Đến hôm nay, sự kiện Đinh Tiểu Thác vượt thời gian đã qua một tháng. Buổi tối, Cửu Quyết lại tới tiệm bánh Không Dừng của tôi ăn chực. – Nguyệt Lão nhờ anh chăm sóc Đinh Tiểu Thác chín trăm năm? – Tôi biết rõ gã Cửu Quyết này, chỉ vài chén rượu vào bụng là chuyện gì cũng tuôn ra với tôi tuốt tuột. – Lão già ấy là một trong vài tên già hiếm hoi trên thiên giới không khiến tôi căm ghét. – Cửu Quyết gật đầu, gặm cái cánh gà nướng mật ong trên tay – Đối với con nhóc Đinh Tiểu Thác kia, lão ta coi như cũng yêu quý hết mực. – Việc kiếm Linh Tê biến mất cũng là trò của Nguyệt Lão à? – Tôi cười cười. – Đinh Tiểu Thác thắt tơ hồng lung tung, làm rối loạn nhân duyên của người trần, chắc chắn sẽ không thể tiếp tục ở lại trên thiên giới, không đưa nó xuống nhân gian tránh nạn, sớm muộn cũng bị bắt tới nhà lao của thiên đình giam giữ cả đời. Thế nhưng, cũng may Nguyệt Lão đã phong bế toàn bộ ký ức về Bắc Đường Khẩn của Đinh Tiểu Thác vào thanh kiếm Linh Tê mà nó mang về. Nếu không, với một tổn thương khủng khiếp như vậy, Đinh Tiểu Thác chắc chắn đã treo cổ tự tử trước mặt tôi từ chín trăm năm về trước. Ai mà chịu nổi cơ chứ! – Gã nhai nhồm nhoàm trông thật ngon lành – Thế nhưng, dù thế nào đi nữa, nếu không phải Nguyệt Lão thương xót, lấy đi ký ức của nó, thì con nhóc này cho dù không bị thiên giới trừng phạt, cũng vì những việc mình đã làm mà đau khổ đến chết. Cô biết đấy, vết thương dù nghiêm trọng đến cỡ nào, rồi sẽ có một ngày liền sẹo. Nhưng sự hối tiếc thì khác, nó sẽ theo cô cho tới tận lúc lìa đời. Chín trăm năm về trước, tận mắt nhìn thấy người đàn ông mình yêu thương chết ngay trước mặt, nỗi đớn đau hối tiếc này, cho dù là ai cũng khó lòng chịu đựng. Tôi nhấp một ngụm rượu, nói: – Người mà Đinh Tiểu Thác phải cảm ơn không chỉ có Nguyệt Lão, còn có gã biến thái là anh nữa. – Tôi đâu có làm gì. Chẳng qua là tìm tiên nữ trông coi thời gian mượn cây đèn Khổng Tước, để cho đứa đệ tử ngốc nghếch của tôi chơi trò vượt thời gian mà thôi. – Gã trề môi với bộ dạng tỉnh bơ, bắt đầu tấn công món sườn xào cay – Nếu như sau cùng, nó vẫn không chịu xuất hiện trước mặt anh chàng kia với hình dáng thực, tôi cũng chỉ biết than thở một câu, thử nghiệm thất bại, thừa nhận rằng số mệnh là không thể nào thay đổi. Tôi không phải là người trong thiên giới, nhưng tôi biết rằng, cây đèn Khổng Tước có thể vượt thời gian trong tay thiên nữ thời gian, phải chín trăm năm mới thắp sáng được một lần. Muốn dùng nó, thứ nhất phải nhờ vào mối giao tình, thứ hai phải có thứ đánh đổi. Cửu Quyết có mối quan hệ rất tốt đẹp với tiên nữ thời gian, đó là sự thực, thế nhưng, để lấy ra được pháp lực xoay ngược thời gian trong cây đèn Khổng Tước, ngụy trang dưới một đạo bùa, mượn tay tôi khéo léo âm thầm đưa Đinh Tiểu Thác quay về chín trăm năm trước, thì thứ gã phải đánh đổi không chỉ là thời gian, mà còn là không dưới một trăm năm pháp lực tu hành. – Một đệ tử ngốc nghếch, có đáng để anh làm như vậy không? – Tôi cười vang – Nhìn anh không hề giống một người tố bụng đến thế. – Tôi đã nói là tôi chỉ làm thí nghiệm thôi mà. Tôi chỉ muốn xem thử, sự việc đã xảy ra, vận mệnh đã định sẵn, liệu có khả năng thay đổi được hay không. – Cửu Quyết chùi mép, ợ một cái thoả mãn – Hơn nữa, Nguyệt Lão nói với tôi rằng, sợi tơ hồng nhân duyên ban đầu đã bị cắt đứt của Bắc Đường Khẩn, người con gái được nối ở đầu bên kia sợi tơ… chính là con nhóc ngốc nghếch Đinh Tiểu Thác! Nhân duyên giữa người trần và yêu quái, năm trăm năm mới có một đôi! Cô nói xem, làm gì có đần độn như thế chẳng thèm nhìn đã tự tay cắt đứt nhân duyên của chính mình, gây ra cả đống rắc rối! – Anh chắc chắn rằng tình hình hiện tại của Đinh Tiểu Thác là điều anh mong đợi? – Tôi tung ra câu hỏi then chốt nhất. Điệu cười xảo quyệt thường thấy của Cửu Quyết lại hiện lên trên môi gã: – Tôi không chắc chắn. Tôi chỉ biết rằng, nếu đứa đệ tử ngốc nghếch này vẫn giống như chín trăm năm về trước, tự ti vào hình dạng của mình mà lựa chọn lùi bước, không chịu tiến lên, thì vận mệnh về sau của nó cũng sẽ không thay đổi. Nó sẽ lại được Nguyệt Lão mang về, sau đó giao vào tay tôi. Nhưng cô cũng thấy đấy, tới giờ nó vẫn chưa trở về. – Ngay từ giây phút đưa cô ta quay ngược về quá khứ, anh chưa từng mong muốn cô ta quay lại, đúng không? – Tôi cướp lấy miếng sườn cuối cùng trong đĩa – Cái dạng sư phụ như anh, đáng lẽ phải ném ra ngoài chín tầng trời! – Thôi bỏ đi! Nó đã trải đệm gấp chăn, nấu cơm giặt giũ cho tôi bao nhiêu năm qua, dù sao cũng có chút tình cảm. Việc này… – Gã thở phào một tiếng thật dài, liếc nhìn cuốn lịch, như tự giễu mình – Việc này coi như là món quà Tết thiếu nhi cuối cùng mà kẻ làm thầy này tặng cho đồ đệ. – Được thôi, để bù đắp cho cõi lòng đau khổ khi phải mất đi đồ đệ của anh, tôi sẽ không thu khoản thù lao cho việc anh đã thuê tôi làm đồng bọn! – Tôi nâng ly với gã – Vì vị sư phụ biến thái nhất, và cũng tốt bụng nhất trong lịch sử, cạn ly!