Bệnh viện quân khu thành phố B. Bệnh viện vẫn huyên náo như nó vốn có, Ôn Nhiễm bước nhanh về khu điều trị nội trú ở lầu hai, không lâu sau tìm thấy phòng bệnh của Ôn Viễn. Cô đứng ở cửa phòng bệnh hít một hơi, rồi mới đẩy cửa ra, nhìn thấy Kiều Vũ Phân nhăn mày tiến lên đón. "Nhiễm Nhiễm, cháu đến rồi à." Ôn Nhiễm đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, nhỏ giọng hỏi Kiều Vũ Phân: “Chuyện gì xảy ra vậy ạ?" "Tai nạn xe ở nội thành, Viễn Viễn ngồi trong xe taxi đụng phải xe khác, bệnh viện kiểm tra nói đầu và tay của con bé bị chấn thương." Ôn Nhiễm mấp máy môi: "Tài xế thì sao ạ?" "Tài xế ngược lại không bị sao hết, bác mới vừa đến thăm, hỏi tình huống một chút, tài xế nói là nghe Viễn Viễn bảo phía sau có người đuổi theo nên mới chạy nhanh như vậy." "Có người đuổi theo xe?" Ôn Nhiễm giật mình lặp lại. Kiều Vũ Phân cũng có chút gấp gáp nói: “Ai biết là chuyện gì xảy ra, bác thấy ông ta không thoải mái lắm nên cũng không hỏi nhiều. Có thể là chiếc xe phía sau kia cũng chạy nhanh mà thôi." Ôn Nhiễm trầm mặc một hồi rồi đẩy cửa phòng ở bên trong ra, Ôn Viễn vẫn còn đang ngủ , cánh tay của cô bị rạn xương nên bị đắp thạch cao. Có thể là đau nên khi ngủ chân mày cũng nhíu chặt lại. Ôn Nhiễm cúi đầu nhìn cô em họ một lát rồi vươn tay ra vuốt vuốt lông mày cho giãn ra. Vốn ngủ không sâu, cơ thể Ôn Viễn vẫn còn hơi choáng váng, từ từ mở mắt. Đôi mắt đen láy nhìn người trước mặt không chớp, sau khi nhìn thấy rõ thì có hơi thất vọng. Nào có ai không che giấu sự thất vọng như cô cơ chứ? Ôn Nhiễm bật cười, kéo kéo chăn hỏi: "Đã tỉnh rồi hả ? Có khát không?" Ôn Viễn nhìn chị họ chằm chằm trong chốc lát rồi lắc đầu. "Em đi đâu vậy ? Sao lại xảy ra tai nạn xe chứ?" "Có đi đâu đâu." Ôn Viễn ỉu xìu nói, giọng nói có hơi khàn khàn. "Còn muốn gạt chị." Ôn Nhiễm vuốt vuốt mái tóc có chút rối bời của cô em, nhỏ giọng nói: “Tặng quà chưa?" Ôn Viễn biết không có thể giấu giếm được Ôn Nhiễm, huống chi quà tặng này còn nhờ chị ấy giúp một tay lựa chọn. Cô giật giật cánh tay, khẽ động đến vết thương, hít một hơi mới nói: “Đưa rồi, chú ấy không có ở nhà." Ôn Nhiễm nhìn vẻ mặt của cô em rồi thở dài, điều chỉnh cánh tay cho cô thấy dễ chịu thoải mái hơn. Nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của cô hỏi: "Chú út biết em bị tai nạn chưa?" Ôn Viễn lắc đầu thay cho trả lời. Nhất định là không biết, trong nhà đã có mẹ và bà Thành ở đây, vẫn còn cả ông anh trai không đáng tin cậy cũng ở đây nên không có ai thông báo cho anh biết cả. Ôn Nhiễm cũng hiểu đạo lý này, suy nghĩ một chút rồi đứng lên: "Vậy em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, cũng đừng chạy loạn nữa, trước tiên phải vượt qua các kỳ thi của lớp mười hai đã, đừng làm cho hai bác lo lắng." Ôn Viễn buồn buồn đáp một tiếng, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn Ôn Nhiễm với ánh mắt phảng phất như có một tầng hơi nước nhàn nhạt. Ôn Nhiễm cũng hiểu được cảm giác của cô, vốn đang định an ủi cô thêm mấy câu thì Kiều Vũ Phân lại đẩy cửa vào, nhìn vẻ mặt lo lắng của bà lời đang định nói lại nuốt ngược vào trong. Kiều Vũ Phân nhận được thông báo của bệnh viện mới chạy tới, khi nghe nói Ôn Viễn xảy ra tai nạn xe cộ, thì ngay cả điện thoại cũng không cầm nổi phải nhờ bà Thành nghe giúp. Bà cảm thấy rất thắc mắc đứa nhỏ này sáng sớm đi ra ngoài bảo là muốn đến nhà bạn để hỏi như thế nào mà mới một lát đã xảy ra tai nạn xe cộ, hơn nữa hỏi kỹ tình huống còn khiến cho bà rụng rời chân tay. Nếu không phải ở trung tâm thành phố tốc độ xe lưu hành cũng chậm thì hậu quả của vụ tai nạn xe này không biết sẽ còn như thế nào nữa. Kiều Vũ Phân nhìn Ôn Viễn, thấp giọng hỏi: "Viễn Viễn, nói cho mẹ biết, chuyện gì đã xảy ra?" Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn Kiều Vũ Phân, chớp chớp mắt, nặn ra mấy chữ: "Con không nhớ rõ lắm." "Sao lại không nhớ rõ?" Kiều Vũ Phân nóng nảy hỏi thêm: “Không phải tài xế kia đã nói có xe đuổi theo con sao? Là ai ở đuổi theo con? Còn con nữa chạy đến trung tâm thành phố làm cái gì, bạn của con ở đó sao?" Từng bước từng bước đi đến vấn đề, Ôn Viễn không biết nên trả lời như thế nào mới phải. Cô chắc chắn không nói thật được nhưng nếu không trả lời Kiều Vũ Phân chắc chắn sẽ hỏi tới tận cùng. Còn cả chiếc xe kia nữa, hai người đàn ông này sao lại phiền toái như vậy. Suy nghĩ một chút, Ôn Viễn mếu máo cầm tay Kiều Vũ Phân nói: "Mẹ, con nhức đầu." Đầu của cô bị va chạm giờ nghĩ không ra cũng là chuyện bình thường. Kiều Vũ Phân vội vàng đỡ cô nằm xuống nói: “Ngủ một chút đi. Bác sĩ đã nói con không có gì đáng ngại, mẹ nghĩ chắc chỉ phải ở bệnh viện mấy ngày thôi." Vừa đúng lúc này Ôn Nhiễm nói chuyện điện thoại xong quay vào phòng bệnh, Kiều Vũ Phân dỗ dành Ôn Viễn : "Để cho chị Nhiễm Nhiễm ở đây với con nhé." Ôn Viễn thẫn thờ một chút rồi gật đầu. "Ngủ đi." Đưa mắt nhìn Kiều Vũ Phân rời đi, Ôn Nhiễm đi đên chỉnh lại cái chăn cho cô rồi nói: “Hai ngày nữa là có thể xuất viện." Ôn Viễn từ trong chăn ló ra, ánh mắt lấp lánh có hồn nhìn Ôn Nhiễm: "Gọi điện thoại rồi sao?" Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của cô em họ, sắc mặt của Ôn Nhiễm ngược lại không được tốt lắm, “Gọi rồi." "Chú út nhận?" Ôn Nhiễm suy nghĩ một lát rồi nói: "Cứ xem là thế đi....." "Xem như thế đi?" Ôn Viễn có chút khó hiểu, “Nếu không chị lấy điện thoại của em gọi lại cho chú ấy?" Nói xong liền mở túi sách ra. "Thôi, được rồi." Ôn Nhiễm thấy thế vội ngăn cản: “Lần đầu tiên là Lại Dĩ Ninh nhận, nói là chú út đang bận, một lát sau chú út gọi lại, chú ấy nói thời gian này có chút vội, không rảnh về thăm em được, muốn em tự chăm sóc mình tốt! Nghe chưa? Nghe rồi thì mau ngoan ngoãn nằm xuống, đừng làm rộn nữa." Ôn Nhiễm rất ít khi dùng phương thức nói chuyện đầy cảm xúc như thế này với cô, vì vậy Ôn Viễn nhất thời có hơi sững sờ. Đợi đến khi phản ứng kịp, mới chậm rãi xoay tay lại, cúi đầu, từ từ nằm xuống. Thật ra thì, như vậy mới được coi là bình thường. Anh bình thường rất bận nên không để ý đến cô cũng là chuyện như cơm bữa, hơn nữa không phải cô đã nghĩ thông suốt rồi sao? Nhưng sự khổ sở trong lòng là từ đâu mà ra chứ? Ôn Viễn kéo chăn che đầu của mình, từ từ nhắm hai mắt lại. Thành phố T, chi nhánh GP. Gần tới cuối năm, mọi người ở đây ai cũng bận rộn hơn nhiều so với bình thường. So sánh với năm trước, người của GP hình như còn khẩn trương hơn. Hàng năm cứ vào lúc này là sếp lớn Ôn đã bay đến Luân Đôn rồi, thế nhưng năm nay vẫn ở lại thành phố T. Sếp lớn vẫn còn ở đây, ai dám buông lỏng chứ. Thân là trợ lý của Ôn Hành Chi, có thể nói vào lúc này Lại Dĩ Ninh chính là người bận rộn nhất, còn bận hơn sếp lớn Ôn. Một giây trước vừa tiếp điện thoại xong với một khách hàng, một giây sau lại có điện thoại gọi đến. Nghe trong điện thoại là một giọng Luân Đôn tiêu chuẩn, Lại Dĩ Ninh lập tức cung kính đưa điện thoại cho người đang đứng bên cửa sổ. Nhìn Ôn Hành Chi, trong lòng Lại Dĩ Ninh không khỏi thở dài. Sợ rằng vào giờ phút này cả GP người nhàn nhã nhất chính là vị sếp lớn này, kể từ khi nhận được điện thoại từ thành phố B thì vẫn đứng ngẩn người bên cửa sổ. Lúc này cũng vậy, cô gọi vài lần mới có phản ứng. Ôn Hành Chi nhíu mày, nhận lấy điện thoại của tổng bộ gọi tới. Trầm mặc nghe mấy phút sau đó mới cúp máy rồi lập tức gọi cho một người khác. Sau khi điện thoại vang lên mấy giây, liền có người nhận, một giọng nam trầm thấp truyền tới: "Tổng giám đốc Ôn, tôi vẫn còn đang dạy học." "Coi như mượn học sinh của cậu mấy phút." Ôn Hành Chi nói tiếp: “Tôi có việc muốn nói với cậu." " Đợi tôi đi ra ngoài đã." Diệp Dĩ Trinh đứng ở trong hành lang hỏi: “Chuyện gì?" Đầu kia trầm mặc mấy giây mới nhỏ giọng nói: "Hạng mục của ban trị sự xảy ra chút vấn đề." "Chuyện gì xảy ra chứ? Không phải nói tiền đã sớm chuyển đến rồi sao?" "Tôi biết." Ôn Hành Chi lấy tay day trán, thấp giọng kể: “Thật ra thì tiền đã sớm được chuyển đến hạng mục, đúng như theo qyuy định của hợp đồng, dĩ nhiên cũng là theo chính sách cao nhất, chúng ta hưởng nhiều nhất là mười phần trăm, chẳng qua là tôi đã điều tra ra thực tế số tiền đó vẫn chưa được một nửa." Nghe đến đó, Diệp Dĩ Trinh không khỏi bần thần: “Chẳng lẽ có người tham ô khoản tiền này?" "Nếu chỉ có thế thì cũng đã không phiền toái như vậy." Ôn Hành Chi khom người nhìn ra ngoài cửa sổ vừa đúng lúc ánh mặt trời chiếu vào nên khẽ nhíu mày: “Số tiền kia có vấn đề, đường về không rõ, có dính líu đến vấn đề rửa tiền. Hạng mục này do chính phủ tập trung đầu tư vào, bọn họ sợ, muốn hủy hợp đồng, hơn nữa còn rất sảng khoái bồi thường tiền vi phạm hợp đồng nữa." Nói tới chỗ này anh không khỏi cười châm biếm: “Nếu như vừa bắt đầu bọn họ đưa ra chủ ý này thì chuyện kia cũng dễ làm. Vấn đề mấu chốt là khi phát hiện ra vấn đề này thì chúng ta đã đầu tư vào thị trường năm phần trăm, hiện tại rút về, có chút khó khăn. GP ở Anh cũng đang rất nhức đầu về vấn đề này ." Diệp Dĩ Trinh suy nghĩ một lát rồi nói: "Phó bộ trưởng Lưu và cậu ký hợp đồng này ông ta muốn hại cậu sao?" "Không đến nỗi thế, ông ta cũng chỉ là người bị lợi dụng thôi." "Đã lâu chưa?" "Một tuần trước." Diệp Dĩ Trinh không khỏi ngoài ý muốn, “Lâu như vậy mà sao cậu không báo sớm cho tôi biết?" "Cho nên mới nói, hiện tại phiền toái tới rồi." Mặc dù nói là phiền toái, nhưng Diệp Dĩ Trinh nghe giọng nói ở đầu bên kia hình như không có một tia phiền não nào: "Vậy cậu muốn làm gì tiếp theo?" Ôn Hành Chi từ chối cho ý kiến: "Tôi chỉ báo cho cậu biết để phòng trước, có thể làm ra loại chuyện này thì cũng không phải là người hiền lành gì." "Được, đã biết." Cúp điện thoại, Ôn Hành Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vốn thâm thúy bây giờ còn u ám thêm vài phần. Ở bệnh viện bốn ngày, Kiều Vũ Phân mới cho Ôn Viễn về nhà. Ngày cô xuất viện còn nhận được điện thoại của người cha đang công tác ở nước Mĩ xa xôi, mặc dù nói gần nói xa vẫn còn nghiêm khắc, dặn dò cô về sau không được nôn nôn nóng nóng, nhưng vẫn làm cho Ôn Viễn thụ sủng nhược kinh. Kiều Vũ Phân tới đón cô ra viện mà người tự mình lái xe chở bọn họ lại là Ôn Kỳ. Cái trận thế này, thật đúng là khiến cho Ôn Viễn sợ hết hồn. Chỉ là, ở trong trận thế đó, có một người từ đầu đến cuối lại chưa từng xuất hiện lần nào. Mặt Ôn Viễn như đưa đám suốt bốn ngày rốt cuộc cũng hiểu rõ một chuyện, thì ra là kỳ vọng và thực tế có sự chênh lệch rất lớn không khác gì lòng sông so với mặt biển vậy. Về đến nhà nghỉ ngơi một hai ngày Ôn Viễn trở lại trường học, đây đã là kỳ cuối cùng của lớp mười hai rồi, vòng thi thử đại học lần thứ nhất đã chuẩn bị kết thúc, trường học có kế hoạch vừa vào lớp mười hai liền bắt đầu chuẩn bị tiến hành kỳ thi thử đầu tiên, cho nên lần thi cuối kỳ này chỉ có thể coi là món khai vị, bữa ăn chính vẫn còn chờ ở phía sau, chờ tất cả học sinh cấp ba tới gặm. Người ta đều nói lớp mười hai là địa ngục để tôi luyện, nhưng luyện lâu ngày Ôn Viễn cũng đã quen dần. Không biết là thời gian trước tinh thần của cô hoảng hốt hay bởi vì tai nạn xe cộ ở nhà nghỉ ngơi gần một tuần cho nên khi quay lại trường học cảm giác không được như xưa nữa, muốn đuổi kịp tiến độ thật phải tốn rât nhiều công sức. Cũng may đã có Tô Tiện toàn năng ở đây, Ôn Viễn có cái gì không hiểu còn có thể hỏi cậu ấy. Mặc dù đã tiến độ đuổi kịp, nhưng bởi vì cơ sở không vững vàng, nên kết quả cuối kỳ của bạn học Ôn Viễn vẫn không được cao lắm . Lĩnh phiếu điểm là sẽ được nghỉ đông rồi, nhưng trước khi nghỉ, Ôn Viễn còn bị cô giáo mập mời đến phòng giáo viên một chuyến. Ôn Viễn vẫn có điều kiêng kỵ đối với cô giáo mập, mắt thấy phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, không khỏi lo sợ. Cô giáo vừa sửa sang lại bảng thành tích mới vừa viết vừa hỏi cô: "Ôn Viễn, lần này em thi không được tốt lắm" Ôn Viễn vuốt vuốt mái tóc đáp: "Lần sau em sẽ nỗ lực hơn ạ." "Tốt lắm, đứng xa thế làm gì, sợ tôi ăn thịt em hay sao?" Cô mập cười cười nhìn cô nói. Chẳng lẽ cô ấy bày ra trận thế ăn thịt người đối với cô còn thiếu sao? Ôn Viễn tiến lên phía trước mấy bước, ở trong lòng oán thầm. "Phụ huynh của em gọi điện thoại tới cho tôi, nói là thời gian trước em xảy ra tai nạn xe cộ, đầu bị chấn thuơng cho nên thành tích có thể không được tốt." Ôn Viễn bỗng ngẩng đầu lên hỏi: "Phụ huynh của em, là ai ạ?" "Đương nhiên là mẹ của em rồi." Cô giáo mập kỳ quái liếc cô một cái, đồng thời liền nghĩ tới một vị phụ huynh khác của cô học sinh này liền nói: “Lại nói, chú út của em đã rất lâu không có hỏi tới tình hình của em, tôi nghĩ anh ta chắc rất bận, về sau có chuyện gì, tôi sẽ trực tiếp liên lạc với mẹ của em." Ôn Viễn cảm giác như tim nhói lên một cái, có chút mất mát, nhưng vẫn nằm trong dự liệu không phải sao. Cô cũng không nói gì nhiều chỉ nhàn nhạt gật đầu đáp ứng. Thành phố B mấy ngày vừa rồi đều có tuyết rơi, nhưng đã ngừng từ ngày hôm qua rồi, hôm nay mặt trời đã ló dạng chiếu những tia nắng ấm áp xuống sưởi ấm lòng người. Hôm nay cũng là ngày cuối cùng của học kỳ này, trường học cho học sinh nghỉ sớm, từ trong phòng giáo viên ra ngoài, Ôn Viễn không nói chuyện với bất kỳ ai, thất thểu đạp tuyết đi về nhà. Ở cửa đại viện lính gác đang đổi ca cho nhau, hai người sóng vai đi theo tư thế hành quân, nhìn qua rất có khí thế. Ôn Kỳ người vẫn tự xưng có phẩm vị cao nhã luôn cho rằng kiểu bước chân như thế này rất phù hợp với tiêu chuẩn của anh, nó kế tục từ thời phát xít Đức, kiên cường uy nghiêm khí phách tồn tại song hành. Ôn Viễn đứng ở một bên lặng lẽ nhìn một lát, cuối cùng vẫn âm thầm đi vào. Bà Thành đang đứng ở cửa chăm cây, hai ngày trước tuyết rơi quá đột ngột, qua một đêm thức dậy tuyết đã phủ trắng xóa khắp nơi. Vì không kịp chuyển hoa vào trong nhà nên giờ này bà Thành chỉ có thể cau mày thương tiếc nhìn những bông hoa bị tuyết làm rũ xuống. Nhưng chỉ trong chớp mắt nhìn thấy Ôn Viễn, bà lại cười rất tươi. "Mọi người đều nói người còn yêu kiều hơn hoa, thế nào mà người so với hoa còn ỉu xìu hơn như thế?" Ôn Viễn quệt môi nói: “Bà Thành, hôm nay cháu được nghỉ, có đồ gì ngon không bà? "Chú mèo ham ăn!" Bà Thành sờ sờ mũi của cô nói: “Tuổi còn trẻ mà cứ nhíu mày, nhăn mặt làm cái gì, lên tinh thần đi, hôm nay chú út cũng về đấy, tâm tình của ông nội cháu cũng không tệ, đừng để cho ông ấy nhìn thấy bộ dáng này của cháu lại mất hứng." Ôn Viễn buồn buồn dạ một tiếng, trong đầu như có một luồng sáng thoáng qua, cô ngẩng đầu lên, túm lấy ống tay áo của bà Thành: "Bà nói, chú út về rồi sao?!" "Làm sao thế?" Bà Thành kỳ quái liếc nhìn cô một cái, rồi cười cười gõ gõ đầu cô: “Đây là nhà của nó, nó không thể về sao chứ?" Ôn Viễn chỉ cảm thấy tim căng thẳng đập liên hồi, giống như là bị ai túm lấy vậy. Cô cố gắng hít sâu một hơi, đi theo sau bà Thành đi vào cửa chính. Nếu Ôn Hành Chi đã về nhà, thì bữa này cơm tối dĩ nhiên không thể chậm trễ rồi. Dì Trương đang ở trong bếp bận rộn chuẩn bị, cắt rửa các nguyên liệu chỉ đợi bà Thành trổ tài nữa thôi. Ông nội Ôn Khác đang ngồi ở trên ghế sofa, lông mày giãn ra, nhìn vào đã thấy tâm tình không tệ. Mà người ngồi đối diện với ông, dáng vẻ vẫn bình tĩnh trầm ổn như cũ, cũng không bởi vì đã lâu không về mà thoáng lộ ra chút tâm tình vui sướng. Ôn Viễn đứng sững sờ ở cửa, cho đến khi bà Thành phát hiện ra cô vẫn còn chưa đi vào mới xoay người vẫy vẫy tay nói: "Đứa nhỏ này, còn đứng ở cửa làm gì? Mau vào nhà, xem ai đã trở lại này." Ôn Viễn lê bước chân vào cửa, ngẩng đầu lên, nhìn vào Ôn Khác, lại quay sang nhìn Kiều Vũ Phân, cuối cùng tầm mắt mới rơi vào trên người của Ôn Hành Chi. Ánh mắt của anh nhìn cô so với trước đây cũng không khác nhau nhiều, quan sát cô từ đầu đến chân, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì Kiều Vũ Phân lại đoạt trước: "Còn không mau chào hỏi chú út của con đi" nói xong chuyển sang Ôn Hành Chi: “Đứa nhỏ này vẫn hay ngẩn người ra như vậy, lúc này cũng không biết đang nghĩ cái gì?" Ôn Hành Chi cười rất thanh nhã: "Chị dâu khách sáo rồi, Hành Chi cũng không phải là người ngoài, không câu nệ những lễ tiết này." Nói xong lại liếc nhìn Ôn Viễn, ánh mắt vẫn còn mang theo ý cười, thật không biết anh đang nghĩ gì nữa. Chắc là đã quên thời gian trước cô xảy ra tai nạn xe rồi, mà thế thì cũng bình thuờng thôi, anh là người bận bộn, bận rộn xử lý nhiều chuyện nên ném cô ra sau đầu cũng là chuyện dễ hiểu. Chỉ có cô là vẫn ôm mong đợi mà thôi. Mẹ nói không sai, cô rất thích ngẩn người ra như vậy.. Kiều Vũ Phân không chú ý tới cảm xúc của Ôn Viễn đang xuống thấp, nghe Ôn Hành Chi nói vậy cười nhẹ một tiếng, kéo Ôn Viễn đến trước mặt mình hỏi: "Cuộc thi đã kết thúc chưa? Được nghỉ rồi chứ? Con gái mẹ thời gian này chắc rất mệt mỏi. À, đúng rồi, chú út còn tặng cho con một món quà tặng đấy. Đi xem một chút đi." Kiều Vũ Phân đẩy Ôn Viễn về phía trước, Ôn Viễn không hề chuẩn bị đã ở trước mặt của anh rồi. Sau khi trốn ra sau, còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy Ôn Hành Chi cầm một hộp gấm ở trên bàn lên nói: "Hai ngày trước có đi Tây Bắc một chuyến, ở đó có chọn được một viên ngọc thạch rồi nhờ người ta chế tác luôn ." Kiều Vũ Phân liếc mắt nhìn, mừng rỡ không thôi: "À, là con thỏ. Không phải Viễn Viễn cũng cầm tinh con thỏ sao?" Ôn Hành Chi giương khóe môi, đem khuyên tai ngọc đặc chế lấy ra ngoài: “Đã khai quang rồi, đeo vào để bảo vệ bình an." Ôn Viễn ngơ ngác nhận lấy phần quà tặng này, sắc ngọc dịu dàng trong suốt, thỏ ngọc sáng long lanh nhìn qua thấy rất khéo léo tinh xảo. Ông cụ Ôn hình như rất hài lòng, uống một hớp trà, chỉ vào Ôn Hành Chi nói: “Hiếm khi thấy con thể hiện tâm ý với bọn trẻ như vậy." Kiều Vũ Phân cũng cười nói theo: “Còn không cám ơn chú út của con." Dưới ánh nhìn soi mói của ba người, Ôn Viễn im lặng nắm chặt thỏ ngọc trong tay. Anh mới vừa nói cái gì, bảo vệ bình an? Là nói đến chuyện thời gian trước cô xảy ra tai nạn xe cộ chuyện sao? Xem ra anh đều biết, chỉ có điều không trở lại thăm cô mà thôi? Ôn Viễn cảm thấy rất uất ức, cảm thấy người này nói không giữ lời. Rõ ràng nói hai ngày sẽ trở lại, kết quả thế nào ? Hiện tại cầm thỏ ngọc tới để dụ dỗ cô sao? Ôn Hành Chi nhìn cô cúi đầu không nhúc nhích, biết có gì đó không đúng, anh cũng cười nói với Kiều Vũ Phân: "Chị dâu đừng khách sáo." Vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng thút thít của cô gái nhỏ trước mặt. Vừa mới bắt đầu còn nhỏ một chút, sau liền khóc thành tiếng, rồi lấy tay áo lau nước mắt. Những giọt nước mắt đột ngột này khiến cho Kiều Vũ Phân kinh ngạc. Bà quan sát một chút sắc mặt của Ôn Hành Chi rồi nói: “Đứa nhỏ này, sao thế, sao tự dưng lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì?" Ôn Viễn cũng không biết tại sao. Lúc không nhìn thấy thì Ôn Viễn cảm giác mình có thể nhịn, nhưng vừa nhìn thấy anh, những uất ức trong lòng quay trở lại toàn bộ, cộng thêm mất mát ngày hôm nay nên không kìm chế được nữa, nước mắt cứ rơi xuống một cách tự nhiên như vậy. Cô cũng không muốn, nhưng lại nhịn không được. Cô cố gắng mở to mắt, vừa nghĩ tới việc phải giải thích thế nào vừa khóc thút thít, cuối cùng, chỉ nặn ra được một câu: "Con...thi cuối kỳ không được tốt! Cô giáo nói sẽ gọi điện thoại đến cho phụ huynh nên con sợ!" Lý do này khiến cho Kiều Vũ Phân dở khóc dở cười, càng làm cho ông cụ Ôn cười to không dứt. Ông cụ thường ngày rất ít khi cười, hiện tại lại cười to như vậy khiến cho Kiều Vũ Phân cũng yên tâm. "Cái con bé này!" Kiều Vũ Phân cũng không biết nên đánh vào chỗ nào bởi trên đầu còn đang chấn thương nên phát lên mông đít cô một cái. Ôn Viễn che cái mông, thút thít liếc Ôn Hành Chi, phát hiện ra anh đang cười gượng như cảm thấy rất bất đắc dĩ? Bởi vì cảm xúc không tốt, nên buổi tối Ôn Viễn cũng không ăn bao nhiêu cơm. Sau khi ăn xong ngay cả hoa quả tráng miệng cũng không ăn mà đi thẳng lên phòng mình ở lầu hai . Cô không bật đèn, nhưng vẫn có vài ánh đèn đường lặng lẽ chiếu vào, tạo thành một không gian mờ mờ. Ôn Viễn mở hộp gấm mà cô đã cẩn thận cho vào trong túi xách ra nhìn. Trong không gian này thỏ ngọc càng thêm xinh đẹp hơn, cô giơ nó lên cao, phát hiện sau lưng thỏ ngọc có một hàng chữ nhỏ. Ôn Viễn sững sờ một chút, bật đèn lên, dưới ánh đèn sáng ngời cô nhìn được hàng chữ nhỏ kia rất rõ ràng. Thật ra thì cũng chỉ có hai chữ, viết bằng lối hành thư, nếu như không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra. Ôn Viễn nhìn hai chữ này, lặng lẽ đến ngẩn người. Hai chữ này, là tên của cô. Rất nhỏ, cũng rất rõ ràng. Từ lúc nhìn thấy hai chữ này Ôn Viễn phát hiện mình đã mềm lòng. Cứ bị dỗ dành như vậy sao? Ôn Viễn chép chép miệng. Cho nên nói cũng không thể trách anh coi cô như một đứa trẻ? Bởi vì bản chất của cô vốn là như vậy.