Thời gian cứ như vậy không dính chút đau khổ qua đi, Tiểu Câu tận lực không nghĩ tới những chuyện khác. Đầu năm nay, kẻ ngốc đều sống rất tốt. Trang Nghiêm mua một đống táo to về cho Tiểu Câu ăn, nói là để bổ máu. Tiểu Câu nói : “Sao anh không mua gạo với trứng luôn đi? Khẩu phần dành cho thai phụ không phải càng bổ hơn sao?” Trang thiếu gia vuốt bụng Tiểu Câu nói : “Sao có thể như vậy! Sau này nếu em có thai mới có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy!” Tiểu Câu lăn lên giường, dang tay dang chân hình chữ đại : “Vậy thì mau đến đây! Chúng ta bắt đầu tạo em bé!” Trang Nghiêm bấm ngón tay : “Đợi một chút, để anh tính ngày đã!” “Mẹ kiếp, anh có nhanh lên không thì bảo! Kinh nguyệt cũng sắp có rồi!” “……” Mấy ngày gần đây Trang Nghiêm đều bận rộn thu xếp chuyện giảm án của Ngô Việt. Tiểu Câu giả bộ không biết, vạn nhất chuyện không thành cũng không đến nỗi trở mặt. Người a, kỳ thật không sợ bận bịu chỉ sợ rảnh rỗi, cả ngày ăn táo to tạo em bé, tay chân đều có cảm giác sắp sinh giòi đến nơi. Hiện tại cũng không còn ai gọi cho Tiểu Câu, thì điện thoại bị Trang Nghiêm ném vô bồn cầu rồi còn đâu, ngay cả một số cũng không cho lưu lại. Chỉ có Trang Nghiêm là cảm thấy như vậy rất tốt. Cho dù là người dễ tính như thế nào, một đêm nhận được bảy tám cuộc điện thoại quấy rầy, không mất cân bằng nội tiết tố (ý là nóng giận) mới là lạ! Trang Nghiêm cầm điện thoại Tiểu Câu, cố gắng điều chỉnh hô hấp. “Bảo bối, mau tới đây giúp hạ thân của anh được thoải mái nào!” Giọng lè nhè của kẻ uống rượu, không cần loa phóng thanh cũng có thể truyền thật xa. Tiểu Câu trùm kín chăn cuộn chặt người lại, đem lỗ tai dán vào gối xem có thể cách âm hay không. Chỉ nghe thấy tiếng Trang Nghiêm tắt điện thoại di động, sau đó là tiếng xả nước trong toilet. Đối với những chuyện xảy ra trong năm năm qua của Tiểu Câu, Trang Nghiêm chưa bao giờ chủ động hỏi tới, cho dù đưa tới cửa cũng áp dụng thái độ làm như không thấy. Hai người đều cẩn thận lảng tránh đề tài này. Ban ngày, Trang Nghiêm bận rộn chuyện công việc, chỉ có Tiểu Câu một mình ở nhà đối diện với bốn bức tường. Không có gì để làm, Tiểu Câu liền thường xuyên xuống vườn hoa dưới khu chung cư, cùng một đám ông lão bà lão gập lưng vặn eo. Thói quen ngày ngủ đêm thức mấy năm nay cũng dần thay đổi. Hôm nay, Tiểu Câu giống như mọi ngày ra chỗ xà đơn tập dãn người. Dưới xà đơn đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp ngửa cổ nhìn chằm chằm Tiểu Câu, ánh mắt giống như đang nhìn một củ khoai tây mọc ra hai cái lỗ tai. Tiểu Câu bị nhìn tới mức trong lòng cảm thấy sợ hãi, bèn từ phía trên nhảy xuống. “Ngài là Ngô Câu tiên sinh có đúng không?” “A? Là tôi, còn cô là?” Nhìn thế nào cũng cảm thấy quen quen. Người phụ nữ kia rất phóng khoáng duỗi ra bàn tay trắng nõn : “Tôi là Gia Tuệ, vợ của Trang Nghiêm.” Hèn gì, trong hôn lễ cậu đã nhìn thấy cô ấy! Công viên không phải nơi thích hợp để nói chuyện, Trang phu nhân đề nghị tới quán cafee bên cạnh. Tiểu Câu mở ví tiền, chỉ còn có 10 đồng, nếu để phụ nữ trả tiền thì có vẻ không tốt cho lắm! Kết quả người ta chỉ mỉm cười, nói tiền của tôi cũng là tiền của Trang Nghiêm, ai trong hai ta trả cũng vậy thôi. Tiểu Câu nghẹn không nhẹ, nhưng cũng chỉ dám nuốt nước miếng. Tiểu Câu từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của mẹ, sau này lớn lên trở thành căn bệnh không thể đối phó với phụ nữ. Đợi sau khi ngồi xuống, cách làn hương trà, Trang phu nhân dùng cặp mắt to hàm chứa vô vàn ai oán nhìn chằm chằm Tiểu Câu. “Lúc nhìn thấy cậu, tôi thấy mình giống như đang nằm mơ, nội dung giấc mơ cực kỳ ngớ ngẩn. Tôi phải tranh chồng với một người đàn ông.” Tiểu Câu cảm thấy tính cách của Gia Tuệ cũng rất tốt, đổi lại là người khác nhất định sẽ nói — Tôi phải tranh chồng với một thằng điếm. “Tôi và Trang Nghiêm vừa mới kết hôn, vậy mà anh ấy lại muốn ly hôn. Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì để bị trừng phạt như vậy?” Nói hết mấy lời nghẹn ngào, hai hàng nước mắt cũng chảy xuôi theo gò má. Tiểu Câu rốt cục hiểu cái gì gọi là như đứng đống lửa như ngồi đống than. Muốn khuyên nhủ lại mở không nổi miệng, muốn rời đi lại nhấc không nổi chân. Bao nhiêu lọc lõi giữa đám đàn ông mấy năm qua hoàn toàn bị vài giọt nước mắt phụ nữ oanh tạc thành mây khói. Trên đời này trơ trẽn nhất là mặt dày không trả nợ người ta, nhưng bản thân lại hết lần này tới lần khác mắc phải món nợ tình cảm không thể trả. Ngón tay dính nước trà vô ý thức vẽ mấy đường trên mặt bàn, hiện tại đầu óc Tiểu Câu đã đình chỉ hoạt động. Nhưng Trang phu nhân lại không hề biết. Cô ngừng nước mắt, âm thầm kinh hãi, người này thật không đơn giản, dùng bất biến ứng vạn biến, làm cho cô có phần không nắm chắc phần thắng. “Rốt cuộc cậu muốn gì mới đồng ý rời khỏi chồng tôi?” Vừa dứt lời, Gia Tuệ quả thật chỉ muốn cắn lưỡi. Nói như vậy quá bị động! Tiểu Câu ngẩng đầu lên nói : “Tôi có thể không đi được không?” Trang phu nhân sắc mặt xanh mét, này không phải là chẳng có gì thay đổi sao! “Tôi biết chúng tôi rất có lỗi với cô, nhưng chúng tôi thật sự không thể rời khỏi nhau, tôi đã cố gắng thử, thật đấy!” Suốt năm năm a! Bộ tưởng là đùa giỡn chắc? Làm sao có thể trở lại được đây? Nói xong, Tiểu Câu rầm một tiếng quỳ xuống đất. “Đời này coi như tôi thiếu nợ cô, kiếp sau nhất định sẽ trả lại!” Nói xong liền dập đầu như đập hạch đào. Bên cạnh có không ít người không rõ chuyện, còn đứng lên vỗ tay ầm ầm : “Cô mau đồng ý với cậu ấy đi! Người ta thực lòng như vậy rồi còn muốn gì nữa!” Trang phu nhân lại lã chã rơi lệ : Bộ người đối phương cần là tôi sao? Đây là theo tôi đoạt chồng a! “Đồ lưu manh!” Ném lại một câu nói nặng nhất trong đời, nàng chạy trối chết. Tiểu Câu quỳ trên mặt đất nửa ngày không đứng dậy, trong lòng chỉ cảm thấy trống rỗng.