Câu chuyện ở núi phụng võ
Chương 47
Trên bãi đất, Mã Võ chậm rãi đứng thẳng dậy, lồng ngực y phập phồng, hai tay siết chặt.
Tên thổ bị ngã dưới đất hồi lâu mới phản ứng được, mặt gã đỏ bừng lập tức nhảy bật lên, bây giờ, gã đã thật sự thẹn quá hóa giận, nhìn chằm chằm Mã Võ chuẩn bị tư thế, nghiến răng nói, “… Tiểu tử thối! Ngươi chán sống rồi à!”
Tên thổ phỉ chỉ cảm thấy lần này mất mặt vô cùng, vốn nghĩ nhẹ nhàng thoải mái tùy tiện giáo huấn cái tên tiểu tử ngu ngốc không đáng đặt vào mắt này, không ngờ ngược lại bị hất ngã chỏng vó trước mặt mọi người, mấy tên thổ phỉ khác kêu loạn, “Hao tử, lên mau!”
Lâm Nhất Long hứng thú nhìn.
Lúc này, Hoa Phụng Tường bên ngoài không nói một tiếng đi qua, hắn đứng bên cạnh Mã Võ, sắn quần áo lên.
Đám thổ phỉ không hiểu gì hết, ánh mắt nhìn theo động tác của hắn, thổ phỉ được gọi là Hao tử càng vẻ mặt kinh ngạc không thôi, Hoa Phụng Tường mỉm cười, “Vị Hao tử huynh đệ này, luyện tập với ta thế nào?”
Nghe lời này, Hao tử ngu luôn, hồi lâu, gã nghiêng đầu nhìn Lâm Nhất Long, Lâm Nhất Long càng là vẻ mặt khó hiểu, “Này, huynh đệ, vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn đâu!”
Hoa Phụng Tường không nhìn gã, “Không thử làm sao biết?”
“… Huynh đệ ngứa tay rồi? Nhịn thêm vài ngày đi, đợi ngươi khỏi rồi ca ca chơi với ngươi!”
“Ta đã không đợi nổi nữa.” Hoa Phụng Tường lạnh nhạt nói, hắn đứng yên chỉ nhìn Hao tử.
Thế là, lòng bàn tay Hao tử hơi đổ mồ hôi, không biết tại sao, ánh mắt Hoa Phụng Tường khiến gã cảm thấy mục đích của nam nhân này tuyệt đối không giống như hắn nói, hơn nữa, trước kia gã không hiểu tại sao nam nhân này sẽ được đại đương gia tán thưởng tôn sùng như thế, nhị đương gia phòng bị e dè như thế, nhưng lúc này đứng đối diện Hoa Phụng Tường, gã liền hoàn toàn hiểu ra.
Trên người nam nhân này có khí thế mà dù chỉ mỉm cười thôi cũng đủ khiến người ta sinh ra rét lạnh! Chẳng qua lúc bình thường, điểm này hình như không hề thể hiện ra.
“… Vậy, Hao tử cẩn thận một chút, ta biết ngươi ra tay luôn tàn nhẫn nhất! Vết thương của Hoa huynh đệ vẫn chưa khỏi hẳn.” Lâm Nhất Long bất đắc dĩ, gã không yên tâm dặn dò một câu, gã vẫn đang lo lắng cái này, lại căn bản không biết sự sợ hãi của Hao tử.
Hao tử hiện tại đã leo lên lưng cọp, chỉ đành vực tinh thần chuẩn bị ứng chiến, chẳng qua may là vết thương của nam nhân này chưa khỏi hẳn, chắc hẳn cũng không tới mức quá khó đối phó, Hao tử là tiểu tử thông minh âm hiểm, sau khi tính toán xong, gã liền nhân lúc ôm quyền chào hỏi nhắm lúc Hoa Phụng Tường không phòng bị, đột nhiên lao lên, nhưng, rõ ràng thấy Hoa Phụng Tường ngay trước mắt không còn kịp né tránh, lại không biết vì sao chỉ hơi nghiêng người liền tránh được, sau đó sau đầu có hơi gió, đã bị Hoa Phụng Tường đá ngã dưới đất.
“…Hay!” Lâm Nhất Long giật mình, đây cũng là lần đầu tiên gã thấy Hoa Phụng Tường ra tay, tuy nói sớm đã nhìn ra được hắn không tầm thường, nhưng có thể lập tức đánh ngã Hao tử cũng khiến gã phải bất ngờ, huống chi, hắn còn đang bị thương, xem ra nếu hắn khỏi hẳn, gã cũng chưa chắc là đối thủ của hắn! “Huynh đệ thân thủ thật tốt!”
Hoa Phụng Tường ngước mắt lên, tầm mắt vừa lúc đặt lên người Mã Võ, Mã Võ cũng nhìn ngẩn cả ra, thấy hắn nhìn sang, tâm trạng khó tả nhìn lại, nam nhân này, trước giờ luôn khiến Mã Võ không hiểu được suy nghĩ của hắn, lại mạnh tới đáng sợ.
Hoa Phụng Tường rất nhanh dời mắt, “Tới, còn vị huynh đệ nào muốn thọ giáo không?” ánh mắt thanh lãnh đảo qua đám người, đám thổ phỉ quay mặt nhìn nhau.
Bãi đất nhất thời yên tĩnh, hồi sau, Lâm Nhất Long đột nhiên cười ha ha, “Làm gì đó? Huynh đệ muốn thay ta quản giáo đám tiểu tử này sao?” Lâm Nhất Long cũng liếc mắt nhìn Mã Võ đứng sau Hoa Phụng Tường, lúc này, hắn dường như đã nhìn ra được cái gì, Hoa Phụng Tường đột nhiên chạy ra làm thế, lẽ nào là muốn bảo vệ nam nhân này? Nhưng tại sao chứ! Nếu có nam nhân nào dám trộm nữ nhân của Lâm Nhất Long gã, gã mới không thèm quan tâm ba bảy hai mươi mốt, quản giáo tên đó muốn sống không được muốn chết không xong!
“Ta không hứng thú quản giáo thay người khác.” Hoa Phụng Tường nói.
Thế là, Lâm Nhất Long câm nín, ý của Hoa Phụng Tường lúc này gã đã hiểu, gã thật sự không ngờ hóa ra Hoa Phụng Tường đang nhằm vào mình, Lâm Nhất Long vừa tức vừa buồn cười, “…Lẽ nào huynh đệ không muốn chúng ta giúp ngươi giáo huấn nô tài này? Đối với loại nô tài này còn có gì cần hạ thủ lưu tình chứ!”
Đối với lời Lâm Nhất Long, Hoa Phụng Tường không tỏ vẻ gì, chỉ lạnh nhạt nói, “Đó đều là chuyện nhà của bản thân ta, không cần người khác chen vào.”
Lâm Nhất Long nghẹn, thái độ của Hoa Phụng Tường khiến gã cảm thấy khó chịu, nhưng nghẹn một hồi, cuối cùng gã vẫn thở ra, “Vậy được rồi, tùy huynh đệ ngươi cao hứng là được!” Lâm Nhất Long nhìn Mã Võ và Hoa Phụng Tường một lần nữa.
Tối, Mã Võ vào phòng liền thấy Hoa Phụng Tường đang ngồi trên giường cởi áo kiểm tra gì đó, y cúi đầu đi tới giường mình.
“Tiểu tử, qua đây.” Đột nhiên, Hoa Phụng Tường nói, Mã Võ nhìn hắn, “Vết thương tét rồi.” Hoa Phụng Tường nhíu mày.
Mã Võ sửng sốt, thoáng cái, y nhớ ra lần động thủ lúc sáng của hắn, quả nhiên vết thương vẫn chưa khỏi, Mã Võ không muốn qua, nhưng không biết tại sao, y luôn cảm thấy lần này hắn ra tay có liên quan tới mình, “…”
“Giúp ta băng bó lại.” Hoa Phụng Tường dường như hoàn toàn không nhìn ra sự do dự của Mã Võ, tiếp tục nói.
Mã Võ vẫn không động đậy, nửa ngày sau y khàn giọng nói, “Ai bảo ngươi động thủ.”
Hoa Phụng Tường phản phất như giật mình, hắn nhìn Mã Võ, Mã Võ nghiêng đầu né tránh, “…Có ai bảo đâu chứ.” Khóe môi Hoa Phụng Tường vô thức cong lên, “Nhưng người của ta bị người khác đánh, ta không đánh trả không phải là chịu thiệt sao?”
Mã Võ không nói nên lời, nam nhân này, hắn sẽ để vết thương của mình bị tét vì giáo huấn một người sao?
Hoa Phụng Tường chăm chú nhìn Mã Võ đang câm nín, nam nhân thành thật này có tâm sự gì cũng hiện hết lên mặt, y đang nghi hoặc và khó hiểu, hoàn toàn không biết che giấu.
Nam nhân này, có lẽ y không đánh thắng ngươi, có lẽ vì thế mà bị trừng trị rất thảm, nhưng, nhưng ai cũng đừng mơ có thể khiến y khuất phục, dù cho võ lực có mạnh hơn nữa ở trước mặt nam nhân này cũng không có chút sức lực nào.
Vậy rốt cuộc cái gì mới có thể chân chính đánh trúng nam nhân này, Hoa Phụng Tường hiện tại nghĩ rằng hắn đã biết rồi, còn tại sao hắn lại suy nghĩ những vấn đề này, Hoa Phụng Tường không muốn suy nghĩ thêm, “Hơn nữa ta đã nói, đây là chuyện nhà của chúng ta, không cần người ngoài như họ xen vào!” Cuối cùng, Hoa Phụng Tường biếng nhác làm như hoàn toàn không để tâm nói.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
14 chương
94 chương
3 chương
79 chương
11 chương
17 chương