Cầu đạo
Chương 79 : Thái linh học viện
Bạch Nguyệt Linh hạc phi hành liên tục hai canh giờ thâm nhập nội bộ sơn mạch. Tân sinh đám người Trần Nguyên nhao nhao nghi hoặc, học viện ở đâu? Nào thấy cung điện lầu các, nào có sân rộng tháp cao, choán đầy tầm mắt bọn hắn là một mảnh sơn mạch bao la xanh mướt mà hoang vu, linh khí nồng đậm bức người mà ban sơ, kéo dài đến tận nơi tiếp giáp với trời xanh.
Thái Linh học viện sẽ không để cho học sinh của mình ăn hang ở lỗ?
Đám cựu sinh cười không trả lời.
Đúng lúc này, Ngụy Linh Bân thả người lên đầu hạc. Hắn đứng ở đó, hai tay liên tục bấm pháp quyết. Rất phức tạp. Hàng trăm thủ ấn liên tục đánh ra, kéo dài thời gian uống cạn một chén trà. Đồng thời, miệng hắn không ngừng lẩm bẩm chú ngữ.
Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của đám Tân sinh, còn đâu là sơn mạch xanh mướt trải dài ngút tầm mắt? Thế chỗ vào đó là bàng bạc hàng nghìn tòa kiến trúc khổng lồ, khí thế hào hùng, uy thế ngút trời xây dựng trên sườn và đỉnh núi, kích thước chẳng kém gì những tòa núi khổng lồ tự nhiên, vươn mình vào trong mây.
Nào là diễn võ trường đắp từ ngọc thạch, rộng hàng trăm trượng, nhận được Ngũ phẩm trận pháp phòng hộ, dù cho Tứ phẩm Chân nhân ra toàn lực công kích cũng chẳng làm hư hao mảy may một viên gạch.
Nào là tàng thư các cao đến mười tám tầng, mỗi tầng lại ẩn chứa nội bộ trận pháp không gian, khiến cho mỗi tầng trở thành một mảnh tiểu thế giới, bao la bát ngát, dễ dàng nhét cả một tòa sơn mạch nhỏ vào bên trong.
Nào là thí luyện tháp cao trăm tầng, thân tháp vươn cao thẳng tắp tựa như một cây trường thương bị người ta mạnh mẽ dùng man lực cắm mạnh xuống đất, mũi thương cao chót vót, luôn luôn bị che khuất bởi mây mù.
Nào là liên miên bất tuyệt hàng trăm tòa cung điện, sừng sững và uy nghi, lung linh và tráng lệ, được xây cất trên những tòa núi linh khí bức người, thường thường tản mát ra loại hào quang huyền diệu để cho người đến nhầm tưởng lạc vào tiên cung.
…
Bọn tân sinh Trần Nguyên bị một phen Thái Linh học viện kiến trúc hùng vĩ chấn kinh không nhẹ. Trong trường hợp này, Trần Nguyên không hơn các tân sinh chỗ nào. Hắn so sánh với bọn hắn đều không có trải qua bao nhiêu.
Các cựu sinh nhìn thấy đám tân sinh mắt trợn ngược, miệng há rộng như vậy liền trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Nghĩ đến bọn hắn mấy thập niên trước biểu hiện cũng chẳng khá hơn, nội tâm kỳ thật cũng thăng bằng không ít.
Làm người nha, nếu như ta bị chấn kinh đến thì ngươi cũng phải như vậy. Như vậy mới là công bằng.
Đường Lệ Tuyết đi đến bên người Trần Nguyên, cười nói:
“Thái Linh học viện quả thực vô cùng tráng lệ. Bất quá, nơi này chỉ là ngoại viện, nếu như niên đệ có cơ hội đi đến nội viện, niên đệ sẽ thấy cái gì mới là chân chính ngọc lâu tiên cung.”
Sự tình nội viện, ngoại viện Trần Nguyên đã từng nghe Dương Ly Tình đề cập qua. Chuyên này tham gia Thái Linh học viện, hắn quả thật có mục tiêu nhắm đến nội viện. Chỉ là hắn ngạc nhiên, Đường Lệ Tuyết từng đi qua nội viện. Nội viện không nằm trong địa giới Tô Châu mà ở phía bên kia Nam Hoàng vực. Chỉ đi qua nửa cái Tô Châu đã khiến bọn hắn mất gần một tháng thời gian, băng qua nửa cái Nam Hoàng vực liệu cần bao lâu?
Trần Nguyên không khỏi ghé mắt: “Học tỷ đã từng đi qua nội viện?”
Đường Lệ Tuyết cười, trong đáy mắt có chút tự hào: “Đã từng. Một lần ta tiếp nhận nhiệm vụ của học viện cần đi qua nội viện để xác nhận tình báo.”
Mấy tên tân sinh ở bên cạnh nghe được lập tức háo hức. Mặc dù quá nửa số người trong bọn hắn còn không rõ ràng, nội viện, ngoại viện ý vị như thế nào, điều đó cũng chẳng thể ngăn cản tính hiếu kỳ của bọn hắn.
Lại qua nửa canh giờ phi hành, đi qua không biết bao nhiêu đình đài, lầu các, Bạch Nguyệt Linh hạc rốt cuộc đáp xuống quảng trường rộng. Quảng trường có mặt nền hình tròn, lớn lắm, đường kính lên đến năm trăm trượng có hơn, xây từ đá bạch ngọc, trắng muốt, được mài nhẵn phẳng lì tựa như một tấm gương, áp tay xuống mặt đá còn cảm thấy trơn bóng, mát lạnh.
Đám người Trần Nguyên đi đến không có gây nên bao nhiêu sự chú ý, bởi lẽ ở đây không thiếu Bạch Nguyệt Linh hạc. Để ý kỹ thì sẽ thấy, trên lưng mỗi con Linh hạc đều có một tên đạo sư điều khiển, tu vi đứng tại Tam phẩm tầng bảy đến Tam phẩm tầng chín, nam nữ già trẻ đều có đầy đủ. Theo sau mỗi vị Đạo sư là một nhóm tân sinh, trẻ măng, lơ ngơ lắc ngác, ánh mắt dáo diết nhìn ngó xung quanh, nét mặt lộ rõ hiếu kỳ, kích động và nhiều nhất là e dè. Những tân sinh này tuổi đời không lớn, tu vi không cao bao nhiêu, đại đa số dừng ở Nhị phẩm tầng hai, tầng ba, một số ít hơn thì đến Nhị phẩm trung kỳ; Nhị phẩm tầng bảy đã là nhân trung long phượng.
Còn đến mức Tam phẩm?
Ngay cả trong đám cựu sinh cũng là lác đác không có mấy, chớ nói chi là đám Tân sinh mới chiêu thu.
“Oa. Đó là cái gì?” Một tên tân sinh kích động, chỉ là con phi cầm, hình thể khổng lồ, lông mao toàn thân trắng muốt, móng vuốt sắc nhọn, khí thế mạnh mẽ, bộ dáng hung hăng đáp xuống quảng trường.
“Đó là Tuyết Sơn Ưng, cũng là một loài phi cầm, khi trưởng thành có thể đạt đến Tứ giai Linh thú trình độ. Khác biệt với Bạch Nguyệt Linh hạc chỉ có thể phi hành, Tuyết Sơn Ưng còn có thể chiến đấu, hơn nữa thực lực so với tu sĩ cùng giai phải nhỉnh hơn nửa bước. Bởi vậy, giá trị vô cùng đắt đỏ. Tu sĩ sở hữu loại linh cầm này thường thường không phải kẻ có thực lực thì cũng là có bối cảnh. Nhiều linh thạch cũng chưa chắc đã mua được. Đầu phi cầm này cũng đã có Tam giai đỉnh phong thực lực, khoảng cách Tứ giai không xa.” Đường Lệ Tuyết thuận miệng giải thích.
Trần Nguyên theo ánh mắt bọn hắn nhìn đến trên lưng Tuyết Sơn Ứng, đứng đầu là một nữ tử bề ngoài chừng hơn hai mươi, gương mặt thanh tú, nhan sắc mỹ miều. Nàng mang váy màu trắng tinh khiết, dáng người cao gầy nhưng không kém phần hớp hồn, biểu cảm lạnh lùng, cự người ngoài ngàn dặm tựa như băng sơn tuyết liên.
Phía sau nàng là mấy chục tên tân sinh lẫn cựu sinh ánh mắt háo hức đánh giá xung quanh, số lượng cả thảy lên đến một trăm người có dư. Quả nhiên như lời Đường Lệ Tuyết nói, chủ nhân sở hữu Tuyết Sơn Ưng khẳng định không tầm thường. Tỷ như nữ tử kia, bất luận là phong thái, khí thế đều hơn xa Ngụy Linh Bân. Hơn nưa, tu vi nàng nổi trội hơn hẳn so với những đạo sư khác, thình lình đã là Tứ phẩm tầng sáu.
Đường Lệ Tuyết nheo mắt lại, nhìn kỹ nữ tử dáng dấp, sau đó đối với đám tân sinh giới thiệu:
“Vị đạo sư cưỡi Tuyết Sơn Ưng kia là Tô Thanh Tuyết. Tại trong số các đạo sư, địa vị của nàng cao vô cùng. Nàng tính tình thanh lãnh, ít giao tiếp với người ngoài, đặc biệt không ưa thích nam giới, tại trong Thái Linh học viện vô cùng nổi danh. Tu vi của Tô đạo sư cao vô cùng, đã là Tứ phẩm Thượng nhân trung kỳ, qua không bao lâu có thể đột phá hậu kỳ. Các niên đệ, học muội nếu như gặp được Tô đạo sư không nên lấy đó làm kỳ quái, đồng thời cũng thành thật tôn trọng nàng.”
Trần Nguyên yên tĩnh lắng nghe, bống hắn chú ý đến điều gì, hỏi lại:
“Học tỷ, Tứ phẩm không phải xưng hô Chân nhân sao? Tại sao lại gọi Tứ phẩm Thượng nhân?”
Đường Lệ Tuyết giải thích:
“Kỳ thật, Tứ phẩm xưng hô là Thượng nhân hay Chân nhân đều đúng hết. Chỉ là, Ngũ phẩm cũng được gọi là Chân nhân, Tứ phẩm cũng có thể, cho nên để phân biệt, nhiều người ưa thích gọi là Tứ phẩm Thượng nhân hơn. Tại trong học viện, đại đa số học sinh và đạo sư đều ưa chuộng gọi Tứ phẩm Thượng nhân. Bên ngoài thì ngược lại.”
Trần Nguyên gật đầu ra vẻ đã hiểu. Đường Lệ Tuyết thì đối với hắn nói thêm:
“Nhìn đến cũng kỳ lạ. Tô đạo sư địa vị tại học viện không tầm thường. Thông thường công việc chiêu sinh sẽ không đến nàng. Tại trong ấn tượng của ta, Tô đạo sư cũng không thích những công việc phức tạp như thế này. Năm nay không biết vì lý do gì, nàng lại nguyện ý tiếp nhận.”
Lúc này, một vị nam cựu sinh đối với nàng và Trần Nguyên nói:
“Có lẽ là Tô đạo sư nhìn trúng vị nào niên đệ đi. Thấy phía sau nàng không? Chí ít cũng có đến năm, sáu mươi tên tân sinh, tu vi bình quân đều không thấp, thậm chí có đến sáu niên đệ, học muội tu vi là Nhị phẩm tầng bảy.”
Nam cựu sinh này là vị cựu sinh thứ hai tu vi Tam phẩm trong nhóm dẫn tiến Trần Nguyên. Tuổi tác ngoài bốn mươi, tu vi Tam phẩm tầng hai, tốc độ tu luyện đã xem như nổi bật. Hắn làm người ôn hòa, tính cách dễ gần cho nên rất được nhiều người yêu thích.
Nam sinh này nói xong, nghĩ đến điều gì chợt lắc đầu cười khổ:
“Nghĩ đến khi chúng ta mới gia nhập học viện, tu vi so với những niên đệ, học muội này còn kém một mảng lớn đâu. Quả nhiên là người không thể so với người.”
Đường Lệ Tuyết khẽ chạm ngón trỏ lên cằm như có điều suy tư. Nàng nói:
“Có lẽ Tô đạo sư chiêu sinh tại tòa thành lớn hay Vương đô Vương triều nào đi, chất lượng tân sinh mới cao như vậy. Mặt khác, cho dù là thế thì cũng không nên a. Tân sinh nổi bật trước nay cũng không phải là không có, thậm chí so với những niên đệ, học muội kia càng là không kém, không đến mức Tô đạo sư hưng sư động chúng như vậy.”
Nói rồi, nàng như có như không liếc nhìn Trần Nguyên, cười nói:
“Chúng ta ở đây cũng không phải có một cái sao?”
Nam sinh kia nhìn qua Trần Nguyên chợt cười lớn:
“Đúng thế, đúng thế. Trần học đệ so với bất cứ tên thiên kiêu, thiên tài nào đều mạnh hơn. Lại nói, lần này có thể tiếp đến Trần học đệ, không chỉ Ngụy đạo sư mà ngay chúng ta cũng có công lớn. Lần này chắc chắn được thưởng không ít.”
Trần Nguyên đối với hai vị học trưởng tán dương liền nói khiêm tốn không dám nhận. Có những việc, mặc dù biết rõ mười mươi là như vậy, nhưng vẫn phải tỏ ra khiêm nhường một chút. Cái này gọi là đối nhân xử thế. Con người không phải máy móc, nói một là một, hai là hai. Có đôi khi cần phải bận tâm đến cảm xúc người đối diện.
Đồng thời, dứt ra đề tài này, Trần Nguyên hướng ánh mắt đến nhóm tân sinh phía sau vị Tô đạo sư. Không thể không nói, Đường Lệ Tuyết và vị nam sinh kia ánh mắt rất chuẩn. Những tân sinh này tu vi một cái so với một cái đều cao, chất lượng mặt bằng chung so sánh với những tân sinh thu được từ Tinh Hà huyện nổi trội hơn quá nhiều. Đại đa số các Tân sinh đều có tu vi Nhị phẩm tầng ba, tầng bốn; Nhị phẩm tầng năm, tầng sáu đều không ít. Thậm chí cá biệt một gã cốt linh chưa tới ba mươi, tu vi là Nhị phẩm tầng chín. Chung quy, Tinh Hà huyện cái địa phương kia quá nhỏ bé, linh khí quá mức thưa thớt, tụ tập cũng đều là tiểu gia tộc, văn minh tu luyện không phát triển cũng là điều dễ hiểu.
Bất quá, thu hút sự chú ý của Trần Nguyên không phải là những tên tân sinh Nhị phẩm hậu kỳ mà là một gương mặt quen thuộc khác:
Đại Khí Vận giả. Dịch Phong.
Vai kề vai sát bên hắn còn có một nữ tử trẻ tuổi, dáng người thướt tha yêu kiều, dung mạo xinh đẹp khiến cho hoa nhường nguyệt thẹn. Niên kỷ của nàng chỉ chừng hai mươi, tu vi vậy mà đã là Nhị phẩm tầng bảy. Hơn nữa, từ cử chỉ, phong thái đoan trang, nhã nhặn của nàng, người đần đều có thể nhìn ra, nàng xuất thân cao quý, tuyệt đối không phải là hạng nữ lưu nơi thôn quê hoang dã có thể nuôi nấng.
Để Trần Nguyên có chút ngoài ý muốn, nữ tử này vậy mà không phải là cùng một người với vị đệ tử Thanh Liên kiếm các nổi danh Xảo Vân tiên tử. Lại nói, cử chỉ hành vi của Dịch Phong cùng nữ tử mới này thân mật vô cùng, người không biết sẽ nghĩ ngay đến một đôi tình lữ.
Trần Nguyên nhìn đây không khỏi có chút hâm mộ:
“Không hổ danh là Đại Khí Vân giả, hồng nhan tri kỷ nơi nào cũng có.”
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
18 chương
624 chương
15 chương
297 chương
746 chương
143 chương