Lôi Thanh không ngờ gia vừa tỉnh dậy đã hỏi tới nam nhân đó, từ hôm trước trong tình huống đó, gia bất ngờ lao ra, trong lòng Lôi Thanh đã thấy quái dị, gia muốn bảo vệ nam nhân đó sao? Lôi Thanh không nhớ có khi nào gia làm chuyện không đầu óc như vậy, nói Mã Võ ngu ngốc, nhưng bản thân hắn có thông minh gì hơn đâu? Lôi Thanh câm nín. “Ở trong phòng y.” Lôi Thanh rầu rĩ nói. Lâm Nhất Long nhớ ra, “Đúng rồi, tiểu tử đó chính là nô tài ngươi muốn bắt sao?” Hắn chuyển mắt nhìn Đông Mai, nha đầu này lẽ nào chính là tiểu thiếp đã chạy trốn cùng tiểu tử kia? Theo gã quan sát mấy hôm nay, nha đầu này và tiểu tử đó thật có chút mờ ám khác với bình thường. Hoa Phụng Tường không lên tiếng, nửa ngày, hắn nhếch môi, “Đúng.” Hắn cười. Lâm Nhất Long dựng mày, gã liếc nhìn Đông Mai, thật không nhìn ra, cô nương thanh tú đoan trang này thế mà lại làm ra chuyện đó, còn tiểu tử kia nữa, hôm đó thấy Hoa Phụng Tường đột nhiên chạy ra rồi vô tình che chắn cho y, gã còn cho rằng y là nhân vật gì nữa. “Vậy hôm đó còn không bằng ngươi để ta bắn chết y luôn đi!” Lâm Nhất Long hầm hừ. truyện kiếm hiệp hay Hoa Phụng Tường không tỏ ý kiến, đại đương gia này, không những nhiệt huyết đầy nghĩa khí, còn khá là ghét ác như thù. “Hay ngươi muốn tự mình xử trí?” Lâm Nhất Long nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói, “Ừ, ta hiểu rồi! Dù sao ta đã bắn trúng chân tiểu tử đó, không chết cũng sẽ tàn phế thôi, coi như trút giận cho huynh đệ, tiếp theo muốn thế nào thì cứ xem ý của ngươi!” Hoa Phụng Tường mắt rút lại, “… Đại đương gia quả thật bắn trúng chân y sao?” “Đúng thế mà, hôm đó ngươi cũng thấy rồi mà!” Lâm Nhất Long không cảm giác được, gã không phát hiện sắc mặt Hoa Phụng Tường đã thay đổi. Hoa Phụng Tường hồi lâu không nói, Lôi Thanh ngẩng đầu nhìn. “Được, vậy ta phải cảm ơn đại đương gia rồi.” Hoa Phụng Tường cuối cùng mỉm cười. Mã Võ một mình nằm trên giường lò nứt, đầu gối chân phải được bọc một chút dược thảo, trong một ngày, căn phòng này không thấy nửa bóng người, mà Đông Mai cũng không tới, hai hôm trước, cô luôn tranh thủ thời gian chạy qua đây, sắc trời dần tối đi, cuối cùng Mã Võ gian nan ngồi dậy, y muốn uống nước, bình nước ly nước đều nằm trên bàn tròn giữa phòng, y chậm rì rì xuống giường. “Để tôi.” Bất thình lình, một âm thanh vội vàng vang lên ở cửa, sau đó Đông Mai vội vàng đi vào, Mã Võ dừng lại, “Xin lỗi, cả ngày không qua đây.” Đông Mai cúi đầu đưa lưng về phía Mã Võ, vừa rót nước vừa thấp giọng nói, không biết sao, có lẽ trong lòng sớm đã có dự cảm, Mã Võ cảm nhận được sự khác thường của cô, “… Không sao.” Mã Võ ngập ngừng. Đông Mai bưng nước qua, Mã Võ nhận lấy, “Hôm nay gia… tỉnh rồi.” Đông Mai lặng lẽ đứng một bên, lát sau, cô khó khăn ấp úng, lời vừa ra khỏi miệng cô liền thấy tay Mã Võ nhẹ run lên, y giật mình ngây người. Đông Mai lòng khó chịu nhìn y, từ lúc gia xuất hiện, bao nhiêu ngày rồi, Đông Mai luôn đứng ngồi không yên chịu đủ giày vò khổ sở, gia vừa tới đã làm chuyện đó với Mã Võ, nhớ lại ánh mắt gia nhìn qua cô khi đó, Đông Mai chỉ thấy ngực nghẹn lại, gia đang thị uy với cô phải không? Đông Mai chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, cô trở thành đối tượng gia lạnh lùng nhắm vào, điều này khiến cô cảm thấy khủng hoảng bất lực sợ hãi kinh hoàng tận xương, cô không muốn cũng không dám, nhưng cô có thể bỏ lại nam tử hàm hậu vô tội đáng thương trước mặt sao? Đông Mai không biết mình nên làm thế nào. Trước giờ, hai người này chưa từng có thời khắc đơn độc yên tĩnh ở chung như thế, chỉ là lúc này, cả hai đều yên lặng. “Không thì… anh hãy đi đi.” Hồi lâu sau, Đông Mai khàn giọng nói, mấy hôm nay, cô luôn suy nghĩ vấn đề này, chuyện đến hôm nay, trước mặt nam nhân này lẽ nào còn có lối thoát khác hay sao? Cho dù nói vậy nhưng Đông Mai cũng là vừa nói vừa do dự hốt hoảng, cô không biết lén gia làm như vậy, gia biết rồi sẽ ra sao, nhưng không như vậy lại có thể thế nào nữa? Nếu đợi qua hai ngày nữa gia có thể xuống giường, gia sẽ đối đãi với Mã Võ đã chạy trốn lại còn hại mình bị thương như thế nào, đến khi đó tất cả đều đã muộn rồi! Mã Võ ngước mắt nhìn cô, “Đi?” Vẻ mặt y tê liệt khổ sở, “… Tôi thế này có thể đi tới đâu?” “Mấy hôm nữa gia vẫn chưa thể xuống giường, muốn đi chỉ cần nhân hiện tại.” Dừng một lát, lòng Đông Mai đấu tranh không ngừng, ánh mắt cô đảo qua chân phải bị thương của Mã Võ, nhiều ngày không ai tới thăm hỏi, vết thương ở chân Mã Võ hồi phục rất chậm, như vậy y không thể đi được phải không, cuối cùng, Đông Mai cắn răng đánh bạo, “… Tôi dìu anh.” Mã Võ nhất thời không kịp phản ứng, “…” Mặt Đông Mai hơi đỏ, nhưng sau đó, lại trắng đi, mắt nhìn thẳng Mã Võ, “…Tôi cũng đi.”. Đông Mai thấp giọng nhưng đã có chút kiên quyết. Thế là trong căn phòng u tối, hai người nói xong đều yên lặng, họ ngu ngơ nhìn nhau, trong bóng tối, dường như họ có thể thấy được vẻ mặt kinh ngạc không nói nên lời của nhau, lát sau, Đông Mai xấu hổ quay đầu đi, Mã Võ đột nhiên cảm thấy khó hô hấp. Mã Võ không biết, Đông Mai nói những lời này có ý gì? Lẽ nào cô muốn vì y phản bội lại gia của mình, cùng y xuống núi sao? Sống đã gần ba mươi năm, Mã Võ chưa từng gặp tình huống này, mặt y cũng đỏ lên, y nói không nên lời, nhưng sau đó, trước mắt y hiện lên ánh mắt bình tĩnh lặng lẽ quan sát của Hoa Phụng Tường, thoáng cái, giống như bị một chậu nước lạnh đổ lên đầu, Mã Võ cứng đờ.