Đêm đó rất khuya Ôn Viễn mới trở về Dịch Thủy, đầu óc mơ màng mà ngủ đi. Ngày hôm sau là thứ hai, cô dậy sớm nửa tiếng quá giang xe đi tới công ty. Vừa đúng cuối tháng của cuối năm, công việc lớn nhỏ chồng chất lên nhau. Ôn Viễn lại là người mới tới, công việc làm chưa được thuận tay, trên bàn đầy bản báo cáo. Đợi cho đến khi cô xử lý toàn bộ xong hết thì đã là hơn một giờ chiều rồi. Cô đói đến da bụng đụng da lưng, vội vàng lấy di động từ trong túi ra, nhờ vả vài đồng nghiệp giúp cô mua cơm. Cô nhịn không được lại lên mạng tìm kiếm một vài tin tức giải trí. Đều là những tin tức về Trần Dao giống như ngày hôm qua. Ôn Viễn cắn cắn môi, bấm số của Ôn Hành Chi, không ngờ trả lời cho cô lại là một giọng lạnh băng của phụ nữa. Nói.... đối phương đã tắt máy. Ôn Viễn hơi nhíu mày, nhìn ngoài cửa sổ mà ngẩng người. Bên ngoài tuyết đang rơi, từng hạt li ti rơi xuống. Vài năm nay thành phố T khó có được một trận tuyết lớn đến vậy. Ôn Viễn ngồi trong phòng làm việc cảm thấy cực kỳ buồn bực. Nhìn mấy tin tức này, cảm giác đầu tiên của cô chính là hoang đường. Cô hiểu rõ Ôn Hành Chi, người này ghét nhất là bị dính chuyện phiền toái. Có rất nhiều người trong giới truyền thông muốn phỏng vấn anh, nhưng đều bị anh từ chối. Những người của làng giải trí thì anh càng ít tiếp xúc, bởi vì tính tình của anh quá mức trầm ổn, không thích mỗi tiếng nói cử chỉ đều bị lấy ra để giải trí. Cho nên nếu như anh nhìn trúng Trần Dao, tuyệt đối sẽ không... tùy ý như vậy. Còn phải nói đến một điều là, anh vẫn cảm thấy cô ta chướng mắt. Ôn Viễn không phải là tin tưởng vào chính mình, mà là cô tin tưởng anh. Cô cũng không khống chế được mình, khi nhìn thấy tin tức này thì cảm thấy sốt ruột, sốt ruột tới lợi hại. Tuy nói là cô không nhạy bén, nhưng mà không có người phụ nữ nào lại thích người phụ nữ khác mơ mộng tới người đàn ông của mình. Huống chi, người phụ nữ này còn cố chấp hơn cô. Nhưng mà nói tới chuyện này cô cảm thấy mình tự chuốc lấy phiền phức, nếu không phải năm lớp mười một cô dẫn theo Trần Dao nhờ tới Ôn Hành Chi giúp đỡ, thì không chừng bây giờ chuyện này sẽ không xảy ra. Nghĩ tới đây, Ôn Viễn chán nản nằm dài trên bàn. Bởi vì trận tuyết lớn này, cho nên các nhân viên được ông chủ cho tan tầm sớm. Ôn Viễn thì ở lại làm thêm ca, lúc có thể về thì cũng gần sáu giờ. Bên ngoài tuyết đã đọng thành lớp dày, trong lúc cô tăng ca thì tuyết đã lấp hết những dấu chân của những người khác. Ôn Viễn mang giày, cúi đầu giẫm lên dấu chân trên mặt tuyết, cho đến khi dấu chân bị phá hoại đến không thể nhìn rõ, cô mới hài lòng. Vừa mới chuẩn bị đi về hướng tàu điện ngầm, thì phía trước truyền đến hai tiếng kèn ngắn ngủi. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, khi nhìn thấy chiếc xe đó thì mắt của cô mở càng lớn. Là Ôn Hành Chi đã lâu không gặp, anh ngồi trong chiếc xe Bentley màu đen. Có thể là khi cô xuống lầu thì anh đã đậu ở đó rồi, nhưng mà anh không có mở cửa xuống xe cho nên cô không hề chú ý. Người nọ ngồi ở trong xe, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cùi chỏ thì gác ở cửa kính xe tay thì chống cằm, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong đáy mắt thì lộ ra ý cười. Ôn Viễn quá quen thuộc với dáng vẻ này của anh rồi. Anh cứ như vậy, yên lặng không một tiếng động quay trở về. Vốn dĩ trong lòng cô đã cảm thấy buồn bực, nhưng mà một lát sau dáng vẻ của cô giống như là làm chuyện xấu bị bắt gặp. Ôn Viễn bĩu môi, chậm rãi đi về phía chiếc xe. Anh mở cửa ở ghế tài xế phụ cho cô, Ôn Viễn trực tiếp ngồi vào. Đóng cửa xe, anh cũng không vội vã mà chỉ yên lặng nhìn cô. Ôn Viễn không nhịn được mà sờ mặt mình: "Trên mặt em dính gì sao?" "Chỉ là cảm thấy không thể tưởng tượng được." Anh nói, chưa bao giờ thấy qua một người mà có thể chơi hăng say như một đứa con nít như vậy. Tầm mắt của anh từ trên mặt cô rơi xuống cặp đùi, lông mày không tự chủ mà nhăn lại: "Mặc cái gì đây? Ngày tuyết rơi mà lại mặc quần đùi? Anh thấy em không sợ lạnh thì phải?" Ôn Viễn 囧. Cô còn chưa hỏi tội anh, thì anh đã bắt đầu giáo huấn cô rồi. Cô nổi giận phản bác lại: "Cái gì mà quần đùi? Anh không thấy bên trong còn có một lớp khác hay sao? Rất dày giữ ấm rất tốt đó? Đồ bảo thủ!" Không ngờ cô lại phản ứng như vậy, Ôn Hành Chi cúi đầu lặp lại ba chữ: "Đồ bảo thủ?" Nhìn thấy cô vẫn còn tức giận, trái lại anh lại nở nụ cười: "Em nói đi, anh cổ hủ khi nào?" Thấy anh nghiêng người qua, Ôn Viễn thực sự có chút không dám trêu chọc anh. Đành phải kìm nén nghiêng đầu sang chỗ khác: "Em không biết?" Biết rõ trong lòng cô tức giận, cũng biết đại khái là nguyên nhân gì. Ôn Hành Chi cũng không ép bức cô, lái xe về đường chính. Chậm rãi chạy về Dịch Thủy. Lúc ở trong thang máy lên lầu, Ôn Viễn không nói với anh một câu. Lúc đến nhà mình, Ôn Viễn đi đầu bước ra ngoài, đè tay xuống, sau đó lấy chìa khóa ra mở cửa. Dường như là ông trời muốn đối đầu với cô, thường ngày cửa này đã khó mở phải hơi dùng sức mới mở được. Bây giờ lại càng mở không ra, vòng vo mấy cái, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc nhưng cửa lại không mở được. Ôn Viễn xoay chiều khóa lại, nhưng vẫn không mở được. Tức giận đến nỗi muốn đá luôn cửa, Ôn Hành Chi nhìn dáng vẻ của cô chỉ muốn bật cười, anh đi lên phía trước, cầm lấy tay cô, xoay vài cái về bên phải, cửa liền mở ra. Ôn Viễn buồn bực buông tay đi vào trong nhà. Ôn Hành Chi chậm rãi đi sau lưng, thấy cô vừa vào là vội vàng, anh không chút hoang mang mà đi vào phòng bếp. Lúc máy bay hạ cánh đến giờ anh còn chưa kịp uống nước, bây giờ cảm thấy hơi khát. Anh rót cho mình một ly nước ấm, uống được nửa ly, ánh mắt liếc nhìn Ôn Viễn không biết làm gì trong phòng ngủ. Khóe môi hơi nhếch lên: "Được rồi, em đừng núp nữa. Nói cho em biết, lúc máy bay hạ cánh anh đã mang hành lý tới cửa. Đống đồ ăn vặt anh đã sớm thấy rồi." Ôn Viễn nghe thấy, cũng không đùa dai. Từ phòng ngủ đi ra, ngồi ở ghế sô-pha, nhìn thấy trên bàn trà sạch sẽ, cô hừ nói: "Tờ báo em đặt ở trên bàn trà anh cũng thấy rồi à?" Chính là tối qua trong lúc chờ xe buýt cô đã mua một tờ báo nhỏ. Sạp báo đặt ngày cạnh trạm xe buýt, tối qua tinh thần của cô hoảng hốt đứng chờ xe buýt, lúc xoay người thì thấy một phần của tờ báo giải trí, không khéo đập vào mắt cô lại là tin tức cô câm thù tới tận xương tủy. Cô nhìn chăm chú một lúc lâu, mãi cho tới khi ông chủ sạp báo kêu cô, cô mới phục hồi tinh thần lại. Ông chủ đó cho rằng cô muốn mua báo, nên cố ý lấy xuống đưa cho cô. Ôn Viễn cũng không nhiều lời, nhanh chóng thanh toán rồi lên xe. "Nhìn thấy. Báo ra hằng ngày của thành phố T, nếu em thích coi anh sẽ đăng ký cho em." Ôn Viễn cắt ngang: "Người nào thích. Em mua về để đựng vỏ hạt dưa!" Ôn Hành Chi mang sữa ấm tới cho cô. Nghe thấy mấy lời này, cuối cùng cũng không nhịn được mà nhíu mày. Anh khom lưng kề sát vào cô, gạt hết mớ tóc ngang trán của cô chẳng biết lại dính đầy giấy vụn từ lúc nào, anh từ tốn nói: "Khó trách nóng tính đến như vậy, thì ra là ăn nhiều hột dưa." Nói xong, chỉ thấy cô trừng mắt. Gươg mặt người ở trên đỉnh đầu cô ôn hòa hơn thường ngày rất nhiều, thấy cô nhìn anh, bàn tay của anh di chuyển từ đầu của cô xuống dưới, một tay còn lại nắm lấy thắt lưng của cô, ngay đúng vị trí anh có thể cúi người hôn cô. Hơn nữa tháng không gặp, làm sao mà không muốn. Anh dán vào môi của cô mà xay nghiền, cắn môi dưới mềm mại. Vừa mới tiến vào, liền bị cô thoát khỏi, "Anh uống rượu sao?" "Một chút." Hợp đồng mua bán kết thúc thuận lợi, anh từ Hong Kong trở về GP, nội bộ cũng có chuẩn bị một buổi tiệc nhỏ chút mừng anh. Đều là người trong nhà, không tránh khỏi việc anh phải uống một chút, nhưng mà cũng chỉ có nửa ly thôi. Lời muốn hỏi còn chưa nói ra, Ôn Viễn còn muốn trốn, thì người nọ đã không cho cô cơ hội. Nhanh chóng chiếm lấy môi cô rồi tiến vào, cái lưỡi mềm mại, mang theo vị ngọt lịm, vào bên trong một chút thì biết rõ nguyên nhân. Thì ra không biết từ lúc nào cô đã nhét viên đường vào trong miệng của mình, mùi vị dâu tây ngọt ngào càng làm cho anh thêm xâm nhập. Mãi cho tới khi cô kêu đau anh mới buông ra. Loại tư thế hôn này, cực kỳ khiêu chiến chiều dài của cổ cô. Ôn Viễn xoa cổ mình, đỏ mặt, không thèm nhìn anh. Ôn Hành Chi cúi đầu, nhìn cô một lúc lâu, giọng khàn khàn: "Mau uống sữa đi. Anh đi làm cơm chiều." Ôn Viễn không lên tiếng, chờ anh đứng dậy đi vào trong phòng bếp. Cô mới vụng trộm nhìn chăm chú vào bóng dáng của anh, đặt tay lên ngực cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Hôm qua người giúp việc có tới đây một chuyến, mang tới rất nhiều thức ăn rồi bỏ vào trong tủ lạnh. Ôn Hành Chi làm mì Ý đơn giản, sau đó chiên hai phần thịt bò, có thể xem như bữa cơm chiều đã làm xong. Buổi tối, anh ở phòng sách giải quyết một chút công văn. Sau khi tắt máy tính anh ngẩng đầu trong nháy mắt, nhìn xuyên qua cửa đang khép hờ. Ôn Viễn đang đứng trước gương ở phòng khách giày vò tóc của mình. Tóc của cô cũng không dài lắm, bởi vì cô không thích tóc quá dài, nên vẫn để kiểu tóc cũ hồi học trung học. Chẳng qua là bây giờ đuôi tóc hơi uốn cong, sờ vào như là vải nhung. Dường như anh rất nhớ loại cảm xúc này, anh đứng lên đi qua nhận lấy chiếc khăn từ trong tay cô, thay cô lau tóc. Ôn Viễn không hề chớp mắt nhìn chiếc gương phản chiếu người đàn ông đứng bên cạnh cô, sau đó bổng nhiên cô nói: "Em ghét Trần Dao. Chán ghét tên anh và tên cô ta bị nhắc tới cùng lúc." Vẻ mặt anh chuyên chú lau tóc cho cô: "Ngày mai tin tức đó sẽ biến mất." "Không giải thích gì sao?" "Toàn chuyện bịa đặt. Giải thích làm gì." Người đối mặt với truyền thông mỗi ngày là Trần Dao không phải anh. Huống chi, mọi người sẽ không để ý anh nói gì chỉ thích phỏng đoán mọi chuyện theo ý mình. Anh không có hứng thú đi xem họ nói gì, cũng không có nghĩa vụ vui mừng xem mấy náo nhiệt đó. "Còn em thì sao? Em nhìn thấy hình chụp rồi đó?" Ôn Viễn mím môi nhìn anh, Ôn Hành Chi dừng động tác lại, tầm mắt nhìn cô ở trong gương. Nhìn kỹ khoảnh khắc, mông Ôn Viễn bị đánh một cái, sau đó cô trừng mắt nhìn anh trong gương. Mà Ôn Hành Chi đã dời tầm mắt đi, tiếp tục lau tóc cho cô: "Đêm đó chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt. Anh bị người khác nhờ vã đưa cô ta tới khách sạn. Đến ngày hôm sau, cũng là ngẫu nhiên." Hôm đó anh muốn đi tới công ty của Diêu tiên sinh, anh ta đang mở một cuộc hội nghị. Khi nhận được điện thoại của Diêu tiên sinh, anh ta đang nói chuyện với công ty đại diện của Trần Dao, mời cô ta làm ngươi phát ngôn cho sản phẩm mới của công ty. Việc này Trần Dao cũng biết, đang muốn tới công ty bàn hợp đồng thì Diêu tiên sinh nhờ anh dẫn cô ta tới. Ôn Viễn nghe xong thì im lặng một lát, "Trần Dao, cô ấy có lực hấp dẫn rất lớn với đàn ông có phải không? Duy Nhất thích, Diêu tiên sinh cũng thích." "Anh không thích." Làm theo lời cô nói, anh cũng không có ý định giải thích và an ủi. Nhưng mà khi Ôn Viễn nghe xong, vẫn không nhịn được mà có chút vui mừng. Vài ngày phiền muộn trong lúc này tất cả đều tan thành mây khói. Sự thật chứng minh, dù cho cô có rối rắm lo sợ cũng là không đâu. Mấy scandal của làng giải trí nhiều không kể xiết, một cái còn chưa hạ nhiệt thì cái khác lại xuất hiện. Cũng bởi vì Trần Dao quấn quít dây dưa với nam diễn viên chính ở trong phim Nhất Hào làm cho fan nhìn không được, nên mới có người cố tin tung tin xấu về cô ta, thậm chí còn có người lôi ảnh chụp về cô trước đây mà so sánh nhan sắc. Chuyện này diễn ra theo khuynh thường ngày càng mạnh mẽ, nhưng mà Ôn Hành Chi cũng không có trả lời lại. Công ty đại diện của Trần Dao vẫn im lặng, bị hỏi thì chỉ lễ phép mỉm cười không nói gì, không thì chuyển sang đề tài khác, có ý giấu đầu hở đuôi. Nhưng mà bây giờ Ôn Viễn cũng không để ý tới mọi chuyện. Bởi vì bây giờ cô đang gặp phải một vấn đề đâu đầu, đó chính là Xuân Hỉ đề nghị... liên hoan. Bốn năm đại học ba người các cô luôn luôn tìm cớ để có bữa ăn ngon. Nhưng mà lần này so với ngày xưa thì không giống nhau. Nguyên nhân lần này vẫn là trong một lần Xuân Hỉ và Chu Nghiêu nằm nói chuyện với nhau, họ không có may mắn như Ôn Viễn, bởi vì chưa có công việc chính thức nên vẫn ở lại ký túc xá trong trường. Trong một đêm trăng tròn, hai người như thường lệ ru rú trong chăn nói chuyện phiếm. Không biết vì sao mà nhắc tới đã gần tới Tết Nguyên Đán, nhìn thấy sang năm đã tốt nghiệp, cơ hội ở chung cũng không còn nhiều lắm. Cho nên hai người đối với lần tụ hợp này rất coi trọng, không chỉ có ba người tụ họp mà còn phải dẫn theo người nhà! Ai không dẫn thì không được! Khi Ôn Viễn nhận được thông báo thì quả thức là muốn té xỉu, cô thật muốn hỏi hai người đi đâu mượn lá gan lớn này. Tuy nói năm nhất đại học Xuân Hỉ và Chu Nghiêu đã biết sự tồn tại của Ôn Hành Chi, nhưng mà hơn ba năm không tiếp xúc quá một lần. Bởi vì hai người không dám, theo như bọn họ nói, người này chỉ có thể chỉ có thể nhìn từ xa, không thể khinh suất. Chẳng lẽ khi tốt nghiệp, hai người này đã không sợ chết sao? Ôn Viễn nhịn không được mà đập mạnh cửa phòng làm việc của Ôn Hành Chi. Ôn tiên sinh ngẩng đầu liếc nhìn cô, chỉ cảm thấy buồn cười. Anh gõ gõ mặt bàn: "Bình tĩnh." "Anh vẫn muốn đi sao?" Ôn Viễn chờ mong nhìn anh. "Chẳng lẽ em còn người nhà nào khác có thể dẫn đi?" "Họ nói đùa thôi!" "Anh không có đùa." Ôn Viễn bị anh nói đến nổi không nói nên lời, kìm nén một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ. Buổi tiệc liên hoan ấn định vào ngày thứ bảy, đặt trước ở nhà hàng Dân Giang. Buổi chiều Ôn Hành Chi còn có một buổi hội họp, nên Ôn Viễn dẫn Lưu Xuân Hỉ và Chu Nghiêu đi vào nhà hàng trước. Vừa đúng lúc bạn trai của hai người chưa có tới, nhân lúc đó Ôn Viễn nghiêm mặt cảnh cáo Xuân Hỉ và Chu Nghiêu không cho phép họ nói lung tung, nhất là trước mặt Ôn Hành Chi! Chu Nghiêu nhịn không được mà cười nói: "Sợ chúng mình phá hoại hình tượng của cậu sao?" Thế nhưng Xuân Hỉ lại an ủi cô: "Biết rồi, biết rồi. Chúng mình coi thế nào cũng là người nhà mẹ đẻ, sao có thể hãm hại cậu!" Ôn Viễn không nói gì chỉ nhìn trời. Vui đùa một lúc, bạn trai của Xuân Hỉ và Chu Nghiêu cũng đã tới. Thật ra buổi tiệc liên hoan này cũng không tính là đột ngột, bởi vì ba người các cô thân như chị em, người nào có bạn trai thì phải mời mọi người ra ngoài ăn một bữa. Chỉ riêng Ôn Viễn bởi vì thời cơ chưa tới, nên Xuân Hỉ và Chu Nghiêu vẫn chưa ra tay. Chờ cho tới khi cô tốt nghiệp. Bạn trai của Xuân Hỉ và Chu Nghiêu đều không học ở đại học T. Mà học ở một trường khác, nổi tiếng hơn đại học T một chút. Hai người họ một học về kinh tế, một học về máy tính, bản thân cả hai đều học cùng trường mà hai người bạn gái lại ở cùng một ký túc xá nên cũng khá thân thuộc nhau. Ôn Viễn uống chút nước, vẫn nhìn ngoài của sổ. Bọn họ không chọn phòng riêng, bởi vì họ đều là những người trẻ tuổi, cũng không nói chuyện đại sự gì, cho nên không thích ép buộc hoàn cảnh. Chọn một cái bàn lớn đối diện đường cái, quay đầu thì lập tức có thể nhìn thấy dòng xe cộ qua lại ngoài cửa. Lúc đồng hồ chỉ sáu giờ mười lăm phút, Ôn Hành Chi lái xe tới. Là một chiếc xe Volvo việt dã cực kỳ bình thường và khiêm tốn, từ trước tới giờ cô chưa từng thấy anh lái, cho nên nhận không ra. Mãi cho tới khi anh xuống xe, vắt áo khác lên khủy tay, đi vào nhà hàng. Không biết vì sao Ôn Viễn cảm thấy khẩn trương. Chu Nghiêu ngồi đối diện cô, cho nên nhìn thấy Ôn Hành Chi đầu tiên, quay đầu đầy kích động kéo cánh tay Xuân Hỉ: "A... Đến rồi, đến rồi." Ôn Hành Chi bước vào, nói chuyện với nhân viên phục vụ đứng ở cửa, sau đó mới đi về phía họ. Tất cả quá trình đều bị năm ánh mắt nhìn chăm chú không chớp mắt cái nào. Nhiều người cùng làm một việc, Ôn Viễn nghĩ chắc Ôn Hành Chi sẽ cảm thấy kỳ quái. Người nào đó cũng thấy đám người bọn họ, nhưng mà biểu tình không có thay đổi gì, còn cô thì ngồi không yên. Từ trên ghế đứng lên, làm bốn người còn lại đều giật mình. Ôn Hành Chi nhìn thấy cô kìm ném đến gương mặt đều đỏ ửng, nụ cười xuất hiện trong đáy mắt, thấp giọng hỏi: "Anh đã tới trễ?" Ôn Viễn không lên tiếng, hai người đàn ông ngồi đó không hiểu gì nên cũng không nói chuyện. Mà Xuân Hỉ và Chu Nghiêu thì đang ngây người. Ôn tiên sinh nhìn bốn người trẻ tuổi, cuối cùng tầm mắt rơi vào trong người Ôn Viễn. Chỉ thấy cô đỏ mặt, cúi đầu kéo ghế. Ôn Hành Chi nhíu mày ngồi xuống. Ôn Viễn ngồi bên cạnh anh, nhìn hai người bạn cùng phòng. Liếm liếm môi bắt đầu giới thiệu: "Đây là Ôn Hành Chi." Sau đó nhìn Ôn Hành Chi nói: "Đây là bạn cùng phòng với em. Xuân Hỉ và Chu Nghiêu, lần trước em đã nói qua." Bởi vì sau khi họp xong thì anh trực tiếp tới đây, không có thời gian để thay đổi bộ quần áo nghiêm túc trên người. Nhưng mà hôm nay vẻ mặt của anh dịu dàng hơn nhiều. Nhìn hai cô gái trước mặt, anh vươn tay ra: "Xin chào." Chu Nghiêu và Xuân Hỉ cũng đưa tay ra bắt tay với anh. Đợi đến lúc Ôn Viễn giới thiệu hai người đàn ông còn lại cho Ôn Hành Chi, thì bỗng nhiêu Xuân Hỉ và Chu Nghiêu đồng thời đứng dậy, cả hai cùng lúc nói: "Mình đi vệ sinh." Ôn Viễn nhìn hai người đi xa, vừa muốn giải thích với Ôn Hành Chi bình thường họ không có như vậy. Nhưng mà chưa nói gì thì nghe thấy từ xa truyền tới tiếng hét chói tai: "Thấy rồi! Chúng ta thấy rồi! Là người thật! Người thật đó! So với hình chụp còn đẹp trai hơn! Có phải không?" Đối với việc này, bạn học Ôn Viễn chỉ bày tỏ "...." Có bạn bè mà giống như heo, cô còn nói được gì nữa sao? Lúc Xuân Hỉ và Chu Nghiêu ngồi xuống thì đã khôi phục như bình thường, Ôn Hành Chi nhận thực đơn từ nhân viên phục vụ mang tới. Hơn nữa còn cố ý bảo nhân viên đưa thực đơn cho bốn người. Nhìn thấy được là bốn người này có chút gò bó, Xuân Hỉ và Chu Nghiêu bình thường đều là những người tùy tiện, nhưng bây giờ thì đã khôi phục lại dáng vẻ của một thục nữ. Mà hai người đàn ông còn lại nhìn thấy Ôn Hành Chi thì cũng cảm thấy rất áp lực, vốn chỉ cho là người bình thường đến ăn chung, nhưng mà không ngờ người tới lại là... một người không hề bình thường. Nhất là bạn trai của Chu Nghiêu tên là Tiểu Triệu, cậu đang học kinh tế. Tuần trước mới vừa thông qua cuộc phỏng vấn của GP, mới cùng lãnh đạo cùng ngành là Chu Cường làm quen với nhau. Hôm nay thì trực tiếp nhìn thấy ông chủ lớn của khu vực châu Á. Cậu cũng muốn trực tiếp quỳ xuống rồi. Thực đơn đưa tới chỗ của Ôn Viễn, đầu tiên cô nhìn xem mấy món ăn mọi người chọn. Sau đó nhịn không được mà nở nụ cười, cả đôi mắt đều cong thành hình trăng lưỡi liềm, "Mấy món này, đủ để cho mọi người nhét kẻ răng sao?" Xuân Hỉ theo quán tính vỗ đầu của Ôn Viễn: "Chúng mình là heo sao?", vỗ xong thì nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng ho khan. Sau đó mới nhận ra được vị bạn trai của người nào đó vẫn đang ngồi bên cạnh, nên ngượng ngùng cười, thu tay trở về. Ôn Viễn bĩu môi liếc nhìn Ôn Hành Chi, nhìn thấy khóe miệng của anh hơi cong. Xoa đầu của cô, nói: "Vậy em thay họ chọn thêm vài món đi.". Sau đó anh nhìn Xuân Hỉ và Chu Nghiêu, "Viễn Viễn cũng thường xuyên nói với tôi về hai người. Cô ấy bị chiều hư, có đôi khi sẽ hơi ngu ngốc, gây không ít phiền phúc cho mọi người. Bữa cơm này chúng tôi mời, mọi người cũng không cần quá gò bó." Nghe câu nói của anh, Chu Nghiêu nhịn không được mà nở nụ cười, "Chú. Nghe chú nói như vậy, chúng em càng gò bó rồi. Cũng không dám cười đùa với tiểu Viễn." Ôn Hành Chi cười cười, làm như có chút khó hiểu: "Chú? Tôi già đến vậy sao?" Những lời này cũng xem như lời nói đùa, làm mọi người ngồi trên bàn đều nở nụ cười, cuối cùng cũng dễ chịu hơn. Ôn Hành Chi đề nghị uống rượu để chào hỏi. Những cô gái đều được cho uống nước trái cây, nhưng mà Xuân Hỉ và Chu Nghiêu đều là những người phụ nữ như đàn ông, uống rượu đều không nháy mắt, điều này cũng làm cho Ôn Hành Chi cảm thấy không thể ngờ. Vì thế nước trái cây bị loại bỏ hoàn toàn, nhóm hai người của họ mỗi người một ly rượu. Ôn Viễn nhìn ly nước trái cây trước mặt mình, trong lòng tràn đầy cảm giác bị kỳ thị. Cô quay đầu, nghiêm mặt nói: "Em cũng muốn uống rượu!" "Không được!" Bị cự tuyệt làm cho bạn học Ôn Viễn tức giận. Nhìn ly rượu đỏ trước mặt anh, cô hít sâu vào nhanh tay chộp lấy, uống nhanh. Căn bản làm cho anh không đề phòng kịp. Ôn Hành Chi cũng không ngờ cô lại lớn gan đến vậy, bốn người còn lại thì bội phục nhìn cô gái nhỏ này. Người này không biết ly rượu cô uống có bao nhiêu nồng độ, vậy mà lại uống hết cả ly... chậc chậc. Ôn Viễn tự nhiên đặt ly rượu lên bàn. Lau chùi vết rượu trên miệng, nháy mắt nhìn mọi người, còn mọi người nhìn cô không chớp mắt. Vừa muốn mở miệng nói chuyện, thì lại ợ ra hơi rượu. Làm cho bốn người cười lăn cười bò, Ôn Viễn bụm mặt, quay lưng lại chui và trong ngực Ôn Hành Chi. Ôn tiên sinh vỗ vỗ vào lưng của cô, trong lòng đầy cảm thán. May mà anh đã quen với việc ngu ngốc của cô, nếu không khó đảm bảo anh sẽ không ghét bỏ cô. Bữa tiệc này Ôn Hành Chi cố gắng phối hợp để cho không khí hài hòa. Chu Nghiêu và Xuân Hỉ đem lời dặn của Ôn Viễn vứt sau đầu, ngồi nói chuyện xấu của Ôn Viễn. Ôn Viễn không nói gì, chỉ đỏ ửng cả mặt. May mà cô có chút say, nên cũng không quá để ý. Một mặt Ôn Hành Chi ôm cô vào lòng, một mặt ứng phó việc mọi người mời rượu, ngay cả Tiểu Triệu cũng không ngoại lệ. Anh mới uống có một ly, sau đó đặt ly rượu xuống: "Tôi không thể uống nhiều. Vẫn còn phải lái xe đưa cô ấy về." Giày vò tới gần chín giờ mới tan cuộc. Ôn Hành Chi gọi cho họ hai chiếc xe taxi, đưa bốn người họ an toàn rời đi, rồi trở về quầy tính tiền. Sau đó mới đi tới bên cạnh cái bàn, Ôn Viễn đang cuộn người trên ghế sô-pha mà ngủ. Anh cúi đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt ửng hồng của cô một lát. Sau đó mới cầm lấy áo khác bao bọc lấy cô, ôm cô lên xe trở về. Lúc xuống xe, gió lạnh khẽ thổi qua, Ôn Viễn lập tức tỉnh lại. Nhưng mà thấy người nào đó vẫn còn đang ôm cô, cho nên cô nhắm mắt lại giả ngủ. Ôn Hành Chi làm sao nhìn không ra, nhất là cô gái này còn phá rối lúc anh đang mở cửa, làm cho anh phải tốn công một lát mới mở được cửa. Anh cúi đầu nhìn bộ dáng đang nhịn cười của cô, Ôn Hành Chi nhéo nhéo eo cô. Ôn Viễn muốn trốn nhưng mà thắt lưng bị anh ôm lấy, không cho cô động đậy. Mãi cho tới khi cô nhịn không được nữa mới xin tha: "Em... Em sai rồi!" "Tỉnh rồi à?" Anh đặt cô xuống, trong lúc hai người đùa giỡn thì đôi giày đã rớt xuống. Cho nên cô chỉ có thể đứng ở trên đôi giầy da của anh, Ôn Viễn nhếch môi, ngẩng đầu trừng anh: "Anh cố ý!" Cô cũng muốn làm người ác cáo trạng trước. Nhưng mà Ôn Hành Chi thực sự không còn cách nào để so đo với cô, trong phòng chỉ có chiếc đèn cổng vòm là đang chiếu sáng. Ngọn đèn chiếu xuống gương mặt ửng hồng của cô, mặc dù là đang oán trách nhưng mà khóe mắt lại giống như động lại sự phong tình vạn chủng. Loại biểu cảm quyến rũ này cho tới bây giờ cũng không hề thuộc về cô, cho nên rất quyến rũ người khác. Ôn Hành Chi không nói chuyện, chỉ là đi về phía trước. Một tay nâng lưng cô lên, đặt cô ở trên tường. Ôn Viễn đã nhận ra sự biến hóa trong mắt của anh, muốn bỏ trốn thì cũng đã muộn. Người nào đó ôm lấy eo cô, nâng cả người cô lên để anh tùy ý hôn vào môi, trán, má, sau cùng vẫn là môi. So với sự ôn nhu trong quá khứ, thì bây giờ động tác của anh giống như rất hung ác, dường như coi như đây là một sự trừng phạt. Ôn Viễn nhịn không được mà ưm ra tiếng, Ôn Hành Chi buông lỏng cô ra, trán đối trán. Yên lặng mà khôi phục hô hấp, nhưng mà anh lại không buông tha cho cô, bàn tay đặt trên theo của cô vuốt ve, như muốn tiếp cận cũng như muốn đẩy ra. Ôn Viễn cảm giác được có chút sợ, nhưng mà cô lại thích nụ hôn của anh, chỉ khi nào xâm nhập vào thêm một chút thì cô có cảm giác e ngại. Càng làm cho cô cảm thấy khó mở miệng được, vừa e ngại nhưng cũng vừa chờ mong. Điều này càng làm cho cô khẩn trương. Ôn Viễn lập tức xù lông, đẩy Ôn Hành Chi ra: "Em muốn đi tắm!" Nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy trốn của cô, Ôn Hành Chi bật cười xoa xoa giữa hai hàng lông mày. Vừa khổ lại vừa mệt, quả nhiên là một phiền toái lớn. Ôn Viễn lề mề trong phòng tắm hơn một tiếng mới đi ra. Ngoài dự đoán của cô, trong phòng khách không có ai, Ôn Viễn đi về phía phòng ngủ chính, giường cũng trống không, cũng không thấy bóng dáng của anh. Điều này cũng không khác thường ngày, anh rất ít ngủ chung với cô. Trước kia cô cũng ít nghĩ tới chuyện này, cũng lười nghĩ tới phương diện kia. Bây giờ, cô đã hiểu rõ rồi. Ở cùng một chỗ hơn ba năm, nhưng mà sự kiện lau súng cướp cò rất ít khí phát sinh. Đơn giản là vì anh kiềm chế quá tốt, có thể tưởng tượng được ở độ tuổi này của đàn ông, thực sự là không cần sao? Ôn Viễn bĩu môi, nhìn chằm chằm ly sữa trong tay. Dường như đã hạ quyết tâm, uống hết trong một hơi, xoay người đi vào phòng khách bên cạnh. Cửa phòng đang đóng, Ôn Viễn đẩy cửa đi vào, đúng lúc Ôn Hành Chi vừa mở máy tính. Công việc cuối năm chồng chất, dù sau cũng không ngủ được, không bằng xử lý một vài công việc, dời đi lực chú ý. Nhìn thấy Ôn Viễn đi vào, anh dặn dò: "Không còn sớm nữa, mau sấy khô tóc rồi đi ngủ đi." Ôn Viễn chỉ a một tiếng, rồi không hề động đậy gì hết. Thấy cô còn không chịu đi, Ôn Hành Chi mới hỏi: "Còn có chuyện gì sao?" "Vâng. Cũng không có gì." Cô cúi đầu, vặn vặn ngón tay, "Em muốn hỏi anh. Hôn lễ của chúng ta lúc nào anh sẽ bổ sung."