– Đại nhân, đại nhân, xin dừng bước! – Trên đồng không trống trải, Diệp Nghê Thường loạng choạng bước trên băng tuyết, đuổi theo người đàn ông che mặt, ôm lấy chân hắn – Tôi là vị hôn thê của Bắc Đường Khẩn, là người con gái mà hắn yêu nhất trong cuộc đời này! Tôi chắc chắn sẽ mở được kiếm Linh Tê! Cầu xin ông chuyển lời tới vương gia, hãy cho Nghê Thường thêm một cơ hội! Nghê Thường chắc chắn có thể… – Vương gia sẽ tìm cách khác. Việc mở kiếm Linh Tê, không phiền cô nương phải bận tâm nữa. – Người đàn ông che mặt hất Diệp Nghê Thường ra, lặng lẽ biến mất trong gió tuyết. – Đừng, đừng làm vậy! – Diệp Nghê Thường bò rạp trên mặt đất, gào khóc tới xé họng, giống như một con thú hoang bị thợ săn bắn trúng tim. Đinh Tiểu Thác vừa nắn cổ, vừa ho sặc sụa ngồi dậy trên mặt tuyết. Vừa rồi khi người đàn ông che mặt xuất hiện, Diệp Nghê Thường đang bóp nghiến lấy cổ cô. Cũng không hiểu bằng cách nào, lại bị hắn ta cùng mang tới nơi đây. – Con tiện nhân kia! – Diệp Nghê Thường quay ngoắt lại, mắt long lên đỏ sọc, tuyệt vọng lao vào Đinh Tiểu Thác – Tại ngươi! Nếu không phải tại ngươi, ta đã là hoàng hậu của Đại Tống, làm rạng rỡ tổ tông! Tiện nhân! Tiện nhân! – Diệp Nghê Thường bỗng trở nên hung hãn đến khủng khiếp, cưỡi lên người Đinh tiểu Thác, hai tay bóp chặt cổ cô, dường như muốn giết chết cô cho hả giận. Diệp Nghê Thường, cô vốn dĩ không có dính dáng gì tới Bắc Đường Khẩn, tại tôi tuổi nhỏ thiếu suy nghĩ, vì giận dữ nhất thời mới dùng sợi tơ hồng buộc cô vào Bắc Đường Khẩn, tình cảm mà Bắc Đường Khẩn giành cho cô, chỉ là do sợi tơ hồng kia gán cho anh ấy, hữu danh vô thực, chỉ có bề ngoài mà không có thực tâm! Tôi vốn chỉ là một con linh tê, xuống nhân gian để sữa chữa chuyện nhân duyên của Bắc Đường Khẩn bị tôi đảo lộn! Đinh Tiểu Thác giãy giụa, những thứ vốn luôn nhộn nhạo tận đáy lòng cuối cùng đã đội đất chui lên. Ký ức ngủ quên suốt chín trăm năm qua, chốc lát xộc thẳng vào từng mạch máu của cô như gió lùa chớp giật. Một quầng sáng trắng lòa vụt ra từ hai chân Đinh Tiểu Thác, rồi nhanh chóng lan khắp toàn thân. Quầng sáng quét tới đâu, xiêm y của cô liền biến mất, trên làn da trần lộ liễu, mọc lên một lớp vảy dày cộm. Từng đợt khí nóng giãy nâng Đinh Tiểu Thác lên giữa không trung. Diệp Nghê Thường bịt chặt lấy miệng, kinh hoàng nhìn Đinh Tiểu Thác đang xoay vùn vụt giữa trời, ánh sáng chói lòa khiến cho cả nửa bầu trời đêm sáng rõ như ban ngày! Tới khi Diệp Nghê Thường mở mắt ra, đã không còn thấy hình dáng của Đinh Tiểu Thác đâu nữa. Đứng trước mặt cô ta là một con quái thú chưa nhìn thấy bao giờ, thân như hổ, đầu như trâu, chân như voi, toàn thân bao phủ một lớp vảy sừng trắng như tuyết, một chiếc sừng cong vút có vân trắng ở giữa mọc ngay giữa trán. Bộ dạng này, không chỉ quái dị, mà còn xấu xí đến khó tưởng tượng. Quái thú lắc lắc cái đầu, từ trong họng phát ra những tiếng gầm gừ khe khẽ rất khó nghe, chân trước nôn nóng đá loạn xạ trên mặt tuyết. – Ngươi… ngươi – Sau khi ba hồn bảy vía đã quay về với Diệp Nghê Thường, cô ta phá lên cười sằng sặc như một kẻ điên, chì vào con thú hét toáng lên: – Té ra ngươi là một con yêu quái! Yêu quái! Hay! Hay lắm! Cặp mắt bé tí của quái thú nhìn chằm chằm vào cô gái đã gần như điên dại, từ lỗ mũi phì ra từng làn hơn nóng rực. – Trông ngươi thật quá ư xấu xí! Anh ấy sẽ không bao giờ thích một con yêu quái! Ha ha ha! – Diệp Nghê Thường vỗ tay đen đét – Ông trời có mắt! Con yêu quái xấu xí! Ngươi sẽ khiến tất cả mọi người khiếp sợ! Tất cả mọi người! Ha ha ha! – Cô ta hưng phấn tới mức hát hò ầm ĩ, sung sướng xoay tròn tại chỗ. – Yêu quái xấu xí! Yêu quái xấu xí! Xấu xấu xấu! Ha ha ha, ta đã có thể làm hoàng hậu! Ta đã có thể làm hoàng hậu rồi! – Cô ta vừa cười vừa khóc, rồi ngã vật xuống đất hôn mê bất tỉnh. Quái thú cúi gằm đầu, chần chừ giây lát rồi chạy vụt về phía rừng đá.