Kể từ khi về nước tôi mới bắt đầu quan tâm tới tin tức trong showbiz, có lẽ bởi chưa thấy nhiều, nên tôi cứ nghĩ hành động của antifan chỉ là khẩu nghiệp, photoshop xấu, làm mấy chuyện đổi trắng thay đen, chứ chưa từng thấy mấy vụ đồn thổi nuôi ngải nuôi búp bê ma đặt vòng hoa tiền âm phủ rủa người ta mau chết đi. Đối với một người không biết bạn, chưa từng giao tiếp với nhau lần nào mà đã trù đối phương chết đi, rốt cuộc trong lòng phải u ám độc ác tới nhường nào? Đúng là điên rồi. Tâm tình tôi rất tệ, từng giây từng phút chỉ muốn hóa thân làm anh hùng bàn phím, liều mạng xử đám người kia. Hoắc Thời An nhìn ra được tâm tư tôi, xoa đầu tôi bảo, “Với mấy nội dung kia, không cần phải nói nhiều, tiện tay report là được.” Tôi liền hỏi, “Report có tác dụng không?” Hắn nói, “Xem vận may.” “……….” Tôi ấn vào super topic của Hoắc Thời An, phát hiện các fans hâm mộ của hắn vẫn đang tích cực nhắn tin nhắc nhở nhà mình đừng bình luận, thẳng tay báo cáo. Có trật tự có hiệu suất, vừa nhìn đã thấy rất lão luyện. Dù sao thì trong trạng thái địch nhiều ta ít, tất cả đều là lão binh rồi. Nhưng nhiều người report như vậy, mà những bài viết kia vẫn ở đó. Tôi tự an ủi bản thân, tầm giờ này nhân viên nghỉ rồi, mấy tiếng nữa sẽ xử lý. Hoắc Thời An đông fans như vậy, chẳng lẽ tất cả đều không may. Hoắc Thời An lấy điện thoại mở ca khúc hát ru “Ngủ đi tiểu vương tử của mẹ”, hắn vỗ về tấm lưng tôi, tôi bất tri bất giác vào giấc ngủ, nhưng chẳng bao lâu thì gặp ác mộng. Trong mơ Hoắc Thời An bị antifan lái xe tông phải, máu me be bét nằm dưới đất, tôi choàng tỉnh giấc. Tôi toát mồ hôi lạnh gọi Hoắc Thời An dậy, thấy hắn không đáp lại, tôi không khống chế được bàn tay run rẩy lay người hắn. Hoắc Thời An bị tôi lay đến tỉnh giấc, hắn thấy tôi bất thường, trong mắt không còn tia buồn ngủ nào nữa, “Gặp ác mộng à?” Tôi không trả lời mà hỏi lại, “Sao lúc đó anh lại gia nhập showbiz?” Không đợi hắn trả lời, tôi cười cười lắc đầu, “Em quên mất, anh muốn kiếm tiền làm ổ chó cho em.” Dường như hắn bị bộ dạng của tôi dọa sợ, không biết làm gì kéo tôi ôm vào lòng. Tôi đẩy hắn ra, vuốt mặt, bàn tay đẫm mồ hôi. Trước đó tôi đã nghĩ thông, trước khi hắn lùi giới, tôi dạy học, cố gắng không làm loạn. Đợi hắn thuận lợi lùi khỏi giới giải trí rồi, tôi sẽ dẫn hắn ra nước ngoài, tìm một thị trấn yên tĩnh để sinh sống. Nhưng chuyện đêm nay khiến tôi biết, người của công chúng sẽ liên tục bị nhà đối đầu thuê người phỉ báng bịa đặt, dội các thể loại nước bẩn, cố ý khiến hắn hết thời, còn có thể bị đám antifan công kích người thân, thậm chí còn có thể đối mặt với nguy hiểm. Tôi phải cố gắng tìm chỗ nào đó thật yên tĩnh, để đám paparazi không đánh hơi thấy hắn mới được. “Đám paparazi theo dõi ai, là do có người muốn họ theo dõi.” Hoắc Thời An lại ôm eo tôi, lực mạnh đến mức tôi không thể đẩy ra, hắn động viên hôn trán tôi, như đi guốc trong bụng tôi bảo, “Bọn họ bận lắm, không tự dưng đi chụp ai đâu, toàn là có người trả tiền công, nhận nhiệm vụ mới đi chụp.” Khóe miệng tôi giần giật, “Anh đối đầu nhiều người như vậy à.” “Đó là do xung đột về tài nguyên, đấu tranh khi không giành được lợi ích, mặc dù không thể làm bạn, nhưng cũng không phải kẻ địch.” Hắn lùa tay vào mái tóc đẫm mồ hôi của tôi, “Giới showbiz thay đổi chóng mặt, chỉ hơi khựng lại một chút, hoặc bị antifan đào bới chuyện gì, tài nguyên sẽ không bằng lúc trước, một ngày nào đó anh không còn danh tiếng nữa, sẽ không trở thành uy hiếp gì với họ, bọn họ sẽ đối đầu với người nào khác cướp miếng ăn béo bở của mình.” Tôi bình tâm hơn một chút, “Anh không làm, danh tiếng sẽ không còn nữa à?” “Phí lời, em tưởng cây lá dễ dàng xum xuê lắm à?” Hoắc Thời An xoa đầu tôi, “Làm nghệ sĩ, muốn đi lâu dài thì phải không ngừng nâng cao bản thân, còn phải đánh cược tạm thời rời khỏi giới diễn xuất đi sạc điện, kiếm thêm nhiều thứ mới mẻ cho bản thân, như vậy mới có thể tiến về phía trước, nếu như chỉ điên cuồng làm việc, cuối cùng bản thân sẽ trở nên trống rỗng. “Thế nhưng chuyện sạc điện này nếu không phải bậc đại lão thì không dám làm, bởi vì chỉ cần em rời đi, sau mông có một đống người, nếu có thể sẽ nhân cơ hội đuổi kịp, đạp em xuống tiến về phía trước, để em tụt xuống sau mông người ta.” Tôi nghe mà thấy đau đầu, “Thế không phải rất khó xử hay sao?” “Đúng vậy, muốn sạc điện nhưng lại sợ mình không có cơ hội trở về.” Hắn đột nhiên cất lời giật gân, “Hợp đồng của anh còn hơn một năm nữa là tới kỳ, đến khi đó không ký nữa.” Tôi ngẩn ra, “Quản lý có biết không?” “Biết chứ.” Hắn hôn chụt một cái lên gáy tôi, “Người trong công ty cũng biết.” Tôi muốn nói rồi lại thôi. “Tuy rằng anh không ký hợp đồng tiếp với họ, nhưng cũng đảm bảo không tới công ty khác,” Hoắc Thời An nói, “Bởi vậy nên họ không có nhiều ý kiến.” Tôi hỏi, “Thế còn studio của anh?” Hắn lắc đầu, “Không làm việc nữa, lão Lưu và nhóm Tiểu Trần sẽ theo anh, đợi đến thời điểm thích hợp anh sẽ tuyên bố lùi khỏi giới.” “Lão Lưu là quản lý có tiếng trong giới, anh ấy có nhiều chỗ để đi, nhóm Tiểu Trần cũng đã theo anh mấy năm rồi, sẽ có nghệ sĩ khác nhận.” Tôi biết hắn có ý định lùi khỏi giới, nhưng không biết hắn đã vạch rõ đường lui như vậy, “Bọn họ nghĩ sao?” “Còn nghĩ gì được nữa, hiểu thôi chứ sao.” Hắn khẽ cười, “Có rất nhiều tiền bối trong giới diễn viên từ bỏ sự nghiệp khi ở trên đỉnh vinh quang, người ngoài sẽ cảm thấy đáng tiếc, nhưng mình muốn sống tháng ngày như nào, chỉ bản thân mình mới biết rõ.” “Lấy anh làm ví dụ đi, anh muốn có vợ có con ấm đầu giường.” Khóe miệng tôi giần giật, “Con á?” Hắn nhướn mày, “Sau này chúng ta nuôi ba con mèo, ba con chó, chúng nó là cục bạc, em là cục vàng.” “………..” Hai chúng tôi ôm chặt quấn quít bên nhau, hắn chợt nói một câu không đầu không cuối, “Hoài Hoài à, em gỡ weibo đi, sau này đừng xem nữa.” “Gì cơ?” Tôi không nghe rõ. Hắn lặp lại một lần nữa, “Anh bảo em gỡ weibo đi.” Tôi thở dài, “Em không xem, xung quanh cũng có người thông qua thứ khác để nói với em tin tức về anh.” Hắn mân mê vành tai tôi, “Vẫn đỡ hơn một chút.” Tôi nói, “Được rồi, em gỡ.” Thật sự là tôi chẳng muốn bị đám anh hùng bàn phím kia khiến cho tâm lý trở nên méo mó có vấn đề đâu. Mùa đông đêm dài đằng đẵng, lúc này bốn giờ sáng mà ngoài trời vẫn tối thui. Hoắc Thời An kéo chăn lên, “Ngủ tiếp đi.” Tôi gặp ác mộng khiến cơ thể đẫm mồ hôi, dính dính dấp dấp, muốn đi tắm một chút. Kết quả tôi vừa xuống giường, hắn đã bò tới, thân cao chân dài đứng trên giường, như một con sư tử đực đã tỉnh giấc, muốn ăn rồi. Tôi nhìn mà mí mắt giần giật, “Anh làm gì thế?” Hắn nhảy xuống, “Đi tè mà.” “……” Tôi đi về phía phòng vệ sinh, Hoắc Thời An bám theo sau, như con lười bám lấy lưng tôi, “Em muốn anh làm gì?” Thấy tôi không phản ứng, hắn dán vào tai tôi thở, “Nói đi nào, em muốn anh làm gì? Hả?” Tôi bị hắn bám lấy như vậy, mỗi bước đi đều rất khó khăn, tức giận nói, “Em muốn anh cút đi.” Vừa dứt lời đã bị hắn ôm lấy, nhanh chân bước vào phòng vệ sinh. Còn là kiểu ôm công cmn chúa nữa chứ. .. Buổi sáng trước khi gỡ weibo tôi không kiềm chế được mà lướt xem một lúc, phát hiện hot search của Hoắc Thời An không những xuống, mà còn có thêm hai cái. Tôi xem mới biết ở thành phố Y xảy ra chuyện lớn, weibo cho một tin về Hoắc Thời An lên đầu hot search, tin còn lại cũng ở trong top 10, là để lợi dụng độ hot của hắn để phân tán sự chú ý. Vô liêm sỉ tới mức này, đúng là ghê gớm thật. Cũng may mà các cư dân mạng lần này thông minh, biết tin của hắn lên là để đè ép tin tức. Tôi gỡ weibo đi, sau đó hít một hơi thật sâu đặt điện thoại xuống bàn, nhanh chân vào bếp làm bữa sáng. Hoắc Thời An đi vào bếp, bắt đầu một vòng sinh hoạt của con lười. Tôi thái cà rốt thành sợi, “Cuối năm hai chúng ta cố gắng không gặp mặt.” Hắn làm như không nghe thấy, “Em nói gì cơ?” Tôi biết thực ra hắn nghe thấy, đây là cho tôi cơ hội để đổi ý, còn muốn cảnh cáo tôi, tôi cho cà rốt thái sợi vào trong đĩa, “Ngày kia có thể đón sinh nhật em, nhưng Noel với Nguyên Đán thì bỏ đi.” Hắn lùi về phía sau hai bước, nghiêng người quay mặt sang nhìn tôi, đôi mắt tối om om, sắc mặt hết sức đáng sợ, “Lặp lại lần nữa đi.” “Nói mấy lần cũng vậy.” Tôi bỏ dao xuống thớt, bắt đầu bóc tỏi, “Em cảm thấy trước năm mới mình nên giãn thời gian gặp mặt.” Hắn chau mày nhìn chòng chọc tôi, qua nửa buổi mới nhếch môi, bật cười, “Sau đó thì sao? Em định yêu qua mạng với anh? Sau đó nữa là yêu trên tinh thần hả?” Trán tôi nổi gân xanh, “Em chẳng buồn nói với anh nữa.” “Không buồn cũng phải nói.” Hắn bóp mặt tôi qua, ngón cái và ngón trỏ dùng sức nắm chặt, cất giọng lạnh lùng, “Nhìn vào mắt anh, nói rõ ràng một chút.” Tôi ném tỏi xuống bàn, lửa giận bùng lên, nhưng vừa trông thấy sự phẫn nộ và đau lòng trong đôi mắt hắn thì cơn giận mất dạng, chỉ còn lại sự bất đắc dĩ, “Dù anh có đói bụng năm sáu năm, mấy tháng này cũng no rồi.” “Không đâu.” Hắn nhìn thẳng, “Anh có ăn cả đời cũng không đủ no.” Cơ mặt tôi giần giật, “Thế số anh khổ nhở.” Hắn cười nhạo, “Hết cách rồi, anh là con người biết chấp nhận số phận.” “…………” “Không phải anh đói bụng nên mới tìm tới em.” Hoắc Thời An buông mi sờ chiếc nhẫn trên tay tôi, sau đó lại sờ chiếc nhẫn trên tay mình, “Anh muốn ở bên em, không làm gì anh cũng thích, giờ em lại bảo muốn giãn thời gian gặp mặt, có phải quá tàn nhẫn rồi không?” Hắn nâng mi, “Phương Hoài à, em làm vậy không chỉ ngược anh, mà còn ngược cả em nữa.” Tôi dở khóc dở cười, “Còn một hai tháng nữa là Tết rồi đại ca ơi.” “Em tưởng một hai tháng ngắn lắm à?” Hắn dữ tợn trợn trừng mắt nhìn, “Dài lắm đấy biết không hả?” Tôi bị hắn chọc giận, “Em làm vậy vì ai chứ?” Hắn thở hồng hộc, lùi một bước bảo, “Thế này đi, Tết mình đi du lịch với nhau nhé, em bồi thường cho anh.” Tôi tiếp tục bóc tỏi, “Mẹ em muốn gặp anh, còn chưa định thời gian đâu, tìm dịp nào mọi người cùng rảnh.” Đôi mắt hắn sáng bừng lên trong thoáng chốc, “Nói chuyện kết hôn à?” Tôi trợn trắng mắt, “Nói cái rắm.” “Rắm không biết nói chuyện, chỉ bàn kết hôn thôi.” Hắn nằm bò lên lưng tôi, ôm lấy eo tôi từ đằng sau bảo, “Hay cả nhà mình ra nước ngoài đón Tết luôn đi.” “Em cho anh chút hy vọng, để anh sống đến Tết đi, không là á anh không chịu được đâu.” Tôi nghe ra được sự mong đợi trong giọng hắn, “Được rồi, để em hỏi xem.” Dừng lại một chút, tôi cất tiếng hỏi, “Trong nhà anh..” Hắn mân mê tai tôi, cười bảo, “Còn tưởng em không định hỏi luôn.” Tôi đã muốn hỏi từ lâu, chỉ là không có cơ hội. Vành tai tê dại, tôi suýt chút nữa vung tay ra, “Anh làm gì vậy?” “Cắn em đấy.” Hắn cười gằn, “Anh đang đợi em chủ động hỏi anh đấy, kết quả thì sao, em để anh đợi lâu như vậy, anh chẳng hiểu em đang rề rà cái gì.” Tôi không đáp trả chuyện này, “Anh nói đi.” Hắn nghiêng đầu nhìn đôi mắt tôi, xác định tôi không có ý muốn cãi cọ, có cảm giác ngạc nhiên. “Bố mẹ anh ly hôn từ lâu rồi, giờ mỗi người một nhà, mệnh ai nấy lo, tốt lắm.” Kết quả này như vượt khỏi dự liệu của tôi, lại giống như nằm trong dự liệu, tôi bóc tỏi bảo, “Đi ra ngoài đi, em phải xào rau.” Hắn cởi dây tạp đề sau lưng tôi, “Để anh.” Tôi không khách sáo với hắn, không nói nhiều lời đi ra khỏi nhà bếp. Hai chúng tôi chỉ giả vờ giả vịt, khách sáo lúc ừ hứ thôi. Nếu tôi không đi ra, mà nói với hắn “Thôi để em đi”, hắn sẽ giật mình hỏi tôi rằng “Em không sao đấy chứ”. Chúng tôi chẳng dịu dàng ra dáng với nhau được, cần chơi thì chơi. Ăn sáng xong tôi quay về trường học. Tôi gọi điện thoại cho mẹ, nói chuyện Tết đến đi du lịch, mẹ tôi nhận lời rồi. Tôi không tưởng tượng được. Mẹ tôi bảo đến lúc đó gọi cả Hoắc Thời An tới, mẹ không để tâm những cái khác, chỉ có một yêu cầu, phải an toàn. Người ngoài giới không muốn bị truyền thông showbiz ngó ngàng tới. Tôi tiêu hóa tin tức này xong mới gọi cho Hoắc Thời An, hắn ở đầu dây bên kia hớn hở như kẻ ngốc. Hoắc Thời An nói được là làm được, đợi qua sinh nhật tôi bắt đầu kiềm chế bản thân mình, kiềm chế không nhây nữa. Cuối năm tôi rất bận rộn, so với tôi hắn còn bận rộn hơn, có lúc cả ngày chúng tôi nấu cháo điện thoại, xoa dịu nỗi nhớ nhung. Một buổi tối nọ, tôi xuống tầng mua hoa quả, gặp một bác gái. Bác gái đứng ở trên bậc thang gọi điện thoại, “Dì nó à, dì đã nói rõ tình huống Tiểu Chí nhà chúng tôi với cô gái kia chưa? Nhà chúng tôi chỉ có mình thằng bé, không có chị có em, trong nhà có mỗi nó thôi, cưới nó không chịu khổ đâu..” Tôi đang đi vào hành lang, bước chân không hiểu sao lại dừng lại, quay đầu nhìn bác gái trên bậc thang. Nương theo ánh sáng trong hành lang, tôi trông thấy rõ dáng vẻ bác gái, thấy hơi quen thuộc. Nhưng lại không thể nói rõ là vì sao. “Bây giờ á? Không được đâu, để mai chị tới chỗ dì đi, chị đang ở trường của Tiểu Chí đấy, thằng bé không biết chị tới, chị không nói với nó.” Bác gái thấy chiếc túi dưới chân sắp đổ, vội vàng lấy chân đỡ, “Chị đột kích một chuyến, xem nó sống thế nào, tốt xấu gì nó cũng là giảng viên..” Trong đầu tôi lóe lên một tia sáng, cuối cùng cũng biết sao lại thấy quen quen. Đợi bác gái nói chuyện xong, tôi đi tới bảo, “Cô ơi, cô có phải mẹ của thầy Lưu Chí không ạ?” Bác gái nhìn tôi một lượt, “Cậu là?” “Cháu là đồng nghiệp của anh ấy, cháu họ Phương.” Tôi lễ phép cười nói, “Cháu cũng ở đây, cùng tầng với thầy Lưu.” Gương mặt bác gái đầy những nếp nhăn, khách khí chào hỏi, “Thầy Phương à chào thầy.” Tôi nhìn đồ vật dưới đất, “Cô định lên tầng ạ?” Bác gái gật đầu, “Ừ, cô đang định lên.” Nụ cười trên mặt tôi không vơi, “Cháu cũng định lên, để cháu xách đồ giúp cô.” Bác gái cảm kích nói, “Thế làm phiền cháu rồi.” “Phiền gì ạ.” Tôi nhấc mấy cái túi lên, dẫn bác gái đi về phía thang máy, thuận miệng hỏi, “Thầy Lưu là con một ạ?” Bác gái tò mò nhìn cái nọ nhìn cái kia, “Đúng vậy.” Đường cong bên môi tôi có phần gượng gạo, “Không có em gái ạ?” Bác gái buồn cười nói, “Thầy Phương à, cháu hỏi gì lạ vậy, con một thì lấy đâu ra em gái?” Tôi cười cười, cơ bắp cứng đờ, “Cũng phải ha.”