Sau này, tôi không còn tới thung lũng đó nữa. Và tiếng khóc của cây hòe nhỏ, cùng bóng dáng cô độc của nó đã nhanh chóng bị tôi lãng quên. Nhưng, những thứ mà tôi cho là đã phai nhạt trong ký ức của tôi, lại chưa bao giờ mờ nhạt lấy một phút giây trong cuộc đời của đối phương. Vấn đề này, một ngàn năm sau, tôi mới phát hiện ra. – Em muốn được giống như chị… Mộ, nguyện vọng của cô cuối cùng đã đạt được rồi. Tôi nhấp một ngụm trà, bước tới trước cửa tiệm, ráng chiều lúc nhập nhoạng đang bồng bềnh trên những khối kiến trúc cao thấp nhấp nhô trước mặt. Nhờ có tầng ánh sáng ấy mà con phố nhỏ tầm thường tĩnh mịch này cũng như ẩn hiện chút khí thế lớn lao tráng lệ. Nhưng ở phía chân trời, tôi dường như đã nhìn thấy một vài dòng chảy ngấm ngầm đang âm thầm dịch chuyển, những luồng khí xám đen, từ từ hội tụ về phía vùng sáng rõ rệt nhất ở chính giữa, dần dần gặm nhấm nó với một vẻ quyết liệt không chịu buông tha. Tôi dụi dụi mắt, nhìn lại một lần nữa, mọi thứ ở chân trời vẫn không có gì khác lạ, ráng chiều hệt như cũ, vẫn là một buổi hoàng hôn tuyệt đẹp bình thường. Có lẽ là tôi đói tới hoa mắt rồi chăng? Tôi đã mang cơ thể của người phàm, đã không còn khả năng quan sát trời đất nữa. Những thứ vừa nhìn thấy chắc chắn là ảo giác. Quay vào trong tiệm, vớ lấy mấy chiếc bánh quy tống xuống dạ dày, cảm giác quái lạ trong lòng vẫn cứ quanh quẩn mãi không đi. Thế là tôi không chút do dự, lấy ngay bộ bài Tarot ra, xào trộn qua loa, vừa chia bài vừa nghĩ tới “ảo giác” vừa nhìn thấy, rồi rút lấy lá bài trên cùng. Nhìn lá bài vừa bật lên, tôi thoáng bần thần, sau đó thở phào một hơi dài, thầm nghĩ, có lẽ thứ tôi vừa nhìn thấy không phải là ảo giác. Lá bài tôi vừa rút ra, là lá quỷ dữ.