Hoa Phụng Tường tính toán không sai, sau khi hai bên đánh nhau, Lâm Nhất Long bên này tuy đánh vô cùng hung hãn ngoan cường, nhưng vẫn chậm rãi lộ ra thế bại. Hoa Phụng Tường không có lòng tham chiến, hắn muốn chờ cơ hội thoát thân, nhưng người khác không nói, Hồ Tông Khâm luôn theo dõi hắn sát sao, mắt thấy tình thế càng lúc càng bất lợi với họ, Hoa Phụng Tường cũng không khỏi cảm thấy nóng ruột. Sờ trên người, đạn đã không còn lại bao nhiêu, Hoa Phụng Tường trầm mặc, lát sau, hắn đột nhiên nói với Lôi Thanh, “Lát nữa ngươi dẫn họ đi!” Lôi Thanh đang vội chống đỡ, nghe Hoa Phụng Tường nói câu này nửa ngày chưa hiểu được, nhưng Hoa Phụng Tường nói xong đã lăn một vòng, di chuyển sang một tảng đá khác, lập tức đối diện tiếng súng dồn dập nhắm bắn vào hắn. Lôi Thanh giật mình giơ súng lên, hắn muốn la nhưng không la được, Hoa Phụng Tường tựa vào tảng đá, ra hiệu cho hắn. Hô hấp của Lôi Thanh bắt đầu dồn dập, tại sao? Tại sao gia phải làm vậy?! Lúc này, mắt Lôi Thanh đã đỏ lên, vành mắt nóng dần, sao Lôi Thanh có thể nhìn không ra tình thế hiện tại nguy cấp thế nào, hắn cũng đã hiểu ý định của gia, lẽ nào chuyến này họ phải táng mạng ở chỗ quỷ này sao? Mà khiến Lôi Thanh càng thêm khó chịu là, gia trước giờ luôn bình tĩnh tuyệt không dễ dàng từ bỏ lại lấy bản thân ra làm mồi nhử quan binh! Hắn cố sức lắc đầu, sao hắn có thể bỏ lại gia như vậy được! Ánh mắt Hoa Phụng Tường trở nên sắc bén, Lôi Thanh cố gắng giữ súng, run rẩy nhắm bắn. Cảnh này Lâm Nhất Long ở phía sau cũng thấy được rõ ràng, giật mình đổ mồ hôi lạnh, nam nhân đó muốn làm gì? Hỏa lực của đối phương mãnh liệt như vậy! Hắn không cần mạng nữa sao?! Nhưng nghĩ lại, gã mơ hồ hiểu được, trong lòng là tư vị khó thể tả được. Ánh mắt sâu thẳm nhìn bóng lưng Hoa Phụng Tường, lúc này Lâm Nhất Long càng sâu sắc lĩnh ngộ được sự quả quyết của nam nhân đó, lại càng khiến ngực gã trào lên nhiệt huyết sục sôi, ánh mắt Lâm Nhất Long chậm rãi trở nên kiên định, được thôi! Nếu đây là thứ ngươi muốn! Vậy ta sẽ giúp ngươi đạt được! Lâm Nhất Long cũng đột nhiên lao ra, hai tay đồng thời giơ súng bắn liên tiếp, lực chú ý của nhóm quan binh lập tức bị gã kéo qua, sau chiêu này, Lâm Nhất Long đã cách Hoa Phụng Tường xa hơn, Hoa Phụng Tường kìm không được nhìn hắn một cái, Lâm Nhất Long quơ tay, đám thổ phỉ vội vã đi theo, nhất thời bên này hỏa lực trở nên dữ dội hơn, “Huynh đệ, đi!” Lâm Nhất Long nhìn chằm chằm quan binh vây tới càng lúc càng nhiều, quát lớn với Hoa Phụng Tường. Thấy hắn như vậy, mắt Hoa Phụng Tường co lại, Lâm Nhất Long liều mạng khiến những quan binh kia không thể không chuyên tâm đối phó gã, rõ ràng nới lỏng bên Hoa Phụng Tường và Lôi Thanh nhiều, chỉ thoáng khựng lại, Hoa Phụng Tường liền không chần chừ nữa, nhanh chóng dự định thoát thân. Lâm Nhất Long từ xa nhìn Hoa Phụng Tường đã nhắm đúng thời cơ vừa chiến vừa lui, khóe môi cong lên, nam nhân này! Hắn quả nhiên tuyệt không lưu lại! Nhắm được thời cơ là chạy, cái đồ nam nhân nhẫn tâm!… Nhưng không phải chính một nam nhân như vậy, mới khiến gã hướng về sao? Cuối cùng mặc kệ quan binh càng lúc càng gần, Lâm Nhất Long không nhịn được nữa gào với Hoa Phụng Tường, “Huynh đệ! Dám để lại nơi ở của ngươi không? Ca ca ta nếu không chết, nhất định sẽ đi tìm ngươi!” Nhưng ngay lúc này, Lâm Nhất Long phân tâm đột nhiên cảm thấy trước ngực chấn động, thoáng cái trước mắt tối đi, hắn phun ra một ngụm máu tươi ngã xuống. Trong tầm mắt, Hoa Phụng Tường rõ ràng nhìn thấy Lâm Nhất Long thổ huyết ngã xuống, bước chân hắn khựng lại. Nhưng hắn nhanh chóng hoàn hồn, thấy Lâm Nhất Long lại một lần nữa ngoan cường ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt Hoa Phụng Tường trở nên phức tạp, “… Đến thành Vô Tích, hỏi Hoa đại thiếu gia là biết!” Hoa Phụng Tường chậm rãi nói từng chữ, nói xong, hắn liền cùng Lôi Thanh Mã Võ Đông Mai không quay đầu chạy vào rừng. Hai tháng sau, bốn người này vào thành Vô Tích. Khi họ vào cửa, Hoa phủ trong thành Vô Tích trở nên rối loạn. Chương 54 Bất luận ra sao Mã Võ cũng không thể tin tưởng thứ mình nhìn thấy. Đứng sau lưng Hoa Phụng Tường, y kinh hoàng nhìn một nam một nữ bị trói gô quỳ giữa đại sảnh… Đại Ngưu và Phụng Nha, sao họ lại làm ra chuyện này chứ? Tay Mã Võ khe khẽ run rẩy. Sự trở lại của họ, đặc biệt là Hoa Phụng Tường đã gần một năm không chút tin tức trở về bình an, cho dù với bầu không khí căng thẳng uy nghiêm trang trọng trong đại sảnh, gương mặt đông cứng từ đầu đến cuối của Hoa lão thái thái cũng hơi dịu đi, nhưng khi nhìn thấy Mã Võ cùng trở về với con trai, bà khó thể biểu hiện ra sự vui mừng. Con bà thì ra là đi tìm nam nhân này à! Thấy con trai chuyến này trở về, rõ ràng gầy đi rất nhiều, thần sắc cũng khó che giấu mệt mỏi vất vả, Hoa lão thái thái vừa đau lòng vừa hận, bà đau lòng hắn, nhưng lại hận hắn không nghe lời, càng tức giận là nam nhân kia, y rốt cuộc lại trở về! Từ lúc nam nhân đó xuất hiện, trong nhà phong ba biến cố không ngừng, con trai cũng trở nên càng lúc càng khác thường xa lạ, còn cả chuyện mất mặt xảy ra hôm nay, chuyện nào không liên quan tới nam nhân đó? Nghĩ tới đây, ánh mắt Hoa lão thái thái giống như muốn ăn luôn cả cái nhà đáng hận này! Nhưng, sau một phen tâm tư sôi sục, cuối cùng, Hoa lão thái thái vẫn chuyển sang an tâm yên ổn và thả lỏng tạm thời, dù sao, đứa con khổ sở nhớ nhung lo lắng gần một năm cuối cùng đã về! Không biết một năm nay hắn ở bên ngoài sống ra sao? Trong phòng Hoa Phụng Tường, lúc này hắn đã được các nha đầu hầu hạ tắm rửa thay quần áo ở nhà, đang biếng nhác tựa lên giường nghỉ ngơi, đúng là rất thoải mái thích ý. Hơn nửa năm sống bên ngoài, hắn đã sắp quên cảm giác này rồi! Hoa Phụng Tường không biểu thị gì, hắn biết Mã Võ lúc này đang đứng bên cửa, nhưng y không nói Hoa Phụng Tường cũng tuyệt không để ý tới y. Hôm nay vừa về đã gặp phải chuyện này, nói thật hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hoa Phụng Tường, Vương Đại Ngưu, tiểu tử thối đáng chết vậy mà dám trộm nữ nhân của hắn, việc này đối với Hoa Phụng Tường thật sự là trải nghiệm chưa từng có. Nhưng kỳ quái là, cho dù ngay lúc đó, Hoa Phụng Tường cũng không cảm thấy tức giận gì, ngược lại, không biết vì sao giống như thở phào nhẹ nhõm. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn nhất định sẽ tàn bạo xử trí đôi nam nữ vụng trộm đó, nhưng hắn không nói gì cũng không làm gì. Lúc này, Hoa Phụng Tường nhắm mắt nghỉ ngơi, từ vừa rồi nam nhân đó luôn ngu ngơ đi theo hắn, hoàn toàn khác với lúc trên đường y luôn cố ý vô tình tránh né hắn. Nghĩ lại cũng không nhớ đã bao lâu rồi, hắn chưa từng làm gì nam nhân này, giữa bọn họ giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng thật sự là như vậy sao? Nếu không có hơn nửa năm nay bôn ba bên ngoài, nhiều lần gặp nguy, có lẽ Hoa Phụng Tường cũng không ngờ được hắn và nam nhân này sẽ có một ngày như thế này, nhưng, chính vì trong thời gian đó đã trải qua quá nhiều chuyện, mới khiến hắn dụng tâm cảm nhận một vài thứ gì đó dường như từ lâu đã tồn tại giữa họ, nhưng từ đầu đến cuối bị hắn vô tình bỏ qua, nói không rõ tả không thấu. Nghĩ tới từng gương mặt hồ nghi suy đoán bất mãn lo lắng của người trong phủ khi thấy họ cùng trở về, hắn biết họ đang nghĩ gì, khóe môi Hoa Phụng Tường cong lên. Lòng Mã Võ rất loạn, tuy vẫn không nói gì, nhưng luôn mang tâm trạng phức tạp lưu tâm Hoa Phụng Tường nhàn dật kia. Hắn rốt cuộc muốn xử trí Phụng Nha và Đại Ngưu thế nào? Mã Võ mấy lần muốn mở miệng hỏi hắn, nhưng vẫn đành nuốt xuống… làm ra chuyện mất mặt như vậy, còn có thể trông mong được xử nhẹ sao? Hoa Phụng Tường hình như đã ngủ rồi. “… Qua đây.” Khi Mã Võ càng lúc càng trầm mặc không biết nên làm sao, Hoa Phụng Tường luôn yên tĩnh đưa lưng về phía y bỗng nói. Mã Võ giật mình. Sau đó, chỉ thấy Hoa Phụng Tường chậm rãi trở người ngồi dậy, chẳng qua, gương mặt anh tuấn quay sang nhìn y vẫn không có biểu cảm gì, “… Cậu luôn theo ta làm gì?” Sắc mặt Mã Võ hơi thay đổi. Thấy Mã Võ như vậy, sâu trong mắt Hoa Phụng Tường lại hiện lên tia sáng không dễ phát giác, hừ, tiểu tử thối này! Luôn coi hắn như lũ dữ mãnh thú mà né xa, y luôn nhớ mấy chuyện lúc trước rồi đề phòng hắn, đương nhiên, Hoa Phụng Tường biết bản thân hắn cũng không hề quên. Mà khiến Hoa Phụng Tường nghĩ tới nhiều hơn, là bộ dạng mờ ám khó chịu khổ sở đè nén của Mã Võ cùng Đông Mai trên đường về, ánh mắt Hoa Phụng Tường lấp lóe, hắn lạnh nhạt mặc kệ không để ý, nhưng không phải là không quan tâm, mấy chuyện đó, hắn thầm ghi nhớ hết! Có lẽ, nên tranh thủ mượn cơ hội này trừng trị một chút, mới có thể trút được khó chịu tích lũy trong lòng hắn suốt đường về!