Hà Thanh Nhu ngồi xuống, đẩy đẩy cái tên dính người kia, tiếng gõ cửa chỉ vang hai lần, sau đó thì im lặng, nàng không quá xác nhận có phải là do tối hôm qua quá mệt mỏi, bị huyễn thính, trời vừa sáng, ai tới chứ? "Khi nãy là có tiếng gõ cửa đúng không?" Nàng một bên hỏi một bên mặc quần áo, rồi chải chải lại mái tóc. Mâu quang của Lâm Nại sâu thẳm, ai đó vẫn còn tràn đầy vẻ háo hức trên mặt, người này dựa lên đầu giường, nhìn chằm chằm vào nàng, một cánh tay không nghe lời đã mò mò kéo nàng: "Không có." Nghe giọng điệu của tên này thì nhất định là có rồi, Hà Thanh Nhu cầm quần áo nhét vào tay cô: "Thay ra, mau đi rửa mặt, chị đi xem thử là ai." Lâm Nại lùi bước nhưng không chịu buông tay, Hà Thanh Nhu cũng không biết phải nhắc cô như thế nào nữa, lúc này, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa vang lên, tiếng gõ lần này còn lớn hơn lần trước, nhưng cũng chỉ gõ hai cái, Hà Thanh Nhu vội đứng dậy, nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ dưới đất. "Dậy mau, đừng nướng nữa." Nàng thắt chặc túi rác, sau đó lại sửa sửa tóc, rồi mới mở cửa đi ra ngoài. Đi tới giữa phòng khách, chuông điện thoại vang, nàng nhìn thoáng qua ----- Là số điện thoại của Hà Kiệt. Tay đặt trên chốt cửa bỗng nhiên ngừng lại, nàng hơi hoảng, quân huấn của Tiểu Kiệt vừa hết, ngày mai mới là ngày Lâm Nại hẹn Tiểu Kiệt cùng ăn cơm, kết quả là hôm nay em ấy lại qua đây, mà chuyện của hai người vẫn còn chưa nói cho Tiểu Kiệt biết. Hà Thanh Nhu cứng người, chuông điện thoại vẫn còn đang vang, người bên ngoài đương nhiên là cũng nghe thấy được. "Tỷ, mở cửa cho em đi." Cách cánh cửa, Hà Kiệt hô to, trong tay cậu còn đang xách trái cây cùng đặc sản Nam thành, đều là mua cho Hà Thanh Nhu. Bất giác, Hà Thanh Nhu nhìn nhìn qua hướng phòng ngủ, Lâm Nại áo quần chỉnh tề đi ra, vẻ mặt thắc mắc mà nhìn nhìn Hà Thanh Nhu, còn đang suy nghĩ xem tại sao Hà Thanh Nhu vẫn chưa mở cửa, Hà Thanh Nhu thở dài. Bỏ đi, mở cửa trước rồi tính sau vậy. Nàng chỉnh chỉnh lại trang phục, vặn núm cửa, mở ra, Hà Kiệt vừa nhìn thấy nàng, cặp mắt liền sáng ngời, lâu rồi không gặp, cậu thật sự rất nhớ tỷ tỷ nhà mình. "Tỷ!" Cậu gãi gãi đầu, cười nói, gần một tháng không gặp, cậu càng ngày càng đen, làn da đen đến gần như sắp bóng lưỡng, điều này cũng đủ khẳng định ánh nắng của Nam thành là ánh nắng bỏng rát đến mức nào. Hà Thanh Nhu để cậu đi vào: "Làm gì mà sớm như vậy chạy qua, lại không gọi điện báo cho chị biết một tiếng." Hà Kiệt cảm thấy ngại ngùng nói: "Còn không phải là do kết thúc đợt quân huấn hay sao, tối hôm qua cùng đám bạn cùng phòng đi ra ngoài chơi cả đêm, vừa đúng lúc ở gần đây, liền ghé thăm chị một chút." Ngược lại thì thằng bé này cũng có lòng. Trong lòng Hà Thanh Nhu cảm thấy ấm áp, đi tới đón lấy mấy túi trái cây trên tay cậu đặt lên bàn trà: "Lần sau đừng mua những thứ này nữa, tiền có đủ dùng hay không?" Bởi vì lần trước phải chi một khoảng lớn cho cửa tiệm online, nên lần đến Khoa Điện tử thăm Hà Kiệt nàng chỉ đưa cậu vài trăm, mà tiền ăn vặt thôi chắc cũng mất đến hai, ba trăm, sinh viên mà, vừa tựu trường là thời gian phải chi nhiều nhất. "Đủ chứ, ăn ở trường rất rẻ, tiền sinh hoạt tháng trước em còn chưa dùng hết." Hà Kiệt nói, ánh mắt vô thức nhìn lướt xung quanh nhà, bỗng nhiên cậu giật mình, "Lâm..." Đột nhiên cậu bị nghẹn lời, trong cổ họng giống như bị nhét một cây bông vào vậy, muốn kêu nhưng lại kêu không ra, trong lòng lại không khỏi giật mình, hiện nay chỉ sấp sỉ tám giờ, vậy mà Lâm Nại đã có mặt ở đây, khẳng định sẽ không phải là mới đến. Trang phục ở nhà của Lâm Nại là cùng kiểu với Hà Thanh Nhu, chỉ khác màu. Cậu xoay đầu nhìn qua Hà Thanh Nhu, lại nhìn qua Lâm Nại, đại khái cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra ở đây. Mặc dù là trước đó cậu cũng có nhận thấy là Lâm Nại đối với chị gái của mình có chút không bình thường, loáng thoáng cũng cảm thấy có gì đó, nhưng bây giờ chính mắt nhìn thấy hai người ở cùng một nhà, thật sự không biết phải phản ứng như thế nào nữa. Hà Thanh Nhu lúng ta lúng túng, định lên tiếng nhưng lại bị Lâm Nại giành trước, Lâm Nại không nhanh không chậm mà đi tới phía trước, bình tĩnh đến tưởng chừng như nơi này chính là địa bàn của cô vậy, vốn dĩ chính là của cô, ngược lại càng khiến cho sự kinh ngạc của Hà Kiệt có chút dư thừa. "Tiểu Kiệt," Cô gọi, đến trước bàn rót ly nước đưa tới, "Có ăn điểm tâm chưa?" Vừa ra khỏi miệng, chỉ là một câu bình thường như thế, trông có vẻ như thân thiết với Hà Kiệt lắm vậy. Hà Kiệt đứng như trời trồng ở đấy, không lên tiếng. Lâm Nại đổi tay, đặt ly nước lên trên bàn. Hà Thanh Nhu muốn lên làm dịu bầu không khí, nhưng bị ánh mắt của Lâm Nại ngăn cản, Hà Kiệt còn đang trong giai đoạn khiếp sợ, vẫn chưa bình tĩnh được. Hà Thanh Nhu cảm thấy không quá quen với cái bầu không khí ngột ngạt này, kéo Hà Kiệt sang một bên, mở cái túi cậu vừa mang đến. Thái độ của Hà Kiệt đổi đổi, ban đầu khi còn chưa chọc thủng tầng giấy mỏng này, Lâm Nại đối xử tốt với cậu, tự nhiên là cậu cảm kích, nhưng bây giờ lại cảm thấy phức tạp gấp bội, rất quái dị, có lẽ là đột nhiên xác định được lập ttrường của mình, thân làm em trai, đối với đối tượng của chị gái mình luôn sẽ nhìn như kẻ thù vậy. Cậu mấp máy môi, lại không muốn nói xấu ở trước mặt Lâm Nại, cuối cùng vẫn giữ im lặng. Suy cho cùng cũng là không thể chấp nhận ngay tức khắc, điều này, cũng nằm trong dự đoán của Hà Thanh Nhu. "Trưa nay cùng nhau ăn trưa?" Nàng mở đầu câu chuyện. Hà Kiệt liếc nhìn Lâm Nại, gật đầu. Hà Thanh Nhu đấy Lâm Nại ra ngoài mua thức ăn, cầm một ít hải sản đông lạnh vào phòng bếp xử lý, kéo Hà Kiệt vào làm trợ thủ cho mình. Không có mặt Lâm Nại, Hà Kiệt cũng không quá mất tự nhiên như khi nãy. Cậu có chút lưu ý tới chuyện này, rửa sạch hai cái khay, không nhịn được mà lên tiếng, nói: "Vừa nhìn là thấy cô ấy không phải kiểu người trung thực." Người dân ở Lâm Mang Sơn rất chất phác, ở phương diện kén vợ kén chồng lại càng xem trọng nhân phẩm của đối phương, kiểu như những người miệng ba hoa vừa nhìn liền thấy không đáng tin, vừa nhìn liền thấy không hợp mắt. Hà Thanh Nhu mở miệng cười cười: "Làm gì mà không đáng tin chứ?" Hà Kiệt kinh ngạc, biết bao nhiêu con chữ như nhảy múa trong bụng bỗng chốc lại nói không ra, cố gắng vạch lá tìm sâu hết nửa ngày trời, cuối cùng chỉ nói được một câu: "Nhìn tướng mạo liền thấy không trung thực, sau này nhất định không biết chăm sóc gia đình." Hay thật, Hà Thanh Nhu còn chưa từng nghĩ tới chuyện chăm sóc gia đình này, ngược lại thì em trai mình lại nghĩ ra cái lý do này, hoàn toàn tưởng như mình đứng ở góc độ làm em vợ đi đánh giá vậy, nhìn đâu cũng thấy ngứa mắt. "Vẫn còn đang quen nhau mà," Hà Thanh Nhu nói, lấy cái khay ở trước mặt cậu, "Con người của em ấy rất tốt, lúc trước không phải em ấy đã giúp đỡ rất nhiều cho em hay sao." Nhất thời, Hà Kiệt câm như hến, sắc mặt đỏ lên, ăn người miệng ngắn, bắt người tay mềm[1], Lâm Nại giúp cậu, cậu lại nói xấu người ta ở trong bụng như vậy, thật sự là không đúng cho lắm. [1] Ăn người miệng ngắn, bắt người mềm tay hay Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: Nghĩa là Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn. Hà Thanh Nhu thấy dáng vẻ bứt rứt kia của cậu, trong lòng cũng rõ, vẫy vẫy nước trên tay, đi qua giúp cậu lau bàn. Hà Kiệt vẫn đang băn khoăn khó chịu, ấp a ấp úng: "Nhưng mà cô ấy, ừm, cô ấy không... có ý tốt, nhất định là đã mưu đồ từ trước, chính là ngay từ đầu đã không có ý tốt..." Ngược lại thì em ấy nói rất đúng tâm tư của ai kia, Hà Thanh Nhu không khỏi cong cong môi cười, Hà Kiệt nói rất đúng, người nào đó chính là từ đầu đến cuối đều không chút trung thực, không thèm che giấu ý đồ chút nào, cái bàn tính đánh đến vang cạch cạch, nàng vẫn luôn biết, dù sao thì ai cũng đều là người trưởng thành, không thể nào không nhận ra ám chỉ của ai đó. Chịu nhận ý tốt của người khác, đồng nghĩa với việc chấp nhận nó, mặc kệ cách làm đó là trực tiếp hay gián tiếp, nếu mục đích không phải vì tình yêu, vậy liền đồng nghĩa là chỉ đùa giỡn qua đường. "Là do em ấy theo đuổi chị nên khẳng định sẽ đối xử tốt với em," Hà Thanh Nhu nói, lúc nói ra mấy lời này, hai bên tai cũng đỏ lên, "Sau này nếu em có theo đuổi cô gái nhà người ta, còn không phải là cũng sẽ đối xử tốt với người xung quanh cô ấy hay sao?" Hà Kiệt cứng đờ, đúng là phải làm vậy thật. Cậu há miệng, đến cúi cùng vẫn cúi đầu xuống lau bàn. Một lúc lâu, lại hỏi: "Chị định khi nào sẽ nói cho ba biết?" Hà ba không biết gì cả, ông vẫn rất quan tâm đến vấn đề giới tính, mặc dù không nói ra miệng, nhưng nếu như biết được Hà Thanh Nhu đang quen đối tượng, e là nhất thời vẫn sẽ không thể nào chấp nhận được. "Đợi sau này chị thăm dò một chút rồi tính tiếp," Hà Thanh Nhu nói, "Em đừng nói cho ba biết, chị sợ ba..." Nàng ngập ngừng, vết nứt giữa hai cha con của nàng vừa mới kép lại được một chút, vẫn nên chờ ổn định thêm một khoảng thời gian hãy tính, hoặc nói là nên để bản thân Hà ba có thời gian suy nghĩ, nếu ông không quá gay gắt, đồng nghĩa là chấp nhận, nên bây giờ tốt nhất là đừng nên đi kích thích ông. Tự nhiên là Hà Kiệt hiểu được suy nghĩ của nàng: "Dạ, yên tâm, em biết rồi." Hà Thanh Nhu không muốn tiếp tục đề tài này nữa, hỏi ngược lại cậu: "Có thích ứng với trường lớp hay chưa, với bạn cùng phòng có bất đồng gì hay không?" "Thích ứng ạ, tốt vô cùng." Hà Kiệt trả lời, sau đó kể với nàng rất nhiều chuyện về trường lớp mình. Hai chị em vừa trò chuyện vừa nấu ăn, chớp mắt đã tiêu tốn hết nửa tiếng đồng hồ, Lâm Nại cũng mua thức ăn về đến nhà. Có lẽ là muốn lấy lòng cậu em vợ này, người này tay xách nách mang, gà vịt thịt cá hải sản mọi thứ đầy đủ hết, số lượng ăn mấy ngày còn không hết, Hà Kiệt nhìn thấy một núi đồ lớn này, không lên tiếng, mà quay sang giúp Hà Thanh Nhu sắp xếp bỏ vào tủ lạnh. Có điều thái độ của cậu cũng có chút thay đổi, lúc Hà Thanh Nhu xào thức ăn, cậu liền đi vòng vòng trong phòng khách hai vòng, âm thầm quan sát Lâm Nại. Lâm Nại nhướng mày lên nhìn cậu, trong nháy mặt cậu liền đứng thẳng lưng lên, đi tới trước bàn, lấy ly nước trước đó Lâm Nại rót cho cậu, uống cạn, giọng cứng ngắc: "Chuyện ở trường học... Cảm ơn nhiều." "Không cần khách sáo." Lâm Nại nói, trong lòng biết chắc là Hà Thanh Nhu khuyên nhủ rất nhiều, mới khiến thái độ của cậu chuyển biến đến 180° như vậy. "Cũng không giúp được gì," Cô nói tiếp, "Có quen với trường lớp chưa?" Hỏi cùng một vấn đề với Hà Thanh Nhu, có điều là, Hà Kiệt không muốn trả lời quá cụ thể, chỉ đơn giản đáp: "Tạm được." Lâm Nại ậm ừ, tìm đề tài trò chuyện cùng cậu, nhưng cậu lại có chút mất tự nhiên, đều nói không được bao nhiêu câu, chờ đến khi nghe được tiếng xào rau trong phòng bếp, liền nói với Lâm Nại: "Sau này chị phải đối xử với chị tôi..." "Chị sẽ đối xử tốt với chị ấy." Lâm Nại đoạt lấy lời cậu. Cậu bị chặn ngang, vừa nhìn thấy Hà Thanh Nhu cầm đĩa thức ăn ra, cậu liền rất tự giác đi lấy chén đũa. Cơm nước xong Lâm Nại rửa chén, Hà Thanh Nhu muốn mang Hà Kiệt ra ngoài dạo một vòng, nhưng cậu nhóc này rất có tính tự giác, mượn cớ phải học bài liền chạy về, càng không để Hà Thanh Nhu hai người họ lái xe đưa cậu về trường. Rất hiển nhiên, bữa cơm còn nợ Lâm Nại, bỏ qua. Hà Thanh Nhu tiễn cậu ra đến cổng tiểu khu. Về đến nhà, Lâm Nại mới vừa rửa chén xong, đang tháo tạp dề, trên mu bàn tay của cô vẫn còn để lại một vết sẹo mờ, vết sẹo hồng hồng, xem ra trong vòng hai năm sẽ không mờ xuống được. Hà Thanh Nhu nhìn thấy vết sẹo đó, nhớ tới lời dặn của bác sĩ, vào lấy thuốc thoa cho cô, người này luôn quên thoa thuốc, lần nào cũng để nàng giúp cô thoa, Lâm Nại nhất định là cố ý. "Đừng tính toán với Tiểu Kiệt, em ấy chỉ hơi dỗi mà thôi." Nàng cúi đầu nhẹ nhàng thoa thoa thuốc, sợ Tiểu Kiệt vô tâm nói nặng gì đó nên nói lời trấn an Lâm Nại. "Cậu nhóc nhắc em phải đối xử với chị thật tốt." Hà Thanh Nhu tay dừng lại, đại khái có thể nghĩ ra biểu cảm của Hà Kiệt khi nói ra nhưng lời này. "Ừm." Nàng nói, giọng nói nhu hòa, biểu tình cũng nhu hòa. Lâm Nại nhìn thấy, trong lòng liền khẽ động, khi nhìn thấy nàng đứng dậy cất chai thuốc liền kéo nàng ngồi lên đùi mình. Hà Thanh Nhu hoảng hốt, vịn chặt lấy vai cô, đầu suýt chút nữa liền đụng vào cô, chóp mũi đụng nhau, khí tức dung hòa, từ mũi hít sâu vào yết hầu, lại lan ra toàn thân, rất ấm áp. Hai tia nắng chiếu vào cửa sổ, nghiêng nghiêng chiếu lên sàn nhà, trải qua ánh nắng đều nóng dần lên, phản chiếu lên Lâm Nại, lấp lánh, sợi tóc của cô cũng đổi màu, nhìn thấy chi tiết từng đường nét trên khuôn mặt của cô, đặc biệt đôi môi mỏng, dưới ánh nắng, ẩn ẩn lên sắc màu mê người. Trái tim Hà Thanh Nhu đập liên hồi, vịn chặt lấy vai cô, cúi đầu, muốn đến gần hơn một chút... Đến gần, lại càng gần, Rè – rè, trên ghế salon vang lên. Hết chương 78. - -------------- ∠( ᐛ 」∠)_