Câu Chuyện Phù Sinh
Chương 40
Đêm đã khuya, tôi nhìn Đường Tiểu Hoa đang ngủ say sưa, tư thế ngủ không lấy gì làm đẹp mắt. Tôi đắp lại tấm chăn bị tuột xuống cho nó, rồi quay người, đi ra phía cửa.
Đứng ở nơi cao nhất trong núi sâu, tôi nhìn lên bầu trời đen kịt không một ánh trăng sao, hít một hơi thật sâu, khoanh chân ngồi xuống, tập trung toàn bộ ý niệm, tìm kiếm âm thanh đã từng mang tôi tới bên cạnh Đường Tiểu Hoa, cái lão hồ ly gian ác không chịu tiết lộ nửa câu sự thực!
Mối nghi hoặc của tôi, chỉ có lão hồ ly chưa bao giờ chịu lộ diện kia mới có thể giải đáp. Tôi chỉ biết rằng, nếu Đường Tiểu Hoa chỉ là một cô ả bình thường, thì lão chắc chắn sẽ không thể phái một hồ ly quý tộc như tôi tới bảo vệ. Âm mưu, trong việc này nhất định có âm mưu!
Chí ít đã mười năm nay, lão hồ ly kia không hề liên lạc gì với tôi, kể từ sau khi tôi hoàn toàn xây dựng mối quan hệ như một người thân với Đường Tiểu Hoa. Đêm nay, dù tôi có phải tiêu hao hết nguyên thần, cũng phải liên lạc bằng được với lão!
Gió núi từng cơn, xuyên thẳng vào da thịt, nhưng trên trán tôi, mồ hôi lại rịn ra đầm đìa. Không biết đã trôi qua bao lâu, cho tới tận khi một vệt ánh trăng chiếu xuống đỉnh đầu, bên tai tôi cuối cùng cũng đã vẳng lại giọng nói của một người đàn ông không rõ tuổi tác, nói chính xác hơn, giọng nói này vọng lên từ trong tim tôi.
– Ngươi tìm ta?
Tôi mừng hú, hấp tấp hỏi:
– Ông ở đâu? Tôi muốn gặp ông, có nhiều việc phải gặp trực tiếp nói cho rõ ràng!
– Ta ở dưới nước!
Tôi mở mắt. Trên dòng sông cách đó không xa, gợn sóng lấp lánh dưới trăng, sóng nước rì rầm.
Tôi lồm cồn lao tới bên bờ sông, thò đầu nhìn xuống. Trên mặt nước, ngoài cái bóng lộn ngược của chính tôi, làm gì thấy bóng dáng của lão hồ ly.
– Tại sao xóa bỏ ký ức của tôi? – Tôi bất chấp tất cả, hét lớn xuống mặt sông.
– Ký ức của ngươi vẫn còn nguyên đó!
– Không thể nào! – Tôi bắt đầu nổi giận – Đường Tiểu Hoa rốt cục là ai? Khả năng quái lạ của cô ta không thể tự dưng mà có. Tôi muốn biết sự thực!
– Khi nào ngươi nhớ ra được tên của cô ta, mọi câu hỏi sẽ được giải đáp!
– Lão hồ ly, ông bỡn cợt tôi phải không? – Tôi vung tay đấm thẳng xuống nước, vụn nước lạnh ngắt bắn lên đầy mặt.
– Đây là sự lựa chọn của chính ngươi. Người có thể vạch ra chân tướng sau cùng, chỉ có bản thân ngươi! – Giọng nói kia dần dần mất hút trong làn nước, không chút tăm hơi.
Trên mặt sông, chỉ còn lại cái bóng vụn vỡ của tôi.
Mặc cho tôi gào thét tới rách cổ họng, giọng nói kia không còn đáp lại nữa.
Khi nào nhớ ra được tên cô ta, mọi câu hỏi sẽ được giải đáp!
Tôi lầm bầm lặp lại câu hỏi như một gã mất hồn, quên mất phải cuốn gió bay về, cứ thế thất thần đờ đẫn bước trên con đường nhựa vòng vèo trên núi giữa đêm sâu.
Phía trước, tiếng động cơ rầm rầm lao tới, ánh sáng chói lóa từ hai ngọn đèn pha xói thẳng vào mắt tôi.
Cơ thể tôi bị một cây thép lạnh ngắt xuyên qua…
Cảm giác thống khoái khi bị phá vỡ và xé toang triệt để đã kích thích cái ký ức ngủ vùi không biết đã bao lâu của tôi.
Tôi nhìn thấy một bông hoa ba cánh đỏ rực, bay ra từ trong cơ thể mình, vẽ thành một đường cung cô độc giữa không trung, cuối cùng lặng lẽ tan biến ở đầu bên kia không khí.
– Đưa tay cho tôi! Này, cô tên gì? Tôi tên là Thấu.
– Tôi tên là… Bất Ngữ.
– Bất Ngữ…
– Bất Ngữ…
Truyện khác cùng thể loại
185 chương
80 chương
755 chương
10 chương
47 chương
8 chương