Mới đi ra khỏi hoàng cung có hai ngày mà nàng cảm thấy như mình đã trải qua cả 2 năm, nằm trên giường trườn qua trườn lại, ôm chăn đủ tư thế. Nàng tự hứa với lòng sẽ không bao giờ đi ra khỏi kinh thành, dù đi du ngoạn hay đi hưởng tuần trang mật cũng vậy. Những ngày qua đã quá đủ với nàng, đi ra chẵng được làm gì hết mà còn phải phơi chân ở ngoài đường để hiến máu nhân đạo. Bây giờ nhìn lại đôi chân ngọc ngà của nàng có vài vết đỏ đỏ khiến nàng đau lòng khôn nguôi. “Tiểu thư, đã trưa trời trưa trật rồi mà người còn chưa dậy nữa, chiều nay sẽ lại phải qua Khôn Ninh cung cầu kiến các vị Qúy Phi đó” Nghe tiếng nheo nhẽo của nha đầu Tiểu Châu, nàng ngẩng đầu lại, mắt lim diêm nhìn Tiểu Châu “Gặp, gặp gặp, trong cung đúng là không có gì làm cứ họp mặt như thế hoài, bọn họ không mệt nhưng ta cũng mệt chứ” Nói rồi nàng lại vùi đầu vào trong chăn, vùng vằn không chịu dậy “Hôm nay họp mặt có hoàng thượng nữa” Nàng lắc đầu, giọng ngáy ngủ “ Dù cho có tiên hoàng có sống dậy thì ta cũng không đi đâu, ta mệt lắm, ngươi để cho ta tận hưởng khoảng thời gian này được không”. Nàng bắt đầu càu nhàu, nhưng Tiểu Châu quyết không buông tha cho nàng “Tiểu thư có điều không biết, hoàng thượng nói ai đi chậm hơn ngài là ngài phạt nặng đó” Vừa nghe từ phạt nặng nàng đã ngẩng đầu dậy, gương mặt tươi tỉnh hắn, nàng dùng tay gãi gãi đầu “Chẵng phải hắn đang cố ý nhắm vào ta hay sao, phải biết ta hi sinh theo hắn nhiều như vậy phải để thời gian cho ta nghỉ dưỡng chứ, cứ bắt ta tham gia mấy cái hoạt động ngoại khóa, event sự kiện kia thì ta chết vì điên mất” Nàng miệng tuy vừa nói vừa vò đầu, nhưng chân vẫn đứng ra khỏi giường, bắt đầu rửa mặt, chải tóc và trang điểm, Tiểu Châu nhìn theo nàng cười khẩy “Cuối cùng tiểu thư cũng phải đi thôi, hôm nay tiểu thư muốn chọn màu son gì, màu đỏ nhạt hay màu đỏ đậm” Tiểu Châu đem các hũ nhỏ nhỏ ra đưa cho nàng xem thử, nhưng nàng bỗng chốc lắc đầu, tiện tay nói “ Hôm bữa ta nhờ em đặt giùm ta các nguyên liệu làm ra son môi màu tím màu đen em có làm chưa” Nàng vừa nói, Tiểu Châu liền nhớ ra nên sai người chạy nhanh đi lấy “Thật không ngờ tiểu thư nói như thần, sau khi pha nguyên liệu mà tiểu thư chuẩn bị thì màu nó đã ra màu tím, có màu đen nữa, bây giờ đã là đủ màu rồi” Nàng cầm hộp son màu tím và màu đen chạy nhanh ra, Hàn Ngọc nhanh chóng cầm hộp son màu đen bôi lên trên môi, nhìn vô cùng điêu luyện khiến cho Tiểu Châu ngạc nhiên không ngớt “Nhưng tiểu thư ơi, em thấy nó kì kì sao đó” Tiểu Châu e ngại nhưng Hàn Ngọc cười phá lên “Không sao đó là cá tính” Nói rồi nàng bôi hết môi, một màu đen vô cùng huyền bí và quyến rũ, không những thế nàng bắt đầu sử dụng một ít son môi thoa lên chân mày và lông mi. Tiếp đến, nàng sai người đi lấy một bộ y phục màu đen, tuy bộ y phục vừa dài loằn ngoằn nhưng đã cắt ngắn chân quần để lộ ra đôi bàn chân trắng nọn, nàng bước đi tà áo liền phấp phới phía sau trong vô cùng thích thú. Nàng hất hết phần tóc lệch sang một bên, sau đó chia phần tóc đều hai bên, nàng bắt đầu tết tóc phần trên trước. Nàng dùng tay chia tóc ra làm ba phần rồi đan lên. Sau đó nàng gộp hai phần tết lại ở dưới gáy trông vô cùng cá tính và đẹp “Tiểu thư, sao tiểu thư thần kì quá vậy, đẹp quá tiểu thư ơi” Lúc này, Tiểu Châu kế bên đã hoan hô nhiệt liệt, nàng không ngờ rằng tưởng màu son đen là dị hợm nhưng khi kết hợp tất cả lại, trong Hàn Ngọc vừa huyền bí, vừa mạnh mẽ, cảm giác rất mới mẽ, rất thích thú. Sau khi làm xong hết tất cả,nàng nhanh chóng bước đi đến Khôn Ninh Cung, đi qua đâu mọi người đều kinh hô, không ngờ rằng Hàn Tiệp Dư lại phá cách đến vậy, mặc dù phong cách này từ trước đến nay chưa từng có ở hoàng cung nhưng nó rất đẹp và rất cá tính, nhìn thôi đã thấy thích, nếu mặc thử bộ váy đó đi thì chắc mọi người phải xuýt xoa vì sự quyến rũ của mình thế. Vừa bước vào khán đài thì Hoàng thượng đã ngồi ở đó, mặc dù đang đi với một vận tốc vô cùng nhanh nhưng khi thấy hắn nàng bắt đầu khẩn lại, nhưng một thời gian không lâu nàng liền bước tiếp, nàng bước nhanh và uốn éo như một chú mèo, những bước catwalk của nàng khiến mọi người trầm trồ, tóc nàng thắt bính vô cùng cá tính, nàng bước đến cúi chào hoàng thượng “ Thần thiếp xin bái kiến Thái Hậu, bái kiến hoàng thượng và bái kiến các vị quý phi” Nàng quỳ xuống nhưng vẫn chưa nghe thấy tiếng cho đứng dậy, nàng bắt đầu ngạc nhiên và nhìn lên thì thấy mặt tên hoàng đế phía trên đang tối sầm, hắn gầm nhẹ: “Nàng có biết nàng đang làm cái gì không hã” Từng câu từng chữ như muốn đâm xuyên qua thân thể nàng, khiến nàng không rét mà run, đôi mắt từ cá tính bỗng chốc ngây thơ, dịu dàng “Dạ thần thiếp không biết, xin hoàng thượng chỉ điểm” Nàng cúi đầu xuống không dám nhìn mặt hắn nhưng nàng biết sắc mặt của hắn đang đặc sắc như thế nào ở trên đó “Nàng thân phận là Tiệp Dư mà lại đi mặc đồ khoe chân như thế, vả lại xem màu son môi của nàng coi có giống ai không, rồi cái kiểu tóc đó lại lại gì nữa hã” Hắn đập bàn, mọi người cười đắc ý nhưng nàng vẫn kiên cường ngước mặt lên nhìn “Trong cung toàn là phụ nữ với công công, hoàng thượng nói ta khoe da thịt ra như thế là cho ai thưởng thức, chắc chắn là hoàng thượng rồi. Hoàng thượng phải biết thần thiếp đã thức bao nhiêu đêm, thần thiếp đã đếm bao nhiêu sao, à không thần thiếp xỏ bao nhiêu đường kim mũi chỉ để tạo nên một phong cách mới lạ, thổi vào hoàng cung một làn gió mới, một làn gió đó giờ chưa bao giờ thấy. Màu son thì mỗi người có thể bôi màu đỏ, màu hồng thế tại sao không cho thần thiếp tô màu đen? Với lại tóc mọi người để buông được, xõa dài được, cột tóc, tết bính được thì sao thân thiếp không thể làm kiểu tóc riêng chứ” Những lời nói của nàng như vừa tán hắn vài bạt tai cho hắn tỉnh ngộ, hắn không có lí do gì để nói nàng cả, tuy nàng mặc nó rất đẹp nhưng nếu nàng cứ để sương sương ở ngoài thì làm sao hắn yên tâm được, tiểu thái giám tuy mất cái đó rồi nhưng bọn họ vẫn có thể ngày nhớ đêm mong, rồi lỡ nàng cho hắn đội mũ xanh thì làm sao, nói rồi hắn nghiêm nghị “Ta cho phép nàng làm tóc, làm son, nhưng mặc đồ khoe da thịt này thì ta không đồng ý, lỡ hôm nay nhưng hôm sau chỉ được mặt nó nơi chỉ có ta và nàng không hơn không kém, không được trả giá, với lại, phạt nàng thêm 1 tháng mài mực cho ta” Lúc này đôi mắt sắc bén của hắn cũng dương dương tự đắc, tuy nhiên trái với ánh mắt tự đắt của hắn là ánh mắt bùng lên lửa hận của Hàn Ngọc “Bi xà, ngài không thể như vậy, ta sao cứ suốt ngày phải làm mấy chuyện đó, chàng xem tay ta rã rời rồi đây này” Hắn nhướng mày: “Ta thấy tay nàng vẫn rất đẹp, luyên cơ tay cho săn chắc có làm sao” “Người coi mắt của thần thiếp vì thức đêm thức hôm mà nó đen thui rồi nè, sao thiếp có thể mài mực cho ngài chứ” ‘Nhưng theo ta biết nàng ngủ đến tận trưa, còn cái đen đen đó là màu trên son môi của nàng nha” “A, ta có một căn bệnh về cột sống, không thể ngồi lâu, xin hoàng thượng minh xét” Nói rồi nàng giả vờ vỗ vỗ lưng “Không cần nói, trẫm đã quyết, nàng về chỗ đi” Cẩu hoàng đế, được lắm, được lắm, lại kiếm cớ cho ta đi đến chỗ ngươi, chắc ngươi thích ta rồi chứ gì, cơ hội trả thù ta sẽ có, ngươi cứ chờ xem, má hôm nay nghĩ ra cái chủ ý này làm gì, muốn nổi bật một tí ai ngờ bị bật lại luôn, biết vậy mặc bình thường cho xong. Hàn Ngọc vừa suy nghĩ vừa như ai oán, đôi mắt đẫm lệ bước về chỗ ngồi