– Tôi biết, chắc chắn cô sẽ tới tìm tôi! Anh nhảy xuống từ trên một đống đá cao ngất, vẫn mặc nguyên một cây đen từ trên xuống dưới. Gió thổi hất tung mái tóc anh, lộ rõ dấu ấn hình chữ S màu vàng kim trước trán. Bách Lý Vị Bộ nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, bất ngờ nở một nụ cười: – Tên của anh cũng là giả phải không? – Kevin đúng là tên của tôi, còn Sầm Khải Văn là bịa ra – Hàm răng anh trắng bóng như vỏ sò, vẫn nụ cười ranh mãnh, dường như tất cả mọi chuyện trước đó chưa từng xảy ra. – Anh không sợ tôi giết anh sao? – Cô bất ngờ giơ bàn tay phải đang nắm lại, mở ra, trên vết rạch vẫn còn rỉ máu trong lòng bàn tay bay ra những đốm sáng lấp lánh như một bầy đom đóm, chớp mắt, đã hội tụ lại thành một cung tên ngùn ngụt. Cô lắp tên giương cung, động tác thuần thục như một bản năng, đầu mũi tên sắc nhọn hướng thẳng tới giữa tim anh. Anh vẫn hơi mỉm cười, không hề né tránh. – Cung tên cùng sinh ra với tộc Nhân Mã, chỉ cần một chút hơi hướng của đối phương, lập tức chỉ ra được phương hướng của kẻ thù truyền kiếp, cũng có thể phá giải mê cung chướng ngại do ai đó cố ý bày ra. – Cô nhấn mạnh từng câu từng chữ – Cuối cùng thì tôi đã hiểu, tại sao hôm đó anh lại ngăn cản tôi rạch đứt bàn tay để sử dụng cung tên của tôi để mở đường. Anh không nói gì, im lặng nhìn cô. Trong vạt rừng bên cạnh chợt vang lên những tiếng loạt xoạt, rồi một con sư tử với bộ lông vàng kim tập tễnh nhảy ra, trong đôi mắt đen lấp lánh như thuỷ tinh núi lửa chất chứa vẻ thù địch. – Em ra đây làm gì? Vết thương của em vẫn chưa hồi phục kia mà? – Anh bước tới bên cạnh con sư tử, hỏi với vẻ trách mắng. – Em tới chiêm ngưỡng một thành viên khác nữa của gia tộc Bách Lý định dùng cung tên trong lòng bàn tay làm ra những việc tốt đẹp gì! – Giọng nói của con sư tử tuy rất giận dữ, nhưng vẫn trong trẻo mềm mại, là một giọng con gái rất dễ nghe – Anh! Anh việc gì phải vì em mà lao tâm khổ tứ đi tìm bọn họ lấy thuốc trị thương, em không sợ đau! Bách Lý Vị Bộ đặt cung tên xuống, lắc nhẹ bàn tay, cung tên lại biến thành những đốm huỳnh quang, vụt một tiếng chui vào trong lòng bàn tay cô, vết rạch cũng nhanh chóng liền lại, chỉ còn là một vệt hồng hồng. – Tôi là thợ săn, nhưng tôi không thích săn bắn. – Cô lôi từ ba lô ra chiếc áo khoác anh đã để lại, quăng về phía anh – Đồ của anh, đừng có vứt lung tung. Nếu bị những người họ hàng của tôi lấy được, bọn họ sẽ dễ dàng tìm ra anh. – Cảm ơn! – Anh cười rạng rỡ. Cô em gái anh, vẫn rất cảnh giác, ngẩng đầu cao ngạo hỏi: – Cô đến đây chỉ vì trả áo? Bách Lý Vị Bộ lấy ra một chiếc lọ nhỏ màu đen, bước lên phía trước đưa cho anh, nói: – Bố tôi chỉ đưa cho anh một lọ thuốc trị vết thương tên bắn. Tôi đã kiểm tra, loại thuốc này được chiết xuất từ mấy chục loại cây trồng trong tầng hầm bên dưới nhà tôi, cần phải mỗi ngày chế lấy một bình, bảo đảm tuyệt đối tươi mới, dùng liên tục mười hai ngày mới có thể chữa khỏi hoàn toàn vết thương do tên bắn. Sau này, hàng ngày tôi sẽ mang thuốc tới cho các người. Anh thoáng ngây người, còn cô em gái sư tử của anh hơi hé miệng, bán tín bán nghi nhìn cô. – Yên tâm, đám họ hàng nhà tôi sẽ không phát hiện ra đâu! – Bách Lý Vị Bộ khoác ba lô lên vai, trước khi quay đi, nói – Tôi sẽ tìm cách phá giải kết giới của gia tộc Bách Lý, để các người rời khỏi nơi này. Các người hãy chạy càng xa càng tốt. – Cô không phải người trong gia tộc Bách Lý ư? Sao cô lại làm như vậy? – Con sư tử lớn tiếng hỏi. Cô xoay nghiêng mặt lại: – Vào đêm Giáng sinh, hướng dương chín màu sẽ nở hoa. Bọn họ chờ đợi ngày này đã mười năm rồi. Lần này, không chỉ đám họ hàng của tôi, mà cả bố tôi cũng sẽ không tha cho anh. Tình trạng của Vị Vũ càng ngày càng tệ, bố tôi không thể đứng nhìn con trai mình chết, giống như mẹ anh năm xưa đã thay anh lãnh lấy mũi tên Diệm Tinh. – Nếu tôi còn sống, thì em trai cô sẽ phải chết! – Anh khẽ nói. Bách Lý Vị Bộ cắn môi, không trả lời, bỏ đi một mạch. – Có lẽ dòng họ Bách Lý cũng không hẳn toàn là người xấu… – Con sư tử nhìn theo bóng cô, ngước nhìn lọ thuốc trong tay anh trai, lẩm bẩm – Tốt hơn nhiều so với chị gái của cô ta. Đứa con gái hèn nhát đó cuối cùng cũng vẫn lừa gạt anh, không quay về với anh. – Chuyện xưa cũ rồi, đừng nhắc tới nữa! Anh khẽ cười, lọ thuốc lạnh ngắt đã hơi ấm lên trong tay anh.