Câu Được Con Rùa Vàng
Chương 22 : Lâm Diệu biến mất 3
Tôi kể chuyện của anh họ cho mẹ tôi nghe, nào ngờ mẹ phản ứng gay gắt, mắng tôi không chịu bàn bạc trước với mẹ, bảo sau này nhỡ có vấn đề gì thì biết làm thế nào? Rồi lại bảo làm mai mối xúi quẩy đến ba năm, thế thì biết khi nào tôi mới lấy được chồng? Mẹ tôi còn chưa hết giận, bố tôi lại nhảy vào cuộc. Thế là tôi đành phải ngồi im cho bố mẹ chỉ trích, mắng nhiếc, cảm giác như mình là một phần tử trong phe phản động vậy.
- Tốt hay không liên quan gì đến mình? Chẳng nhẽ còn phải đảm bảo bọn họ sẽ sinh quý tử chắc? - Tôi dán mắt vào tivi, gặm táo nhồm nhoàm, mặc cho bố mẹ mắng!
- Con ranh này, con muốn mẹ tức chết phải không? - Mẹ nổi cơn tam bành, bố liền chạy ra ban công tìm kiếm cái gì đó. Bố… bố lại tìm đòn gánh phải không? Tôi phải lẩn vào phòng ngay!
Chỉ có điều mẹ tôi nói cũng có phần đúng. Làm mối xui xẻo đến tận ba năm, vụ mai mối này còn chưa thành thì bạn trai tôi đã bỏ chạy mất tiêu rồi, đúng là bi kịch! Ngồi ôm cái gối trên giường, đột nhiên tôi lại thấy hối hận vì đã ném cái nhẫn đi, cho dù thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là món quà đầu tiên mà Lâm Diệu tặng cho tôi, cần gì phải trút giận lên nó?
Tôi lại nhấc máy lên, vô thức gọi điện đến số điện thoại quen thuộc, căng thẳng đến toát mồ hôi, chỉ sợ lại là tắt máy, nhưng ngay sau đó lại lo lắng nếu gọi được rồi thì sẽ nói những gì. Chào anh, lâu lắm rồi không gặp, gọi xem anh sống chết ra sao? Hầy, rốt cuộc tôi đang nói cái gì chứ? Hoặc là nói: Lâu lắm rồi không thấy anh đi làm, công việc của anh đã đổ hết lên đầu em rồi, mệt chết đi được! Người ta là thiếu gia, đi làm gì chứ, mệt chết là đáng đời! Kết quả vẫn khiến tôi thất vọng: Tắt máy. Lâm Diệu ơi là Lâm Diệu, rốt cuộc anh đang ở đâu? Chỉ cần anh chịu quay lại, có bảo em làm gì em cũng đồng ý, đừng nói là đi gặp bố mẹ anh, có đi gặp Diêm Vương em cũng đồng ý. Nhưng mà, anh có hiểu tấm lòng của em không?
Anh họ tôi và em họ Lưu Hi Hoa chính thức gặp mặt. Tôi với Lưu Hi Hoa là người làm mối cũng phải xuất hiện trong cuộc gặp mặt này, đóng vai trò giúp họ tạo chủ đề nói chuyện, bắc cây cầu dẫn đường. Trong lòng tôi thấy rất khó chịu, thế này mình có khác gì bọn bảo kê? Nghĩ vậy tôi liền tìm một cái cớ để “té” cho nhanh. Lưu Hi Hoa thấy tôi ngồi không yên nên cậu ta cũng có vẻ sốt ruột, cuối cùng cũng chuồn với tôi.
- Sau này họ mà không hợp nhau thì làm thế nào? Chúng ta liệu có trở thành đầu sỏ gây họa không? - Tôi nhớ lại lời mẹ, trong lòng thấy có chút bất an.
- Cuộc sống là do con người tạo ra, sống không tốt là bởi vì họ không hiểu môn nghệ thuật này, liên quan gì đến chúng ta? - Lưu Hi Hoa nghĩ rất thoáng. - Cậu với bạn trai đã làm hòa chưa?
- Làm hòa ư? Làm hòa sao được, ngay cả mặt tớ còn chẳng gặp được nữa là! - Thực ra trong lòng tôi vẫn không thoải mái, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, thế mà đã bị người ta đá rồi.
- Chỉ có điều tớ thấy cậu rất kiên cường, cứ như không có gì xảy ra vậy!
- Chẳng nhẽ gặp ai tớ cũng phải khóc lóc kể lể là bị bạn trai đá hay sao? Chuyện mất mặt như vậy không phải ai tớ cũng nói đâu! - Kiên cường ư? Nếu tôi không kiên cường thì ngay từ lần đầu bị đá tôi đã đâm đầu vào tường chết rồi!
- À phải rồi, cái điện thoại đó, cám ơn cậu nhé, rất dễ sử dụng! - Tôi cười ái ngại.
Lưu Hi Hoa không nói gì, lúc đi ra bãi đỗ xe cậu ta hỏi tôi có về nhà không, cậu ta sẽ tiễn tôi về. Tôi từ chối, bảo muốn đi dạo một chút, xem xem có ai đánh rơi cái gì không còn nhặt.
Lưu Hi Hoa cũng không lên xe mà đi tản bộ với tôi. Chẳng mấy chốc tôi đã nhận được điện thoại của anh họ, nói là đã đưa em họ của Lưu Hi Hoa về nhà rồi, cảm thấy cũng không tệ. Tôi liền kể cho Lưu Hi Hoa nghe tin này, cả hai cùng lúc thở phào. Kể từ giờ, tôi chẳng giúp gì thêm cho họ được cả.
Trên đường đi tôi tình cờ đụng mặt Trương Hạo và vợ anh ấy. Trương Hạo đang bế con, vợ anh đang đứng bên cạnh nói chuyện, thỉnh thoảng hai người quay sang cười với nhau. Tôi vội vàng tìm một nơi tránh mặt họ. Không phải vì ngại, thực ra chuyện này cũng qua lâu rồi, nhìn thấy họ hạnh phúc như vậy, có lẽ trong lòng anh đã quên mất một người như tôi rồi, chỉ có điều tôi không muốn bị anh hỏi về cuộc sống của mình, bởi vì tôi không muốn họ biết trong khi họ hạnh phúc thì tôi vẫn cô đơn.
Lưu Hi Hoa cũng rất biết điều, không hỏi han gì hết. Đi mãi mỏi chân, tôi liền tìm một cái ghế đá ngồi xuống. Lưu Hi Hoa cũng ngồi xuống theo.
- Tớ không sao đâu, cậu không cần phải đi với tớ! - Nhìn cậu ta cứ ngốc nghếch đi theo mình, tôi thấy hơi áy náy.
- Sự việc rồi sẽ có chuyển biến, đừng nản lòng!
- Được rồi, cậu đi đi, tớ ngồi một lát đã!
Tôi đẩy cậu ta đi, còn mình ngồi lại đó đến tận khuya.
Bụng Mạc Lãnh càng ngày càng to, chẳng còn thời gian ở bên cạnh tôi nữa, thỉnh thoảng chỉ gọi điện, mới được dăm ba câu thì sợ bức xạ điện thoại ảnh hưởng đến cái thai trong bụng nên cũng cúp máy luôn. Tôi bảo Mạc Lãnh sau này không phải gọi nữa, nhỡ sinh ra đứa bé không có mông thì Bầu Trời sẽ xé xác tôi ra mất.
Lưu Hi Hoa cũng không hề thất tín, nhanh chóng sắp xếp cho anh họ tôi làm việc ở quán rượu của cậu ta, hình như là vị trí quản lí gì đó, không cần phải cúi đầu hầu hạ khách hàng mà tiền lương cũng kha khá. Hai bác cứ hết lời khen ngợi, còn nói sẽ mời tôi ăn cơm để cảm ơn nhưng tôi đều từ chối hết. Bao nhiêu năm nay, tôi đã quên mất mùi vị đồ ăn của gia đình rồi.
Ngần ấy thời gian, Lâm Diệu chẳng có chút tin tức nào.
Không biết Bầu Trời lo tôi nghĩ quẩn hay là vì áy náy với tôi, hoặc cũng có thể cảm thấy tôi quá hụt hẫng, quá cô đơn nên bắt đầu dẫn tôi đi tham dự các buổi tiệc tùng của công ty với tư cách đi tiếp khách, chiếm dụng khá nhiều thơi gian ngoài giờ làm của tôi.
Ban đầu tôi còn cảm thấy mới mẻ, hào hứng trang điểm cho thật xinh đẹp để không làm mất mặt công ty, nhưng tiếp khách nhiều tôi bắt đầu hoài nghi không biết có phải Bầu Trời dẫn tôi tới chỉ để đỡ rượu cho anh ta không nữa? Đỡ rượu thì không sao, tửu lượng của tôi cũng khá, nhưng đáng buồn nhất là đi với anh ta chủ yếu toàn là những người ngoài năm mươi tuổi, chẳng có anh chàng nào nhìn được mắt, một anh cũng chẳng có.
Nhân lúc khách hàng đi rửa tay, tôi khẽ hỏi Bầu Trời:
- Tổng giám đốc, ông Vương đã đến sáu mươi chưa?
- Chưa, năm ngoái mới tròn năm mươi, tôi còn mua quà tặng mà!
Tôi cúi đầu ngao ngán.
- Tổng giám đốc, lần sau hẹn một người nào trẻ trẻ ấy, anh không cảm thấy tuổi tác chênh lệch quá lớn khó nói chuyện sao?
- Đây là bàn chuyện làm ăn chứ có phải xem mặt đâu!
Tôi lại cúi đầu, tôi cũng đâu nghĩ mình đi xem mặt, chỉ cảm thấy nếu đối phương dễ nhìn một chút, tôi uống rượu sẽ dễ hơn thôi.
- Tổng giám đốc Ngũ, ngày nào anh cũng đi tiếp khách, Mạc Lãnh không có ý kiến gì à?
- Cô ấy hoàn toàn có thể có ý kiến, nếu như cô ấy không ngại phải sống trong nhà tranh.
Tôi cúi đầu lần thứ ba, tôi chỉ tiện miệng hỏi chơi, thật sự không muốn hi sinh thời gian rảnh rỗi của mình để ra đây ngồi uống rượu với ông già này.
- Tổng giám đốc, có bao nhiêu nhân viên theo dõi đơn hàng sao anh chỉ dẫn một mình tôi đi? Anh không sợ mọi người trong công ty đàm tiếu à?
- Không đâu, ai chẳng biết giữa chúng ta không thể có vấn đề.
Lần thứ tư cúi đầu, tôi kém hấp dẫn đến thế sao?
Ông Vương đã quay lại, bắt đầu bàn chuyện với Bầu Trời, thỉnh thoảng tôi có chêm vài câu. Ông ta nhìn tôi chằm chằm rồi quay sang hỏi Bầu Trời:
- Cô ấy vừa nói gì thế?
- Cô ấy nói muốn kính ngài một ly! - Bầu Trời nheo nheo mắt nhìn tôi.
Hai ngươi các ngươi là đồ xấu xa đểu cáng! Hôm nay tôi liều mạng với ông, để xem ông gục trước hay là tôi gục trước!
- Nào, tôi xin thay mặt công ty mời ông Vương một ly!
- Nào, tôi xin thay mặt Tổng giám đốc Ngũ mời ông Vương một ly!
- Nào, tôi xin thay tập thể nhân viên công ty mời ông Vương một ly!
- Nào, tôi xin thay mặt mẹ tôi mời ông Vương một ly!
- Nào, tôi xin thay mặt…
Mặt Bầu Trời sầm sì, ông Vương đã gục rồi, tôi cũng bắt đầu không phân biệt được trời đất rồi.
Trong cơn mơ hồ, tôi nhìn thấy có người vào nói chuyện với Bầu Trời rồi khiêng ông Vương kia đi. Tôi lảo đảo ra ngoài với Bầu Trời. Đồ xấu xa, còn không buồn dìu tôi à, thật chẳng có nhân tính gì hết, hại tôi mấy lần suýt nữa nhào vào nhân viên phục vụ.
Ra khỏi nhà hàng, đi được mấy bước tôi liền lao vào chỗ thùng rác vệ đường, bắt đầu nôn thốc nôn tháo, nước mắt nước mũi trào ra. Bầu Trời nhìn bộ dạng tôi thế này, biết tôi không ổn liền dừng lại vỗ lưng cho tôi, hỏi:
- Đã đỡ hơn chưa?
- Anh cút đi cho tôi! - Tôi gào lên, chẳng buồn để ý đến hình tượng của mình, tại sao lại thế này, người yêu đi mất rồi, vì công việc mà tôi phải chịu như thế này ư?
- Tôi đưa cô về nhé! - Bầu Trời đưa tay ra dìu tôi nhưng bị tôi hất đi.
- Anh đi đi, tôi không cần anh đưa!
- Cô cứ thế này sao tôi yên tâm được?
- Anh yên tâm ư? Nếu anh biết lo lắng thì anh đã không lôi tôi đi như vậy. Thấy tôi thú vị lắm phải không, chẳng qua tôi chỉ đấm anh có một cái thôi mà, anh vẫn còn để bụng đến bây giờ sao? Tôi đánh anh là bởi vị anh dám tính toán với tôi trước, đàn ông mà hẹp hòi như vậy sao? - Tôi hoàn toàn mất kiểm soát, cộng thêm hơi men làm đầu óc tôi càng không tỉnh táo, những gì muốn nói cứ thế tuôn ra, tôi vừa khóc vừa chửi, muốn trút hết tất cả ấm ức và bất mãn ra ngoài. Dù gì cũng phải có một kẻ làm bia đỡ đạn chứ, Bầu Trời thật xúi quẩy vì đụng vào tôi đúng lúc tôi say mèm.
- Tỉnh táo lại đi, cô lảm nhảm cái gì thế hả? Để tôi đưa cô về! - Bầu Trời sa sầm mặt mày.
- Tôi không cần anh đưa! - Tôi lấy điện thoại ra, mở danh bạ, cuối cùng gọi đến số của Doctor Hoàng.
- Lâm Sảng à? - Doctor Hoàng nhanh chóng nhận điện thoại.
- Tôi uống say rồi, anh có thể đưa tôi về nhà không?
- Cô đang ở đâu?
- Nhà hàng A.
- Cô đợi đó, tôi sẽ đến ngay, đừng có đi lung tung đấy!
- Ừ!
Cúp điện thoại, tôi tìm một cái ghế đá bên đường và ngồi xuống. Bầu Trời vẫn đứng như trời trồng, thấy tôi cúp máy liền hỏi:
- Cô gọi ai đến đón thế?
- Bạn!
- Bạn thế nào?
- Liên quan gì đến anh? Giờ không phải giờ làm!
- Tôi phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô!
- Yên tâm, anh ta an toàn hơn anh nhiều! Người ta là bác sĩ đấy!
- Là đàn ông à?
- Anh còn không mau đi đi!
- Đợi anh ta đến tôi sẽ đi!
Bực mình, không biết Bầu Trời bắt đầu quan tâm đến tôi từ lúc nào? Cứ suy nghĩ là đầu lại đau nhức muốn nôn. Tôi lại chạy đến chỗ thùng rác, lại nôn thốc nôn tháo, không muốn đứng dậy nữa.
Có người dìu tôi đứng dậy, ngoảnh đầu lại nhìn hóa ra là Doctor Hoàng đang cau mày nhìn tôi:
- Sao lại uống ra nông nỗi này?
- Có cách nào khác đâu, đi làm thuê cho người ta mà! - Nói rồi tôi liếc mắt nhìn Bầu Trời, chỉ thấy anh ta đang nheo nheo mắt nhìn Doctor Hoàng.
- Về nhà đi, có đi nổi không?
- Được mà!
- Con ranh này, tửu lượng kém còn học đòi người ta uống rượu! - Doctor Hoàng vừa dìu tôi dậy vừa gõ nhẹ vào đầu tôi.
Tôi lườm anh ta, đây là quyền của tôi chứ!
- Khoan đã! - Bầu Trời lại gần.
- Có chuyện gì không? -Doctor Hoàng hỏi.
- Anh là gì của cô ấy?
- Bạn!
- Bạn thế nào?
- Ngũ Dật Thiên, anh uống nhầm thuốc à? Anh chỉ là ông chủ của tôi, không phải là bố tôi, tôi làm bạn với ai liên quan gì đến anh? Đồ dở hơi! - Tôi nổi đóa, kéo tay Doctor Hoàng đi thẳng.
Lúc ở trên xe Doctor Hoàng hỏi:
- Người đó là sếp của cô à?
Tôi trợn mắt lườm anh ta:
- Sếp mà còn có hàng giả được à?
- Quan tâm hơi quá đến cô đấy!
- Tôi cũng thấy rất kỳ quặc, dạo này tự nhiên anh ta lại trở nên nhiều chuyện, ngày nào hết giờ làm cũng bắt tôi đi gặp khách hàng, còn gặp toàn lão già nữa chứ. Hôm nay còn để tôi uống ra nông nỗi này. Hết rồi, ban nãy tôi không buồn khách khí với anh ta, ngày mai anh ta kiểu gì cũng đuổi việc tôi! - Ban nãy nôn hai lần, giờ thấy tỉnh hơn một chút. Tôi buồn rầu, tôi dám mắng cả sếp tổng của mình. Chỉ có điều đánh cũng đã đánh rồi, mắng dăm ba câu đã thấm vào đâu?
- Không sao, cô đến giúp tôi là được, tôi sẽ không bắt cô đi uống rượu đâu!
- Tôi đến giúp anh, thế anh trả tôi bao nhiêu?
- Anh ta trả cô bao nhiêu tôi trả cô bấy nhiêu! - Doctor Hoàng cười cười.
- Nhưng tôi có biết làm nghề của anh đâu! - Tôi bối rối ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, sao tôi lại gọi Doctor Hoàng đến chứ?
- Làm hành chính thì không cần kiến thức chuyên ngành!
- Đợi tôi bị đuổi đã rồi hẵng tính tiếp.
- Đầu còn đau không?
- Hết đau rồi! Giờ chỉ muốn ngủ thôi!
- Vậy tôi lái xe nhanh một chút! Nếu cô không bị đuổi việc, lần sau anh ta lại bắt cô đi thì cô chủ động xin nghỉ nhé, làm gì có chuyện ép phụ nữ ra ngoài tiếp khách như thế? - Doctor Hoàng bực bội nói.
- Cũng không hẳn như thế, hôm nay chẳng qua tôi cố ý uống thôi, kết quả là hạ gục đối phương rồi, ha ha! - Tôi cười đắc chí.
Doctor Hoàng lắc đầu, không nói gì thêm.
Đến dưới nhà tôi, Doctor Hoàng định dìu tôi lên nhà mới yên tâm nhưng tôi sợ mẹ nhìn thấy lại hỏi han này nọ nên từ chối. Anh ta cũng không nài ép, chỉ dặn tôi chú ý nghỉ ngơi, nếu như nghĩ việc thì cứ tìm đến anh ta.
Sự cảm động tràn ngập trong lòng tôi, đột nhiên tôi rất muốn chạy đến ôm chầm lấy anh ta, nhưng tại sao anh ta không phải là Lâm Diệu chứ?
Sáng hôm sau tỉnh lại, giờ thì tôi oàn toàn tỉnh táo, những lời tôi mắng chửi Bầu Trời lần lượt hiện lên trong đầu. Tôi lỳ mặt đến công ty, cẩn thận quan sát tình hình địch, suốt cả ngày cứ len lén quan sát tình hình trong phòng sếp, cứ thấy sếp ra ngoài là tôi lại thầm cầu khấn: đừng có tìm tôi, đừng có tìm tôi!
Khó khắn lắm mới gượng được đến hết giờ làm, một ngày làm việc bình yên trôi qua. Tôi đã thoát khỏi kiếp nạn này, còn về chuyện lòng quan tâm của Bầu Trời dành cho tôi tối qua, tôi coi như đó là vì anh ta lo cho sự an toàn của tôi. Thực ra nhìn Doctor Hoàng đâu có giống như một người xấu? Làm sếp tổng có khác, cẩn thận quá mức!
Tiểu Phụng sau khi biết tôi chia tay người yêu luôn sốt xình xịch tìm bạn trai cho tôi. Chẳng bao lâu sau, Tiểu Phụng đã gọi điện thông báo sẽ giới thiệu cho tôi một nhân vật tầm cỡ, bảo tôi đừng có thức đêm, hai ngày nữa chuẩn bị đi xem mặt, thời gian cụ thể sẽ thông báo với tôi sau, đến lúc ấy nhớ đến sớm để cô ấy trang điểm giúp, phải biết nắm lấy thời cơ. Tôi đồng ý, mặc kệ anh ta là người hay là quỷ, cứ gặp mặt rồi tính tiếp, biết đâu lại đẹp trai sáng láng, Lâm Diệu không quay lại, tôi không thể cứ chờ anh cả đời được. Chờ đợi không phải là vấn đề, vấn đề là phải đợi đến bao giờ? Tôi gọi điện cho Mạc Lãnh, nói rằng tôi chuẩn bị đi xem mặt, bảo cô ấy chúc tôi may mắn. Mạc Lãnh rất ủng hộ, dặn dò tôi phải quan sát kỹ, không được nhìn nhầm người nữa.
Tối đó tôi nhận được điện thoại của Lưu Hi Hoa, nói phải chúc mừng anh họ tôi với em họ cậu ta. Tối đó ở quán bar của Lưu Hi Hoa, tôi đã uống rất nhiều rượu.
Cô em họ vẫn không nói gì nhiều, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nghe chúng tôi nói chuyện và uống rựou, thỉnh thoảng lại rót rượu cho chúng tôi, còn quan tâm khuyên chúng tôi uống ít thôi, có thể cô ta nhận ra tâm trạng của tôi không được vui. Đột nhiên tôi rất thích cô gái này, đàn ông cũng rất thích những người phụ nữ dịu dàng như vậy: không tranh cãi với họ, không ngăn họ uống rượu, thậm chí khi họ nói chuyện còn ngồi im như thóc. Nhưng tại sao tôi không làm được?
- Thôi được, hôm nay là ngày vui, tôi sẽ hát tặng mọi người một bài. Lưu Hi Hoa kia, mau đi chọn bài! - Tôi vỗ vai Lưu Hi Hoa, ra hiệu bảo anh ta đi chọn bài cho tôi. Ba người bọn họ nghệt mặt ra.
- Làm gì có bài này? - Lưu Hi Hoa bê cốc rượu lên, ngây
- Quán xá gì mà tồi tàn, ngay cả bài đó cũng không có! - Tôi đứng dậy đi chọn bài Cuộc tình tan vỡ.
Đứng trên bục, tiếng nhạc vang lên, Lưu Hi Hoa vỗ tay đầu tiên cỗ vũ, sau đó bên dưới vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Chờ đợi không khó, thời gian không dài cũng không ngắn, trong lòng có khát vọng, muốn được cùng anh tâm sự nhẹ nhàng, nhưng tiếng sấm ở đâu vang vọng đến, làm cho trái tim ai hoang mang. Tình em đã nguội lạnh, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã hoang tàn. Trước khi cất tiếng, lệ đã hoen bờ mi, tình cảm của anh còn lạnh hơn cả dòng nước mắt của em. Suy nghĩ đắn đo, né tránh anh liệu sẽ thế nào, muốn đi mà mất phương hướng, lạc đường trong những cơn mơ. Đêm dài như vậy, em một mình ngồi bên cạnh ngọn đèn leo lét. Đêm dài như vậy, vì vậy giấc mộng của chúng ta đã không còn…
Kết thúc bài hát, nước mắt đã làm mờ tầm mắt tôi, thấp thoáng phía xa, tôi nhìn thấy ánh mắt xót xa của anh họ.
Về lại chỗ ngồi, không khí đã trở nên căng thẳng. Anh họ và Lưu Hi Hoa không dám chủ động nói chuyện, cũng khôg dám chủ động cười. Tôi nói một câu, họ đáp một câu, tôi cười một tiếng, họ cũng cười theo một tiếng. Không chơi, cũng không uống nữa, ai cũng học Bạch Hi Hi, im lặng ngồi yên trên ghế.
- Chuyện đó… - Tôi cố tìm chủ đề, không khí này không thich hợp với chuyện vui hôm nay.
- Sao thế?
- Sao thế?
Lưu Hi Hoa và anh họ cùng lúc ngẩng đầu lên đáp vẻ mặt hoang mang.
- Hai gã điên! - Cuối cùng tôi không nhịn được nữa liền bật cười thích thú, tôi thấy Bạch Hi Hi cũng cười.
- Ban nãy điện thoại của em đổ chuông đấy! - Anh họ nói.
- Ờ! - Tôi cấm điện thoại lên xem, nhưng máy lại bị tắt.
Tôi trợn mắt lườm Lưu Hi Hoa:
- Cậu mua điện thoại đểu, lúc nào cũng thế này, đổ chuông một hồi là tắt máy, mở máy lên cũng chẳng thấy có cuộc gọi nhỡ nào!
- Cậu mở máy lên xem sao, không đểu đến thế chứ?
- Chả muốn mở, dù gì có đặt điện thoại bên cạnh cả tuần cũng chẳng có một cuộc gọi nhỡ hay một cái tin nhắn nào!
Tôi tiện tay ném luôn điện thoại vào túi, mặc kệ nó rồi nâng cốc nói:
- Nào nào nào, uống rượu, còn ngây ra đó làm gì? Tôi chuẩn bị đi xem mắt rồi, lần sau gặp lại, bên cạnh tôi sẽ có một “sứ giả bảo vệ hoa” đấy!
Bọn họ không đáp lời, chỉ lặng lẽ phối hợp với tôi. Cạn ly! Cạn ly rồi, nhưng vẫn không say được.
Tan cuộc, anh họ tôi vẫn phải ở lại làm việc. Lưu Hi Hoa nhìn tôi và Bạch Hi Hi, không biết sắp xếp thế nào.
- Lưu Hi Hoa, cậu đưa em họ về, tôi muốn đi bộ về nhà!
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
193 chương
28 chương
65 chương
11 chương