Lôi Thanh biến mất vài ngày đã trở lại, cùng với vài thổ phỉ, hắn vừa về đã vào phòng Hoa Phụng Tường, mấy thổ phỉ thì tới phòng Lâm Nhất Long, Lôi Thanh không để ý tới Mã Võ ở gần cửa, nhỏ giọng nói chuyện với Hoa Phụng Tường một lát, chưa được bao lâu, Lâm Nhất Long liền dẫn vài thổ phỉ qua. Sau khi trải qua cảnh khác thường tối qua, Lâm Nhất Long thấy Hoa Phụng Tường liền có chút mất tự nhiên, Lôi Thanh không biết chuyện gì, “Chào đại đương gia!” Lâm Nhất Long đáp bừa cho qua, gã cố ra vẻ như không có gì, nhưng lại không nhịn được trộm nhìn Hoa Phụng Tường, Hoa Phụng Tường thì chỉ mang vẻ lạnh nhạt, khiến người ta không mò được suy nghĩ của hắn, Lâm Nhất Long không khỏi cảm thấy bực bội và hậm hực, kỳ thật sao gã có thể không hiểu suy nghĩ của Hoa Phụng Tường, cánh tay tối qua bị vặn tới giờ vẫn còn đang đau đây! Lâm Nhất Long là hán tử Quan Đông hoang dại, trong hơn ba mươi năm cuộc sống, có thể nói trên cơ bản ngay cả tay nữ nhân cũng chưa từng cầm, hiện tại lại bắt gã phải đối diện với một kẻ khó nhằn như Hoa Phụng Tường, luận võ lực, Hoa Phụng Tường đã khỏi hẳn tính ra không hề thua gã, mà luận thông minh tài trí, gã càng không phải đối thủ của tên này, Lâm Nhất Long không thể hiểu nổi, sao gã lại như bị quỷ ám mà sinh ra cảm giác khác thường với một nam nhân cực kỳ hóc búa, có lẽ từ lần đầu tiên gã gặp hắn, sự cường thế bình tĩnh không chút sợ hãi của người này khiến gã vô cùng tán thưởng khâm phục. Trên thế giới này, có vài người sẽ vì dục vọng bảo vệ thương tiếc mà yêu một người, mà có vài người lại chỉ vì vô cùng tán thưởng mà ngưỡng mộ, có lẽ đối với Lâm Nhất Long lúc này, những cảm xúc đột nhiên trào lên trong lòng gã chỉ có cái này mới giải thích được. Đặc biệt là mấy ngày nay trên núi dưới núi liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, càng khiến Lâm Nhất Long cảm thấy khâm phục thủ đoạn của Hoa Phụng Tường, lúc này, đối diện Hoa Phụng Tường, Lâm Nhất Long thật sự cảm thấy phức tạp, trăm cảm xúc đan xen, lại có sự hưng phấn và kích động khó che giấu, “… Vừa rồi ta lên vách núi xem, quan binh đã rút lui rồi.” Hoa Phụng Tường không tỏ vẻ gì. “Đây đều là biện pháp do ngươi nghĩ ra, lần này huynh đệ thật sự là giúp ta một việc lớn rồi!” Lâm Nhất Long nói tiếp. “Không có gì.” Hoa Phụng Tường bình thản nói, “Đều là nhờ uy danh của đại đương gia.” Lâm Nhất Long cuối cùng không nhịn được dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Hoa Phụng Tường, Hoa Phụng Tường liếc mắt chú ý thấy, bình tĩnh dời mắt, “Lôi Thanh.” Lâm Nhất Long liền quay sang Lôi Thanh cười tươi, “Công lao của ngươi rất lớn, ta sẽ thưởng cho ngươi!” Lôi Thanh vội khom lưng cười nói, “Cảm ơn đại đương gia!” “Ta thấy ngươi rất có tài, ngươi cứ làm pháo đầu của núi Vân Long chúng ta!” Lâm Nhất Long lớn tiếng nói, Tôn pháo đầu trên núi trước kia từ lúc nhị đương gia chết đã xuống núi, có lẽ là tự biết mình không thể ở trên đây được nữa, hiện nay trên núi không chỉ không có phiên đô, còn thiếu cả một chức pháo đầu. Lôi Thanh ngạc nhiên, lát sau, hắn lúng túng cười nhìn Hoa Phụng Tường, Hoa Phụng Tường thì không thèm nhìn họ. “… Đại đương gia hậu ái, Lôi Thanh không dám nhận.” Gia sao vậy, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn hắn, chẳng qua không cần nghĩ cũng biết, gia tuyệt đối không nguyện ý ở lại núi này, gia không ở, Lôi Thanh hắn đương nhiên càng không cần suy nghĩ. “Có cái gì mà không dám nhận.” Lâm Nhất Long không quan tâm vỗ vai Lôi Thanh, Lôi Thanh nhe miệng, lực tay của đại đương gia thật lớn, Lôi Thanh quả thật không biết nên nói cái gì. Nhưng tên nô tài tinh ranh này không khó xử bao lâu, đã nhạy bén ném vấn đề này đi, “… Đại đương gia nói với gia của chúng tôi đi, chỉ cần gia chúng tôi đồng ý, Lôi Thanh không có gì để nói nữa.” Lôi Thanh đảo mắt. Lâm Nhất Long không nói nữa, Hoa Phụng Tường liếc mắt nhìn Lôi Thanh. Nửa ngày, Hoa Phụng Tường chậm rãi nói, “Đại đương gia thật sự xem trọng nô tài này rồi, hắn không có bản lĩnh đó.” Ngừng một chút, Hoa Phụng Tường lại nói, “Cũng đã quấy rầy quá lâu rồi, người trong nhà chắc chắn cũng nhớ mong, qua vài ngày nữa, chúng tôi nên cáo từ rồi.” Lâm Nhất Long sắc mặt không đổi, đáp án của Hoa Phụng Tường sớm đã nằm trong dự liệu cửa gã, Lâm Nhất Long không để ý, gã biết hắn chắc chắn muốn đi, nhưng núi Vân Long này, là địa bàn của Lâm Nhất Long gã, hắn muốn đi là có thể đi được sao? Khóe môi Lâm Nhất Long như ẩn như hiện một nụ cười, “Mấy cái này để sau hãy nói, vết thương của huynh đệ vẫn chưa khỏi, cho dù ca ca để ngươi xuống núi bây giờ, ngươi cũng không đi được chẳng phải sao? Ca ca phải có trách nhiệm với ngươi chứ!” Lâm Nhất Long chiếm cứ núi Vân Long đã nhiều năm, dưới tay có mấy trăm huynh đệ như lang như hổ, chỉ nghĩ thôi cũng biết, hắn chẳng phải quân tử tốt đẹp gì, câu nói vừa rồi, Lâm Nhất Long nói rất đường hoàng chính đáng có tình có nghĩa, Hoa Phụng Tường nhất thời không tiện nói gì hết, “Sắp tới giờ cơm rồi, huynh đệ nghỉ ngơi một chút, ta sẽ bảo nhà bếp tối nay bày mấy bàn tiệc, đón gió mừng công cho Lôi Thanh!” “Cảm ơn đại đương gia!” Lôi Thanh cười hưng phấn, nô tài này thật sự là vô tâm vô phế không suy nghĩ nhiều, đương nhiên hắn không biết gì hết cũng không thể nghĩ nhiều, nhưng không ngờ vừa chuyển mắt, đã thấy ánh mắt không chút biểu tình còn hơi âm u của gia đang nhìn mình, nụ cười cứng lại trên mặt, lát sau, Lôi Thanh thành thật nín cười. Tối nay, họ ở đại đường ăn uống vui say tới tận khuya, Hoa Phụng Tường ngồi bên cạnh Lâm Nhất Long, từ đầu dến cuối cảm nhận được ánh mắt chăm chú của nam nhân này đối với mình, cũng cảm nhận được sự hưng phấn của gã, Lôi Thanh ở một bên đã uống đến mức không biết bản thân mình là ai, Lâm Nhất Long cũng sắp không ngồi nổi nữa, lèm nhèm nói, “Được rồi! Mọi người đều uống đã rồi chứ? Tan hết cho ta đi!” Nói rồi, Lâm Nhất Long hứng thú nhìn Hoa Phụng Tường, “Trở về nghỉ ngơi đi… ha ha!” Nam nhân này bỗng cười kỳ quái khó hiểu, Hoa Phụng Tường dời mắt trầm ngâm, sau đó, hắn đứng dậy. Hoa Phụng Tường không thể không tha Lôi Thanh đã đứng không vững về phòng, nô tài này say thành như vậy, tối nay cho hắn ngủ dưới chân vậy, Hoa Phụng Tường vừa xách vừa tha Lôi Thanh đá mở cửa, lập tức, cảnh tượng trước mặt khiến Hoa Phụng Tường không khỏi sững lại. Chỉ thấy trong căn phòng không lớn lúc này đèn đuốc sáng trưng, năm cây đèn cầy đỏ lớn bằng cánh tay đứa trẻ chiếu sáng căn phòng, trên giường lớn đối diện cửa, trải đệm giường bằng vải dệt mới tinh, phía trên còn rải bừa một chút hoa cỏ khô, Hoa Phụng Tường đứng yên tại chỗ. Lôi Thanh lại ngay lúc hỗn loạn này mở mắt ra, cảnh tượng kỳ lạ trước mắt khiến hắn ngạc nhiên, hồi sau, không biết sống chết cười, “Đây là sao vậy… gia… ha ha… thật đẹp…” Thế là hầu như chỉ chớp mắt, Lôi Thanh lập tức bị đạp sang một bên.