Câu Chuyện Về Số Mệnh Của Chúng Ta
Chương 13
Bây giờ, Cảnh Quân Uy đang cầm một quyển mục lục áo cưới, đi đến trước mặt Quan Hướng Tình.
"Em xem em thích kiểu dáng như thế nào, anh sẽ cho người mang từ Paris đến cho em mặc thử."
Nhận lấy quyển mục lục, ngay sau đó cô mở nó ra, nhìn thấy vài bộ áo cưới màu trắng vừa mộng ảo lại mỹ lệ, cùng với rất nhiều dạ phục, còn có cả giày dép cao cấp.
Sau khi xem qua, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông khoan thai tự tại ngồi ở bên người cô, nghi ngờ hỏi: "Anh cho em xem cái này làm gì?"
"Đương nhiên là để khi chúng ta kết hôn, em sẽ phải mặc nó mà! Anh đã nghĩ qua, tuy rằng nhà mới của chúng ta đã trang trí kỹ càng cả rồi, chọn ngày đẹp là có thể dọn vào, vậy nên anh tính cưới em vào cửa luôn."
"Cài gì?" Cô trừng lớn hai mắt không dám tin.
Anh buồn cười ngắt ngắt mũi cô: "Sao vậy? Phản ứng này của em là gì thế? Không phải ngày đó chúng ta đã nói rồi sao? Hơn nữa,anh từng nói sẽ cho em một đám cưới long trọng ở trước mặt cha mẹ em, không phải là anh tùy tiện mà nói đâu."
"Đương nhiên là em biết anh thật lòng, nhưng mà đó không phải là ý em muốn nói, mà anh thật là đáng ghét, sao có thể lại không nói với đương sự là em một chút chứ, cũng không cầu hôn, liền muốn em gả cho anh sao? Có thể có chuyện tiện nghi như vậy sao?" Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, hờn dỗi oán giận.
"Thì ra là Tình nhi là muốn anh câu hôn với em hả? Vậy thì có vấn đề gì chứ?" Cảnh Quân Uy nhịn không được mà khẽ cười thành tiếng, đưa bàn tay vẫn luôn để ở sau người đến trước mặt cô, trong lòng bàn tay có một hộp nhỏ hình vuông, anh mở nắp hộp ra, nằm bên trong là một chiếc nhẫn kim cương mười ca-ra: "Tình nhi, anh yêu em, xin em hãy gả cho anh, để cho tình cảm này của chúng ta có thể tiếp tục duy trì, mãi đến khi chúng ta nhắm mắt xuôi tay, đều sẽ dắt tay nhau mà đi, có được không?"
Nhìn con ngươi tràn ngập nhu tình cùng chân thành của anh, nghe lời nói thật lòng của anh, tuy rằng không có hoa tươi, cũng không có quỳ xuống, thế nhưng tình ý của anh làm cô rất cảm động.
"A Uy..." Cô kích động không thôi, liều mình gật đầu: "Em đồng ý! Đương nhiên là em đồng ý gả cho anh rồi! Bắt đầu từ lúc em biết mình yêu anh, em liền quyết định sẽ đi theo anh cả đời, em muốn có một giá đình ấm áp, tràn ngập tình yêu, mà em biết anh có thể cho em được."
Cô tín nhiệm đối với anh khiến cho Cảnh Quân Uy hết sức cao hứng, cầm lấy nhẫn kim cương trong hộp, đeo vào ngón tay của cô, sau đó cúi đầu hôn cô một cái, ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Tình nhi, người con gái của anh, vợ của anh."
"A Uy, người đàn ông của em, chồng của em."
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, sâu sắc hôn nhau.
Cọ xát, hôn một hồi lâu, hơi thở của anh hổn hển, sủng nịch nói: "Tình nhi, ngày mai anh sẽ đến nhà em, chuẩn bị kỹ càng tất cả các đồ mà cha mẹ em yêu cầu, bởi vì họ là cha mẹ của em, nên anh phải làm điều đó."
"Chuyện đó...Em phải về nhà sao?"
"Đương nhiền là không cần, anh cũng không muốn lại phải chịu cái cảm giác không liên lạc được với em đâu."
"Ừm." Quan Hướng Tình đáp một tiếng, đầu đặt trên ngực của anh.
Nhìn phản ứng lạnh nhạt lại bình tĩnh như vậy của cô, Cảnh Quân Uy nhịn không được mà mở miệng: "Tình nhi, bởi vì anh quyết định như vậy nên em mất hứng sao? Tuy rằng anh chưa từng hỏi ý kiến của em, nhưng là do anh sợ bọn họ lại dùng thủ đoạn gì, anh không thể nào chịu nổi cảm giác khi mất đi em đâu."
Trong giọng nói đầy lo lắng của anh làm ấm áp trái tim cô, cô duỗi ngón tay ngọc nhỏ dài, đặt lên bờ môi anh, dịu dàng cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Đồ ngốc! Làm sao em lại không cảm thấy vui cơ chứ? Mỗi chuyện anh làm đều là vì suy nghĩ cho em, chuyện mà anh sợ, đương nhiên cũng là chuyện mà em sợ!"
Cô di chuyển tay đi, lại đặt lên môi anh một nụ hôn, ngồi thẳng người lên, nhìn vào hai mắt của anh.
"Mấy ngày bị nhốt ở trong phòng, thật sự là em rất sợ hãi, em rất sợ nơi đó."
Anh rất đau lòng: "Nghe em nói như vậy, chính là đồng ý sự sắp xếp của anh sao?"
" Đương nhiên, anh muốn bảo vệ em, em hiểu, vừa biết suy nghĩ của anh, em đã rất đau lòng, không muốn anh vì em mà bị bọn họ lợi dụng, dù sao cũng là tiền mà anh nỗ lực mới kiếm được, vì cái gì mà bọn họ dám ra điều kiện với anh chỉ vì anh muốn kết hôn với em cơ chứ?"
Ánh mắt của anh càng thêm lạnh lẽo: "Yên tâm, bọn họ làm thương tổn đến em, anh sẽ đòi lại thay em, nếu bọn họ muốn lấy thêm lợi ích từ em, chính là mơ mộng hão huyền!"
"Em không muốn để anh phải tốn tiền đâu, trước đó anh đã bỏ ra ba trăm triệu vì em, bù vào khó khăn tài chính cho bọn họ rồi, làm sao em có thể để anh tốn nhiều tiền hơn được cơ chứ?"
"Đồ ngốc! Em sẽ trở thành vợ của anh, anh cũng như em, còn phân biệt cái gì sao? Với cả, anh đã nói sẽ cho em một hôn lễ long trọng lại khó quên rồi, em chỉ cần nghỉ ngơi, mỗi ngày sống vui vui vẻ vẻ, chờ làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh, vậy là được rồi."
"A Uy, thực sự là anh đã quá tốt với em rồi, em thật không biêt lấy gì để báo đáp lại, em..."
Cảnh Quân Uy xảo quyệt hôn môi đỏ của cô, nháy mắt với cô mấy cái, trêu chọc nói: "Sao lại không có cái gì báo đáp chứ? Không phải em đã lấy thân báo đáp rồi hay sao?"
"Anh thật là xấu!" Hai gò má của cô ửng hồng, hờn dỗi đập vào ngực rắn chắc của anh.
"Em thích anh làm chuyện xấu với em không phải sao? Không phải mỗi lầm vợ của anh đều rất hưởng thụ, còn luôn nói em muốn, em muốn sao? Hả?" Anh kêu một tiếng, vuốt bắp thịt nơi vừa bị cô đấm.
Quan Hướng Tình cười khẽ lườm anh một cái: "Anh đúng là thật xấu mà!"
Anh cười càng thoải mái, ôm cô vào trong ngực, quý trọng nhìn cô, cuối cùng cũng muốn cho cô một danh phận chính thức, làm cho cô trở thành vợ của anh, tảng đá lớn trong lòng anh cuối cùng cũng coi như được thả xuống.
"Vợ yêu, bây giờ chúng ta xem áo cưới được rồi chứ? Không chỉ những thứ này, chúng ta còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ khác nữa! Anh muốn biến em trở thành một cô dâu khiến cho phụ nữ trên toàn đều phải ghen tị."
Hai người hạnh phúc ôm nhau, không nói thêm câu gì nữa.
Hôn lễ long trọng được tở chức bên trong khách sạn lớn, con gái nhỏ của chủ tịch công ty Quan thị gả cho tông giám đốc của tập đoàn Cảnh thị xếp thứ mười ở Đài Loan, Cảnh Quân Uy, đồng thời khiến cho giới truyền thông chú ý.
Cái người luôn luôn thần bí, tổng giám đốc anh tuấn lại nhiều tiền, lại phá lệ cho giới truyền thông vào quay chụp, tuy rằng không cho phỏng vấn, cũng hạn chế không cho phóng viên phỏng vấn đi vào, nhưng đối với các nhà báo thì việc được vào đã tốt lắm rồi, đương nhiên phải cố viết cho thật tốt, đó cũng sẽ là tin tin tức ở trang đầu.
Lúc này, cha của Cảnh Quân Uy, Cảnh Quân Minh ngồi trong một căn phòng nhỏ ở Pháp, nhìn tivi đang không ngừng chiếu cảnh cử hành hôn lễ long trọng ở Đài Loan, phát hiện người bị phóng vấn đều là Quan Lạc Kỳ, ông ta rất sung sướng khi được làm thông gia với Cảnh gia, khiến cho ông tức giận đến mức gạt hết tất cả đồ đạc trước mắt xuống đất.
Một phụ nhân ung dung hoa quý ngồi ở bên cạnh ông, lạnh lùng nói: "Lão già, ông trút giận vào đồ vật làm gì? Không bằng ông mau nghĩ biện pháp để giải quyết cái hộn sự này đi."
"Làm sao giải quyết được bây giờ? Nó thật là có bản lĩnh, dám để chuyện mình kết hôn cho cả thế giới biết, còn không thèm để ý đến sự tồn tại của chúng ta, thật sự là quá phận mà."
"Có biện pháp gì được bây giờ? Bây giờ nó đã đủ lông đủ cánh rồi, không để chúng ta vào đáy mắt nữa. Lúc trước tôi đã bảo ông phải từ từ giao công ty cho nó, nhưng ông lại khăng khăng muốn đưa tất cho nó luôn, bây giờ thì sao đây?"
Cảnh Quân Minh lườm vợ ba của mình một cái: "Bà đang dạy bảo ai đấy? Mấy năm qua nó nhận công ty, làm việc còn xuất sắc hơn cả tôi, bà được chia hoa hồng, lúc đó không phải bà cười rất vui vẻ hay sao?"
"Chuyện này...Chỉ là nó quá xằng bậy, chuyện hôn nhân đại sự có thể do nó tự làm chủ được hay sao? Tốt xấu cũng phải mang người đến cho chúng ta xem, để chúng ta nhìn cho kỹ đã chứ? Ông nói xem bây giờ phải làm thế nào đây?"
"Cháu gái của mà đã theo đuổi Quân Uy ba, bốn năm, đến một cái liếc mắt Quân Uy đều không cho nó, bà vẫn còn muốn gả nó cho thằng bé hay sao?" Ông cười nhạo nói.
Bà trợn mắt lên trợn giận dữ nhìn ông, căm hận nói: "Ít nhất gia thế của cháu gái tôi cũng xem như tốt, quá xứng đôi vừa lứa với con trai ông không phải sao, có bao giờ nó để người mẹ kế này vào mắt đâu."
Cảnh Quân Minh nhìn bà, nghĩ thầm, sao ông có thể lấy một người đàn bà chỉ biết gây chuyện thế này chứ?
"Nó có để bà trong mắt hay không, không quan trọng chút nào cả, chuyện quan trọng nhất bây giờ là, giải quyết chuyện kết hôn mà cả thế giới đã biết của nó kia kìa."
"Hay là chúng ta đến Đài Loan tìm nó đi." Đáy mắt Reithy lóe qua tia sáng.
"Đến Đài Loan cũng được, mang Nhã Mật đi theo đi!"
"Cái gì?"
"So với cháu gái của bà thì Nhã Mật không kém chút nào, ít ra Quân Uy sẽ không trưng ra một bộ mặt lạnh lùng với nó, nó còn có thể giúp chúng ta gọi Quân Uy về nhà nữa chứ."
Reithy lộ ra sắc mặt dữ tợn, chỉ là không thể phủ nhận, con nhỏ Nhã Mật kia không thua kém gì Hà Toa cả, có thể làm cho một người phong lưu, không ngừng thay bạn gái như Cảnh Quân Uy nhìn nó với con mắt khác, cứ xem như mấy năm trước xảy ra tai nạn thì trở nên lạnh nhạt hơn, nhưng mà ở trước mặt Nhã Mật, vẫn sẽ thể hiện thái độ mềm mại hơn nhiều.
Vậy nên, bất đắc dĩ bà phải gật đầu.
"Vậy để tôi nói với Nhã Mật, cũng đã một thời gian dài nó chưa gặp Quân Uy, có thể nó sẽ rất vui vẻ mà về Đài Loan với chúng ta, dù sao thì nếu không phải là nó muốn đến đây học thiết kế thời trang thì cũng sẽ không phải xa Quân Uy đâu."
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
191 chương
26 chương
88 chương
56 chương
53 chương
10 chương