Cầu Duyên
Chương 38
Bắc Đường Mẫn Khiêm cũng không để ý năm đó Lâm Thiếu Thông dùng mục đích gì để đeo đuổi chị hai của y. Làm con cháu của dòng họ bị trực hệ xa lánh, Lâm Thiếu Thông ở Lâm thị rất khó ngóc đầu. Mà ở Bắc Đường gia sẽ không giống nhau, tuy rằng khó tránh khỏi lời ra tiếng vào là dựa vào cạp váy, nhưng Bắc Đường gia là nơi chỉ dựa vào thực lực nói chuyện. Chỉ cần gã có bản lĩnh, đối chị hai hảo, chị hai cũng cao hứng, Bắc Đường Mẫn Khiêm cũng không làm khó dễ.
Nhưng mà ông anh rễ này gần đây có chút mưu mô …, chủ ý đánh tới trên người y, sẽ rất không khoái trá.
Cuộc đời này, Bắc Đường Mẫn Khiêm ghét nhất chính là bị người khác nhúng tay vào chuyện của y. Bắc Đường Nhã Chi là chị cả y, so với y lớn hơn mười mấy tuổi, bị nàng áp chế còn có thể nhẫn, nhưng người khác thì không có tư cách này.
Mượn sức tập đoàn Lâm thị mới có lợi, nhưng ưu đãi còn không lớn đến nỗi làm cho y nguyện ý nhận.
“Xem tình huống, bên kia Mĩ Quốc có một số việc cần xử lý một chút.”
Tô Viễn Hằng nhớ tới vị hôn thê kia của y. Chuyện này hắn vẫn chưa hỏi qua Bắc Đường Mẫn Khiêm. Từ năm trước gây nhau một trận, việc này liền trở thành bức tường vô hình giữa bọn họ, thành một khúc mắc. Đề nghị chia tay tuy rằng không hề nhắc tới, nhưng trong lòng Tô Viễn Hằng không có khả năng buông.
Sau khi từ Mĩ Quốc trở về vẫn bận rộn chuyện của cha, làm cho hắn không có thời gian đi lo lắng chuyện này. Nhưng hiện tại đã trầm ổn, có một số việc sớm muộn gì cũng phải chạm đến.
Nhưng mà hắn vẫn chưa nói gì, chỉ nói: “Ân. Đi ngủ sớm một chút đi.” Nói xong trở thân tiếp tục nằm xuống.
Bắc Đường Mẫn Khiêm nói: “Nếu không ngươi cùng ta trở về đi.”
Tô Viễn Hằng cả kinh: “Vì cái gì?”
“Ta lần này trở về có thể đến một hai tháng, không bằng ngươi đi cùng với ta, ta cũng yên tâm. Nếu không nửa đêm rút gân giống như vậy, ai tới mát xa cho ngươi.” Bắc Đường Mẫn Khiêm thần thái tự nhiên, nói đến câu sau còn khẽ cười.
Tô Viễn Hằng nghẹn lời, có chút tức giận.
Chẳng lẽ ngươi trở về gặp vị hôn thê còn muốn ta theo cùng? Mang theo một nam nhân mang thai như ta là có ý gì?
Bắc Đường Mẫn Khiêm thấy hắn trừng mắt nhìn mình, lại hiểu lầm ý của hắn, hai tay đặt tại hai bên gối đầu hắn, đè thấp thân mình cười nói: “Có phải cảm thấy được ta rất chu đáo hay không? Có người chồng như ta cũng không tồi đi.”
Bộ dáng dương dương tự đắc của y đột nhiên làm cho Tô Viễn Hằng không tức giận được.
Cũng không biết người này là nghĩ như thế nào, rõ ràng chỉ số thông minh rất cao, nhưng có đôi khi lại thấp đến doạ người.
“Thế nào? Biểu tình này là có ý gì?” Bắc Đường Mẫn Khiêm nhìn bộ dáng kỳ quái của hắn hỏi.
“Ngu ngốc!” Tô Viễn Hằng cuối cùng nhịn không được thấp giọng mắng một câu, quay đầu bịt kín chăn không để ý tới y.
Bắc Đường Mẫn Khiêm giật mình, vẻ mặt bất khả tư nghị: “What? Ngươi thế nhưng mắng ta ngốc? Đứng lên, ngươi đứng lên cho ta! Nói rõ ràng ta ngốc chỗ nào. Uy! Uy. . . . . .”
Bắc Đường Mẫn Khiêm nhảy lên giường giật chăn của hắn, Tô Viễn Hằng gắt gao túm góc chăn không buông tay, hai người ở trên giường giống hai đứa trẻ náo loạn lên, giường bị bọn họ ép tới cạc cạc vang lên.
Đang gây sức ép thật vui vẻ, bỗng nhiên nghe được! ! Tiếng đập cửa, bên ngoài truyền đến thanh âm Tần Túc: “Tô đại ca, Bắc Đường. . . . . . ca ca, các ngươi đang làm cái gì?”
Hai người đều đã quên trong nhà còn có một vị khách nhỏ, nhất thời đều sợ tới mức ngẩng người, trầm tịch xuống.
Vẫn là Bắc Đường Mẫn Khiêm phản ứng trước, nói: “Không có gì. Chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi. Tại sao ngươi còn chưa đi ngủ?”
Tần Túc ở bên ngoài hoang mang nói: “Ta đi WC nghe được thanh âm các ngươi. . . . . . Các ngươi không cãi nhau đó chứ?”
Tô Viễn Hằng nói: “Chúng ta không cãi nhau.”
Tần Túc còn đứng ở cạnh cửa không đi. Bắc Đường Mẫn Khiêm đến mở cửa, âm trầm che ở trước cửa, nói: “Còn có việc gì?”
Tần Túc hoảng sợ, nói lắp: “Ta, ta, ta là sợ hai người ngủ chung, ngủ không quen, ta có thể ngủ sô pha. Ngươi, ngươi. . . . . . phòng khách. . . . . .”
Bắc Đường Mẫn Khiêm không kiên nhẫn nói: “Hai chúng ta vốn liền ngủ cùng nhau. Ở chung! Ở chung ngươi hiểu không? Chạy nhanh đi ngủ đi!” Nói xong đem nó đẩy đến phòng khách ! Phanh một tiếng đóng cửa lại.
Tần Túc ở bên ngoài choáng váng.
Gì? Ở chung? Đó là có ý gì?
Trở lại phòng ngủ, Bắc Đường Mẫn Khiêm cùng Tô Viễn Hằng nhìn nhau liếc mắt một cái, đều nhịn không được vèo một cái cười ra tiếng.
May mà bọn họ không có làm gì, chỉ ở trên giường vui đùa thôi, vạn nhất thật sự là đang làm tình. . . . . . Kia mới xấu hổ.
“Trong nhà nhiều người, thật sự là phiền toái.”
Bắc Đường Mẫn Khiêm khi lên giường cào nhào.
Tô Viễn Hằng nhìn y liếc mắt một cái, sờ sờ bụng, nói: “Vậy nhiều thêm nó thì sao?”
“Ngoài nó ra thì đừng luận.” Bắc Đường Mẫn Khiêm thật thản nhiên nói, ôm hắn đến bên người, kéo chăn lại, “Ngủ.”
Tần Túc đã qua ngày đầu tiên ở nơi này như thế. Qua vài ngày sau, Bắc Đường Mẫn Khiêm cũng chậm rãi thích ứng với ‘vị khách không mời mà đến ’ trong nhà này.
Tần Túc đã sắp mười bảy tuổi, đối với chuyện hai nam nhân ở chung, ý là gì vẫn hiểu được. Nó thật sự tưởng tượng không ra, Tô đại ca tao nhã, hoà ái dễ gần lại là đồng tính luyến ái. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng nó đối với hắn tôn kính. Nhưng mà thiên tính tò mò của con người làm cho vài lần nó cũng muốn hỏi một chút, đều nghẹn trở về. Nó cũng không dám nói cho Trần viện trưởng, cũng ở trước mặt Tô Viễn Hằng toát ra bộ dáng “Ta sẽ giữ bí mật cho ngươi “, làm cho Tô Viễn Hằng dở khóc dở cười.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
84 chương
3 chương
52 chương
10 chương