Hoa Phụng Tường và Lôi Thanh từ đó liền rong ruổi về phía bắc. Đối với Hoa Phụng Tường, chuyến đi này rốt cuộc mang tâm trạng gì, có dự tính gì, kỳ thật hắn cũng không nói rõ được, hơn nữa đã lâu như vậy, Hoa Phụng Tường cũng biết hy vọng tìm được Mã Võ trên cơ bản có thể nói là mò kim đáy bể, chỉ là nếu cứ thể mặc kệ Mã Võ chạy mất, bất kể ra sao Hoa Phụng Tường cũng không cách nào cam lòng, hắn chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ cuối cùng của Mã Võ đêm đó, khó trách tiểu tử đó không động đậy gì hết, thì ra là đang muốn chạy! Hoa Phụng Tường nhịn ngứa cả răng, hắn vẫn nhớ rõ khi đó hắn vong tình chìm đắm thế nào, đúng là đáng ghét! Tiểu tử thúi này, vậy mà dám chơi hắn! Sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua cho y, bất kể ra sao, hắn cũng phải tìm ra được y! Nhưng sau mấy lần chạy qua núi đồng hoang vắng, Hoa Phụng Tường đứng nhìn vùng đất hoang vu vô tận, cõi lòng dù đã lâu vẫn không muốn đối mặt lại trống rỗng khó tả bỗng sinh ra một cảm giác kỳ dị, đúng, hắn đột nhiên cảm thấy được sự yên tâm và lạc thú khi truy đuổi thế này, cho dù hiện tại vẫn không biết Mã Võ đang ở đâu, nhưng chỉ cần đi lên phía bắc, dường như hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nam nhân đó, càng lúc càng chân chính tự do, ngay phía trước, ngay bên cạnh hắn. Hắn bỗng cảm thấy thoải mái. Lý giải của Bạch Huyên Vân không sai, bên trong Hoa Phụng Tường chính là dã tính hoàn toàn không phù hợp với thân phận đại thiếu gia phú gia của hắn. Nhưng càng về phía bắc, thời tiết càng rét lạnh khó chịu, vừa qua tháng giêng, phương bắc vẫn mang vẻ tiêu điều, bất tri bất giác, một tháng trôi qua, họ đến nơi mà bóng người càng lúc càng ít, họ đi qua Sơn Hải quan. Mấy hôm nay, trời lại đổ tuyết lớn, tuyết lớn không ngừng trút xuống phủ trời phủ đất, gió rét vù vù như dã thú lao vun vút trong rừng, đường lớn vô cùng khó đi, Hoa Phụng Tường và Lôi Thanh đều mặc áo lông lớn đội mũ da, bao kín kẽ chỉ lộ ra đôi mắt, Lôi Thanh thật sự không biết tiếp tục tìm như vậy đến khi nào mới chấm dứt, trên đường, ngay cả ngựa cũng đã đổi qua ba con, nhưng bóng người vẫn không thấy đâu, Lôi Thanh đã sắp chống đỡ không nổi, trước mắt chỉ là một vùng trắng xóa tang thương vô biên, quỷ mới biết một người sẽ trốn ở đâu, nhưng chính là không thấy Hoa Phụng Tường có chút ý định quay về nào. “Gia, tới phía trước chúng ta nghỉ ngơi hai ngày đi, tuyết lớn quá rồi.” Lôi Thanh gian nan cưỡi ngựa bước cạn bước sâu di chuyển, Hoa Phụng Tường bên cạnh không nói một tiếng, “Chúng ta suốt đường chỉ men theo đường lớn, có lẽ họ không đi đường lớn thì sao? Gia, tìm một nhà dân ở lại, đợi tuyết ngừng chúng ta tìm đường nhỏ đi thử được không?” Hoa Phụng Tường ngước mắt nhìn phía trước, trong tầm mắt xuất hiện một khu núi rừng rộng lớn, ở dưới chân núi, quả nhiên có mấy hộ gia đình, nhà tranh thấp bé, tuyết phủ trắng xóa, “Ừ.” Hoa Phụng Tường cúi đầu đè mũ. … Hoa Phụng Tường tháo mũ xuống nhìn xung quanh, trong căn nhà không lớn nhóm một lò lửa và bồn than, thật sự ấm áp hơn bên ngoài, chủ nhân căn nhà là một nam nhân khoảng 40, để râu quai nón, vẻ mặt hiền hậu, Lôi Thanh nói rõ ý định với ông, sau đó cho ông một chút tiền. Nam nhân liền mở miệng, “Không phải tôi không muốn thu lưu các người, trên núi cách đây không xa có một đám thổ phỉ, nói không chừng khi nào đó sẽ qua đây, nơi này cũng không an toàn.” Lôi Thanh nói, “Chỉ ở vài ngày chúng tôi sẽ đi, làm sao trùng hợp vậy được.” Nam nhân quả thật khó xử, ông nhìn tiền Lôi Thanh đặt trên bàn, hồi sau, cuối cùng nhận lấy, “Vậy theo tôi đi, các người ở trong đông phòng, trên giường lò ấm hơn chút.” Đêm, dưới yêu cầu của Lôi Thanh, nam nhân hấp thịt hươu cho họ, lại lấy thêm chút rượu, Hoa Phụng Tường và Lôi Thanh ngồi trên giường ăn. Trên đường đi, đúng là cuộc sống kiểu nào cũng đã trải nghiệm qua, Lôi Thanh đối diện xuýt xoa một hồi, “Gia, rượu này không tệ, ngài uống một chút.” Hoa Phụng Tường liền bưng ly uống cạn, rượu cay nồng chảy thẳng vào bụng, quả thật kịch liệt sảng khoái khó tả, giường lò bên dưới đốt hơi nóng, Lôi Thanh kéo mở cổ áo, “Nam nhân này, đúng là thực tại.” Hoa Phụng Tường không nói gì, lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới nam nhân không biết đang ở đâu kia. Lần này chạy trốn, có lẽ y không mang theo cái gì, thời tiết giá lạnh thế này, y không bị đông chết bên đường chứ? Hoa Phụng Tường chậm rãi ăn, Lôi Thanh giống như hoàn toàn không chú ý, hắn vùi đầu ăn ừng ực, rượu thịt vừa thơm vừa ấm thế này má ơi đúng là ngon! Từ khi rời thành, hình như chưa từng trải qua tốt thế này, Lôi Thanh ăn rồi ăn, nhưng động tác lại dần chậm đi, cuối cùng, Lôi Thanh dừng lại, “… Gia.” Lôi Thanh gian nan nuốt thức ăn xuống, “Có vài lời, nô tài vốn không dám nói, không dám kéo chân sau của gia, gia nói đi đâu, chúng ta sẽ đi đó,… nhưng gia thật sự chưa từng nghĩ chúng ta trên đường chỉ nghe nói người toàn đi về phía bắc, nhưng đụng phải mấy đợt đều không có, cũng không biết đã đi chệch rồi hay y căn bản không đi về phía này, càng đi về phía bắc tuyết càng lớn đường bị tắt, làm gì còn có ai, dù chúng ta thật sự đổi sang đường nhỏ, thì có thể có gì sao? Gia, nếu không thì chúng ta trở về trước đi, đợi qua xuân rồi tính sau?” Những lời này Lôi Thanh đã nghẹn rất lâu, lúc này gồng mình nói luôn một hơi, chỉ thấy Hoa Phụng Tường dừng đũa, hắn bất động nhìn Lôi Thanh, Lôi Thanh không khỏi thầm kêu khổ, cúi đầu không dám nhìn lại. “Ngươi nói đúng đó.” Hồi lâu, bên tai lại nghe được Hoa Phụng Tường nói thế, “… Vậy trở về trước đi.” Lôi Thanh sửng sốt, hắn không ngờ được Hoa Phụng Tường lại đồng ý nhanh chóng như vậy, hồi tưởng lại trên đường gia cố chấp không nói một lời thế nào, hắn thử ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Hoa Phụng Tường sớm đã nâng rượu lên mắt rũ xuống. Gió bắc bên ngoài thổi vù vù cả đêm, hôm sau, Hoa Phụng Tường đau đầu muốn vỡ tỉnh dậy, “Lôi Thanh!” Hắn bực bội gọi, cọ cọ Lôi Thanh đang ngủ như chết nằm dưới chân mình, Lôi Thanh mơ màng động đậy, “… Gia, sao tôi lại khó chịu thế này nhỉ?…” Hoa Phụng Tường cũng cảm thấy khó chịu kỳ lạ, hồi sau, hắn giật mình, ngồi phắt dậy, “Xem xét túi của ngươi thử đi!” Lôi Thanh sửng sốt, rồi lập tức phản ứng được, vội trở tay sờ, trên đầu giường làm gì còn cái túi của hắn, Lôi Thanh tức giận nhảy phắt dậy, suýt nữa té ngã, “Thứ không có mắt chết tiệt, dám cướp đồ của gia!” Hoa Phụng Tường sầm mặt, không cần nói, bọn họ đã mắc lừa nam nhân nhìn trung hậu hiền lành kia, nói cái gì mà trên núi có thổ phỉ, nói không chừng bản thân gã mới chính là thổ phỉ! “Gia, chúng ta làm sao đây? Tất cả ngân lượng đều ở trong đó!” Nam nhân đó không biết đã bỏ bao nhiêu thuốc cho họ, Lôi Thanh chỉ cảm thấy đầu choáng váng vô cùng. Trên mặt Hoa Phụng Tường lúc này đã không nhìn ra bất cứ biểu cảm nào, hắn chậm rãi đứng lên, “Bọn chúng hẹn chúng ta lên núi đó mà. “Hoa Phụng Tường lạnh lùng liếc mắt nhìn, “Chúng ta không đi không phải bất kính sao?” Lạnh nhạt nói.