Câu Hỏi Tình Yêu
Chương 8
Ngày hôm sau hầu hết các tờ báo đều có những tấm ảnh chụp chiến thắng của Luke, được giật tít ngớ ngẩn một cách đặc trưng. LUKE NGƯỜI CHIẾN THẮNG! Tờ Daily Post tuyên bố trong trang chín bên dưới bức ảnh anh đang mỉm cười. NGƯỜI TÌNH ĐÃ KẾT HÔN CỦA QUICK CHIẾN THẮNG CHƯƠNG TRÌNH TRUYỀN HÌNH! Tờ News loan báo. Họ biết về việc từ bỏ nỗ lực Xoay chuyển Vị trí của Luke trong lúc ghi hình. À, chúng tôi cũng muốn Xoay chuyển vị trí. Và câu hỏi CHÚNG TÔI muốn hỏi Laura là - tại sao chồng cô lại mất tích? Tôi cảm thấy phát bệnh. Giám đốc quỹ từ thiện Nick Little biến mất ba năm trước, nhưng người dẫn chương trình truyền hình tội nghiệp Laura đang được an ủi bởi mối tình cũ, nhà môi giới nghệ thuật đương đại Luke North. Tuy nhiên, North vẫn còn kết hôn với người vợ chín năm của mình, một phiên dịch người Hungary, Magda de Laszlo... Xem trang 7, 8 và 15.
“Thật kinh tởm,” tôi nói với Tom khi tôi đọc lại bài báo lần nữa. Chúng tôi đang ở trong phòng biên tập không cửa sổ bé xíu ở phía sau tòa nhà. Anh ấy đang chỉnh sửa chương trình ngày hôm qua. Anh ấy từng là một nhà biên tập phim nên thường thích tự cắt sửa lần đầu. Sara thường làm việc này với anh ấy, nhưng cô ấy đã về sớm để mừng Lễ Phục sinh. Tôi thấy mình nhảy cò lò dọc màn hình, trong một loạt khung hình lạnh lẽo. Khi anh ấy hòa âm, tiếng của tôi một hồi nghe giống như giọng ca của ban nhạc Voice of Mysterons, hồi sau lại giống như Chuột Minnie.
“Trion là m-ặ-t-t-r-ă-n-g l-ớ-n-n-h-ấ-t của hành tinh nào...? H-ả-i-v-ư-ơ-n-g-t-i-n-h c-h-í-n-h x-á-c. Hải vương tinhchính xác...chính xác, chính xác, chính xác.”
“Em không phải đang được Luke ‘an ủi’. Em hẹn hò với anh ấy. Và sao mà họ dám nói rằng Luke vẫn còn kết hôn với Magda - cô ta đã bỏ anh ấy gần một năm trước.”
“Là vì em không chịu nói chuyện với họ,” Tom nói khi anh tua đi tua lại cuốn băng ghi âm để số hóa. Anh liếc nhìn dòng chỉ thời gian trên màn hình ngay bên cạnh, sau đó gõ vài con số trên bàn phím. “Họ không thể moi được câu chuyện ‘Trái tim đau đớn của tôi’ từ em nên bây giờ họ đang cố gắng ngụ ý rằng em là một kẻ phá hoại hôn nhân.”
“Để trả thù.”
“Không - đấy chỉ là một góc độ khác - tuy nhiên là sai lầm. Họ muốn viết về em, và họ sẽ không để sự thật là họ không thể có một cuộc phỏng vấn với em chắn đường họ.”
“Nhưng tại sao họ muốn viết về em?”
Tom nhún vai. “Bởi vì bí mật của em về Nick - và anh cho rằng vì họ cứ... làm thế. Điều này thật lạ, nhưng vì vài người nổi tiếng hoàn toàn được những tờ báo bỏ qua - cho dù hành vi của họ hớ hênh như thế nào - trong khi những người khác hứng chịu từng cú đấm từ ngày này sang ngày khác. Cộng thêm là tờ News và tờ Post vốn có sự kình địch từ trước, vì thế họ giống như hai con chó đánh nhau vì một khúc xương. Và anh e rằng, lúc này, khúc xương đó là em.”
“Nerys đã đúng,” tôi chán chường nói. “Cô ấy nói em chỉ cần dành cho họ một cuộc phỏng vấn thôi, rồi họ sẽ để em yên.”
“Nerys thường rất phiền nhiễu, nhưng thỉnh thoảng, cô ấy biết vạch ra đúng vấn đề. Em càng không nói chuyện với họ, dường như làm họ càng thêm quyết tâm.”
Tôi đọc lại bài báo lần nữa. Nó giống như nhìn vào chính mình qua một trong những tấm gương ở hội chợ méo mó một cách lố bịch. Cục tức nổ bong bóng trong cổ họng tôi. Tôi đã sai lầm khi cho rằng nếu tôi không nói chuyện với họ, họ sẽ không có chuyện để nói.
“Em có thể kiện họ không? Hoặc bắt họ in lời xin lỗi?”
“Không - bởi vì anh ta vẫn còn kết hôn, đúng không?”
“Trên giấy tờ thôi.”
“Vậy thì không có lời nào là bịa đặt. Anh xin lỗi, Laura. Chuyện này gay go đấy.”
“Vẫn thế thôi, những chuyện ầm ĩ như thế này,” tôi chua chát nói. “Channel 4 chắc phải phấn khích lắm.”
“Họ không thể nói một cách công khai - nhưng đúng thế. Tất nhiên là thế. Họ phải trả một khoản lớn để có được vụ ầm ĩ như thế này.”
“Em cho rằng anh nghĩ nó cũng tuyệt vời.”
Tom tỏ vẻ bị xúc phạm. “Không hề.”
“Hãy thành thật đi,” tôi nói. “Anh có mà.”
“Không.”
“Nhưng anh sáng tạo ra chương trình này vì thế anh chắc chắn sẽ vui sướng trước sự bùng nổ trên các phương tiện đại chúng này.”
“Không nếu em phải trả giá. Anh ghét phải nhìn thấy em hứng chịu quá nhiều... chuyện tào lao. Nói riêng thì, anh hiểu việc đó như thế nào.” Anh ấy đang nghĩ về Tara. “Nhưng anh e rằng đó là...”
“... nguy cơ em phải chấp nhận,” tôi cay đắng kết luận.
“Thành thật mà nói, đúng thế. Và lúc chúng ta đã thảo luận nó, em đã quyết định rằng đó là cơ hội quá tốt để bỏ lỡ.”
“Đúng thế mà.”
“Phải - nhưng giờ em đang trả giá. Anh tự hỏi không biết Nick có biết được tí nào về chuyện này không,” anh nói thêm khi chỉnh sửa lại đoạn tạm ngừng để quảng cáo. Tôi nhìn vào tờ báo lần nữa và vào dòng chữ ngớ ngẩn được kẻ ô bao quanh ở cuối trang.
BẠN biết chồng Laura đang ở đâu không? Nếu biết, làm ơn gọi đường dây nóng của Daily Post, bí mật, qua số 0800 677745. Có một bức hình của Nick, tiêu đề Truy tìm! Cứ như anh ấy là một tên ăn trộm gia súc.
“Thỉnh thoảng em nghĩ về chuyện đó. Nếu anh ấy vẫn còn ở trong nước, anh ấy có thể dễ dàng biết được; thậm chí có lẽ anh ấy đã xem chương trình. Nhưng tất cả những gì em biết là anh ấy ở Tasmania.”
Tôi nghĩ về câu khẩu hiệu SudanEase - Một Bước Đi Nhỏ Một Quãng Đường Dài. Có lẽ Nick cũng đã cân nhắc đến câu đó, khi anh ấy lên kế hoạch... gì nhỉ? Bỏ chạy khỏi hiện thực? Anh ấy bước ra khỏi cuộc đời cũ như một con rắn lột da.
“Có lẽ anh ấy ở Sudan?” Tôi nghe Tom nói.
Tôi nhìn anh. “Điều đấy là không thể. a) Anh ấy không mang theo hộ chiếu, và b) nếu anh ấy đến được đó, anh ấy sẽ bị những người cộng tác ở đó bắt gặp và đã bị lộ tung tích.”
Một sự im lặng phủ xuống, sau đó Tom ra hiệu về bức ảnh của Luke. “Nhưng bây giờ em đã đi tiếp.”
“Vâng. Thật buồn cười, nhưng anh nói với em là đã đến lúc em phải có một mối quan hệ mới - và em gặp Luke ngay chính chiều hôm đó. Anh nói em phải nắm bắt lấy hiện tại - và em đã làm thế. Mới chỉ có sáu tuần, nhưng em cảm thấy như đã sáu tháng rồi.”
“Vậy chuyện đó chắc phải diễn ra tốt đẹp - ngoại trừ thứ rác rưởi này,” anh gõ vào tờ báo.
“Ừm.” Tôi nghĩ đến những bức ảnh của Magda và Luke. “Ổn... cả.” Tôi nghĩ đến món garu Hungary của cô ấy vào Chủ nhật. “Rất tuyệt.”
Câu hỏi tiếp theo...C-â-u-h-ỏ-i tiếp theo...Câuhỏitiếptheo.
“Vậy tình yêu tái hợp này như thế nào?” Tôi thấy bất ngờ, vì Tom và tôi thực sự chưa hề thảo luận chuyện riêng tư. “Có đẹp hơn lần thứ nhất không?”
“Khác... biệt, vì tình thế của anh ấy phức tạp hơn. Nhưng cô con gái nhỏ của anh ấy rất dễ thương. Em đã gặp cô bé tối qua. Cô bé thật đáng yêu,” tôi nói thêm đầy ao ước.
“Em trở nên rất yêu mến trẻ con.” Tom không rời mắt khỏi màn hình khi anh ấy hoàn thành việc biên tập. Có một khoảng dừng.
“Quốc tịch của người chủ kim hoàn đó là gì, Fabergé? Quốctịchcủangười...”
“Thực ra anh cũng đang ở trong một tình huống tương tự.”
Tôi nhìn anh ấy. “Anh?”
“Người Nga...N-g-a... Chính xác... C-h-í-n-h-x-ác...”
“Bạn gái anh có một cậu con trai nhỏ tuổi.”
“Thật ư? Cậu bé mấy tuổi?”
“Ba tuổi rưỡi.” Tôi nhận ra tuổi của con trai Tom bây giờ cũng bằng thế. “Cậu bé là một chú nhóc tuyệt vời. Anh mới gặp Gina từ Giáng sinh...”
“Gina? Nhưng em nghĩ...” Tôi tự dừng lại.
Tom hiếu kỳ nhìn tôi. “Gì?”
“Rằng...” tên cô ấy là Sam - “anh vẫn độc thân. Ý em là, anh không đề cập đến việc gặp gỡ ai đó.”
“À, như anh nói, cũng vừa mới gần đây thôi - nhưng anh gặp Gina, và Sam con trai cô ấy vào Năm Mới.” A. “Cậu bé là một đứa bé đáng yêu. Anh đã rất gắn bó với cậu bé.” Tấm thiệp Valentine lóe lên trong đầu tôi. Vậy là do cậu bé gửi - thật dễ thương. Nhưng sau đó tôi nghĩ, làm thế nào mà Tom có thể hết lòng với con cái của người khác, mà lại dứt khoát từ bỏ con của chính mình thì thật là lạ.
“Thế anh gặp Gina như thế nào?”
“Ở Công viên Ravenscourt. Anh đi ăn trưa với vài người bạn, và anh đang đi về thì nhìn thấy một cậu bé nhỏ xíu đi về phía mình - anh hầu như không nhận thấy mẹ cậu bé ở sân chơi đằng sau, đẩy xe đẩy - cậu bé đang chạy, cười, vẫy vẫy một đoạn dây kim tuyến, và cậu bé đột nhiên bị ngã, ngay trước mặt anh. Anh không thích nhìn thấy cậu bé khóc nên anh giúp nó đứng lên; sau đó cô ấy đi đến và cám ơn anh, bọn anh tán chuyện...” Anh mỉm cười. “Và cô ấy đưa cho anh danh thiếp.”
“Thật lãng mạn. Anh có dành nhiều thời gian ở cùng Sam không?”
“Khá nhiều.” Anh đan tay lại phía sau đầu. “Gina đang học thêm, vào sáng thứ Bảy, vì thế anh đưa Sam đi chơi đu quay. Sau đó anh đọc truyện cho cậu bé, hoặc bọn anh xem CBeebies[1]. Anh thích thời gian ở cùng cậu bé. Đó là thời gian vui vẻ nhất của cả tuần.”
[1]Một chương trình trò chơi trên BBC giúp trẻ từ 0-6 tuổi vừa chơi vừa học. (ND)
“Ồ,” tôi nói với vẻ lúng túng. “Điều đó thật tuyệt.” Và sau đó tôi không biết nói gì, vì, như tôi nói, bình thường Tom và tôi không thảo luận đời sống riêng. Ngay cả khi anh ấy rất tốt với tôi sau khi Nick bỏ đi, anh ấy không hề hỏi những câu hỏi kỳ quặc. Anh ấy thông cảm, nhưng kín miệng - anh ấy chỉ giúp đỡ.
“Còn vợ cũ của Luke thì sao?” Tôi nghe thấy anh thận trọng hỏi. “Phía đó có ổn không?” Tôi cảm thấy cơ bụng tôi siết chặt lại khi tôi nghĩ về Magda. “Anh hy vọng em không phiền nếu anh hỏi - anh chỉ không thể... không thắc mắc.”
“Ồ. À... Magda... cũng được. Cô ấy...” Tôi cố gắng nói với anh sự thật, nhưng tôi không muốn hạ thấp Luke. “Cô ấy...ổn cả.”
“Điều đó là may mắn.” Tiếp đó lại là một sự im lặng kỳ lạ. “Vì nó có thể trở thành địa ngục trong những tình huống này.”
“Ừm,” tôi nói. “Chính xác.” Tom liếc nhìn tôi. “Đối với vài người,” tôi nhanh chóng thêm vào. “Nhưng anh thì sao?”
“Cũng thế, thật đấy. Nó... em biết không...” anh nhún vai. “Chồng cô ấy thỉnh thoảng vẫn xuất hiện, nhưng cũng... ổn.”
“Chođếntuầntới taaaạmbiệt...T-ạ-m-b-i-ệt.... Tạm-biệttạmbiệttạmbiệt. Tạm biệt.”
Tom ấn nút quay lại nhanh. “Thế là được rồi - thế là chúng ta đã xong.” Anh nhìn tôi một cách sâu lắng và, trong một phút, tôi nghĩ anh sắp hỏi tôi một trong những câu hỏi ‘rất nghiêm chỉnh’. Nhưng anh đơn giản chỉ lấy chiếc đĩa ra khỏi ổ cứng và dán nhãn cho nó. “Này... chúc một Lễ Phục sinh tốt lành, Laura.”
Tôi nhặt túi lên. “Anh cũng vậy. Chúc...”
“Có kế hoạch hay hay nào chưa?”
“Ồ... Có... tất nhiên... em không chắc là gì - em cần nói chuyện với Luke - nhưng, à...” Tôi đứng lên. “Hẹn gặp anh vào thứ Ba nhé, Tom.”
Anh mỉm cười. “Gặp em vào thứ Ba.”
Vậy là Tom cũng đang hẹn hò với người có một đứa con và một người cũ. Điều này khiến tôi vui lên vì lý do nào đó; có thể là do ý nghĩ rằng anh ấy ở trên cùng một con thuyền giống tôi. Nhưng khi tôi đi đến Đường Westbourne Park trên đường đến phòng trưng bày của Luke, tôi nghĩ lại rằng chuyện anh ấy kể với tôi về cậu bé đó quá cởi mở như thế thật là lạ, trong khi anh ấy phải biết rằng tôi biết anh ấy đã làm chuyện gì. Rằng anh ấy có tình yêu sét đánh như em gái anh ấy đã nói và vì thế mà đã ghẻ lạnh cả đứa con ruột của mình. Khi tôi đi qua Quảng trường Powis, tôi quyết định rằng hẹn hò với Gina chắc phải là một hành động chuộc lỗi. Đột nhiên điện thoại của tôi kêu lên.
“Laura à?” Đó là Hope. Giọng con bé nghe có vẻ căng thẳng.
“Em đang ở đâu?”
“Ở nhà. Xếp đồ đi Seville. Thực ra em đang khá lo lắng.”
“Nhưng sáng mai em mới đi mà.”
“Đấy không phải lý do! Đó là bởi vì...” Có một tiếng nấc cục. “Em vừa tìm thấy một thứ. Một chứng cứ xác thực.”
“Ôi Chúa ơi... Cái gì thế?”
“Một hóa đơn. Của cửa hàng Tiffany. Nó ở trong túi áo Mike mặc hôm qua.”
Trái tim tôi chìm xuống. Vậy là cậu ấy đã bất cẩn. “Đấy là cái gì?”
Một thở hổn hển lẫn nước mắt. “Một chiếc vòng tay với móc khóa hình trái tim bằng vàng. Đấy là cho cô ta. Em biết mà, không thể là cho ai khác...”
“Làm sao em biết được nó không phải dành cho em? Cậu ta có lẽ đã mua nó... cho ngày sinh nhật của em.”
“Nhưng sinh nhật của em còn nhiều tháng nữa mới đến.”
“Vậy có lẽ nó chỉ là... một món quà. Trước đây cậu ấy vẫn mua quà cho em ở Tiffany. Có lẽ cậu ấy định tặng em vào cuối tuần này.”
“Không.”
“Có lẽ nó dành cho mẹ cậu ấy, hay em gái.”
“Không phải cho họ. Em biết dứt khoát nó là dành cho... người đàn bà này, bởi vì...” Tôi nghe thấy giọng em tôi nghẹn ngào - “hóa đơn kê thêm một khoản phụ phí ‘khắc chữ’ và dòng chữ khắc. Cô ta tên là...” Tôi nghe thấy một tiếng nấc nhỏ - “Clare.”
“Clare?” Tôi google trong trí nhớ. Không có kết quả nào. Tôi băng qua Đường Talbot.
“Nhưng em không biết ai tên là Clare - và anh ấy chưa bao giờ nói đến ai tên là Clare. Và nghĩ mà xem - anh ấy đang ở với cô ta ngay lúc này!” Tất nhiên. Hôm nay là thứ Năm. Cậu ấy ‘làm việc muộn’. “Anh ấy có thể đang đưa nó cho cô ta ngay lúc này - theo nhiều cách,” em gái tôi cay đắng thêm vào. “Đấy phải là ai đó ở công ty. Đó không phải là nơi hầu hết những cuộc tình xuất hiện hay sao - bên cạnh cái máy làm lạnh nước khỉ gió - và ở Kleinwort Perella thì có cả đống những phụ nữ hấp dẫn - anh ấy lại là người đàn ông rất đẹp trai và thành đạt.”
“Phải, nhưng em mới là người cậu ấy yêu, Hope...”
“Em không còn chắc nữa. Ôi Chúa ơi, Laura...” Hiện giờ thì em tôi đang khóc. “Em phải đi đến Seville với anh ấy vào sáng mai và giả vờ rằng mọi thứ giữa bọn em đều tốt đẹp trong khi thực tế là sự việc không thể tệ hơn được nữa.”
“Đừng khóc, Hope. Làm ơn đừng.”
“Em không thể. Chị sẽ khóc nếu chị phát hiện những gì em đã thấy.” Tôi có thể. “Em không thể ăn. Em không thể ngủ...”
“Nếu em nghĩ đây là bằng chứng em đang tìm kiếm, thì em nên nói chuyện với cậu ấy. Khi cậu ấy về nhà hãy bình tĩnh nói với cậu ấy là em đã tìm ra tờ hóa đơn đó và yêu cầu giải thích.”
“Không!” Con bé hét lên.
“Có lẽ em phải làm thế, Hope à.”
“Em không thể đối chất với anh ấy tối nay.”
“Tại sao không?”
“Vì anh ấy có thể sẽ ngừng không gặp cô ta nữa.”
“Nhưng... em không muốn thế sao?”
“Không! Ít nhất là, chưa. Bởi vì vấn đề là em muốn anh ấy đi và gặp cô ta vào thứ Ba, như bình thường.
“Tại sao?” Tôi hỏi khi rẽ vào Đường Ledbury.
“Để chị có thể đi theo anh ấy.”
Tôi rên lên.
“Làm ơn đừng từ chối em nữa, Laura,” tôi nghe Hope nói. “Lần trước chị nói không vì chị không muốn thông báo tin xấu cho em - nhưng vấn đề là em đã biết tin xấu đấy rồi.” Điều này dường như là thật. “Bây giờ em biết Mike đang có một cuộc tình; nhưng cái em không biết là anh ấy gặp cô ta ở đâu, hoặc cô ta trông như thế nào.”
“Nhưng tại sao em lại muốn đích thân chứng kiến chuyện đó?” Trong đầu tôi nhá lên hình ảnh của Luke và Jennifer nhiều năm trước. Tôi vẫn còn nhớ cơn sốc thể xác đó.
“Em không muốn - em chỉ muốn có bằng chứng. Để em có thể bắt đầu tiến hành thủ tục.”
“Này, em đang trở nên vội vã một cách quá thái. Ngay cả nếu như Mike làm việc không nên làm, thì cũng không có nghĩa là kết thúc. Người ta đều giải quyết được những việc này, Hope. Họ đi tư vấn, họ cố gắng...”
“Laura, em hiểu mình rất rõ. Và em biết rằng nếu Mike đã không còn chung thủy, thì em sẽ không bao giờ bỏ qua được chuyện đó.”
“Em không biết đâu, Hope.
“Em biết mà. Vì thế tối thứ Ba, khi anh ấy tan làm, em muốn chị đi theo anh ấy.”
“Ôi... Chúa ơi.”
“Làm ơn,” em gái tôi nói. “Làm ơn làm điều này cho em, Laura. Em đang tuyệt vọng. Em phải biết anh ấy đang đi đâu. Làm ơn!”
“Ôi... ôi... vậy được rồi. Chị không muốn. Nhưng chị sẽ làm.”
“Em không muốn làm gì?” Luke hỏi khi tôi đến phòng triển lãm. Anh hôn tôi. “Anh vừa nghe thấy em nói.”
“Không có gì. Em đang nói chuyện với Hope.”
“Anh vừa mới xem hết danh sách khách mời cho buổi triển lãm về Craig Davie và tối thứ Ba. Sẽ là một buổi tụ tập đông đúc. Em sẽ đến chứ, Laura?”
Bây giờ tôi đột nhiên nhận ra là, nhờ vào Hope, tôi không thể. Tôi tính đến việc hỏi em gái mình liệu tôi có thể thực hiện công việc do thám vào thứ Năm được không, nhưng như thế có vẻ là tàn nhẫn. Giờ tôi cảm thấy giận dữ gấp bội. Tôi không muốn rình mò Mike - và tôi cũng không muốn để lỡ buổi triễn lãm của Luke.
“Em sẽ đến, được không?” Luke nhắc lại khi anh cầm áo khoác lên.
Tôi không thể giải thích tại sao tôi không thể đến. “Tất nhiên em sẽ đến,” tôi nói.
Luke bật báo động và khóa hai lần cửa, sau đó chúng tôi đi bộ về nhà anh ấy trong ánh nắng chiều sớm, qua những khu vườn trước cửa nhà với những khóm hoa đầu xuân vàng, những khóm hoa thủy tiên gục đầu, và những cây hoa trà lộng lẫy xum xê đã phô bày những bông hoa nở rộ mập mạp. Chúng tôi uống rượu trên thềm nhà bé tí của anh ấy, bên dưới những cây anh đào đang được phủ một lớp những cánh hoa màu hồng đang la đà trong làn gió nhẹ và bay về phía chúng tôi như dàn hoa giấy, tôi quá hạnh phúc để nghĩ ngợi, rồi điện thoại reo lên.
“Ủa - có thể là ai thế nhỉ?” tôi hỏi.
Magda, tất nhiên. Nhưng vì đó là chưa bao giờ không phải là Magda. Luke kiên nhẫn nói chuyện với cô ta, và dường như, cuộc điện thoại này kéo dài hơn thông thường, trong khi tôi vặn vẹo hai ngón tay cái. Thật ngạc nhiên, lần này, cô ta gọi không phải để nhiếc móc anh ấy, mà là tìm kiếm sự cảm thông. Dường như buổi dạ hội từ thiện không diễn ra tốt đẹp. Steve tỏ ra cáu kỉnh. Cô ta lo lắng. Luke nghĩ gì? Anh ấy có nghĩ rằng Steve có thể sẽ trở nên lạnh lùng hay không? Tôi thấy thật hài hước khi nhìn thấy ít nhất một lần Luke đóng vai bà dì lo lắng thay vì một người luôn phải chịu tội cho người khác.
“Em chắc chắn đây không phải là do em đã làm gì đó,” tôi nghe cô ta rên rỉ qua loa ngoài của điện thoại. ‘XUỐNG NGAY YOGI! XUỐNG khỏi ghế sofa! XUỐNG XUỐNG XUỐNG!!!”
Luke nhăn nhó. “Không đâu Magda - anh chắc chắn không phải vì em... Em là một người rất dễ chịu Magda. Phải... tất nhiên là thế. Em là một người tuyệt vời... anh biết. Em đã có ý kiến hơi khác với một trong những khách hàng của anh ta, em có...?” Luke nhăn mặt với tôi. “À tất nhiên em có quyền bộc lộ quan điểm của mình... Phải, Steve nên thông cảm hơn... Ừm... anh cũng nghĩ anh ta quá đáng. Phải, Magda, anh ta rất may mắn vì có được em...”
“Đặc biệt khi anh ấy đã có một con mụ vô tích sự,” cô ta rên rỉ. “Ý em là, mụ vợ khủng khiếp của anh ấy - cô ả thật kinh khủng đối với anh ấy.”
“Thật ư?” Luke nói trong khi tôi đảo tròn mắt.
“Cô ả quá đỗi kinh khủng. Ả cứ phát ghen vì em, tất nhiên.”
“Tất nhiên là thế rồi,” Luke nói. “Vì có thể là em hấp dẫn hơn cô ta rất nhiều.”
“À, ừ, thực ra, em cũng nghĩ thế. Em đã nhìn thấy ảnh của cô ả và cô ả bị... lác mắt. KHÔNG HEIDI! XUỐNG KHỎI MẶT LÒ SƯỞI!!! NGAY LẬP TỨC, QUÝ CÔ TRẺ!! Con dê xấu tính! X-ấ-u! Nhưng cô ả liên tục gọi điện cho anh ấy về tiền trợ cấp, hoặc phàn nàn về người chồng mới - hắn ta vừa mới mất việc - đó không phải là kẻ cô ả kết hôn sau khi bỏ Steve, nhân tiện thì - gã đó là Pete - còn tên chồng hiện tại là Jake, người cô ả kết hôn sau khi bỏ Pete vì cuộc hôn nhân đó không tồn tại lâu.”
“Anh hiểu,” Luke lưỡng lự nói.
“Thế là cô ả lo lắng, bởi vì anh ta kiếm được rất nhiều ở Luân Đôn - là Jake, không phải Pete - Pete là một giáo viên - và họ có vấn đề lớn với đứa con trai tuổi thiếu niên của họ, Patrick - à, đó là con của Steve. Cậu ta bị bắt gặp đang dùng ma túy - đó là Patrick, không phải Steve - và cậu ta bị đuổi học. Nhưng họ đang xin xỏ để cậu ta có thể lấy Chứng chỉ giáo dục phổ thông trung học vào tháng Năm - Cậu bé đang học lớp Mười một nên cậu bé khá thông minh. Dù sao thì, Steve rất tức tối về điều đó, và sau đó thì anh ấy lo lắng về mẹ mình vì bà ấy sắp kết hôn lần nữa với anh chàng chơi bời của mình trong tháng tới - ông ta mới sáu mươi hai tuổi và bà ấy thì đã bảy mươi ba. Có lẽ đó là vì sao Steve quá lơ đãng trong lúc này...” Giọng Magda nhỏ dần.
Và tôi ngồi đó bắt đầu nghĩ đến sự thật rằng trong khi đang hẹn hò với Luke, tôi cũng hẹn hò với Magda, và bạn trai của Magda, mẹ anh ta, vợ cũ của anh ta, những người chồng đã bỏ của cô ta, và một tập đoàn con cháu hỗn loạn. Tất cả những người này, tôi chưa từng gặp, và có lẽ sẽ không bao giờ gặp, ngoại trừ, có thể chứ, tôi đột nhiên nghĩ đến, một cách không lành mạnh, nhiều năm sau này, tại lễ tang của Magda (trừ phi tôi giết cô ta, trong trường hợp này tôi sẽ không được mong chờ là sẽ tham gia) - tất cả những con người không biết nhau này - không kể đến năm con dê bướng bỉnh - giờ đang ở trong quỹ đạo của tôi, quay vòng vòng quanh tôi, khiến tôi thấy chóng mặt và rối trí.
“Steve dường như không... hạnh phúc,” tôi nghe cô ta nói. “nhưng sau đó em cũng khá căng thẳng, tất cả mớ bòng bong về anh và, và, và...”
“Laura,” Luke giúp đỡ.
“Vì thật ra, Luke, em trách anh về những vấn đề của chúng ta, vì nếu anh không gặp Laura... này... thì mối quan hệ của em với Steve sẽ tốt đẹp.”
“Anh thực sự không nghĩ thế là công bằng, Magda,” Luke ngọt ngào nói. Anh ấy đang day day ngón tay trỏ trên thái dương bên phải.
“Và về điều đó, em đang định kể với anh rằng tay nhà báo này đã gọi điện cho em hôm nay, sau bài báo về anh và, và... cô ta xuất hiện trên các báo. Và anh ta hỏi em cảm nhận về điều đó như thế nào, và khi nào chúng ta sẽ ly dị và em nói em thực sự không biết. Nhưng em đang cảm thấy đau khổ về Steve và chắc em phải uống hơi quá nhiều ở buổi dạ hội bởi vì em đau đầu kinh khủng nên em chỉ nói. ‘Này, lúc này tôi cảm thấy mệt mỏi. Miễn bình luận.’ Vì thế em chắc chắn không cho tờ báo này chút manh mối nào, ngay cả nếu anh có làm thế.”
LAURA TV TRỘM CHỒNG CỦA TÔI! Tờ Daily Post tuyên bố sáng hôm sau. ĐỘC QUYỀN! NGƯỜI VỢ BỊ BỎ RƠI CỞI MỞ TÂM SỰ! Có một tấm ảnh lớn của Magda, trong chiếc váy làm vườn đang tưới hoa tu líp, với tiêu đề. Những giọt nước mắt vì sự phản bội của người vợ quẫn trí. Rõ ràng cô ta không biết mình đang bị chụp ảnh.
Vợ của Luke North, người tình ứng cử viên trò chơi truyền hình của Laura Quick bi kịch, nói to lên từ ngôi nhà khiêm tốn của cô ở Chiswich về cảm giác tan nát cô ấy phải chịu đựng từ khi bị chồng mình bỏ rơi vì người dẫn chương trình nhiều vấn đề của Whadda Ya Know?!! “Không, chúng tôi chưa li dị...” Bà North rõ ràng đang khủng hoảng xác nhận. Cô ấy đã nghĩ gì về mối quan hệ với của chồng mình? “Tôi đang mệt mỏi,” cô ấy nói với vẻ can đảm bình tĩnh giả tạo. Khi được hỏi cô nghĩ gì về đối thủ của mình. Bà North chớp mắt giữ lại nước mắt, và, với sự kìm chế đầy phẩm giá, nói một cách đơn giản. “Miễn bình luận.” Có rất nhiều ý nghĩa trong ba từ giản dị đó...
Có một bức ảnh khủng khiếp của tôi, chụp tối qua khi đang nói chuyện với Hope trên điện thoại, nhan đề, ¬Cảm thấy sức ép - Laura đau khổ thu xếp cuộc hẹn hò bí ẩn; bên cạnh là một bức ảnh Luke hôn tôi khi tôi đến phòng trưng bày - Hôn anh đi Quick - và bên dưới, một tấm ảnh nhỏ hơn của Sweetie và Yogi với tiêu đề Những đứa trẻ buồn bã.
Tôi quá sốc đến mức gần như bước ra khỏi cửa hàng bán báo mà không trả tiền. Sau đó tôi chạy về nhà và đọc cả bài báo, không nói lên lời vì phẫn nộ.
“Anh vừa đọc,” Luke nói từ trong xe ô tô. “Anh nhìn thấy nó ở gara.” Anh ấy đang đi Majestic để lấy rượu cho buổi triễn lãm.
“Em không trộm chồng của ai - em sẽ kiện mấy tên chết tiệt này - và em kiện cả Magda nữa, nếu em không biết cuối cùng anh sẽ là người thanh toán chi phí.” Tôi có thể nghe thấy tiếng tích tích của chiếc đồng hồ chỉ tốc độ.
“Không có ích gì đâu - ngay cả khi em tốn cả nửa triệu - vì đó là điều Magda nói. Thực ra họ trích dẫn lời của cô ấy một cách chính xác, nhưng gán nó vào một ngữ cảnh khác hẳn để bẻ quặt ý nghĩa.”
Tôi nghe thấy tiếng xe anh ấy chậm lại.
“Vậy cô ta cũng đang cáu tiết, em đoán thế.”
“Không - cô ấy đang hào hứng.”
“Tại sao? Nó biến cô ta trở thành một nạn nhân thê thảm.”
“Thật kỳ lạ, cô ấy không để tâm. Cô ấy rất thích tự nghĩ rằng đã bị anh ‘ruồng bỏ’, mặc dù cô ấy là người bỏ đi. Anh hỏi cô ấy có định gửi cho họ một bức thư phản đối để họ in lời xin lỗi hay không và cô ấy nói không có ý định phủ nhận câu chuyện của họ.”
“Anh có nghĩ cô ta cố tình làm thế không?”
“Không.” Tôi nghe thấy anh ấy kéo phanh tay. “Cô ấy không tinh quái đến thế.”
“Cũng phải. Hừm, thế là ngày của em đã bị hủy hoại. Bây giờ, một cách chính thức, Không-Có-Thứ-Sáu-Tốt-Đẹp. Và chuyện gì xảy ra với thời gian còn lại của anh?”
“Anh sẽ mang rượu đến phòng triển lãm, sau đó anh đến nhà in lấy catalogue trước hai giờ. Jessica sẽ được đưa đến đây lúc ba giờ, và anh sẽ ở với con bé tối nay...”
“Ồ. Anh không nói với em chuyện đó. Em nghĩ rằng sẽ gặp anh.”
“Anh xin lỗi, nhưng Magda ra ngoài tối nay, vì thế anh nói sẽ trông Jess.”
“Thế còn ngày mai? Em sẽ gặp anh chứ?”
“Ôi, khó đấy, vì anh sẽ đưa Jessica đến nhà bố mẹ anh.”
“Thật à? Thế còn buổi tối?”
“À, Jessica sẽ ở lại, như bình thường, và sau đó bọn anh sẽ qua nhà Magda.”
“Thật tuyệt cho anh,” tôi nói một cách chua chát. “Em rất vui!”
“Có một cuộc săn trứng Phục sinh và Jessica nói con bé muốn ở cùng hai bọn anh - điều này có thể hoàn toàn hiểu được vì nó là Ngày Chủ nhật Phục sinh. Đừng giận dỗi với anh, Laura, anh không thể chịu được.”
“Thế còn tối Chủ nhật?”
“Anh sẽ cố gắng...”
“Hay thứ Hai...”
Có một khoảng dừng. “À... thực ra bọn anh sẽ đến nhà mẹ Magda vào thứ Hai.”
“Ồ! Tuyệt vời! Vậy là anh hoàn toàn bỏ rơi em không thèm đếm xỉa đến! Cả cuối tuần! Hết sức tuyệt vời!”
“Ôi... thật khó khi em đã có con. Anh thực sự rất xin lỗi Laura. Anh hứa sẽ đền bù cho em.”
“Tại sao ít nhất em không thể đi với anh đến nhà bố mẹ anh? Em rất thích gặp lại họ, và có lẽ họ cũng sẽ thích gặp em.”
“Tất nhiên họ thích gặp em - họ nói thế - họ luôn yêu mến em. Nhưng Magda sẽ phát điên lên nếu cô ấy biết rằng anh đưa em đến đó cùng Jess. Anh không thể mạo hiểm.”
“Phát điên? Cô ta điên rồi mà. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào anh chỉ phải nói, ‘Xin lỗi, Magda, nhưng là một người độc thân, anh được tự do ở bên bạn gái mình trong kỳ nghỉ cuối tuần nếu anhmuốn.’”
“Phải. Anh có thể làm thế, và anh biết anh nên làm thế - trong tương lai, anh hứa anh sẽ. Nhưng anh chưa thể làm thế...”
“Tại sao không?”
“Tại vì anh sẽ đưa Jessica đến Venice vào ngày cuối tuần nghỉ lễ ngân hàng trong tháng Năm.”
“Ồ. Anh không hề nói với em.”
“Anh chỉ vừa quyết định. Một họa sỹ của anh làm đám cưới ở đó, anh được mời và anh nghĩ nếu đến đó với Jess thì thật tuyệt vời. Về cơ bản Magda đã đồng ý, điều làm anh ngạc nhiên, vì thế anhkhông muốn mạo hiểm làm cô ấy tức giận. Anh như là đang bước đi trên vỏ trứng, Laura ạ.”
“Phải,” tôi gay gắt nói. “Và anh đang làm vỡ chúng.”
Tôi tức giận với Luke, và với chính mình vì đã không bàn bạc kế hoạch cuối tuần với anh ấy trước. Tôi đã không nhận ra rằng anh ấy không thể gặp tôi, và tôi không có kế hoạch nào khác. Hope và Felicity đều đã đi chơi, và bố mẹ tôi bận rộn đến mức không thể tin nổi vì Lễ Phục sinh là thời điểm bắt đầu mùa du lịch, và bất kỳ lúc nào họ cũng cần tất cả các giường. Tôi đơn giản phải tự làm mình bận rộn, tôi nhận ra. Bơi. Đọc sách. Dọn dẹp căn hộ - tôi đã không làm thế kể từ khi gặp lại Luke. Vì thế tôi dành vài tiếng đồng hồ ở Holmes vào ngày thứ Bảy, ngụp lên ngụp xuống bể bơi. Tôi đi chợ và mua rất nhiều cây. Tôi làm một cái vườn nhỏ sau nhà - cắt tỉa và trồng trọt - kế đến tôi dọn dẹp phía trước nhà. Khi tôi đang đứng ở ngưỡng cửa sổ, đặt những cây phong lữ đỏ và hồng nhỏ trên bậu cửa sổ, tôi nhìn thấy một phụ nữ với một con chó giống Great Dane lông trắng và đen trèo lên cầu thang chính, và bấm chuông cửa nhà Cynthia. Nửa tiếng sau khi tôi đi đổ rác, họ lại xuất hiện, theo sau là Cynthia, ăn mặc sang trọng như mọi khi, mỉm cười đầy vẻ tốt bụng.
“Cho tôi biết bà tiếp diễn như thế nào,” bà ấy nói với theo họ từ cửa ra vào. “Chúng ta luôn có thể gặp lại nếu bà cần.”
“Tôi không nghĩ thế,” người đàn bà đó cười rạng rỡ, “nhưng cám ơn, Cynthia. Giờ tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Đi thôi, Dinky.”
Cynthia vẫy tay tiễn họ khi con nhỏ nhảy xuống đường.
“Một khách hàng hài lòng khác?” Tôi vui vẻ nói.
“Ừ. Bà ấy đến từ Godalming. Bà ấy tuyệt vọng muốn gặp tôi.” Tôi có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào Magie Noire của Cynthia. “Tôi có thể thu phí cao hơn một chút vì hôm nay là thứ Bảy Ngày Phục sinh.”
“Bà thật tử tế vì cho bà ấy mang chó vào.”
Cynthia trông có vẻ bối rối. “Ồ, không - con chó mới là khách hàng.”
“Thật ư?”
“Tôi đang đa dạng hóa, cô biết đấy.”
“Với lĩnh vực gì?”
“Hàn gắn tâm linh cho vật nuôi. Tôi nhận ra rằng tôi chưa tận dụng hết khả năng giao tiếp tinh thần với động vật; vì thế tôi vừa hoàn thành một khóa học hai ngày Giao Tiếp Với Các Loài Nâng Cao. Cô không thể tưởng tượng nó hữu ích như thế nào đâu.”
“Không, tôi không thể.”
“Tôi đăng nó lên trang web vào thứ Hai, và thật kinh ngạc, tôi đã có bốn đơn đặt hàng - hai trong ngày hôm nay - vì thế cũng có thể giúp tôi sống được qua ngày, cũng còn hơn là ngắc ngoải qua ngày. Tôi vừa có một buổi làm việc rất tốt với Dinky. Tôi có thể bắt sóng suy nghĩ của nó và tìm ra vấn đề.”
“Là...gì?”
“Ồ... tôi không nên nói với cô. Bí mật của khách hàng mà...”
“À. Tất nhiên.”
“Nhưng...” Bà ấy hạ thấp giọng. “Nó lo lắng về đồng hồ sinh học của mình - nó gần năm tuổi vì thế điều đấy có thể hiểu được - nhưng người chủ của nó không thể hiểu ra, kết quả là Dinky đang đau khổ. Nó nói với tôi là nó không thể chịu được khi nhìn thấy lũ chó con. Nhưng hy vọng rằng sẽ được tìm cho một anh chàng đẹp trai và nó sẽ không bỏ lỡ cơ hội làm mẹ. Vì đấy là một nỗi xấu hổ cùng cực. Cô không được để điều đó xảy ra với mình, Laura,” bà ấy nói thêm. “Cô nên có một đứa con.” Bà ấy nhìn tôi. “Phải không?”
Trời đất! Và tôi đang định nói với Cynthia là hãy giữ những lời tuyên bố không đúng chỗ cho riêng mình khi tôi nhìn thấy Bà Singh bên cạnh đi xuống bậc thềm. Bà ấy ngả người vào bức tường, sau đó đặt một bàn tay lên cánh tay tôi, mặt bà ấy, như mọi khi, đầy vẻ thành thật, thông cảm, nhưng hơi đáng sợ.
“Bà e rằng bà đã đọc bài về cháu trên báo hôm qua, Laura.” Trái tim tôi chìm xuống. “Nhưng...” Bà ấy nghiêng đầu. “Bà chỉ muốn cháu biết rằng bà không tin một chữ nào. Không một chữ nào,” bà ấy tử tế thêm vào.
“Cháu vui vì bà không tin, bởi vì nó không đúng.”
“Bà biết cháu không bao giờ cướp chồng của một người đàn bà khác.”
“Cám ơn Bà Singh!”
“Bà biết bà không phải lo lắng về Arjun.”
“Không đâu.”
“Tôi chưa bao giờ tin vào những gì đọc trên báo,” Cynthia nói. “Vì tôi biết quá rõ lũ nhà báo là như thế nào. Họ không thành thật, không có danh dự, dối trá, lừa đảo...những-cái-túi-cặn-bã.”
“Ồ, chắc chắn những tay nhà báo lá cải là thế,” tôi tán thành.
“Không - tất cả bọn họ! Họ đều như thế! Nghe tôi đi - tất cả bọn họ đều là những gã con hoang... xuyên tạc, lừa dối, đạo đức thối nát hoàn toàn!” Bà ấy giận dữ đến mức những sợi gân cổ nổi lên như những cái cọc phập phồng. “Dù sao...” Bà ấy hít thở sâu bằng mũi. “Tôi sắp có một con chuột lang phiền muộn đến gặp trong nửa giờ nữa, vì thế tôi không được làm mình nổi giận.”
Khi tôi bước theo Cynthia lên bậc thềm trước tôi tự hỏi tại sao bà ấy quá cáu kỉnh về những nhà báo như thế - có lẽ bà ấy đã có vài bài báo xấu khi là một diễn viên. Nhưng đó là rất lâu trước đây rồi. Khi bà ấy đóng sầm cửa lại, tôi gạt cơn bộc phát của bà ấy ra khỏi đầu, quyết định rằng bà ấy đơn giản là một người kỳ cục, và tiếp tục kế hoạch lau dọn mùa xuân của mình.
Giờ tôi dọn dẹp bên trong sau khi đã sắp xếp xong vườn tược. Tôi đã sắp xếp đồ đạc của Nick trong tháng Hai nhưng đồ đạc của tôi thì chưa. Vì thế tôi mở tủ và quyết định sẽ mang đến Oxfam bất cứ thứ gì tôi chưa mặc kể từ khi anh ấy bỏ đi. Và khi tôi đang đứng trên một cái ghế để lôi đồ đặt trên ngăn tủ trên cùng tôi chú ý đến một cái hộp bìa cứng trên nóc tủ, ngay đằng sau, bị đẩy sát vào tường. Tôi kéo nó về phía mình và mang xuống. Nó không nặng, vì chỉ chứa một thứ - một cái túi kẻ trắng và xanh có vẻ đắt tiền. Trái tim tôi lộn nhào. Tôi quên mất rằng nó đang ở đó. Bên trong là hai thứ mà tôi không thể chịu đựng việc nhìn thấy chúng: một cuốn sách Mong đợi điều gì khi bạn đang mang thai đã nhàu và, một bộ quần áo liền của trẻ con màu trắng gói trong một lớp giấy, trang trí với một chú gấu teddy nhỏ xíu, mà tôi đã không thể cưỡng lại - cũng không thể vứt bỏ chúng.
Cô nên có một đứa con, Laura...
Phải, tôi chua xót nghĩ. Tôi nên có một đứa con - đúng hơn là, tôi lẽ ra đã có một đứa con.
Ít nhất là một lần, Cynthia đã đúng.
***
Đến chiều Chủ nhật tôi đang bồn chồn. Tôi đã lướt qua tất cả các tờ báo - và nhẹ nhõm là không có gì thêm nữa về tôi - tôi quan sát cuộc đua thuyền với tâm trạng chán nản, sau đó tôi đi bộ một quãng dài trong Công viên Holland, nấn ná ở khu vườn trung tâm, với những hàng tu líp hồng và tím trồng theo những đường chéo song song. Sau đó tôi quyết định sẽ đi làm. Tôi có thể ngồi trong im lặng và cô độc để soạn câu hỏi cho seri chương trình thứ hai - Dylan và tôi đang bị thụt lùi. Tôi có một chìa khóa, nên tôi tự mở cửa vào. Tôi ngồi vào bàn của mình, hoàn toàn tập trung. Đúng là một sự sao lãng hoàn hảo.
Biển gì ở dưới một ngàn ba trăm foot so với mặt nước biển? (Biển Chết.) Xúp buiabet làm từ gì? (Cá.) Ở giai đoạn nào của quá trình phát triển, tim thai được hình thành? (Năm tuần.) Bạn thể hiện số 0 như thế nào trong những con số La Mã? (Không thể.) Tại sao Luke bỏ rơi tôi trong cả cuối tuần? (Vì anh ấy sợ Magda.) Công thức hóa học của carbon mô-nô-xít là gì? (CO.) Nguyên tắc vàng khi hẹn hò với người đã có con là gì? (Nhớ rằng bạn luôn là người xếp cuối cùng.)
Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng cửa cót két mở.
“Chào,” Tom lúng túng nói. “Em đang làm gì ở đây?” Tôi thấy mặt đỏ lên, như thể bị bắt gặp khi đang tấn công tủ để văn phòng phẩm. “Hôm nay là Lễ Phục sinh - anh nghĩ em đã có... kế hoạch.”
“À...” Tôi nhún vai. “Không có gì cố định... hơn nữa Dylan và em cần dự trữ câu hỏi cho loạt chương trình thứ hai vì thế em nghĩ mình nên đến đây và bắt tay vào làm.” Anh ấy gật đầu một cách ngờ vực khi cởi áo khoác ra. “Thế còn anh?” Tôi hỏi.
“À... anh có nhiều việc để làm. Anh phải kiểm tra lại các tài khoản - thời hạn ngày năm tháng Tư đang sắp tới - sau đó anh phải viết lại đề xuất chương trình về Lenin cho BBC 4, thêm vào đó anh muốn xem xét việc đến Cannes - ngày hội Mip sẽ diễn ra trong hai tuần nữa.”
“Và anh nhất định sẽ đi?”
“Em có thể chắc chắn thế - anh muốn bán bản quyền chương trình ra nước ngoài.”
“Có mối quan tâm nào chưa?”
“Rồi, từ Mỹ, Pháp và Đức - nhưng anh muốn thỏa thuận trực tiếp bất kỳ giao dịch nào.”
Tôi quay quay cái bút. Nó là một cây bút bi của tổ chức SundanEase của Nick. Dòng chữ Một Bước Đi Nhỏ Một Quãng Đường Dài được in trên thân bút. “Dù sao,” Tom tiếp tục, “Anh có những việc đó để làm, và hôm nay là một cơ hội hoàn hảo.”
“Phải, hoàn hảo.”
“Hơn nữa, hóa ra là - anh cũng không bận đến thế.” Tôi nhìn anh ấy. “Vậy đấy, ừm, thế nhé.” Anh ấy tặng tôi một nụ cười gượng gạo. “Anh sẽ... để em làm việc tiếp.”
Anh ấy đi lên cầu thang nhỏ hẹp đến phòng làm việc của mình ở tầng trên cùng, và tôi tiếp tục làm việc, lấy những cuốn sách từ trên giá, và lướt qua chúng để kiếm những câu hỏi phù hợp.
Giống chó nào được đặt tên theo bang lớn nhất của Mexico? (Chihuahua.) Chữ cái Delta xếp thứ mấy trong bảng chữ cái Hy Lạp? (Bốn.) Trong văn hóa Nga, ‘Dacha’ là cái gì?” (Một ngôi nhà ở nông thôn.) Chồng tôi ở đâu? (Đơn giản là tôi không biết.)
Tôi nhận ra điện thoại đang đổ chuông. Tôi lục tìm nó trong túi xách.
“Laura, anh đây.” Tôi liếc nhìn đồng hồ. Đã bảy rưỡi.
“Anh đang trên đường về à?”
“À không - anh gọi điện vì thế. Anh thực sự xin lỗi, vì anh đang hy vọng được gặp em, nhưng anh không thể về được.”
“Tại sao không? Anh đã ở đó từ giờ ăn trưa. Bây giờ đến lượt em, Luke.”
“Nhưng Phoebe không khỏe...” anh hạ giọng xuống - “và Magda đang khá lo lắng, cô ấy muốn anh ở lại lâu hơn một chút để hỗ trợ tinh thần đề phòng phải gọi bác sỹ thú y.”
“Em hiểu,” tôi ngây ra nói.
“Anh thực sự xin lỗi.”
“Đừng để tâm,” tôi nhanh nhảu nói. “Em đã quen với tất cả sự thất vọng rồi.”
“Anh xin lỗi - chỉ làm tạm thời thôi - anh yêu em, Laura - ĐƯỢC RỒI MAGDA!!!! Anh sẽ gọi cho em sau.”
Khi đường dây im ắng, tôi nghe tiếng kẽo kẹt trên cầu thang.
“Vẫn ở đây à?” Tom nhẹ nhàng nói.
“Không. Em đã đi khỏi một tiếng trước rồi.” Anh ấy giật mình. “Xin lỗi,” tôi lẩm bẩm, “Thật thô lỗ, em chỉ hơi... mệt thôi. Dù sao thì,” tôi thở dài. “Anh đã làm xong việc phải làm chưa?”
“Chưa, nhưng anh đã nắm được mấu chốt rồi. Vì thế... anh nghĩ là anh sẽ nghỉ thôi...”
“Được rồi. À... em đang được đà, nên em nghĩ em sẽ làm tiếp.” Tôi sẽ không thừa nhận là tôi đã bị một con dê vượt mặt.
“Trừ phi... Anh có thể hỏi em một câu hỏi rất nghiêm chỉnh không, Laura?”
“Ừm?” Tôi nhìn anh.
“Em có thích đi uống gì đó không? Nếu em không định đi đâu, tất nhiên.”
“Không, em không đi đâu,” tôi chanh chua nói. “Đi uống cũng được - nếu có chỗ nào đó mở cửa.”
“Quán của Smitty luôn mở cửa.”
“Đúng thế. Quán của Smitty sẽ mở cửa cả vào ngày Giáng sinh...”
“Và có thể vào Ngày Phán Quyết nữa.”
“Thế chọn quán của Smitty vậy...” tôi xách túi lên.
“Anh nghĩ em đang có một cuối tuần lãng mạn tuyệt vời ở đâu đó,” Tom nói khi chúng tôi ngồi trong quán chuyên bán thức ăn vùng Caribbean của Smitty trên Đường All Saints vài phút sau đó.
Tôi uống cốc bia Red Stripe. “Không may mắn như thế.”
Đứng lên, tranh đấu, tranh đấu vì quyền lợi của bạn... Bob Marley hát.
“Em không gặp Luke à?”
Đứng lên, đấu tranh, đừng từ bỏ trận chiến...
Tôi nhúc nhích trên ghế. “À, cuối tuần này hơi khó khăn vì, là Lễ Phục sinh, anh ấy có...”
“Đừng nói với anh. Nghĩa vụ gia đình.”
Tôi gật đầu. “Thật ra đấy là nguyên nhân em ở trong tâm trạng tồi tệ.”
“Anh đoán là, nó không dễ gì?”
“Ôi... khá là rắc rối.” Tôi nghịch nghịch cái khăn trải bàn.
“Rắc rối là nói giảm rồi.”
“Vâng - anh nói đúng. Thành thật mà nói, cuối tuần này là một sự đại bại.”
Tom nở một nụ cười buồn bã. “Anh cũng đã trải qua điều đó.”
“Anh ư?”
Anh ấy gật đầu. “Sự chán nản khi hẹn hò với người có con.”
“Anh phải biết cảm thông, đúng không?”
“Không phải cảm thông, Laura. Mà là thánh.” Anh gọi thêm hai cốc bia nữa. “Anh thúc ép mình tiến đến sự phong thánh này vì anh phải chịu đựng quá nhiều chuyện vớ vẩn.”
Tôi cắn một miếng chuối khô thành hai nửa. “Như... chuyện gì? Anh không nhất thiết phải kể với em đâu.”
“Anh không ngại kể với em chút nào - thực ra anh muốn kể. Em không ngại chứ?”
“Không, tất nhiên em không ngại. Chúng ta là bạn bè mà.”
“Đúng thế.” Tôi nhìn anh. “Và anh nghĩ em có thể hiểu...”
Anh ấy kể với tôi rằng khi lần đầu tiên anh ấy gặp Gina, cô ấy là một bà mẹ độc thân, chồng cô ấy bỏ vợ sáu tháng trước vì một người đàn bà khác. Nhưng bây giờ anh ta đang cố gắng quay trở lại.
“Gina bặt tăm anh ta. Nhưng sau đó anh ta nghe ngóng thấy anh xuất hiện - thêm vào đó cuộc tình của anh ta không thành - và bây giờ anh ta đang cố gắng chơi trò người đàn ông yêu thương gia đình và làm như anh là kẻ xâm lược nào đó.”
Điều đó nghe thật quen thuộc. “Anh ta làm gì?”
“Anh ta gọi điện suốt, đặc biệt vào lúc rất khuya hoặc cực kỳ sớm, để xem anh có ở đấy không. Anh ta cố gắng xuất hiện mà không báo trước. Anh phải ở nhà của Gina, rõ ràng là thế, vì Sam, nhưng anh từ chối phải trốn vì anh không làm gì sai trái cả.”
“Gina có để anh ta vào không?”
“Không - cô ấy nói chuyện với anh ta ở cửa.”
“Còn chuyện anh ta gặp mặt Sam thì sao?”
“Đây mới là vấn đề. Gina nói anh ta có thể gặp Sam Chủ nhật hàng tuần - nhưng không phải ở căn hộ của anh ta, bởi vì cô ấy không nghĩ anh ấy có đủ trách nhiệm. Có nghĩa là anh ta gặp Sam ở nhà cô ấy.”
“Có nghĩa là anh không thể ở đó.”
“Chính xác.”
“Và họ đang dành thời gian ở bên nhau.”
“Đúng thế.”
“Mà anh không thích thế.”
“Ai thích chứ? Cô ấy độc thân khi anh gặp cô ấy, nhưng bây giờ họ lại có những khoảng thời gian gia đình mà anh không thể chấp nhận được.”
“À, điều này rất khó,” tôi nói. Tôi có thể cảm thấy cằm mình cứng lại.
“Hôm nay họ đi đến nhà bố mẹ cô ấy. Đó là lý do anh đi làm, vì anh đang quá tức tối và anh cần sao lãng.” Tôi mỉm cười cay đắng. “Gina nói rằng chuyện này khiến Sam cảm thấy an tâm hơn khi thấy bố mẹ nó trở nên thân thiện với nhau, nhưng chuyện này không hợp lý.”
“Không, tất nhiên,” tôi nói đầy cảm xúc. “Em có thể hỏi anh một câu hỏi rất nghiêm chỉnh không, Tom?”
“Được,” anh nói.
“Tại sao anh đến với Gina?”
“Câu hỏi đó rất nghiêm chỉnh. À... anh... thích cô ấy. Cô ấy tốt bụng, thông minh - và cô ấy thích anh. Và vì thế... anh không biết...” anh ấy mân mê miếng lót cốc bia. “Anh rất yêu mến Sam. Anh thực sự sẽ nhớ cậu bé đó nếu chuyện này không thành...”
“Và Gina, có lẽ?”
Anh ấy nhìn tôi. “Ồ phải... dĩ nhiên. Nhưng anh có vấn đề với việc chồng cũ của cô ấy cứ xuất hiện quá nhiều. Nhưng anh ta cần xuất hiện vì anh ta là bố của Sam.” Anh nhún vai. “Và anh không phải.”
Nhưng anh là bố của một cậu bé khác, tôi muốn nói. Còn cậu bé thì sao? Tại sao anh không nhớ nó? Anh chắc chắn phải hối hận việc mình đã làm? Đó có phải là lý do thực sự anh hẹn hò với Gina không?
Tom tiếp tục uống bia. “Chuyện này... không dễ gì.” Anh ấy nhìn tôi. “Vậy còn vợ cũ của Luke thì sao? Anh đã đọc bài báo về cô ta hôm qua. Anh cho rằng, lại thêm những chuyện vớ vẩn nữa.”
Tôi yếu ớt gật đầu. “Của những thứ vớ vẩn nhất. Cô ta bỏ Luke mười tháng trước khi em gặp lại anh ấy.”
“Em đã gặp cô ấy chưa?”
“Chưa.”
Khi tôi nhấp một ngụm từ chai bia của mình, tôi nghĩ rằng thật lạ làm sao khi một người đàn bà tôi chưa từng thực sự gặp lại có ảnh hưởng lớn như vậy với cuộc sống của tôi. Cô ấy như Chúa - vô hình, nhưng có mặt khắp nơi, và dường như có mọi quyền lực.
“Em có nghĩ mình sẽ gặp cô ấy không?” Tôi nghe Tom hỏi.
Tôi nhăn nhó. “Bước qua xác em.”
Anh có vẻ bối rối. “Nhưng hôm qua em nói rằng cô ấy cũng ổn.”
Tôi mân mê miếng lót cốc bia của mình. “Đấy là một lời nói dối. Sự thật là cô ta không hề ổn. Cô ta bỏ Luke, nhưng không muốn em ở với anh ấy. Cô ta cấm em tiếp xúc với Jessica - và cô ta không hề biết thực ra em đã gặp cô bé. Cô ta cố tình chiếm hết thời gian rỗi của anh ấy - giống như ngày hôm nay - để cho em thấy rằng cô ta vẫn ‘sở hữu’ anh ấy. Cô ta nắm được đầu Luke vì cô ta là mẹ của con anh ấy. Cô ta là một vấn đề cực lớn.”
“Nhưng cô ta không thể là vấn đề. Mà là Luke. Anh ấy nên đặt giới hạn.”
“Anh ấy biết thế,” tôi thở dài, “Và anh ấy muốn trở nên cứng rắn hơn với cô ta, nhưng anh ấy lo lắng rằng nếu làm thế sẽ dẫn đến kết quả là anh ấy không được gặp Jessica nữa.”
“Nếu anh ấy không làm thế, sẽ dẫn kết quả là anh ấy gặp em ít hơn. Anh ấy cũng nên lo lắng về điều đó nữa, Laura - anh biết anh sẽ lo lắng như thế.” Tôi nhìn anh. “Và anh ấy theo đuổi em, không phải sao? Anh ấy xuất hiện trong chương trình. Anh ấy đề nghị em đi chơi. Tất cả chúng ta đều thấy thế. Vì thế, cho dù tình cảnh của anh ấy khó khăn như thế nào, anh ấy phải chiến đấu để giành thế cân bằng.”
“Làm sao anh có thể giành thế cân bằng với một người không cân bằng?” Tôi hỏi. “Magda hơi... mất thăng bằng. Nhưng ở một khía cạnh, em không thể chỉ trích Luke, vì thế sẽ giống như là chỉ trích anh ấy vì đã quá yêu thương con mình. Và em thà rằng anh ấy như thế, hơn là không chịu dành đủ thời gian cho con mình. Ý em là, khi anh nghĩ về tất cả những người đàn ông bỏ rơi gia đình và những người ruồng bỏ con cái, trách nhiệm của họ, hoặc những người từ bỏ ngay khi gặp khó khăn và không bao giờ gặp lại con của họ, nó...” Một vệt đỏ đã bắt đầu lan trên cổ họng Tom. “Giống như... chồng của Gina. Ý em là như thế. Nhưng với Luke thì... khó. Rất khó.”
Tom gật đầu. “Anh hiểu. Dù thế nào thì,” anh ấy nhấc thực đơn lên. “Anh đang đói meo, và tủ lạnh của anh không còn gì cả. Anh phải ăn. Em sẽ ăn cùng anh chứ?”
“Được chứ, tại sao không? Em cũng chưa ăn gì để từ sáng nay.”
“Em thích món gì?”
Tôi cân nhắc súp bí đỏ, thịt hầm khoai, gà chiên giòn, đậu và cơm.
“Cá tẩm bột chiên được không?” Tôi nghe Tom nói. “Hay là cá chỉ vàng - trông có vẻ ngon. Vậy... món gì nhỉ?” Anh ấy vẫy gọi Smitty. “Em quyết định chưa?”
“Rồi, em nghĩ em sẽ ăn dê cà ri.”
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
63 chương
29 chương
40 chương
3 chương