Câu Được Con Rùa Vàng

Chương 28 : Kẻ thù của đàn bà chính là đàn bà 3

Lúc Lâm Diệu mang quần áo từ trên nhà xuống, tôi liền hỏi: - Mẹ em không đánh anh chứ? - Không, hỏi anh đã xử xong em chưa? - Lâm Diệu cười ha hả. - Tại sao lại xử em chứ? - Tôi ngạc nhiên hỏi. - Mẹ em bảo hôm qua em một mực đòi sống đòi chết, làm họ sợ hết vía. - Thế mà anh còn cười à? - Tôi gõ đầu Lâm Diệu. - Chẳng phải giờ em vẫn sống nhăn hay sao, đương nhiên anh phải cười rồi, sau này anh không cho phép em chết, nghe rõ chưa? Thực ra anh chàng họ Hoàng kia cũng không tồi. Trước đây sau khi biết hai người quen biết nhau, anh đã rất lo lắng, sợ anh ta sẽ làm tổn thương em. Lâm Sảng, anh bảo em bồi thường là vì không muốn em có quá nhiều phiền phức, nếu như tiền có thể giải quyết vấn đề, tại sao không dùng tiền để giải quyết? Em xem đi, em làm lớn chuyện rồi đấy! - Lâm Diệu giờ mới nói đến chuyện hôm qua. - Em không làm ra chuyện này thì chân tướng sự việc có lộ ra không? Anh đã quen Doctor Hoàng từ lâu, sao không nói với em sớm? - Chợt nghĩ lại chuyện hôm qua mới thấy sợ, giả sử tôi không gọi nhầm, vậy th của tôi với Lâm Diệu không biết giải quyết ra sao? - Anh không muốn em biết chuyện anh với Trần Thi Huy là bởi vì đàn bà các em suốt ngày nghi ngờ này nọ. Hôm nào mời người ta một bữa, hôm qua anh nghe thấy tiếng động rầm rầm, em phá nát phòng làm việc của người ta rồi chứ gì? - Ừ, suýt chút nữa thì cho nổ tung phòng làm việc của anh ta rồi! - Tôi cười, cười vui vẻ. Kiếp trước tôi đã tạo phúc gì mà kiếp này lại gặp được Lâm Diệu nhỉ? - Sau này làm gì em cũng phải cẩn thận, đơn hàng cũng làm thất lạc được! Em nghĩ mà xem, nếu bản thân em không làm sai, người ta đâu thể nắm được điểm yếu của em! - Em có làm mất đâu, nó tự mọc chân chạy đấy chứ! - Tôi bất mãn cãi lại. - Đơn hàng cũng mọc chân chạy được, thế sao chẳng thấy tiền của ngân hàng mọc chân chạy đến nhà mình nhỉ? Tôi lườm Lâm Diệu: - Tiền trong ngân hàng mà có mọc chân chạy thì phải chạy về nhà em chứ. Cứ theo em là có thịt ăn! Về chuyện đơn hàng mọc chân chạy, Lâm Diệu không nói thì tôi cũng chẳng nghĩ đến, sao đơn hàng lại mọc chân chạy được nhỉ? Tôi nghĩ vấn đề này chắc là có khúc mắc gì đây. Nói ra thật kỳ quặc, sao tự nhiên cái đơn hàng lại rơi vào trong khe bàn được? Vào công ty lâu như vậy rồi, chuyện nhận đơn hàng là chuyện cơm bữa, nhưng chưa bao giờ tôi bỏ sót đơn hàng nào, lúc đầu còn tưởng là một tai nạn, nhưng Lâm Diệu nói vậy khiến cho trong lòng tôi chợt hoài nghi, chuyện này chắc chắn không đơn giản. Nhưng nếu nói trong công ty có người muốn hại tôi lại không được hợp lý cho lắm. Mặc dù tôi chẳng đặc biệt thân thiết với ai trong văn phòng nhưng cũng có thể coi là tương đối hòa đồng, hơn nữa tôi còn thường giúp họ đối phó với các khách hàng khó tính, nếu tôi bị đá ra khỏi đó, chắc chắn bọn họ cũng chẳng có lợi lộc gì. Nhưng nếu không có ai giở trò, tôi thật không dám thừa nhận lỗi sơ suất này là của mình. Lâm Diệu nói nếu mình không làm sai thì người khác đâu nắm được điểm yếu, lẽ nào là do tôi quá sơ ý? Xem ra sau này phải cẩn thận hơn nữa mới được! Nếu như có người cố ý hãm hại tôi thật, lần này không thành công chắc chắn sẽ có tái diễn, vì vậy tôi phải cực kỳ cẩn thận. Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra một cách. Sau khi quay trở lại công ty làm việc, tôi âm thầm đánh số tất cả những đơn hàng của mình, trước khi ra khỏi công ty còn kiểm tra lại xem các số thứ tự đơn hàng đã sắp xếp đúng chưa, mục đích làm vậy không chỉ đơn thuần là để đề phòng người khác mà nếu như tôi có làm mất thật thì cũng có thể phát hiện ra để sửa chữa kịp thời. Mấy ngày đã trôi qua, đơn hàng của tôi dày đặc, có lẽ là do tôi đa nghi thôi, tôi cũng hi vọng là vậy! Tôi đã nói cho Lâm Diệu biết hành động này của mình. Lâm Diệu cười tôi đa nghi, bảo tôi mau nghĩ cách đối phó với bố mẹ anh ấy, còn bảo tối sẽ dẫn tôi về ra mắt. Con dấu cuối cùng cũng phải ra mắt bố mẹ chồng, chạy trời không khỏi nắng. Có thể thăng chức từ một cô Lâm bình thường thành bà Lâm quyền quý hay không phải xem trận đánh này kết quả ra sao đã. Trang điểm xong, tôi nhìn vào gương, hóa ra vẫn xấu như vậy. Tôi kéo tay Lâm Diệu: - Thế nào? Trông thế nào? - Ừm, đẹp lắm! - Lâm Diệu đắm đuối nhìn tôi, tôi cũng giả vờ coi những lời anh nói là thật. Tôi hỏi Lâm Diệu có nói với bố mẹ anh chuyện tôi họ Lâm và hoàn cảnh gia đình tôi không, Lâm Diệu nói đã nói đến rồi, bố mẹ anh đều không để ý mấy chuyện đó, chủ yếu là phải xem con người ra sao. Con người, đương nhiên là rất xuất sắc rồi, trên đời này đố ai tìm ra một Lâm Sảng thứ hai đấy. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện môn đăng hộ đối, chẳng phải tất cả các gia đình giàu sang đều mong muốn một gia đình thông gia môn đăng hộ đối sao? Một xã hội hài hòa là một xã hội kết hợp kẻ mạnh với kẻ yếu, mọi người cùng tiến bộ, thế mới là tốt. Lâm Diệu hỏi tôi có căng thẳng không, tôi bảo không, đang nóng lòng chờ đợi cạn ly chúc mừng cho tình yêu của chúng ta. Bà Lâm trông chẳng già chút nào, rất xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp, đẹp tới mức không hợp với tuổi. Nếu Lâm Diệu mà giống mẹ một chút thì chắc chắn càng đẹp trai hơn. Sau khi tôi đến, bà ấy chỉ liếc tôi một cái, thậm chí còn chẳng buồn gật đầu lấy một cái là quay mặt đi liền, chẳng nói câu nào với tôi, ngay cả một câu xã giao cũng không. Mặc dù bà ấy mặt không chút biểu cảm nhưng trực giác mách bảo tôi rằng: bà ấy không thích tôi! Đau lòng, thật đúng là làm khó cho tôi mà! Tôi có tài ăn nói đến mấy nhưng bà ấy không chịu mở miệng thì tôi cũng chịu! Lâm Diệu cũng có vẻ lo lắng. - Lâm Sảng, đây là mẹ anh! - Lâm Diệu kéo tay tôi, nhìn về phía mẹ. - Cháu chào bác ạ! - Tôi rụt rè chào. Bà Lâm khẽ liếc Lâm Diệu, gật đầu rồi tiếp tục uống trà. Chú ý là nhìn Lâm Diệu nhé, không phải nhìn tôi, tôi bị coi như là không khí rồi. Tôi bực mình, đừng có khinh người quá đáng như vậy, dù sao tôi cũng là khách, không thích tôi cũng không cần tỏ thẳng thái độ ra như vậy, tôi cũng có lòng tự tôn của mình chứ. Tôi thầm xí một tiếng. Vì vậy mới nói đàn bà mà chỉ có khuôn mặt đẹp không thôi là không đủ, điều quan trọng là phải có một trái tim lương thiện, thái độ hiền hòa với mọi người. Bố con Lâm Diệu rất giống nhau. Bố Lâm Diệu khá hiền lành, cũng rất hay nói chuyện, cứ hỏi han tôi về chuyện của Lâm Diệu. Trong một phút không tự chủ được, tôi đã buột miệng kể chuyện phun mỳ của Lâm Diệu ra cho ông nghe. Bố Lâm Diệu cười thích thú, Lâm Diệu mặt mày nhăn nhó nhìn tôi: “Sao em vẫn còn nhớ chuyện này?”. Làm sao mà quên được chứ? Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt nhau mà, mặc dù có hơi kịch tính nhưng ai bảo đó không phải là duyên phận chứ? Bà Lâm hừ một tiếng nhưng vẫn không buồn lên tiếng. Bà không nói chuyện chứ gì? Vậy tôi sẽ nói nhiều một chút. Bà mặt không biểu cảm chứ gì, rồi bà sẽ bị liệt mặt cho xem! Hầy, mình cũng thật độc ác, thôi đừng có liệt mặt. Sau đó tôi liền kể cho bố Lâm Diệu nghe chuyện của chúng tôi từ đó cho đến giờ, đương nhiên là có bỏ qua những màn bi kịch để tăng thêm hiệu quả hài hước. Bố Lâm Diệu thỉnh thoảng bật cười, nói với Lâm Diệu: “Con bé này thú vị thật!”. Khóe môi Lâm Diệu hơi nhếch lên, vòng tay ôm lấy tôi. Mặt bà Lâm như sầm xuống. Nhưng bà ta vẫn quyết không mở miệng, cũng chẳng buồn nhìn tôi, thậm chí ngay cả khóe môi cũng chẳng buồn động đậy. Thưa Lâm phu nhân, bà cũng kiêu kỳ thật đấy! Xem ra ngoài Châu Tinh Trì ra chẳng ai làm bà cười được! Lúc ăn cơm thì có chuyện xảy ra. Tôi vô tình để lộ chuyện lúc đầu hiểu nhầm Lâm Diệu là con riêng, bố Lâm Diệu phụt cả cơm ra ngoài. Lâm Diệu thì thần người ra, bà Lâm chau mày ném đũa xuống bàn rồi lên lầu. Bố Lâm Diệu ái ngại nhìn tôi, tôi biết lần này tôi làm hỏng việc rồi. Một bữa cơm mà khó khăn đến thế, nếu như không phải bố Lâm Diệu có vẻ hiền lành, nếu không phải sợ Lâm Diệu khó xử thì tôi đã phủi mông về từ lâu rồi. Hôm nay tôi đến đây không phải là để nhìn sắc mặt của bà, bà không thích tôi thì thôi, tôi cũng chẳng thích bà. Xí! Cuối cùng tôi đành bỏ lại bát cơm, nói cáo từ bố Lâm Diệu rồi ra về. Lên xe rồi Lâm Diệu cứ nhìn tôi, mãi đến khi tôi không thể nhẫn nhịn được nữa mới nói: - Lâm Sảng, ngay cả chuyện gì đáng nói, chuyện gì không đáng nói em cũng không biết sao? Hóa ra là chuyện này, chẳng phải tôi chỉ có ý định làm không khí vui vẻ hơn sao? Tôi an ủi Lâm Diệu: - Không sao, không sao đâu! - Sao lại không sao? Em nhìn vẻ mặt mẹ anh đi, có không sao được không? - Lâm Diệu cao giọng, sắc mặt khó coi. - Mặt mẹ anh có biểu cảm khi nào chứ? - Tôi nhìn bằng ánh mắt hoài nghi. - Anh hoa mắt à? - Em... - Lâm Diệu vừa tức vừa buồn cười, đành phải bó tay. - Lâm Diệu này, em hỏi anh nhé, chắc là trước đây anh cũng nghĩ đến việc phải tìm một cô gái đẹp đến mức không thể nào đẹp hơn làm bạn gái phải không? - Cũng giống như đàn bà thích đàn ông đẹp trai, có tiền; đàn ông cũng thích đàn bà đẹp, đây là chân lý ngàn năm không bao giờ thay đổi. Chỉ có điều thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy diện mạo không quá quan trọng, hơn nữa tôi cũng chẳng phải là xấu xí lắm. Chỉ có điều tôi không chờ đợi câu trả lời của Lâm Diệu. Mặc dù tôi biết đây là đạo lý không bao giờ thay đổi, nhưng nếu Lâm Diệu nói thật có khi lại bị tôi cho ăn đòn. Tôi nói tiếp: - Mẹ anh chắc cũng nghĩ như vậy phải không? Nhưng giờ tại sao anh lại thích một người không đẹp như em? Còn không phải bởi vì sức hấp dẫn bẩm sinh của em sao? - Đúng ạ, sức hấp dẫn của cô Lâm quả là nghiêng nước đổ thùng! - Anh là con trai của mẹ anh, tính cách làm sao quá khác biệt chứ? Mà anh đã thích em rồi, chẳng nhẽ mẹ anh cứ ghét em mãi được chắc? Lâm Sảng này có sức hấp dẫn với cả đàn ông và đàn bà! - Tôi bắt đầu dương dương tự đắc. Lâm Diệu nghĩ ngợi gì đó, dường như cũng cảm thấy những điều tôi nói không phải là không có lý. - Yên tâm đi, em nhất định sẽ khiến mẹ anh phải thích em! - Điều này là bắt buộc. Những ngày tiếp sau đó, cứ hết giờ làm là tôi lại theo Lâm Diệu về nhà ăn tối. Bố Lâm Diệu vẫn cứ kéo tôi vào ngồi nói chuyện như ngày đầu tiên gặp mặt, bà Lâm vẫn cứ im lìm không nói năng gì. Chỉ có điều mẹ Lâm Diệu thấy Lâm Diệu ngày nào cũng về nhà ăn cơm nên vẻ mặt không còn lạnh lùng như trước nữa. Tôi cũng chẳng khách sáo, cứ coi như đây là nhà mình, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho bố Lâm Diệu, đương nhiên là phải bỏ qua bà Lâm rồi. Điện thoại đổ chuông trong sự trông đợi của tôi. Trước đó tôi đã “phím” với mẹ tôi trước rồi! - Ờ, Mai à, có chuyện gì thế? Cậu lại cãi nhau với mẹ chồng à? (Mẹ chồng, điểm nhấn nằm ở hai từ này.) Sao lại cãi nhau? Cái gì? Bà ấy chê cậu kể từ khi có con vào thành ra xấu xí à? Còn làm ầm lên, suýt chút nữa thì đánh cậu á? Chuyện quái gì vậy, chồng cậu không chê cậu thì thôi, bà ấy lại đi chê á? - Tôi cầm điện thoại, tự biên tự diễn. Tôi âm thầm liếc bà Lâm, vẻ mặt có hơi thay đổi, không được vui cho lắm. Giờ không vui rồi chứ gì, không vui còn ở phía sau kìa. - Không, chuyện này cậu đừng nói cho chồng nghe, cậu phải nhớ, xung đột giữa mẹ chồng nàng dâu tuyệt đối không được lôi chồng vào cuộc! - Lại liếc bà Lâm, ánh mắt có vẻ hơi tán thành. - Mai Mai, chuyện này không thể làm như vậy được, phải nể mặt bà ấy một chút chứ! - Lại liếc bà Lâm mặt mày sầm sì. Lâm Diệu cũng hoang mang, liên tục đá chân tôi. Ông Lâm bộ dạng hào hứng như xem vở kịch hay. - Mặc dù bà ấy là bề trên, cậu phải tôn trọng bà ấy. Nhưng giữa người với người, đã cùng đứng trên một mặt phẳng, trừ sự khác biệt về chiều cao ra, nhân cách là bình đẳng. Không nói lý được thì đừng nói lý nữa, cho bà ấy biết cậu không phải dạng dễ đối phó! - Mặt bà Lâm hết âm u lại chuyển sang rạng rỡ, hết rạng rỡ lại chuyển sang âm u. Bà kia, mặt bà là thời tiết hay sao mà thay đổi nhanh thế? - Đương nhiên cuối cùng cậu vẫn phải quỳ xuống mà dập đầu trước bà ấy, nhưng không phải là nhận sai mà là để bà ấy biết cậu mãi mãi là bề dưới. Hiểu chưa hả? Ừ. Thôi được rồi, có gì không ổn thì gọi sau nhé, chúng ta tùy cơ ứng biến thôi! Biết đâu con dâu của bà ấy chọn lại không phải là dâu tốt! - Tôi cúp điện thoại, tỏ vẻ ái ngại. - Cháu xin lỗi, nói chuyện lâu quá! - Cô Lâm! - Cuối cùng thì bà Lâm cũng chịu mở miệng. Ha ha. - Mẹ, gọi là Lâm Sảng đi ạ! - Lâm Diệu chỉnh lại, nào ngờ bà Lâm lườm cho anh một cái cháy mặt. - Không sao ạ, gọi thế nào cũng được, dù gì cũng chỉ là một cách xưng hô thôi, biết là gọi em là được mà! Bác Lâm, có chuyện gì thế ạ? - Tôi cũng rất khách khí gọi là “Bác Lâm”. Bà không coi tôi là người nhà, tôi cũng sẽ coi bà là người ngoài. - Cô có vẻ rất có kinh nghiệm trong xử lý việc này đấy nhỉ! - Bà Lâm nhìn tôi, mặt không chút biểu cảm. - Đâu ạ, trên phim truyền hình nhiều lắm mà bác! - Tôi khiêm tốn. - Ờ, hôm nay vận dụng ngay vào thực tế, định đóng kịch với tôi phải không? - Bà Lâm cười nhạt. Cuối cùng cũng cười rồi, mặc dù chỉ là cười nhạt. - Bác Lâm nói thế nào thì chính là thế đó ạ! - Tôi cũng chẳng buồn giấu giếm. - Nói những chuyện này làm gì? Lâm Sảng, mau ăn cơm đi cháu, cơm canh nguội cả rồi! - Ông Lâm vội dàn hòa. Tôi ái ngại nhìn ông, làm vợ chồng mấy chục năm rồi mà bác không hiểu vợ mình ư? Giờ bà ấy làm sao để cháu ăn cho được? Bà Lâm lại cười, lần này không phải là cười nhạt. Tôi ngây người nhìn bà. Bà vốn đã đẹp lắm rồi, thế mà cười một cái lại càng... tôi thật sự muốn tìm một kẽ hở nào chui ngay xuống đất cho rồi. Người với người sao lại khác biệt nhau thế cơ chứ! Thật tức chết đi mất! - Ăn cơm đi! - Bà Lâm mở miệng nói. Bác trai, cháu đã hiểu nhầm bác, hóa ra bác rất hiểu vợ mình. Đối thủ lần này còn mạnh hơn cả Trần Thi Huy, áp lực quá quá quá đi mất! Cơm canh nhà họ Lâm thật chẳng dễ nuốt, ăn cơm được hơn một tuần, chỉ có ngày hôm đó tôi mở miệng dạy người ta cách đối phó với mẹ chồng ra, tôi không lên tiếng thêm lần nào. Sau chuyện đó suýt chút nữa Lâm Diệu giết tôi, nói rằng nếu tôi làm hỏng việc anh sẽ cho tôi biết tay. Tôi hỏi anh mẹ anh có giáo huấn gì anh, có bắt anh phải đoạn tuyệt quan hệ với tôi, nếu không bà sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với anh không? Lâm Diệu bảo không. Đúng là một tin mừng. Nếu đã không nói năng khó nghe thì cơm vẫn phải nuốt. Tôi cũng không diễn kịch nữa, bình thản ăn cơm, nói chuyện, càng ngày càng hợp cạ bố Lâm Diệu, sắc mặt của bà Lâm cũng dễ chịu hơn trước nhiều. Một hôm nhìn thấy ông Lâm vui vẻ, bà Lâm cũng không tự chủ được khẽ nhếch khóe môi cười, nhưng nhìn thấy tôi nhìn thấy liền thu ngay nụ cười lại, vội vàng đi lên lầu, lại còn sập cửa thật to. Cứ cố gắng mà chịu đựng như vậy đi! Thực ra tôi cũng chẳng biết liệu mình chịu đựng được bao lâu. Cho dù tôi có chọc cho bà ấy cười được thì cũng không chắc tôi đã được làm con dâu của bà ấy. Tôi nói chuyện này với mẹ tôi, mẹ tôi bực mình nói: - Lâm Sảng, chúng ta cũng có tự trọng, không thèm vào cái nhà ấy nữa, để cho thằng Lâm Diệu đó chờ chết đi sống lại! Mẹ à, không vào được cái nhà ấy, người chết đi sống lại là con gái mẹ đấy! Những chuyện thế này có sốt ruột cũng không sốt ruột được, những chuyện nên làm cũng đã làm rồi. Tôi bảo Lâm Diệu dọn về nhà ở với bố mẹ để có nhiều thời gian với bố mẹ hơn, cũng là để tôi lấy điểm cho mình trong lòng hai cụ, nhưng Lâm Diệu không nghe, hỏi tôi: - Thế còn em thì sao? - Em... em không có nhà chắc? - Đồ trẻ con, chẳng biết nhìn xa trông rộng gì cả. Buổi tối, tôi nằm trên giường, mắt trân trân nhìn lên trần nhà, trong lòng thầm nghĩ liệu trần nhà có mọc ra hoa được không? Nếu tôi có thể làm con dâu nhà họ Lâm, có khi trên đó cũng nở hoa thật. Tôi bật cười vì cái ý nghĩ này. Điện thoại đổ chuông, là của Doctor Hoàng. Có nên nghe hay không? Nghe rồi biết nói gì? Nói rồi thì sao chứ? Tôi nghĩ nhiều như vậy để làm gì, người ta coi mày như em gái, em gái ruột đấy! - A lô! - Lâm Sảng, chuyện đó... Mẹ cô uống hết thuốc chưa? - Doctor Hoàng ấp úng nói. - Chưa đâu, uống hết tôi sẽ đến chỗ anh lấy! - Tha cho anh đấy, ai bảo thường ngày anh quan tâm tới tôi như vậy. Tôi đúng là có trái tim vĩ đại. Trầm lắng, đối phương trầm lắng. - Này Doctor Hoàng, một cuộc điện thoại quan trọng như thế mà trước khi gọi anh cũng không biết mà tập trước à? - Tôi không nhịn được bật cười. - Nghe cô nói vậy tôi thấy nhẹ nhàng hơn nhiều rồi. Chắc cô với Lâm Diệu đã làm lành rồi hả? - Doctor Hoàng nói. - Ừ, làm lành rồi! - Sau đó tôi kể chuyện gọi nhầm cho Lâm Diệu như thế nào. - À phải rồi, Lâm Diệu nói mời anh đi ăn bữa cơm, có nể mặt không đấy? - Ai dám không nể mặt, thế thì ngày mai nhé! Tôi mời! - Xí, ai bắt anh mời, tôi mời không nổi chắc? Ngày mai nhé! Ba người lại lần nữa ngồi cùng nhau, cảm giác thời gian thật là nhanh. Thời gian có thể gột sạch tất cả những hiểu lầm và ái ngại, chỉ còn để lại sự trong sáng và cảm kích, để cho tôi hiểu rằng phải tin vào tình cảm, phải tin vào tình bạn. Nhìn bọn họ nói chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn tôi, tôi có cảm giác mình được làm một giao điểm duy nhất giữa hai người đàn ông này. - Này anh họ Hoàng kia... - Lâm Diệu mở miệng. - Cái gì mà họ Hoàng, tôi có tên đàng hoàng, tôi tên là... - Doctor Hoàng còn chưa nói hết đã bị cắt ngang. - Không được nói! - Tôi đứng dậy. - Không được gọi tên của anh ta, hoặc là gọi Doctor Hoàng, hoặc là bác sĩ Hoàng, tóm lại không được gọi tên anh ta! - Chuyện gì thế? Thế này là... - Lâm Diệu ngây người trước phản ứng của tôi. - Đúng là bi kịch, tên tôi đồng âm với tên thần tượng của cô ấy, cô ấy vừa nghe thấy đã nổi điên lên rồi! - Doctor Hoàng - Anh... Tôi nhớ là anh không phải Hoàng Thiên Lạc mà! - Lâm Diệu ngây người. - Không phải Cổ Thiên Lạc, là một người khác cơ! Nhưng tôi không dám nói! - Doctor Hoàng bật cười. - Là ai? - Lâm Diệu hỏi tôi. - Không được nói, ít nhất không được nói cái tên này trước mặt Doctor Hoàng, nói rồi đừng trách người ta trở mặt! - Tôi hằn học nói. - Sao em lắm thần tượng thế hả? - Lâm Diệu kéo tôi ngồi lại ghế, chất vấn. - Ai đẹp trai em đều thích cả! - Cứ nhắc đến trai đẹp là tôi lại thấy rạo rực. - Thế còn anh thì sao? - Lâm Diệu nói rất chậm, rất trầm, vẻ mặt rất bình thản nhưng lại khiến tôi có hơi áp lực. - Anh còn có thể làm sao chứ? Anh đã theo họ với em rồi, anh còn muốn thế nào nữa? - Tôi nắm tay anh, gật đầu với anh. - Cái gì mà theo họ em hả? Anh cũng mang họ Lâm nhé! - Lâm Diệu kéo tay tôi, đặt lên đùi mình. - Cái cô Lâm Sảng này mồm mép ghê gớm lắm, sau này anh khổ rồi! - Doctor Hoàng thốt lên. - Không sao, đàn ông muốn trị đâu cần dùng đến cái miệng, đúng không nào? - Lâm Diệu cười tinh quái. - Thế thì cậu mau trị cô ta đi! - Doctor Hoàng bật cười. - Chỗ này không tiện! - Hai người đó nhìn nhau bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Đúng là đồ cầm thú! Lại còn kẻ hát kẻ đánh đàn cơ đấy! Tôi tức điên, trợn mắt định ra đòn. - Lâm Sảng, tôi muốn nói chuyện riêng với Lâm Diệu một chút, cô đợi chúng tôi một lát nhé! - Doctor Hoàng nói với tôi, sau đó nhìn Lâm Diệu. Lâm Diệu có hơi bất ngờ, song cũng đứng dậy đi ra ngoài với Doctor Hoàng. Tôi cố dỏng tai lên mà không thể nghe được họ nói chuyện gì. Sau khi nói vài câu, thấy bọn họ nắm tay nhau, huynh đệ tốt gớm! Hóa ra giữa đàn ông với nhau cũng có bí mật đấy! Nhìn hai người đàn ông ở phía xa, một người là người tôi yêu nhất, một người coi tôi như em gái, sau đó tôi còn cả một người bạn quan tâm và tốt bụng với tôi nhất là Mạc Lãnh, ông trời đúng là không bạc đãi tôi, thế bảo tôi làm sao từ giã cõi trần gian này cho được? Nhớ tới Mạc Lãnh, đã lâu lắm rồi không gặp cô ấy, không biết em bé đã lớn thế nào rồi, phải đến thăm cô ấy mới được, nhân tiện đa tạ Bầu Trời đã hành nghĩa vụ lần trước. Sau khi bọn họ quay lại, chúng tôi liền ra về. Đợi Doctor Hoàng đi xa, tôi liền hỏi Lâm Diệu hai người nói chuyện gì. Lâm Diệu liền bảo: - Doctor Hoàng bảo anh phải đối xử tốt với em một chút, nếu không anh ta sẽ không tha cho anh! Lâm Diệu đang lừa tôi, những chuyện như vậy có cần phải nói sau lưng tôi không? Thôi bỏ đi, cứ để bí mật ấy tồn tại giữa hai người bọn họ đi! Tôi lấy điện thoại gọi cho Mạc Lãnh, hỏi khi nào cô ấy rảnh. Mạc Lãnh nói gần đây đang bận rộn vài việc, chỉ có điều chẳng mấy chốc sẽ kết thúc thôi. Tôi nói vậy cuối tuần tôi sẽ đến thăm cô, nhân tiện thăm em bé luôn. Mạc Lãnh đồng ý luôn. Tôi cúp điện thoại, không biết tại sao nghe giọng Mạc Lãnh có vẻ mệt mỏi. Đúng vào lúc tôi tưởng rằng chuyện đơn hàng lần trước đã kết thúc, hành động của tôi cuối cùng đã có kết quả, đơn hàng lại có chuyện, đơn hàng số tám biến mất. Tôi kích động tới mức run hết cả tay chân, quả nhiên có người đang định hãm hại tôi. Tôi mặt mày bình thản, cầm theo đơn hàng đi vào văn phòng của sếp, đặt xuống bàn của ông. - Cô làm gì thế? - Sếp ngơ ngác nhìn tôi? - Tôi bị thiếu mất một đơn hàng! - Tôi nói. - Cô lại làm mất đơn hàng ư? Gần đây cô đang làm gì vậy hả? - Sếp bực bội gắt. - Không phải tôi làm mất, hôm qua lúc hết giờ làm tôi rõ ràng đã sắp xếp lại đơn hàng, sếp xem đơn hàng của tôi đi, còn được đánh số đàng hoàng đấy! Sếp bán tín bán nghi lật giở đơn hàng của tôi, chau mày nói: - Ý của cô là có người cố tình làm hại cô? - Đúng thế - Tôi khẳng định chắc nịch. - Có biết là ai làm không? - Tôi mà biết còn đến tìm sếp làm gì? - Tôi nói chẳng chút thiện cảm. - Cô đã thử tìm chưa? - Rồi ạ, lần này thì ngay cả “thi thể” cũng không thấy. À phải rồi, chẳng phải trong văn phòng có camera sao? Xem lại là biết ngay mà! - Tôi nhắc nhở sếp. - Camera ban ngày mới bật, để giám sát các cô, tránh hiện tượng lười biếng làm việc! - Sếp nói xong liền vội vàng bịt miệng vì nói hớ, mắt len lén nhìn tôi. - Thế trong nhà vệ sinh nữ có không ạ? - Tôi chọc sếp. - Cô ăn nói cho nghiêm chỉnh nhé, giờ cô nghĩ thế nào? - Tôi không biết ạ! - Đơn hàng của khách hàng nào biến mất, cô còn nhớ chứ? - Đương nhiên, tôi đã ghi chép lại cẩn thận rồi! - Cô gọi điện báo cho khách hàng trước, bảo họ chuyển lại đơn hàng cho mình, để tôi nghĩ xem nên làm thế nào! - OK! - Nhìn bộ mặt căng thẳng của sếp tôi lại thấy buồn cười. Tôi cũng cố giả vẻ nghiêm trọng. - Sếp à, có cần phải báo cảnh sát không? - Báo cảnh sát ư? Chắc không đến nỗi thế đâu, ngay cả Tổng giám đốc Ngũ cũng đừng vội kinh động. Bộ phận mình xảy ra chuyện này, tổng giám đốc mà biết lại nổi trận lôi đình, cứ tìm ra thủ phạm rồi hẵng nói! - Dạ, tôi chờ tin vui của sếp ạ! Trước khi hết giờ làm, sếp triệu tập toàn bộ bộ phận ở lại họp. Mọi người ngồi xung quanh bàn họp, người nói người cười, cho đến khi sếp mặt nặng mày nhẹ bước vào phòng, mọi người mới yên lặng. - Hôm qua ai ra về cuối cùng? - Sếp hỏi. Tôi cứng họng. Sếp à, thế thì khác nào sếp hỏi ai lấy mất đơn hàng của tôi? - Cửa không chịu khóa, ban nãy Tổng giám đốc Ngũ phát hiện, sáng sớm nay đã gọi tên mắng cho một trận. Hóa ra sếp cũng có chiến thuật cả. Tôi hơi dịu lại, bắt đầu quan sát vẻ mặt của mọi người. Các đồng nghiệp bắt đầu bàn cãi xôn xao, ai cũng cố nhớ lại xem mình có khóa cửa hay không. - Hình như là tôi khóa cửa, tôi nhớ rõ là mình đã khóa rồi mà? - Cô Bình chau mày nói. - Tôi và Lệ Lệ cùng đi, Lệ Lệ cũng nhìn thấy tôi khóa cửa rồi mà! - Hả? - Dường như Lệ Lệ đang nghĩ ngợi, nghe thấy cô Bình nói vậy liền sực tỉnh. - Có phải chị chưa khóa kỹ không? - Lần này thì thôi, sau này phải chú ý một chút, để Tổng giám đốc Ngũ phát hiện lần nữa là trừ tiền thưởng đấy! Sau khi giải tán, đợi mọi người đi hết, tôi mới lẻn vào phòng sếp. - Kẻ ra về sau cùng là kẻ đáng nghi nhất, cô nhớ để ý đến hai người họ! - Sếp thì thầm nói với tôi. - Dạ, tôi cũng nghĩ vậy ạ! Sếp à, sếp thật là tài tình! - Tôi tấm tắc khen. - Còn phải nói! - Sếp vênh mặt đáp. Chốt được đối tượng tình nghi là cô Bình và Lệ Lệ. Cô Bình vào công ty sớm hơn tôi một năm, nhưng tên tuổi không nổi bằng tôi. Nghe nói sau khi sếp nghỉ hưu, người tiếp quản vị trí của sếp rất có thể là một trong hai chúng tôi. Vậy có nghĩa là cô ta có động cơ gây án. Lệ Lệ, mặc dù chỉ là một công dân vô tư, nhưng cô ta từng theo đuổi Lâm Diệu, không loại trừ khả năng cô ta định âm thầm hãm hại tôi trả thù. Như vậy cô ta cũng có động cơ hành động. Chỉ có điều, cho dù là ai, nhưng sao lại trùng hợp thế, giấu đúng cái đơn hàng của Trần Thi Huy. Nếu như thực sự là một âm mưu, vậy thì Trần Thi Huy và một trong hai người bọn họ có liên lạc với nhau. Có lẽ tôi chỉ cần biết ai trong số họ có quan hệ với Trần Thi Huy thì không khó để tìm ra thủ phạm. Có manh mối rồi, điều tra cũng dễ dàng hơn. Tôi nói cho Lâm Diệu biết tin này, bảo anh ấy nghĩ xem Trần Thi Huy có thể có quan hệ với ai trong số hai người đó. Lâm Diệu nói lúc còn yêu Trần Thi Huy, anh đã gặp không ít bạn của Trần Thi Huy nhưng trong đó không có hai người này. Thật là kỳ quái, chỉ có điều tôi không nôn nóng, tôi có ối thời gian để điều tra. À phải rồi, phải kể chuyện này cho Mạc Lãnh mới được, thêm người lại thêm ý kiến.