Hoa Phụng Tường không muốn tới cưỡng ép, tuy nói Mã Võ luôn phản kháng, nhưng hắn không cảm thấy đây là cưỡng ép, nam nhân này chết sống chính là không nguyện ý, lẽ nào còn bắt hắn nhịn hoài hay sao? Hắn thế này đã tính là hết sức nhân nhượng rồi. Nhưng Mã Võ dưới thân lại căng cứng, chết sống đẩy hắn, cho nên Hoa Phụng Tường cũng rất cực khổ, chỉ có thể giữ chặt Mã Võ, vừa áp chế vừa mơ hồ vội vội vàng vàng vùi đầu làm, hắn cũng càng bực bội phiền não, đợi khó khăn lắm mới làm xong một lần, Hoa Phụng Tường thở dốc bình ổn lại, lúc này mới ngước mắt cực độ khó chịu nhìn Mã Võ. Gương mặt tái nhợt bướng bỉnh của Mã Võ đã nghẹn tới đỏ bừng, cảm giác dịch thể nóng hổi đã bắn vào trong người, y căng cứng cơ thể, y căn bản không nhìn ánh mắt buồn bực bất mãn của Hoa Phụng Tường, Hoa Phụng Tường trừng y, lát sau, đột nhiên nâng tay nhéo mạnh lên eo Mã Võ. Mấy ngày tiếp theo, trong tứ hợp viện nhỏ này thường xuyên thấy bóng dáng Hoa Phụng Tường. Hơn nữa một hôm, hắn còn dẫn Vương Đại Ngưu mà Mã Võ ngày nhớ đêm mong tới. Vương Đại Ngưu hiện tại đã lo chăm ngựa và đánh xe trong Hoa phủ, vẫn bộ dáng dũng mãnh cứng đầu cứng cổ đó, sau khi thấy Mã Võ, hắn cao hứng bước vội sang, “Võ tử!” Hắn kêu lớn, hoàn toàn không nhận thấy nguyên một đám người bao gồm cả Hoa Phụng Tường đều đang đứng một bên, Vương Đại Ngưu đánh giá Mã Võ, “Võ tử, cậu thế nào rồi?” Mã Võ cũng chăm chú nhìn Vương Đại Ngưu. Đại  Ngưu vẫn như vậy, xem ra, người đó thật sự không hạ thủ với hắn, Mã Võ liền yên tâm, “… Đại Ngưu, cậu…” Thấy vẻ hồ nghi của Mã Võ, Vương Đại Ngưu đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, Võ tử, tôi đã gặp Phụng Nha rồi, thì ra, hắn chính là Hoa Phụng Tường đó!” Vương Đại Ngưu nói rồi trừng Hoa Phụng Tường, Hoa Phụng Tường luôn đứng một bên nghe họ nói bèn cười, Lôi Thanh quát, “Tiểu tử thối, còn thiếu quy củ như vậy ta lột da ngươi!” Vương Đại Ngưu hừ một tiếng, “Võ tử, tôi thấy Phụng Nha sống không tốt, gầy hơn lúc ở nhà nhiều!… Cho nên tôi chăm ngựa cho hắn, tôi muốn xem thử, bọn họ còn có thể ức hiếp chúng ta thế nào!” Mã Võ hồi lâu không nói nên lời, lát sau y khó nhọc nói, “Không cần đâu, Đại Ngưu… cậu vẫn nên về đi, chúng tôi không sao, mẹ cậu ở nhà chắc cũng lo lắm rồi.” “Tôi không đi, bọn họ cũng sẽ không thả tôi đi!… Võ tử, cứ để tôi ở lại cùng mọi người, mấy tên này quá xấu xa!” Vương Đại Ngưu vẫn còn một vài chuyện không nói ra, hắn đã gặp được Phụng Nha như thế nào. Sau khi không hiểu sao bị bắt tới Hoa phủ, hắn liền bị nhốt vào trong nhà lá cạnh chuồng ngựa, mấy người đó chưa từng lộ mặt qua lần này, đột nhiên có một ngày, hắn bị mấy tên tráng hán lôi ra chuyển cỏ cho chuồng ngựa, bất ngờ nhìn thấy Mã Phụng Nha và một nhóm nữ tử trang điểm xinh đẹp lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn ở đó, khi đó hắn ngốc luôn, sau khi đoàn người đi rất lâu mới phản ứng lại, Vương Đại Ngưu vốn muốn mượn cơ hội chạy thoát, nhưng lần bất ngờ gặp lại Mã Phụng Nha đã khiến hắn cuồng hỉ và không nỡ, nhìn thấy Mã Phụng Nha trong đám người giống như bỗng trưởng thành trở nên trầm mặc tiều tụy, Vương Đại Ngưu không thể không lo lắng, hắn không cách nào để mặc Mã Phụng Nha không quản. Sau đó, Vương Đại Ngưu liền thông minh biểu hiện thành thật hơn rất nhiều, phạm vi hoạt động của hắn cũng theo đó càng lúc càng lớn, cuối cùng có một ngày, lúc hắn giúp bưng hoa trong viện đến viện Tử Hoa, đã chân chính được gặp Mã Phụng Nha, từ đó về sau, hắn gần như mỗi ngày đều sẽ tìm cơ hội đi nhìn cô một cái, mà thấy hắn là người quen của tân di nãi nãi, các nha đầu cũng không ngăn cản. Đáng lý mấy chuyện này Vương Đại Ngưu cảm thấy không thể nói ở đây, không phải là sợ, chỉ là phải tránh cho Phụng Nha, chẳng qua tiếc là hắn vốn luôn lỗ mãng như vậy. Hoa Phụng Tường và Lôi Thanh hiển nhiên không biết chút gì, Vương Đại Ngưu đột ngột nói đã gặp Mã Phụng Nha, trên mặt họ không có dị thường gì, nhưng trong đầu thoáng cái sinh ra một chút lo ngại, tiểu tử này chắc không có cơ hội chạy loạn khắp phủ chứ? Hoa Phụng Tường và Lôi Thanh đều đã đánh giá thấp khả năng làm biếng trốn việc và lươn lẹo trơn tru của đám nô tài trong phủ. Chỉ cần Vương Đại Ngưu chịu khó, luôn có thể tìm được cơ hội. Mã Võ không nói gì nữa, đúng vậy, Vương Đại Ngưu ở lại hay rời đi, căn bản không phải  họ quyết định được, nghe Vương Đại Ngưu bảo những người này là người xấu, Mã Võ không khỏi lo lắng vị huynh đệ của mình quá mau mồm mau miệng, nhưng lời đã nói làm sao thu về, huống chi đây cũng là sự thật, bất kể thế nào, Mã Võ cũng không để họ tổn hại Đại Ngưu. Xin ủng hộ chúng tôi tại ( TRUMT RUYEN.C OM ) Chớp mắt, thời tiết dần trở lạnh, đã sắp tới cuối năm. Vì thời gian Hoa Phụng Tường tới tứ hợp viện càng lúc càng nhiều, sau đó, hắn thậm chí còn thường xuyên qua bên này ăn cơm xong ngủ lại, người trong viện đối với quan hệ của hắn và Mã Võ đã biết rõ từ lâu, chỉ là không ai nói rõ, họ cũng không tin gia sẽ giữ được nhiệt tình với nam nhân này bao lâu, chỉ là nếu gia đã đến, vậy thì chuẩn bị đón năm mới cũng không thể quá qua loa, vì thế lão Bạch từ sớm đã tới phủ lĩnh ngân lượng mua đồ tết, rồi cùng vợ dọn dẹp lại viện tử. Mã Võ cũng phụ dọn dẹp, bây giờ ngay cả y cũng không biết mình đang nghĩ gì làm gì, chẳng qua nhìn những người khác bận rộn loay hoay trước mặt mình, y không thể cứ ngồi không mà nhìn, cho dù họ không dám sai sử y, có lẽ số y chính là số lao lực. Càng gần đến cuối năm, Mã Võ khó tránh sẽ nhớ tới cha Mã một mình ở nhà. Thật ra Mã Võ không chỉ một lần nhớ tới cha Mã, chẳng qua thời gian đó quá mức khó khăn, có nhiều chuyện đáng phải lo lắng hơn, đối với cha Mã, y vừa nhớ vừa hận. Y không biết người siêng ăn biếng làm như ông làm sao sống qua thời gian này, sắp tới tết, dù có là nhà nghèo thế nào cũng đã bắt đầu bận rộn, nhưng ông lại cô đơn thiếu ăn thiếu uống, chỉ sợ qua đông thôi cũng khó. Khi Hoa Phụng Tường tới, nhìn thấy cảnh tượng bận rộn nhộp nhịp này, lão Bạch và vợ ông thấy hắn đều ngừng lại thỉnh an, nhưng Mã Võ đang nghiêng mặt nhìn cửa lại không động đậy, viện tử nho nhỏ y không thể không nghe thấy, chỉ là có vẻ như đang mất hồn mất vía. Hoa Phụng Tường bước qua, cuối cùng Mã Võ cũng cử động, y ngước mắt nhìn hắn, lúc bốn mắt chạm nhau, Hoa Phụng Tường giật mình. Nam nhân này đang có chuyện gì khó chịu sao? Hồi sau, ánh mắt mê mang trống rỗng của Mã Võ dần ảm đạm đi, “Rốt cuộc khi nào ngài mới thả tôi đi?”