ngày trước Lục Dao Dao bị khóa mười phút đều nhịn không được bùng nổ, chửi quản lí như con]
[Đau lòng, lòng chồng em có phải là muốn bạo phát?]
*
Tạ Văn Tinh không nói câu nào, Quan Hạc cũng không nói, cả hai bên đều yên tĩnh, Quan Hạc nghe thấy bên Tạ Văn Tinh có hơi khàn khàn: "...Xin lỗi, em không nhìn đồng hồ.
Quan Hạc đang định nói chuyện, anh lại nghe được tiếng bật lửa, sau đó là tiếng quay người rõ ràng.
Tạ Văn Tinh hút thuốc.
Một khoảng thời gian rất dài Quan Hạc không nhìn thấy Tạ Văn Tinh hút thuốc, bởi vì phải đến quán bar của Giang Diệu hát, nên trong khoảng thời gian đó cậu cố ý bảo vệ cổ họng. Xem ra không chỉ mình anh, Tạ Văn Tinh cũng rất buồn bực.
Lại như vậy.
Giống hệt lúc cấp ba, anh quản, Tạ Văn Tinh đồng ý, mà một số hành động nhỏ thường tiết lộ suy nghĩ của cậu.
Tạ Văn Tinh thấy phiền.
Anh biết khi Tạ Văn Tinh đối mặt với mình, hay lật lọng, không thích giữ lời, ỷ vào chuyện anh yêu cậu nên muốn làm gì thì làm, chỉ biết làm nũng để cho qua vấn đề.
Nhũng thứ như vậy anh có thể nhịn.
Nhưng anh không nhịn được Tạ Văn Tinh cảm thấy anh phiền phức.
Bảy năm trước, trong cơn mưa tầm tã đầu hè, vẫn do chính thiếu niên Tạ Văn Tinh nói với anh, cậu cảm thấy anh không đáng.
Dù biết đó không phải lời thực lòng của Tạ Văn Tinh, mà nhiều năm như thế, cảnh tượng lạnh lùng đến vậy vẫn hằn sâu vào tâm trí anh.
Quan Hạc nói: "Em vui là được."
Nói xong anh cúp điện thoại.
*
Tạ Văn Tinh ngẩn ra.
Sao... Lại cúp rồi?
Quan Hạc không muốn quản cậu nữa sao?
Tạ Văn Tinh thử gọi mấy cuộc, Quan Hạc còn không để ý đến cậu.
Cậu ngẩn ngơ.
Cậu cho là chút buồn bực của mình giấu rất tốt, không ngờ Quan Hạc lại nhìn ra được, hối hận dâng lên cuồn cuộn, Tạ Văn Tinh dập thuốc.
Rõ ràng cậu đã đồng ý với Quan Hạc là không chơi quá bốn tiếng.
Cậu còn đảm bảo, nói như chém đinh chặt sắt là sẽ không.
Kênh khóa thì khóa, giận để làm gì...
Làm sao bây giờ?
Cậu làm sai chuyện rồi.
Có phải cậu nên... Đi dỗ Quan Hạc?
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
123 chương
65 chương
23 chương
19 chương
77 chương
81 chương
44 chương