Ôn Hành Chi tính đi xuống, anh làm việc luôn luôn có chừng mực, nếu là bạn bè của Ôn Viễn anh sẽ không thất lễ. Nhưng khi anh thấy Ôn Viễn chạy ra thì vô tình nhìn thấy người ở trong quán cà phê. Ôn Hành Chi trở về trong xe, thuận tay mở cửa bên tay lái phụ ra. Ôn Viễn thở hổn hển leo lên xe, Ôn Hành Chi hơi cau mày: “Không có chuyện gì gấp, em chạy làm cái gì?” Ôn Viễn giận dỗi nhìn anh: “Em muốn mau mau gặp được anh, không được à....” Lời nói ngon ngọt này đối với Ôn tiên sinh rất có tác dụng, anh cúi đầu, đẩy Ôn Viễn ra, tự tay thắt dây an toàn vào cho cô. Sau đó anh từ từ cho xe chạy vào đường lớn, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía quán cà phê một cái, Trần Dao vẫn còn đang đứng ở đó. Chỉ nhìn một cái rất nhanh rồi Ôn Hành Chi liền thu hồi tầm mắt, vừa quan sát đường xá vừa nói: “Từ trường em đến chỗ này ngồi xe cũng mất hai giờ, em chạy đến đây làm cái gì?” “Đi xin tài trợ.” Ôn Viễn nói: “Không có ai cùng đi với hội trưởng, nên con gà như em đây phải đi rồi.” Ôn Hành Chi hiểu ý, cảm thấy có chút buồn cười: “Vậy em đã xin được chưa?” “Tất nhiên rồi.” Ôn Viễn dương dương tự đắc, mà hoàn toàn quên mất lần này hoàn toàn không có công lao của cô. “Không tệ....” Đường hơi đông, đèn đỏ phía trước sáng lên, Ôn Hành Chi từ từ dừng xe, nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Viễn. Một tháng không có gặp, mái tóc của cô cũng không có dài ra mà vẫn giống như hồi học trung học, chân tóc phía trên hơi xoăn nhưng đuôi tóc ở cổ thì rất mềm mại, mượt mà. Trời lạnh như này nhìn rất ấm áp. Làn da cũng trắng nõn như đồ sứ tinh tế, đôi mắt sáng, nhu hòa, nhìn rất thoải mái. “Anh nhìn em xong rồi chứ?” Ôn Viễn bị anh nhìn có chút không được tự nhiên thì gãi gãi đầu thay đổi đề tài: “Anh trở về lúc nào?” Ngày hôm qua khi gọi điện cho anh thì anh vẫn còn ở London, vậy mà tối hôm nay lại thần kỳ xuất hiện trước mắt cô. Đây có được xem như là....bất ngờ? Ôn Viễn suy nghĩ, mím mím môi, nếu thật sự đây là bất ngờ, vậy tại sao lại có vẻ nghiêm túc như thế. Ôn Hành Chi dường như bỏ qua câu hỏi phía sau của cô mà nói: “Anh đang suy nghĩ lời em vừa nói.” Ôn Viễn không hiểu nhìn anh: “Em vừa nói cái gì?” Thân thể anh khẽ nghiêng về phía cô, hai con mắt cũng mở lớn, sáng rạng ngời, rất xinh đẹp. Ôn Hành Chi đưa tay vịn chặt ghế cô, kéo gần khoảng cách hai người. Ôn Viễn cũng cảm nhận được. “Em nói muốn mau mau nhìn thấy anh….” Ôn Hành Chi cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dường như mang ý cười: “Là ý sao nhỉ?” “Em…………” Ôn Viễn kinh ngạc nhìn anh, trong đầu chợt có một cảm giác kỳ quái, điều này làm tim cô không khỏi đập nhanh hơn giống như muốn nhảy ra ngoài. Cái này không thể được, Ôn Viễn liếm liếm đôi môi, đang định nói gì đó, thì chợt có âm thanh vang lên. Cô cho là tiếng điện thoại di động, cho đến khi kịp phản ứng thì Ôn tiểu thư mới phát hiện ra là bụng của cô đang kêu. Cô đói bụng. Tại sao lại có thể vào lúc này. Ôn Viễn cực kỳ ảo não, cô không dám nhìn nét mặt của Ôn Hành Chi mà vùi đầu vào cánh tay của anh, cúi đầu than lên một tiếng. Phản ứng lại của Ôn tiên sinh là bật cười, vừa đúng lúc đèn xanh bật sáng, ở phía sau đã có tiếng còi xe thúc giục, Ôn Hành Chi vỗ vỗ đầu cô. “Ngồi yên, xe phải chạy rồi.” Ôn Viễn đỏ mặt, cho đến khi xuống xe cũng không quay mặt nhìn Ôn Hành Chi thêm một cái nào nữa, cho nên không thể nhìn thấy trong mắt anh ẩn chứa một nụ cười. Nơi đến là một nhà hàng lớn quen thuộc ở quảng trường T. Ôn Viễn đeo túi đi theo sau Ôn Hành Chi, trong đầu vẫn rất phiền muộn. Cô có một dự cảm, hơn nữa dự cảm kia có lẽ là chính xác tới 99%, biểu hiện vừa nãy của Ôn tiên sinh cùng với cách giáo dục cô trước kia không hề giống nhau, anh rõ ràng là đang chuẩn bị hôn cô đấy. Không khí lúc đó đang vô cùng tốt, đều tại do cô đói bụng không đúng lúc. Hai người chọn một cái bàn rồi ngồi xuống, người phục vụ tiến tới chào đón. Ôn Hành Chi liếc nhìn thực đơn rồi hỏi Ôn Viễn: “Em muốn ăn cái gì?” “Đồ ăn cay.” Không ăn đồ ăn cay không thể làm cô thôi muốn đào hố chôn mình. Ôn Hành Chi liếc mắt nhìn Ôn Viễn, nhìn vẻ mặt buồn bực của cô thì thấy vô cùng sinh động và thú vị. Lông mày anh hơi nhướn lên, gọi mấy món rồi giao cho người phục vụ. “Đói như vậy, buổi trưa em đã ăn những gì?” “Ăn cũng nhiều nhưng buổi chiều rong ruổi ở ngoài đường cũng tiêu hóa hết rồi.” Ôn Viễn có chút uất ức: “Đồ ăn trong căn tin cũng không quá tệ, nhưng lại quá ít, ăn không đủ no.” Lúc trước Ôn Hành Chi cũng có nghe nói, thức ăn đại học T cũng không quá tệ, nhưng cho dù không tệ thì cũng chỉ là căn tin, lúc trước Ôn Viễn ở nhà đều được bà Thành chăm sóc chu đáo. Hôm nay nghe cô than thở thì anh biết rõ cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với cuộc sống mới. Anh mỉm cười: “Như vậy không phải là sẽ gầy đi mấy cân?” “Cũng không đến nỗi.” Ôn Viễn khẳng định: “Phía sau trường học của em cũng có phố ăn vặt, buổi tối bán tới 12 giờ khuya, đồ ăn bán rất ngon.” Xuân Hỉ và Chu Nghiêu là khách quen của những quán ấy, ban đầu Ôn Viễn cũng không đi bởi vì từ nhỏ đến lớn cô đều ăn cơm ở nhà, chưa từng ăn những đồ ăn vặt kia, nên lúc Xuân Hỉ cùng Chu Nghiêu rủ đi cùng cô có chút do dự. Tình cờ một lần, bởi vì bận hoạt động về muộn, căn tin đã không còn cơm, Ôn Viễn không thể làm gì hơn là đi ra phía sau trường mua cơm ăn. Mùi vị không tệ, sau này cô cũng thường ghé hơn. Ôn Hành Chi nhíu nhíu mày, lúc đưa đón Ôn Viễn anh cũng đã từng đi qua cái phố kia nên biết nó bán những gì. Đồ ăn quá bóng nhẫy, dầu để bên cạnh cống ngầm, rõ ràng là một quầy hàng không vệ sinh, vậy mà lại có rất nhiều người ghé vào. “Ăn thành quen?” Ôn Hành Chi nhìn cô hỏi. Ôn Viễn có chút chột dạ: “Cũng tạm được. Lúc đầu không quen nhưng sau thì ổn.” “Sau này không cho đi ăn ở đấy nữa.” Bị quản lý nhiều năm như vậy, Ôn Viễn sớm có một loại ý thức. Khi anh nói không muốn cô làm một việc gì đó thì chắc chắn sẽ không có cơ hội thay đổi. Một khi Ôn Hành Chi không cho phép, có nghĩa là chuyện này đã không còn khả năng thương lượng. Mặc dù anh không thể lúc nào cũng quản thúc cô nhưng quyền uy vẫn còn, bạn học Ôn Viễn không dám trái lời. Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, Ôn Viễn nhìn thấy đồ ăn mang lên theo ý mình, tuy chỉ có hai phần nhưng cũng làm cho cô thỏa mãn rồi. Bởi vì khẩu vị của Ôn Hành Chi luôn nhẹ, hơn nữa anh cũng không muốn cô ăn nhiều ớt. Nhìn thấy đĩa ớt nhỏ trước mặt, ánh mắt Ôn Viễn chợt sáng lên. Cô ngẩng đầu nhìn Ôn Hành Chi, anh đang tập trung lột cua ở trong chén. Thừa dịp anh không để ý, Ôn Viễn gắp một miếng ớt cho vào miệng, trong nháy mắt đầu lưỡi lan ra cảm giác nóng bỏng. Ôn Viễn cố gắng nuốt xuống, cảm giác cay nóng di chuyển đến dạ dày. Cô hít một hơi, cố tỏ ra bình tĩnh đi tới bên cạnh Ôn Hành Chi, vỗ vỗ bờ vai của anh. Ôn Hành Chi ngẩng đầu lên nhìn cô, còn chưa kịp nói câu nào, thì đã có cảm giác mềm mại dán lên khóe môi anh. Lúc đầu anh bất ngờ nhưng rất nhanh sau đó anh nhận ra đây là đôi môi của Ôn Viễn. Cô thậm chí còn muốn đem lưỡi tiến vào bên trong, cũng đi kèm lúc này là mùi vị cay nồng thú vị. Ôn Viễn có chút hài lòng, thật ra nụ hôn của cô vừa rồi chỉ là nghiệp dư, loại trình độ này căn bản chỉ có thể coi là lướt qua, nhưng vì đạt được mục đích thì liền cảm thấy thỏa mãn. Chỉ là, lúc Ôn Viễn chuẩn bị rời đi thì lại bị Ôn Hành Chi đưa tay ra ôm lấy hông của cô lại, không để cho cô cử động. Ôn Viễn chợt la lên, Ôn Hành Chi thừa dịp mà tiến vào, quấn lấy lưỡi của cô, tùy ý hôn mút. Ôn Viễn thật sự muốn ngất đi, trong lúc bối rối cô nắm lấy được cổ áo của Ôn Hành Chi đẩy anh ra. Mà Ôn Hành Chi lại không chịu buông, cho đến khi cô thở không nổi mới buông ra, dán môi của mình lên môi cô cọ sát, hơi thở dần dần trở nên bình thường. Sau khi tỉnh táo lại Ôn Viễn nhận ra mặt mình bị nghẹn thành đỏ ửng lên, dạ dày cũng nóng hừng hực, cô bám lấy bả vai Ôn Hành Chi, ho khan thật lâu mới có thể nói ra trọn vẹn một câu: “Anh lừa em. Anh không phải là không thể ăn cay sao?” Ôn Hành Chi chau chau mày: “Anh có nói như vậy sao?” Ôn Viễn cứng họng nhìn anh. Ôn Hành Chi không nhanh không chậm dạy dỗ cô: “Ôn Viễn, tự cho mình là thông minh nhưng thực ra là sẽ chịu thiệt thòi đấy.” Ôn Viễn: “....” Ôn Hành Chi chiếm được tiện nghi còn làm bộ, cô coi như là được mở mang đầu óc. Quả nhiên làm cho người ta tức điên rồi. Trên đường trở về, Ôn Viễn ngồi ghế phụ bên cạnh nhưng không nói một lời nào, Ôn tiên sinh vẫn bày ra bộ dáng bình tĩnh như cũ, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên biểu lộ cảm xúc lúc này. Đột nhiên, Ôn Viễn xoay người lại, Ôn Hành Chi bị hành động của cô hấp dẫn sự chú ý: “Sao vậy?” Ôn Viễn mím miệng: “Anh lái xe qua cổng trường rồi.” “Anh biết.” “Vậy tại sao anh còn không dừng xe?” Ôn Viễn tức giận trừng mắt nhìn anh. “Không phải em nói mỗi ngày trường đều cắt xén nước của sinh viên sao, bây giờ về thì làm sao mà tắm được?” Ôn Viễn suy nghĩ, nữ sinh đại học T đều lên án nhà tắm công cộng, 6 giờ mỗi ngày mới tan lớp mà 7 giờ đã hết nước, cho nên sau khi học xong thì phải vội vã trở lại ký túc xá rồi chạy tới nhà tắm. Ôn Viễn trước giờ tắm ở nhà đâu có nghĩ đến trường sẽ phải vội vàng như thế. Bình thường chỉ mới dội qua một lần đã hết nước, tóc còn chưa kịp gội. Ôn Viễn từng trải qua chuyện này, oán trách qua điện thoại cùng với anh, không nghĩ rằng anh còn nhớ. Cô ngồi yên lầu bầu: “Vậy bây giờ phải đi đâu?” “Gần đây anh có một căn hộ, đi qua quảng trường kia là tới.” Ôn Viễn nghe câu này không khỏi ngẩn người, căn hộ của anh? Phản ứng đầu tiên chính là thốt lên một câu như này: “Em sẽ không qua đêm ở đó đâu.” Cô vô cùng chột dạ. Ôn Hành Chi rõ ràng lười đáp lại lời nói của cô, trực tiếp lái xe vào trong bãi xe, dẫn cô đi lên lầu. Ở thành phố T, Ôn Hành Chi có ba căn hộ. Lần trước mang Ôn Viễn tới căn hộ kia cũng là căn anh thường ở, hai căn còn lại thì để đó không dùng, bởi vì diện tích quá lớn, một người ở thì quá phí phạm. Căn hộ này mấy ngày trước cũng mới có người đến dọn dẹp, từ đây đi đến đại học T cũng thuận tiện. Đây cũng là căn hộ lớn nhất trong ba căn, dường như Ôn Hành Chi cũng chưa ở nơi này bao giờ. Ôn Viễn đứng ở cửa lớn, quan sát sàn nhà rộng lớn sáng bóng mà không dám tiến vào. Ôn Hành Chi lấy một đôi dép từ trong tủ giày ra, đợi cô thay xong rồi dẫn cô vào nhà. Ôn Viễn đeo túi sách, đứng ở phòng khách ngây ngốc nhìn ngó mọi nơi. Cô biết Ôn Hành Chi có tiền, nhưng cũng không biết anh nhiều tiền đến mức nào. Thành phố T đại khái có thể xem là thành phố tấc đất tấc vàng, cho nên chỉ có thể xây chung cư lấy chiều cao bù lại, muốn có được chiều ngang thì phải trông cậy vào nhân dân tệ thôi. Mà khu này chỉ cách đại học T có một quảng trường thì giá của nó là bao nhiêu chứ? Nói không chừng là năm đơn vị đó. Một căn nhà hơn hai trăm mét vuông, là bao nhiêu tiền? Ôn Viễn che mặt không dám nghĩ. “Em đứng ở đây làm cái gì vậy?” Một giây tiếp theo đã nghe thấy giọng nói Ôn Hành Chi: “Để túi xách xuống, phòng tắm là phòng thứ nhất ở bên trái.” Ôn Viễn lặng lẽ đi vào phòng tắm, cô liếc mắt nhìn, rồi đi ra ngoài: “Có thể thay đổi phòng tắm khác được không?” Cô nhìn Ôn Hành Chi đang pha trà: “Sao vậy?” “Cảm thấy không được thoải mái.” Nhà họ Ôn là nhà cũ, nên Ôn Viễn cũng đã quen, khi gặp hoàn cảnh mới mẻ như này thì sẽ cảm thấy không được thoải mái. Ôn Hành Chi không lên tiếng, chậm rãi làm xong công việc đang làm, rồi để ấm tử sa xuống, gõ đầu cô một cái: “Đi theo anh.” Ôn Hành Chi dẫn cô đến phòng tắm: “Cái này là chốt mở nước nóng giống với ở nhà, em qua đây, vặn thử một lần xem.” Ôn Viễn đưa tay ấn xuống một cái, quả nhiên có nước nóng chảy xuống. Ôn Hành chi đóng chốt lại, thuận tay với lấy một cái khăn lông để dọc trên thành bồn tắm: “Đồ dùng đều để trong ngăn kéo, lát nữa em dùng thì tự lấy đi.” Rồi sau đó anh dẫn cô đi qua phòng ngủ. Kéo cánh tủ treo quần áo, Ôn Viễn nhìn thấy hai ba bộ đồ ngủ nữ giống với những bộ cô vẫn mặc ở nhà, từng bị anh nhìn thấy một lần. Còn có ba áo tắm, đều là những kiểu dáng cô hay mặc, anh đều chuẩn bị theo phong cách của cô. Ôn Viễn trợn tròn hai mắt nhìn: “Những thứ này đều là anh mua?” Ôn Hành Chi lấy ra một cái áo tắm: “Là thư ký chuẩn bị, không biết có vừa với em không.” Nói xong anh đi qua ôm lấy eo nhỏ của cô: “Không mập cũng không ốm, lát nữa em thử đi, nếu không thích có thể đổi lại.” Một người đàn ông như anh mà đi mua những thứ này có phải rất kỳ cục? Nhìn tất cả những thứ này, Ôn Viễn có chút nghẹn ngào, cô mở to mắt nhìn anh một cái, bỗng nhiên đưa tay ra ôm lấy hông, chui vào trong ngực anh. Ôn Hành Chi ngừng lại một lát, nói cho cùng thì cô cũng có chút nhạy cảm, trong đầu cũng sẽ nghĩ đến một số chuyện không ngờ tới, cũng bị một số chuyện anh làm khiến cho rung động. Ôn Hành Chi ôm hông cô: “Ôn Viễn, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?” “Không có gì.” Cô nói: “Em muốn xem đây là nhà, nhưng lại cảm thấy mình không thích hợp, cho nên có cảm giác là lạ.” Ôn Hành Chi có chút bất đắc dĩ, nếu biết cô có ý nghĩ xa cách như vậy, anh đã không mang cô tới đây. “Được rồi.” Anh nói: “Nếu như em không muốn ở chỗ này, anh sẽ đưa em trở về.” “Không cần.” Người ở trong ngực anh lắc đầu một cái: “Từ từ, em sẽ cố quen. Dù sao vẫn còn nhiều thời gian.” Anh làm nhiều như vậy không phải bởi vì muốn cô xem đây như nhà sao? Cô không thể phụ lòng anh. Ôn Viễn ngẩng đầu lên, đôi mắt rạng ngời nhìn anh. Ôn Hành Chi nhìn cô một hồi lâu rồi vỗ vô khuôn mặt cô coi như đồng ý.