Câu chuyện mật ngọt
Chương 81
Một ổ chăn ấm áp thật khiến người khác lười biếng hẳn lên, nằm ở bên trong cảm giác như toàn thân đều không xương vậy, sưởi ấm lẫn nhau, thư thái, thoải mái đến mức Hà Thanh Nhu cuộn lại các ngón chân nhỏ của mình.
Mùa đông, bầu trời cũng nhanh tối hơn, trước khi vào phòng ngủ thì bên ngoài còn một mảnh trắng xóa, nhưng lúc này thì bốn phía tối đen, ánh đèn màu cam nhạt ấm áp, đủ rọi sáng, lại có chút chói mắt.
Chiếc nhẫn bóng loáng phản chiếu lại ánh đèn, ngẫn nhiên giơ tay lên, Hà Thanh Nhu mới nhận ra có hàng chữ khắc trên đó, nàng tỉ mỉ quan sát, nhận ra là LN hai chữ, không cần đoán cũng biết, chiếc nhẫn còn lại nhất định là HQR.[1]
[1] LN – HQR: là Lín Nài cho Lâm Nại; HQR là Hé Qīng Róu cho Hà Thanh Nhu.
Trước đó, ai kia còn nói gì mà đi ngang qua nhìn thấy chiếc nhẫn này, thấy đẹp liền mua, nói đến giống như đi dạo phố tùy tiện mua bộ áo vậy, còn giả đến rất giống nữa.
Hà Thanh Nhu kéo kéo chăn đắp, giấu tay vào trong, bất giác vuốt ve chiếc nhẫn trên tay.
Nhẫn không phải là nhẫn kim cương, mang ngón giữa rất thích hợp với các cặp đôi đang trong tình yêu cuồng nhiệt.
Sống hết hai mươi chín năm, đây là lần đầu tiên nàng mang vật này, mơ mơ hồ hồ liền bị cầm tù vậy. Nàng nghiêng đầu, ngắm nhìn Lâm Nại đang nhắm mắt dưỡng thần, mái tóc dài của hai người quấn quýt lấy nhau, chặt chẽ không thể tách rời, cũng như ban nãy vậy.
Lúc này mặt của Lâm Nại trắng trắng xanh xanh, môi sắc cũng trắng, lại có một viền đen nhạt, vừa nhìn liền biết là do nghỉ ngơi không đủ. Vừa mới làm qua hai lần, Hà Thanh Nhu lại đánh úp cô một lần, tàn dư của hậu chiến vẫn còn đó, chưa kịp dọn dẹp do nàng đã ngủ quên trong niềm vui.
Hà Thanh Nhu uể oải, nằm thêm một lúc, nhoài người dậy rút tờ giấy.
Có lẽ là ngủ không sâu giấc, một động tác rất nhẹ cũng đánh thức cô.
"Mấy giờ rồi?" Cô hỏi với giọng khàn khàn, mệt mỏi cùng cặp mắt mông lung.
"Còn sớm," Hà Thanh Nhu nhẹ giọng nói, ném giấy vào thùng rác, tắt đèn, "Ngủ thêm một hồi đi, chị đi làm cơm, khi nào xong sẽ gọi em."
Nàng nhặt áo quần lên mặc, mái tóc đen tán loạn cũng được quấn lên, vừa định xuống giường, bên eo liền bị một cánh tay kéo lại, không muốn nàng đi. Nàng có chút bất đắc dĩ, định kéo người này ra, nhưng không ngờ người này lại nhanh tay hơn, ôm chặt lấy mình, còn chôn mặt vào cần cổ mình, vờ bất động.
Lâm Nại chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, mới chui từ trong chăn ra, hơi ấm còn chưa tản, toàn bộ đều truyền vào lưng của Hà Thanh Nhu.
"Chị đi làm cơm," Hà Thanh Nhu nghiêng đầu nói, có điều cũng ngồi đó không cử động, "Muốn ăn gì?"
Câu trả lời của nàng chính là một bên má ẩm ướt.
Nàng hít sâu, khẽ nghiêng nghiên cái cổ thon dài, hai mắt nhắm nghiền.
"Đừng phá..."
"Mới không có phá."
"Thời gian không còn sớm nữa."
"Em biết mà."
"Muốn ăn gì," Hà Thanh Nhu hỏi thêm lần nữa, kéo tay cô ra, "Xương sườn om hay thịt xào?"
"Gì cũng được," Lâm Nại nói, nhặt áo lót lên mặc, "Em tới giúp chị."
Hà Thanh Nhu ngăn cô lại: "Chị làm là được."
Đứng dậy, đi ra ngoài, lúc đóng cửa lại còn ôn nhu nói: "Nhanh ngủ thêm một lát đi..."
Thoáng chốc, trong phòng rơi vào một mảnh tăm tối, Lâm Nại bình tĩnh ngồi ở trên giường, lại nằm nhoài người xuống, kéo chăn đắp kín đầu, chỉ lộ ra cánh tay thon, không bao lâu lại ngủ mất.
Trong phòng bếp, Hà Thanh Nhu chậm rãi rửa rau, cắt rau, chờ đến khi canh trong nồi sôi lên, mới bắt đầu quay sang xử lý cá, làm bữa ăn giảm cân cho Năm Lạng. Tên nhóc con chắc là nghe được mùi cá, chậm chậm đi tới, còn vô cùng thân thiết mà cọ cọ lên bắp chân của nàng.
Hà Thanh Nhu mỉm cười, cúi người ôm mèo quay về ổ mèo.
Thân thể mập mạp vừa đụng vào ổ mèo, tên nhóc con này lập tức bất động, thư thái đến nheo cặp mắt lại, gật gù.
Lúc Lâm Nại ngủ đến khi tự tỉnh dậy, Hà Thanh Nhu còn chưa vào gọi cô, vừa nhìn điện thoại di động, chín giờ bốn mươi rồi. Cô mặc quần áo rồi đi ra ngoài, vẫn còn buồn ngủ, đầu óc cứ lâng lâng, đến tủ lạnh cầm một chai sữa tươi uống.
"Vừa làm xong món cuối, còn định vào gọi em," Hà Thanh Nhu cầm phần ăn giảm cân ra, đặt trước mặt Năm Lạng, tháo tạp dề treo lên giá móc, bắt gặp Lâm Nại chỉ mặc có một lớp quần áo, lại đưa thêm cái áo khoác qua, "Coi chừng bị lạnh, mặc dày chút."
Lâm Nại nhận lấy, bỏ chai sữa xuống: "Em đã xử lý xong hết rồi, về sau cũng sẽ không đi công tác nữa."
Hà Thanh Nhu ngạc nhiên, hiểu được cô đang nói vấn đề gì, cái gọi là xử lý, cũng chính bỏ ra mức giá thấp, ném đi lần đầu tư này, hiện nay cái còn sót lại chỉ còn phần App. Về việc này, ít ít nhiều nhiều Hà Thanh Nhu cũng đoán được nguyên nhân cùng hậu quả, nguyên nhân từ đâu, chính là chuyện Lâm Nại muốn ở cùng nàng, Lâm gia không đồng ý, hậu quả thì sao, chính là Lâm gia tạo áp lực, lần đầu tư này của Lâm Nại đối với người bình thường mà nói sẽ là đầu tư mạo hiểm, nhưng đối với người của Lâm gia có sản nghiệp vững chắc mà nói, đấy cũng chỉ là một dạng đầu tư thông thường mà thôi
Nhưng cho dù là cô có đầu tư vào hạng mục trị giá trăm nghìn, thậm chí là chục triệu, Lâm gia chỉ cần tùy ý cản trở, kết quả đếu sẽ như nhau ----- chính là đổ sông đổ biển.
Căn bản là Lâm cha cũng không cần quan tâm chút tiền ít ỏi đó, dù cho Lâm Nại có kiếm được nhiều hơn nữa, đối với ông, đó cũng chẳng đáng gì, bởi vì số tiền mà Lâm Nại kiếm về, còn kém xa Lâm gia rất nhiều.
Online có một câu chuyện dí dỏm, chính là Nếu Bill Gates đánh rơi tờ 100 USD, ông không cần phải nhặt lại vì cứ mỗi giây trôi qua tài sản ông lại có thêm 114 USD. Đối với Hà Thanh Nhu, đó đúng là chuyện cười, nhưng mà trong thực tế, điều đó rất có khả năng sẽ xảy ra, thậm chí ông có thể kiếm về hơn cả con số 144 kia.
Cái này gọi là gì? Là sự chênh lệch.
"Gần đây cố gắng nghỉ ngơi thật tốt," Hà Thanh Nhu giúp cô vuốt phẳng lại áo khoác, "Công ty bên kia có bị chuyện gì hay không?"
"Không bị gì, tháng này tương đối nhàn rỗi." Lâm Nại trả lời.
"Có muốn ra hít thở hay không, có thể đăng ký một chuyến du lịch vòng quanh quốc nội," Hà Thanh Nhu ngồi xuống bên bàn cơm, lấy tấm quảng cáo đưa cho cô, "Ngày hôm qua có người phát trước cửa tiểu khu, lên núi Hà Cô ngắm tuyết."
Nam Thành không có tuyết rơi, nhưng vào mùa đông ngắm tuyết rơi là một dạng du lịch rất được mọi người hoan nghênh.
Bỗng nhiên Lâm Nại cười cười.
Nhất thời, Hà Thanh Nhu thấy lúng túng, nàng quên mất, Lâm Nại chính là người phương Bắc, người phương Nam phát cuồng vì tuyết, trong khi người phương Bắc năm nào cũng có tuyết để ngắm, không cần gì phải đi xem tuyết rơi làm gì.
"Nếu không muốn ngắm tuyết, thì có thể đăng ký tour Cổ trấn hai ngày."
"Chị muốn cùng đi?" Lâm Nại hỏi.
Hà Thanh Nhu còn có một lượng lớn công việc cần xử lý, đương nhiên là không đi được, nàng lắc đầu. Lâm Nại múc chén canh cho nàng: "Vậy không bằng cứ ở nhà."
"Ít ra ở nhà có chị," Cô bổ sung thêm, "Chờ đến khi nào chị muốn cùng đi du lịch, có thể mang em theo, em có rất nhiều thời gian rảnh rỗi."
Hà Thanh Nhu uống canh, không thèm quan tâm đến mấy lời ba hoa của cô.
Nhưng suy nghĩ một chút, cảm giác thấy chuyện này cũng không tệ, cuối năm công việc nhiều, rất thích hợp để ra ngoài thả lỏng một chút, vậy chờ đến khi nào có thời gian liền đi.
Nói là đợi, liền đợi đến mùng tám tháng chạp, sáng mùng tám tháng chạp nàng đang đứng khuấy cháo sôi, điện thoại di động có tin nhắn push quảng cáo về tour du lịch, đối với người chưa nhìn quá hai lần tuyết trắng như nàng mà nói, nàng nhịn không được nhấp vào tin nhắc quảng cáo, nhìn chăm chú ảnh chụp quảng cáo bên trong.
"Muốn đi?" Lâm Nại đứng ở cửa lên tiếng hỏi.
Hà Thanh Nhu tắt di động ngay lập tức: "Công việc bận rộn, không có thời gian."
Muốn đi thì muốn đi, nhưng hiện nay công việc bề bộn, bận đến ngóc đầu không nổi, làm sao mà có thời gian đi chơi được.
"Dự án không phải cuối năm bàn giao rồi sao, làm gì mà như đến vậy chứ?" Lâm Nại hỏi.
"Vừa nhận dự án mới, gần đây trong Bộ thiết kế thiếu người, toàn bộ dự án đều ném hết lên đầu của các nhân viên kỳ cựu." Hà Thanh Nhu giải thích, cuối năm nay Bộ thiết kế cắt giảm nhân viên, dẫn đến thiếu người nhận dự án, Diêu Vân Anh vì để giữ hiệu suất, liền đem toàn bộ dự án tồn đọng ném hết cho mọi người, dù sao thì người mới vận chưa quen tay quen chân, làm việc lại chậm chạp.
Lâm Nại nhíu mày, cũng không nhắc thêm, loại chuyện này cũng rất thông thường, có thể thông cảm được.
Cô đi qua giúp Hà Thanh Nhu rửa rửa, dọn dọn đồ đạc.
"Có đặt trước vé quay về H thành hay chưa?" Gần sát Tết âm lịch sẽ rất khó mua vé, hiện nay hầu như tất cả mọi người đều điên cuồng đi săn vé về quê.
Hà Thanh Nhu mở nắp nồi lên, múc một muỗng cháo mùng 8 tháng chạp[2] lên thổi thổi, nếm thử một chút: "Vé tàu điện bán sạch hết, chị không giành được vé nào cả."
[2] Cháo mùng 8 tháng chạp [腊八粥 hay Laba Congee] một món cháo nghi lễ của Trung Quốc được ăn vào ngày thứ tám của tháng mười hai. Cháo được nấu với tám loại nguyên liệu: đậu đỏ, đậu phộng, hạt sen, ý dĩ, táo tàu đỏ, hạt dẻ, hạt óc chó cùng hoa Bách hợp khô...
Lâm Nại ậm ừ: "Hình như vé máy bay còn, để em giúp chị đặt một vé."
Hà Thanh Nhu giật mình, bỏ cái muỗng xuống, nhìn nhìn cái tên không biết điều kia, mím mím môi định nói sự thật, nhưng tạm thời vẫn lựa chọn im lặng.
Kết quả là tên này vừa rửa tay xong, trực tiếp móc di động ra kiểm tra vé máy bay, còn rất nghiêm túc lựa chọn, so sánh xem chuyến bay nào có thời gian phù hợp nhất.
"Mười giờ cùng hai giờ hai mươi chiều, chị chọn giờ nào?"
Hà Thanh Nhu nghẹn một cái, thực sự là nói tức chết mất, yên lặng khuấy khuấy cháo trong nồi, lại lấy nắp đậy hờ nồi cháo.
"Em cảm thấy ngồi chuyến nào sẽ tốt hơn?" Nàng tỏ vẻ bình tĩnh mà hỏi ngược lại.
Từ Nam Thành đến H thành mất khoảng chừng hai tiếng rưỡi, Lâm Nại suy nghĩ một lúc, mới nói: "Vậy hai giờ hai mươi, ăn xong cơm rồi đi, đến lúc đó em đưa chị ra sân bay."
Hà Thanh Nhu còn đang cắt rau, liếc liếc qua ai kia, trùng hợp bắt gặp được nét lạc lõng trên mặt cô, vậy nên giả vờ tỏ vẻ như cái gì cũng nhìn không thấy, thuận theo đề tài: "Còn em, định khi nào mới bay về Bắc Kinh?"
Lâm Nại lướt lướt trên màn hình: "Còn chưa xác định, có thể là chờ gần sát năm mới rồi về, chị muốn chọn ngày nào, mùng 4 hay mùng 5?"
Còn chưa xác định... Hay là căn bản không có ý định quay về Bắc Kinh đây, em ấy còn tưởng là mình giỏi giấu giếm, thế nhưng lần đầu tiên hỏi Hà Thanh Nhu khi nào về thì nàng liền phát hiện ra rồi.
"Chờ thêm hai ngày rồi mua," Nàng nói, nhìn thấp xuống, "Không gấp."
"Chỉ còn có vài vé." Lâm Nại lại bổ sung thêm.
Hà Thanh Nhu xoay người nhìn về phía cô: "Không có thì không về."
Lâm Nại giật mình. Hà Thanh Nhu nói tiếp: "Vừa đúng lúc có thời gian đi ngắm tuyết, H thành không có tuyết rơi, đến lúc đó em có thời gian, có muốn cùng chị đi ngắm tuyết hay không?"
Nhất thời, Lâm Nại không trả lời, nhưng cũng đoán được ý đồ của Hà Thanh Nhu.
"Ngược lại thì đến lúc đó người nhà cũng đều đi du lịch, chị có về cũng không làm gì, vậy có thể chờ qua Tết rồi về thăm nhà một chuyến, còn có thể không cần chen chúc nhau." Hà Thanh Nhu nói, Hà Kiệt dù lên đại học nhưng vẫn luôn giúp nàng các việc trong nhà, công thêm từ sau khi tốt nghiệp đến nay vẫn chưa từng được đi qua chuyến du lịch nào, nghĩ đến khoản tiết kiệm được từ cửa tiệm online, nàng liền gửi về nhà một ít, tiện thể sắp xếp một chuyến du lịch cho người nhà.
Hơn nữa là, nàng cũng muốn ở bên cạnh tên dối lòng nào đó, còn nói gì mà gần Tết mới về, nếu không... đến đêm ba mươi tết, ai đó chỉ còn biết ăn Tết cùng mèo.
Nàng né tránh ánh nhìn của Lâm Nại, vén vén lại tóc, rồi mới đi rửa tay: "Nếu không muốn quá lạnh thì có thể đi Hải Nam, năm nay Gia Nghi cùng người nhà cậu ấy cũng sẽ đi Hải Nam, có thể hẹn nhau, thêm người thêm náo nhiệt."
Lâm Nại đi đến đứng bên cạnh nàng. Hà Thanh Nhu biết là cô đang nhìn mình, quá chủ động như vậy cũng cảm thấy có chút hơi ngượng, vì vậy lựa chọn giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tên khó ở nào đó cứ nhìn chòng chọc vào nàng, khiến nàng ngượng chín cả mặt, nhẹ nhàng đẩy đẩy đối phương: "Chị xào xong rồi, em nhanh đi chơi với Năm Lạng đi, ngày mai là phải đưa Năm Lạng về lại bệnh viện rồi."
Nàng mượn cớ đẩy Lâm Nại ra ngoài.
"Đi núi Hà Cô không?" Cuối cùng Lâm Nại cũng lên tiếng.
Hà Thanh Nhu ngừng tay: "Ừ."
"Ngày mấy đi?"
Nàng suy tính một chốc: "Mùng sáu, mùng bốn nghỉ ngơi, mùng năm dọn dẹp nhà cửa, mười hai về Nam Thành, thấy sao?"
Lâm Nại gật đầu.
Hà Thanh Nhu lén lút cong cong khóe miệng: "Vậy em mau ra ngoài tìm vé xem sao."
Lâm Nại đáp lời, đi ra ngoài, trong phòng khách, quả cam tròn mập kia đang nằm như ngủ đông vậy, suốt ngày chỉ biết ngủ, ổ mèo ấm áp, Năm Lạng thoải mái đến ngáy ra tiếng, Lâm Nại vừa cầm phần ăn đến, nó liền tỉnh ngủ ngay lập tức, thế nhưng vẫn lười động, chỉ chờ Lâm Nại đem khay ăn đặt ngay trước mặt, mèo ú mới khó khăn mà vươn cái cổ ngắn tủn ra gặm gặm.
Quyết định đi núi Hà Cô ngắm tuyết, cả hai đều chờ mong đến mùng sáu. Hà Thanh Nhu đã xử lý xong hai dự án, thứ bảy thoái mái nghỉ ngơi ở nhà, còn Lâm Nại thì sao, bởi vì công việc quấn thân nên vô duyên với ngày nghỉ cuối tuần.
Vừa hơn năm giờ chiều, ngay lúc Hà Thanh Nhu dự định làm cơm, lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Hết chương 81.
- --------------
∠( ᐛ 」∠)_
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
103 chương
12 chương
77 chương
59 chương