Câu chuyện ở núi phụng võ
Chương 37
Từ đó Hoa Phụng Tường bị vây trên núi, rất nhanh hắn cũng hiểu được vấn đề giữa bọn thổ phỉ này, hắn biết ngọn núi này là núi Vân Long, trên núi có ba đương gia, từ xưa tới nay, thủ lĩnh thổ phỉ dẫn theo một đám thổ phỉ giống như dẫn dắt một đàn lang sói, từ năm ngoái phiên đô Trương đại tú tài của họ bất ngờ chết đi, quyền lực trong đám thổ phỉ mất cân bằng, nhị đương gia dần dần lộ ra sự không phục, hiện nay, thế lực của gã dần lớn mạnh, đã càng lúc càng huênh hoang tùy ý khó quản, đây cũng chính là nguyên nhân đại đương gia Lâm Nhất Long vội tìm kiếm một tham mưu, tin rằng như vậy sẽ khiến nhị đương gia đã sắp không đè nén được phải có điều kiêng kỵ.
Đương nhiên, tất cả vẫn phải xây dựng trên cơ sở lôi kéo được vị tham mưu này, cho nên, trừ tối hôm đó giở trò nuốt lời, và tiếp theo là ngang tàng ép giữ, Lâm Nhất Long thật sự tốn không ít tâm sức, mỗi ngày hắn đều mang rượu ngon đồ ăn ngon tới chiêu đãi chủ tớ Hoa Phụng Tường, còn giúp Hoa Phụng Tường giải sầu, mà nhìn thấu tất cả, Hoa Phụng Tường ngược lại bình tĩnh hơn. Kỳ thật Lâm Nhất Long cũng không biết tính cách con người Hoa Phụng Tường, hắn nào phải người dễ bị cảm động như vậy.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó, lại khiến Hoa Phụng Tường không thể không bị cuốn vào vướng mắc của đám thổ phỉ. Thì ra nhị đương gia thổ phỉ kia nhìn thì như một người thô tục lỗ mãng, nhưng kỳ thật rất thâm trầm, sao gã có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhất Long lôi kéo Hoa Phụng Tường, cái tên đột nhiên xuất hiện kia, mang theo khí thế mà người khác nhìn không thấu, gã cũng không ngờ ông trời vào lúc này lại đưa một đối thủ như thế tới cho mình.
Làm sao giải quyết được hai người này? Nhị đương gia mưu tính vài ngày, hôm nay, liền cùng Tôn pháo đầu đi tìm đại đương gia, “Hai người đó rốt cuộc đại đương gia muốn xử lý ra sao?”
Lâm Nhất Long vừa nhìn đã biết hai người này tới với ý đồ không tốt, gã cố ý không tỏ vẻ gì cười cười, “Đương nhiên là giữ lại.”
“Nhưng đã bao nhiêu ngày rồi, họ đâu có ý muốn ở lại, đại đương gia, ta thấy nên đến lúc quyết định rồi!”
“Hử?” Đại đương gia cười, nhưng trong lòng không khỏi lạnh đi, chỉ vậy đã chịu không nổi sao, “Vậy nhị đương gia muốn quyết định thế nào đây?”
“Hỏi bọn họ rõ ràng, nếu có ý ở lại, thì nên làm vài chuyện có ích, nếu không, hai người đó đã ở trên núi nhiều ngày, trong núi ngoài núi đều đã bị họ thấy hết, quyết không thể để họ ra khỏi đây!” Nhị đương gia hùng hồn nói.
Đối với những lời của nhị đương gia, Lâm Nhất Long có chút câm nín, nhưng đồng thời, gã cũng thầm thấy khâm phục, đây là bước cờ hay, bất kể hai người đó có đồng ý hay không, tính ra cũng đều không dễ chịu. Hơn nữa, còn khiến đại đương gia gã không có lý do phản bác.
Lâm Nhất Long trầm ngâm một chút, chuyện tới nước này, gã quả thật đã tận tình tận nghĩa với hai người đó rồi, tiếp tục kéo dài tính ra người lên tiếng không chỉ có mỗi nhị đương gia, sau đó thế nào chỉ có thể xem họ, cũng đã đến lúc nên quyết định chủ ý. Thế là Lâm Nhất Long liền đồng ý đề nghị của nhị đương gia.
Hôm nay sau bữa cơm trưa, Hoa Phụng Tường liền được thông báo cho hắn hai sự lựa chọn, đối với Hoa Phụng Tường mà nói, kỳ thật sớm đã nhìn thấu đây là chuyện sớm muộn cũng tới, hắn chắc chắn sẽ không chọn con đường thứ hai, nhưng con đường thứ nhất hắn cũng không muốn chọn, hắn lại không muốn gia nhập bọn thổ phỉ, lập công cán gì, chẳng qua, vì bắt buộc phải chọn, cho nên Hoa Phụng Tường vẫn chọn đường thứ nhất.
Đi một bước tính một bước, xuống núi trước đã rồi tính sau, đây là dự định của Hoa Phụng Tường, nhưng Hoa Phụng Tường không ngờ là, lần này cùng bọn thổ phỉ xuống núi, không những khiến hắn trong lúc vô tình giết chết nhị đương gia đang muốn nhân hỗn loạn giết chết mình, còn khiến hắn gặp được người mà hắn tuyệt đối không ngờ sẽ gặp được tại đây vào lúc này.
Nói ra thì, lần này nơi họ muốn đánh cướp là một đại hộ họ Hồ trên trấn Tẩu Mã cách núi Vân Long mấy chục dặm, đại hộ đó cực có quyền thế, trong nhà có mấy chục hộ viện, xung quanh viện tử còn xây pháo đài, thổ phỉ xung quanh mỗi năm đều có ý đồ đánh cướp nhưng chưa từng đắc thủ, nhị đương gia lại đề nghị tới đây lúc này, thành hay không thành là thứ yếu, tính ra là muốn mượn lúc hỗn loạn giết người mới là thật.
Tối đó, mấy chục người họ nhân lúc trời tối đi theo con đường đã cho người thăm dò xâm nhập vào thôn, sớm có thổ phỉ trông chừng tới thông báo tình huống, báo rằng vừa rồi ở trên tường mới thấy các hộ vệ đi qua, thế là liền có mấy người chạy tới chân tường, tung móc câu lên gờ tường, nhưng ngay lúc này, trong viện tử đột nhiên đèn đuốc sáng tỏ, một đám đông đếm không xuể giơ đuốc la hét từ trong các góc của viện tử chạy ra. Trong tay đều cầm toàn vũ khí súng dài súng ngắn, trên pháo đài cũng có người lộ mặt ra, họ đã trúng kế! Thì ra, Hồ gia này hai ngày trước đã phát hiện được có thổ phỉ thăm dò đường đi nước bước, cho nên cũng đã sắp đặt bố trí sẵn.
Hai bên nhanh chóng giao thủ, Hoa Phụng Tường trốn sau một bức tường, nhắm thời cơ bắn súng, mắt thì đánh giá xung quanh, đây là một cơ hội tốt để thoát khỏi khống chế của đám thổ phỉ, đột nhiên, Hoa Phụng Tường phát hiện nhị đương gia mặt mày âm trầm xoay ngược họng súng nhắm vào mình, hắn giật mình, thoáng cái đã theo phản xạ điều kiện bắn ra một phát súng, nhị đương gia đó không thể ngờ Hoa Phụng Tường lại phát hiện ra mình, động tác còn nhanh như vậy, chưa kịp hừ một tiếng đã ngã xuống, lúc này đám thổ phỉ đang rối loạn tự nhiên không phát hiện ra.
Hoa Phụng Tường chậm rãi bình tĩnh lại, qua một lúc sau, mới nghe tiếng la, “Nhị Đương gia!” Rồi lại, “Nhị đương gia trúng đạn rồi!” Đám thổ phỉ lập tức trở nên hỗn loạn, Tôn pháo đầu vội bắn vài phát chạy tới cạnh nhị đương gia, lắc mạnh gọi gã vài tiếng, nhị đương gia đã không còn hơi thở từ lâu, Tôn pháo đầu ngược lại cũng rất trấn định, lập tức chỉ huy mấy thổ phỉ, “Nhị đương gia đang ngủ! Trúng gió rồi! Mọi người tản ra!”
Hai thổ phi tiến lên nâng thi thể nhị đương gia, họ vừa đánh vừa tản ra khỏi trấn, Hoa Phụng Tường nháy mắt ra hiệu với Lôi Thanh, Lôi Thanh ngầm hiểu, hai người nhân loạn không ai đề phòng trốn vào con hẻm bên cạnh.
Trưa hôm sau, Hoa Phụng Tường và Lôi Thanh liền xuất hiện trên đường lớn của trấn Tẩu Mã, hai người thân thái ung dung, vừa đi vừa nhìn, dù ai cũng không ngờ được đây là thổ phỉ tối hôm qua tấn công Hồ gia gây động tĩnh lớn ở trấn Tẩu Mã.
Họ đường hoàng đi qua cửa lớn Hồ gia tới một tiệm ăn tên Quan Đông Tiên cạnh đó, Lôi Thanh nhìn vào trong, “Gia, chỗ này không tệ.”
Hoa Phụng Tường gật đầu, hắn liếc mắt nhìn cửa hàng Hồ gia đang dỡ hàng bên cạnh, một hàng mấy chiếc xe ngựa xếp dọc tới trước tiệm ăn, một quản sự ngạo mạn sai phái, nhóm người tới tới lui lui chuyển đồ, bất ngờ, một người đụng phải Hoa Phụng Tường, “A, xin lỗi…” Người đó vội cúi đầu xin lỗi, bao tải đè nặng làm y gian nan ngẩng đầu.
Hoa Phụng Tường lạnh lùng liếc mắt, nghiêng người tránh đi, lúc quay đầu định đi vào tiệm ăn, đột nhiên, đứng khựng lại như chợt cảm thấy có gì không đúng.
Mà thấy hắn đã đi, người kia lại cúi đầu, nhưng còn chưa cất bước, một cánh tay thình lình giơ ra cản y lại, người đó lảo đảo suýt nữa rớt hàng, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Ánh mắt chạm nhau, Hoa Phụng Tường nhìn chằm chằm gương mặt nhếch nhác bởi mồ hôi và bùn đất trước mắt, vết sẹo kia vẫn chói mắt, sau một thoáng kinh ngạc, ánh mắt Hoa Phụng Tường dần trở nên sắc bén, khóe môi chậm rãi cong lên, “… Tiểu tử thối, đúng là đã lâu không gặp!”
Không sai, nam nhân mặt đầy bụi đất ướt đẫm mồ hôi đang vác bao tải, chính là tiểu tử thối Mã Võ mà hắn đã khổ sở tìm kiếm rất lâu!
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
7 chương
8 chương
28 chương
1 chương
8 chương