<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20220108/cau-cua-qua-khu-2-0.png" data-pagespeed-url-hash=2748422705 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Chương 1-Dang dở.  Hãy để tôi kể bạn nghe, về những con người đã chỉ còn thuộc về quá khứ. Đầu tiên là khoảng không trắng như tuyết, chẳng tồn tại một thứ gì. Ở không gian vô tận đó, cô ấy có thể là bất cứ thứ gì cô ấy muốn. Là một con chim, dang đôi cánh bay lên bầu trời; hay làm chú cá, vẫy vùng giữa đại dương bao la; khi là hạt cát trôi theo gió, là chiếc lá cuốn theo mưa; khi là bọt biển vỡ tan trên đầu sóng, là sợi nắng dệt xuống nhân gian.  Ở một góc nào đó trong thế giới tưởng chừng như trống rỗng, cô tìm được một khu rừng nhỏ rậm rạp. Khi đáp xuống mặt đất, cô trông thấy một chú thỏ lông xám đang lẳng lặng đứng ngoài bìa rừng. Vừa trông thấy cô, thỏ xám dựng hai tai, sau đó xoay người bắt đầu nhảy. Thỏ xám chờ cô. Thỏ xám muốn cô theo nó.  Lúc bấy giờ, dường như cô cũng đã hóa thân thành một con thỏ. Thế giới xung quanh lúc lên cao lúc xuống thấp, cỏ cây hoa lá hai bên ngày một thưa dần, màu sắc hài hòa phong phú. Thỏ xám vẫn tiến lên phía trước, tốc độ không quá nhanh để đợi cô. Thời điểm cô nhảy qua một bụi cỏ lớn, khung cảnh lại tức thì thay đổi. Trước mặt là bãi cỏ lộng gió, đằng kia là mặt hồ yên ả, đằng này lại có núi có non. Bầu trời trên cao trong vắt không một áng mây, mặt trời hiền dịu khẽ rải lên thảm cỏ xanh một lớp tơ mỏng vàng óng. Âm thanh du dương bất thình lình vang lên, nhưng lại không thể khiến cô hốt hoảng giật mình. Tiếng vỗ tay lác đác đâu đó bám sau, kèm theo đấy có cả những tiếng huýt sáo trêu chọc. Cô cảm thấy gương mặt mình đang giãn ra bởi một nụ cười mãn nguyện. Chân cô đang bước đi, cô có thể cảm nhận chất vải mềm mại bồng bềnh nhẹ nhàng bao lấy da thịt, đuôi váy có vẻ dài, song hình như có người đang nâng thay cho cô. Hai tay cô chụm lại để trước bụng, hương thơm của hoa phảng phất quanh sống mũi, mơ hồ làm người ta cảm thấy say đắm. Mà càng say đắm, lại càng mơ hồ. Cô cảm thấy hiện tại dần có chút không chân thực. Đám cưới này - đó là ước mơ vất vưởng gọi về từ quá khứ, hay là hy vọng hóa thành hình thù ở trước mặt? Cô cúi xuống nhìn theo từng bước chân của mình, dù có giọng nói thì thầm nhắc nhở cô dừng lại để suy nghĩ thêm một chút, cô vẫn tiếp tục tiến lên.  Mỗi bước tiến, là một năm, rồi lại một năm trôi qua hoài phí.  Thời gian có thể tàn nhẫn, nhưng cũng có thể bù đắp. Dày xéo cảm xúc, rồi lại chữa lành những vết thương. Dù cho năm xưa có thương tích đầy mình, tương lai mọi chuyện rồi vẫn sẽ ổn; sẽ có ngày, bạn tập làm quen với bản thân của mình, với những thay đổi trong lối sống, trong cách nghĩ, trong thói quen sinh hoạt. Khi đó mọi việc lại đâu vào đấy, chỉ để lại toàn thân những vết sẹo đời ngang dọc. Càng nhiều sẹo, dường như bạn lại càng ngộ ra được nhiều điều, lại càng trưởng thành và cứng cáp hơn. Nghĩ đến đó, cô thấy thế là đủ. Mọi quyết định trong cuộc đời của mình đều do bản thân lựa chọn, chỉ cần đừng để hối hận muộn màng là lòng đã khuây khỏa phần nào. Một nụ cười - bây giờ một nụ cười là rất cần thiết. Cười thôi, lòng sẽ vơi bớt đi nỗi lo âu. Ngửa mặt lên, cô đã có thể thấy bóng dáng của người đứng đối diện. Ở trên bục trắng cao hai mươi phân ấy, dáng người dong dỏng hướng về phía cô, bàn tay dịu dàng đưa tới. Có điều...!gương mặt kia mờ ảo khó nhận diện, mặc cho cô có cố gắng đến đâu, cô cũng không thể trông thấy dung nhan mà cô hằng nhung nhớ. Chỉ một chút nữa thôi. Chỉ một chút nữa, là có thể nắm lấy tay đối phương rồi. Chỉ một chút nữa... Một chút nữa... Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng khiến Diệp An rùng mình, bất thình lình mở mắt. Thứ đầu tiên lọt vào tầm nhìn của cô là trần nhà, tiếp sau đó mới là bóng người ngồi bên. Trời có vẻ sẩm tối, cô gái kia ngồi trên ghế, xếp chéo hai chân, chống tay lên đầu gối giữ lấy trán, dường như mới chỉ vừa chợp mắt một lúc. Diệp An cảm thấy trán nong nóng, đưa tay lên mới nhận ra trên ấy có một chiếc khăn mùi xoa ươn ướt. Toàn thân hơi ê ẩm một chút, nhưng cơn sốt có vẻ cũng đã qua rồi, cảm thấy không còn gì đáng ngại, Diệp An mới gượng ngồi dậy thử xem sao. Dường như động tác của cô đả động đến người kế bên, đối phương giật mình, cơ thể khẽ run, đoán chừng do tư thế ngồi nên cổ bị nhức, ép phải đưa tay lên giữ gáy, lim dim hai mắt ngước nhìn cô. "Diệp An, cậu tỉnh rồi?" Thanh Hoa lấy tay dụi mắt, giọng điệu khàn đặc lại. Tiếp đó cậu ta duỗi tay với lấy chiếc khăn không biết rơi khỏi trán cô từ bao giờ, nhúng lại vào chậu nước đặt dưới chân, "Đầu còn đau không? Đợi một lát tớ cặp lại nhiệt độ cho cậu." Diệp An dựa lưng vào tường, lẳng lặng dõi theo từng hành động cử chỉ của người bạn. Hôm nay Thanh Hoa ăn mặc khác với những gì cô còn nhớ, chỉ diện áo phông trắng trơn cùng quần jeans, trông giản dị hơn rất nhiều. Nhìn cậu ấy như vậy làm Diệp An cảm giác như đang quay về những năm tháng học sinh, khi ấy, lâu lâu cô lại mắc cảm một lần, Thanh Hoa sẽ luôn ngồi bên giường hết mình săn sóc. Thuở bấy giờ cô vẫn còn sống cùng bố mẹ, mẹ cô đợi Thanh Hoa về thì sẽ không ngừng khen ngợi, sau đó chỉ trích cô không biết học tập bạn bè. Song Diệp An cũng phải thừa nhận chịu thua, rằng cô chẳng bao giờ có thể chu toàn được như Thanh Hoa. Tính Diệp An hơi luộm thuộm, nếu không có ai quản thì nhà cửa và tác phong không tránh khỏi lôi thôi lếch thếch. Nhớ những ngày đầu đại học, khi phải bắt đầu cuộc sống tự lập, tự chăm lo cho bản thân còn có Thanh Hoa ở bên chấn chỉnh; nhưng sau đó, cuối cùng cô vẫn phải tự nghiêm khắc để độc lập không phải dựa vào ai. Cũng bởi lẽ, Thanh Hoa đã không sánh vai cùng cô đi hết quãng đường đại học tưởng chừng như rộng mở đến thênh thang ấy. Bao nhiêu năm rồi mới lại được trông thấy gương mặt này, nghe thấy giọng nói thân thiết này đây? Mắt thấy Thanh Hoa quay về ghế ngồi, trên tay cầm cặp thủy ngân vây vẩy, tự dưng Diệp An lại nói, "Thanh Hoa, cậu vẫn cứ ấm áp dịu dàng như thế." Động tác của Thanh Hoa hơi khựng lại, cậu ấy trộm liếc nhìn cô, sau đó thu hồi ánh mắt. Trông Thanh Hoa hơi bối rối, cậu ấy không phải người giỏi che đậy cảm xúc của mình.  "Tớ chưa từng thay đổi, vẫn cứ là...!tớ của quá khứ thôi." Nối tiếp câu nói đó là một khoảng lặng im. Thanh Hoa đưa cặp nhiệt độ cho Diệp An, để Diệp An tự kẹp nó vào nách. Đợi khoảng tầm trên dưới năm phút trầm mặc, cho đến khi nhìn thấy con số trên cặp nhiệt độ, Thanh Hoa mới thở phào nhẹ nhõm. "Mẹ tớ gọi cho cậu à? Sao cậu vào được nhà thế?" Diệp An chợt hỏi. "Ừ, cô chú đang bận đám giỗ ở quê, rất lo lắng cho cậu. Cô bảo, nếu không phải vì chân chú không tiện đi lại thì hai người đã đặt xe lên đây dằn vặt cho cậu không chỉ sốt cao hơn mà còn thừa sống thiếu chết rồi." Thanh Hoa hơi nhíu mày, thuật lại với thái độ không hài lòng, "Cậu cũng phải biết tự lượng sức mình chứ, nếu không phải báo chí đưa tin cậu bị tấn công thì tớ cũng chẳng hề hay biết. Không liên lạc với ai thì ít nhất cũng phải gọi điện cho Thanh, chồng cậu ấy hiện đang đi công tác, cậu ấy ngoại trừ ở nhà loanh quanh luẩn quẩn ra thì chẳng có việc gì vướng bận, rất rảnh rang, có thể bầu bạn với cậu. Sao lại để mình chật vật ở nhà vừa chịu đau, vừa chịu đói, cửa đã không khóa, lại không để ý máy sưởi bị hỏng, đang cuối thu, buổi tối sương giáng nhất định sẽ trở lạnh, thân nhiệt cậu vốn không cao, hở tí sẽ ốm, thế mà chẳng chịu để ý_" Chưa dứt lời, miệng đã bị tay ai chặn lại. Diệp An nhìn Thanh Hoa, có chút bất đắc dĩ thoáng qua ánh mắt, "Nếu tớ không ép cậu ngừng thì không biết cậu sẽ mắng mỏ tớ đến bao giờ." "Đây không phải mắng mỏ, là tớ nhắc nhở cậu thôi. Cũng không còn trẻ nữa." Thanh Hoa gỡ tay Diệp An xuống, lầm bầm, "Lại còn độc thân." Diệp An nghĩ ngợi một chốc mới đáp, "Đây là tập thể cũ nhưng an ninh dân phố đâu tệ, trước giờ ít gặp trộm cướp lắm nên tớ cũng hơi lơ là, là lỗi của tớ, cơ mà nếu không nhờ thế thì sao cậu vào được. Thật ra việc bị tấn công cũng chẳng to tát mấy, báo chí hay tớ nói cho các cậu biết cũng đâu khác gì nhau. Bác sĩ cho về, tự bản thân tớ cảm giác không cần làm quá mấy việc mình thấy không cần thiết. Hơn nữa sau vụ bê bối của công ty A, tớ cũng cảm thấy rất mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay, lúc ban trưa nóng nực thì còn để ý gì vụ máy sưởi nữa." "Bị tấn công mà không to tát?" Thanh Hoa định phản đối thì dừng lại, dường như cảm thấy nếu tiếp tục vấn đề này sẽ chỉ khiến Diệp An trở nên phiền hơn bèn nhẹ giọng đổi hướng, "Được rồi. Dù sao ngay từ khi cậu lựa chọn bước vào nhóm phóng viên tác vụ của đài Ngã Tư Hoa thì ai cũng đoán là con đường đi sẽ rất trắc trở. Có điều..." Thanh Hoa thở dài, "Tớ tôn trọng quyết định của cậu. Chỉ là hãy chăm sóc tốt bản thân mình, được không? Nếu cảm thấy không khỏe thì cố mà đến bệnh viện, không thì ghé sang nhà Thanh mà chơi. Có cậu tới, cậu ta nhất định sẽ rất vui." Diệp An liếc mắt nhìn chiếc khăn đang trôi nổi trên mặt nước trong chậu. Đó là một chiếc khăn mùi xoa trắng không hề tồn tại trong bất kỳ ngóc ngách nào ở nhà cô, vậy nên đó chắc chắn là khăn của Thanh Hoa. Cậu ấy là người giữ đồ rất cẩn thận, chiếc khăn kia lông đã hơi sờn, vậy mà vẫn giữ được màu sắc tinh tươm, quả không hổ danh là Hygieia* của lớp B. Nghĩ đến đây, Diệp An vô thức bật cười. "Gì vậy?" Thanh Hoa đang dõi theo tầm mắt của Diệp An, cặp đồng tử chăm chú nhìn vào chiếc khăn, đột nhiên nghe thấy tiếng cười của cô mới ngẩng đầu.  "Hygieia của lớp B - Bygieia ha...!ha..." Diệp An lấy tay che miệng, muốn nín cười cũng không được. Người cô còn yếu, cười một lát thôi đã chịu không nổi, ngả người về sau bắt đầu vừa cười vừa thở dốc. "Còn không phải biệt danh mọi người gọi cậu từ hồi cơ sở còn phải đi trực nhật lớp sau giờ học - Bygieia hay sao? Nghĩ lại mới thấy thật hài hước." Thanh Hoa vốn còn tưởng cô nghĩ tới chuyện gì, hóa ra là về nickname thời xa xưa của mình, nếu không nhắc, khéo chính bản thân còn quên béng nó đi.  "Hồi đó ai cũng bảo có khi nào cậu bị OCD ám ảnh cưỡng chế hay không mà lúc nào cũng phải bắt mọi thứ như lau như ly, cậu quên là ai hồi ấy hết mực bảo vệ cậu rồi à?" Diệp An hất mặt, hỏi. "Cái đấy thì có gì mà cậu kể công, tớ cũng đâu có cần." Thanh Hoa lắc đầu, "Tớ giờ vẫn vậy thôi, vừa bước vào nhà cậu, suy nghĩ đầu tiên là muốn bước ra ngay." "Để cậu phải vào đây,  thật là oan uổng cho cậu quá, Bygieia." Diệp An nghiêng người trêu chọc. "Vì cậu, tớ có bao giờ chối từ đâu."  Bất chợt, vẻ mặt Thanh Hoa trở nên nghiêm túc. Vì vậy, Diệp An không thể tiếp tục ngả nhớn được nữa. Cô lại ngồi thẳng người, ánh mắt nhuốm chút ưu tư.  Đúng vậy, người trước mắt là bạn thời thơ ấu, cũng là bạn học tiểu học, rồi đến cơ sở, rồi đến phổ thông của mình; cậu ấy là tri kỷ luôn sẵn sàng chạy đến đỡ mình dậy mỗi khi mình vấp ngã, đồng thời cũng là một người  thầy chẳng bao giờ ngần ngại giúp mình trưởng thành. Cậu ấy là bạn bè, là gia đình, là tập hợp của tất cả mọi mối quan hệ tốt đẹp trên đời này, chỉ ngoại trừ tình yêu. Vậy nhưng, chín năm về trước, tinh hoa của mọi điềm may xuất hiện trong cuộc đời Diệp An - Thanh Hoa đã tỏ tình với cô. Lúc bấy giờ cô mới vỡ lẽ, hóa ra mọi niềm săn sóc, mọi điều vị tha và mọi sự quan tâm, nhường nhịn của người vẫn luôn ở bên mình xuất phát từ tình yêu, thứ mà đáng lẽ ra không nên tồn tại giữa hai người. Song, đâu phải chỉ vì thế mà đột nhiên Thanh Hoa không còn xuất hiện trong cuộc sống thường nhật của mình nữa, phải không? Bởi, như một lẽ tất yếu, khi một nguồn sáng khác mạnh mẽ và rực rỡ hơn xuất hiện, những thứ khác đều như bị lu mờ trước nó - một sự tồn tại đặc biệt khiến cho tất cả những gì xung quanh dường như phai nhạt dần, làm cho trong mắt mình, trong tim mình chẳng thể nào chứa chấp thêm bất kỳ ai. Hiện tại, khi Diệp An đối diện với Thanh Hoa như thế này, đã là ngày 11 tháng 10, tầm khoảng 5 giờ 30 phút tối. Cùng thời điểm ấy, chín năm về trước, cũng vào ngày 11 tháng 10, rơi vào tầm khoảng 8 giờ sáng, trời cao mây trắng, thời tiết tốt đến vô cùng, Diệp An một mình rảo bước trên sân trường đại học Ngã Tư Hoa, bên cạnh không có Thanh Hoa, cũng không có Trúc Thanh - ở tuổi mười tám, lần đầu tiên gặp gỡ Hướng Hòa. ------------------------- *Hygieia : Goddess of good health, cleanliness, and sanitation Linh Ngụy: Ủ truyện này cũng phải hai tháng rồi, giờ viết xong mới bắt đầu sửa soạn đăng lên XD Truyện thì phong cách tớ vẫn vậy thôi, chả đột phá được tẹo nào, nếu phải dùng tên khác để đặt cho truyện thì chắc là Thỏ Xám đơn phương đời này kiếp này, hết tháng hết năm hết ngày hết sạch cả hi vọng =))) Nghe có sến không? =))).