Câu chuyện mật ngọt
Chương 74
Đèn xanh sáng lên, dòng xe liền chầm chậm chạy về trước.
Với đối tác Đức, Hà Thanh Nhu khá quen thuộc, hằng năm bên đó đều phái người sang đây làm công tác chỉ đạo, mà Tập đoàn ô tô Đông Ninh hằng năm cũng đều sắp xếp cho nhân viên đến bên đối tác Đức học hỏi, mặc dù ngành công nghiệp ô tô của quốc nội càng ngày càng tăng trưởng, nhưng trong lĩnh vực nòng cốt vẫn còn lạc hậu như cũ, hợp tác học hỏi, là quan trọng nhất.
Hợp tác học hỏi, nói trắng ra chính là bỏ tiền mua kỹ thuật, nên công ty cần phái vài đại biểu ra mặt tiếp đón. Về phương diện này, Đông Ninh luôn rất chú trọng trong khâu chọn người, dù sao đoàn đại biểu cũng chính là đại diện cho mặt mũi của công ty, vui vẻ, thoải mái giao du chính là bước đầu tiên của hợp tác hữu hảo.
Từ trước đến nay công ty đều chọn vài nhân tài, tinh anh, dáng vẻ, năng lực đều cao, đột nhiên Lâm Nại hỏi như vậy, Hà Thanh Nhu rất bất ngờ, Bộ thiết kế có nhiều người tài năng hơn nàng, cả chỉ nhánh công ty lại càng nhiều, cảm thấy kỳ lạ cũng là chuyện bình thường.
"Vì sao lại chọn chị?" Nàng nghi ngờ, nhịn không được mới hỏi ra.
Bản thân mình bao nhiêu cân lượng, trong thâm tâm nàng rất rõ, theo lý thuyết, chuyện tốt như vậy sẽ không đến lượt nàng.
Lâm Nại cười cười: "Lý Thành thích văn hóa Trung Hoa của Trung Quốc."
Hà Thanh Nhu không hiểu ý của cô, hỏi lại: "Không phải là người Đức sao?"
"Dòng máu lai Trung – Đức, chị nhớ kỹ, sau khi gặp mặt cứ xưng hô như vậy," Lâm Nại đáp, "Năm ngoái em có gặp qua ông ấy, tính tình vui vẻ, tiếng Phổ Thông còn nói được rất chuẩn, đừng lo lắng."
Hà Thanh Nhu chuyên tâm lái xe, nước mưa không ngừng đổ xuống mặt kính, làm mờ cả lớp thủy tinh dày, cần gạt nước chuyển động không ngừng, trước mắt cứ mờ mờ rồi lại rõ rõ.
"Nét đẹp phương Đông." Lâm Nại nói một câu không đầu không đuôi.
Bất luận là tướng mạo, khí chất hoặc là tính cách, đều phi thường phù hợp, chị chính là người có một không ai. Tiếng lòng.
Mấy lời này quả thực không thể nói trắng ra. Hà Thanh Nhu nghe được, nét mặt không chút rung động, ánh mắt vẫn nhìn về trước, nhưng dù sao thì rất ít khi được khen như vậy, bất chợt nàng vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Lâm Nại nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy nhu hòa.
"Thanh Nhu..." Bỗng nhiên cô gọi.
"Hửm?" Hà Thanh Nhu trả lời ngắn gọn, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, người này rất ít khi gọi tên nàng, thỉnh thoảng lúc hứng khởi trên chuyện giường chiếu mới gọi vài lần, nhưng những lần đó đều là ý đồ dụ dỗ nàng.
"Em cũng rất thích văn hóa Trung Hoa của Trung Quốc."
Ngoài mặt thì Hà Thanh Nhu không có biểu cảm gì, nhưng bàn tay thì đã siết lấy vô lăng.
"Đã biết."
Lúc đến được công ty, là tám giờ lẻ năm phút, cả hai đều cùng nhau đến trễ.
Đông Ninh có quy định, đến trễ một lần trừ năm mươi, đồng thời sẽ mất tiền thưởng, Hà Thanh Nhu có chút thất vọng, sớm biết liền đi sớm mười phút.
Nàng xuống xe, đưa cho Lâm Nại một cái ly trong suốt: "Canh lê hầm, thanh nhiệt hạ hỏa."
Gần đây Lâm Nại hỏa vượng, môi sắc cũng đỏ hơn ngày thường. Ánh mắt của Hà Thanh Nhu lướt qua môi mỏng của cô, lại yên lặng thở một hơi, nhớ lại cảnh tượng ác liệt sáng nay, nàng vừa cảm thấy bực bội, lại thấy thẹn đỏ mặt, đương nhiên, cái thẹn chiếm phần hơn.
Nàng đã biết kết quả như vậy, thế nhưng nghìn vạn lần không nghĩ tới Lâm Nại sẽ làm đến trình độ như vậy, lúc đó trong đầu rất mờ ảo, nhưng bây giờ không hiểu sao cảm giác lại rất rõ rệt.
Là quá kích thích, đối với thân thể và với cả con tim.
Canh lê hầm là mua, vốn dĩ nàng định tự mình cách thủy, tiếc là tối hôm qua không có thời gian. Lâm Nại nhận lấy, khuôn mặt lãnh đạm liền cười lên, cô định nói gì đó, lúc này cửa thang máy lại tự động mở, còn có một nhân viên công ty đi vào nữa.
"Tổng giám, chào." Nhân viên lịch sự chào hỏi.
Cô liền khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, không mặn không nhạt mà gật đầu.
Ra thang máy, Hà Thanh Nhu vào Bộ thiết kế, cô vào phòng làm việc Tổng giám.
Có lẽ là có liên quan đến khí trời âm trầm, bầu không khí trong Bộ thiết kế cũng cực kỳ không hài hoa, tươi vui, Vạn Khoa Doãn lén lút tiết lộ cho nàng biết: "Dương Thuận Thành vừa làm ồn một trận với Giám đốc Diêu."
Chậc, chậc, lúc trước anh đoán quả nhiên không sai, giông tố kéo tới như lốc xoáy.
"Xảy ra chuyện gì?" Hà Thanh Nhu thừa dịp động tác ngồi xuống, cúi đầu hỏi nhỏ.
"Không rõ cho lắm," Vạn Khoa Doãn lắc đầu, "Chỉ nghe tiếng cãi nhau rùm beng, rất lớn, nhưng nghe không rõ là đang cãi nhau về chuyện gì."
Dư quang liếc qua, thấy cửa phòng làm việc của Giám đốc mở ra, anh nhanh chóng ngồi nghiêm túc lại, nháy mắt với Hà Thanh Nhu, Hà Thanh Nhu nhận được dấu hiệu, nhanh chóng khỏi động máy tính, một tay cầm xấp văn kiện lên.
Sắc mặt của Dương Thuận Thành có thể gọi là thúi như nước cống, vừa bước ra liền chộp lấy một nhân viên phạm lỗi nhỏ, đùng đùng đổ ập xuống đầu người nọ, đồng nghiệp kia giống hệt một chú gà con sợ sệt vậy, run lẩy bẩy không dám nói một chữ.
Hết cách rồi, dù gì Dương Thuận Thành cũng là Phó giám đốc của Bộ thiết kế này.
Hà Thanh Nhu còn tưởng là tiếp theo ông sẽ chọn nàng ra hành, nhưng may mắn thay, nàng được phóng thích. . Đam Mỹ Hài
Buổi sáng hôm nay qua một cách im ắng. Giờ cơm buổi trưa, có người gọi điện thoại đặt món cho nàng – là một ly trà sữa Hà Ký.
Hà Thanh Nhu ngơ ngớ ngác ngác, may là trong túi trà sữa có hóa đơn, trên có tên và số điện thoại người đặt, là ai kia đang ngồi trong phòng tổng giám đặt cho nàng.
Không bao lâu, lại có người giao tới một phần điểm tâm ngọt.
Công ty có quy định nghiêm ngặt, giao bên ngoài không được lên lầu, nên nàng phải tự đi xuống lầu. Trà sữa cùng điểm tâm đều một mình nàng giải quyết hết, Vạn Khoa Doãn nhìn đến chảy nước bọt, nhưng nàng quyết không mời.
Buổi trưa Vạn Khoa Doãn ngồi cùng bàn với nàng, liền đoán được mấy món kia có thể là người khác đặt, vì vậy liền nhiều chuyện hỏi một câu: "Tổ trưởng, lại có người theo đuổi chị sao?"
Lần trước 99 đóa hoa hồng anh còn nhớ rất rõ, phải nói là ấn tượng khắc sâu.
"Không phải." Hà Thanh Nhu trả lời.
Vạn Khoa Doãn Ah – Ah hai tiếng, liền không nó gì thêm.
"Là một người bạn đưa." Nàng nói tiếp, trong giọng nói đột nhiên có chút mất tự nhiên, bạn gái, cũng xem như là bạn a!
Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Vạn Khoa Doãn trợn to con mắt, đang yêu?!
Ngày hôm nay Hà Thanh Nhu qua được rất bình thản, có điều Dương Thuận Thành thì hoàn toàn ngược lại, ông cảm thấy bản thân xui xẻo đến tận cùng.
Trong phòng họp nhỏ, ngồi tám người, ba nữ năm nam, lấy Lâm Nại là đại diện cho cấp lãnh đạo. Dương Thuận Thành thì cằn nhằn không ngừng, phân tích lợi và hại, toàn bộ các lý do đều bị ông lôi hết ra để nói, cũng chỉ vì muốn thuyết phục mọi người đổi Hà Thanh Nhu, cuối cùng còn nêu cả ý kiến cá nhân về vấn đề giới tính.
Trong ngành công nghiệp ô tô đa phần là nam, có lẽ là do môi trường làm việc quy định lối sống bất bình đẳng này, giống như kiểu người của Dương Thuận Thành vậy, trong đầu luôn chôn sâu một quan niệm, nữ không bằng nam, có thể là ông không định kéo sang vấn đề giới tính, nhưng một phút kích động liền bật ra suy nghĩ nằm trong tiềm thức của mình.
Trong phòng, hai vị có nữ giới liền biến sắc, ngoại trừ Lâm Nại.
Lâm Nại dùng ngón tay giữa gõ gõ mặt bàn, nhướng mi nhìn nhìn Dương Thuận Thành, trong con ngươi lãnh ý kinh người: "Phó Giám đốc Dương nói vậy là có thành kiến với tôi rồi? Hoặc là bất mãn đối với quy định của công ty?"
Đông Ninh có quy định rõ ràng, không được kỳ thị phái nữ. Lúc trước công khai quy định này cũng là bất đắc dĩ, bởi vì có một vài con sâu ảo tưởng sức mạnh, không chỉ ảnh hưởng đến tên tuổi của công ty, còn khiến Đông Ninh rơi vào dư luận nơi đầu sóng ngọn gió, hơn nữa là nhiều năm về trước, có cả lãnh đạo cấp cao phân biệt đối xử, bất bình đẳng giữa nam và nữ trong cấp dưới, cả công ty đều náo loạn một trận.
Hiện nay, về phương diện giới tính đã được Đông Ninh siết chặc quản lý một cách mạnh mẽ, một khi bị phát hiện, sẽ nghiêm trị không tha, vì chính là để phóng ngừa những hành vi ngu ngốc làm ảnh hưởng cả tập đoàn.
Trong ngành này, quả thật là nam nhiều hơn nữ, nhưng những người phụ nữ đủ kiên trì, có thể ngồi lên đến cấp lãnh đạo đều là thành phần ưu tú, ví dụ như Diêu Vân Anh cùng vị Phó tổng ngồi kế bà, chỉ với một câu nói vô tâm của Dương Thuận Thành, thật sự là phật ý hai người.
Sắc mặt của Dương Thuận Thành từ tái nhợt đến trắng bệt, hối hận cũng không kịp, quả thật muốn tán hai, ba phát vào cái miệng xui xẻo của mình mà.
"Tôi, tôi..." Ông lắp bắp, đầu óc hoạt động hết cong suất, cuối cùng cũng tìm ra được một cái cớ, "Ý của tôi là Hà Thanh Nhu vẫn còn quá trẻ, chưa đủ kinh nghiệm, sợ cô ấy không ứng phó được, Lôi Hạo năm ngoái đã có kinh nghiệm tiếp đón bên đối tác Đức, cậu ta quen thuộc mọi trình tự, thích hợp nhận nhiệm vụ này hơn."
Lôi Hạo, nhân viên của Bộ thiết kế, là trung quân dưới cờ của Dương Thuận Thành.
Có mưu đồ cũng đâu cần rõ ràng như vậy.
Lâm Nại lười nói lời vô nghĩa cùng ông.
"Năm nay Hà Thanh Nhu hoàn thành hai hạng mục lớn, Lôi Hạo không làm được một cái." Diêu Vân Anh lên tiếng đầu tiên.
Sắc mặt của Dương Thuận Thành liền xấu xuống, phản bác: "Hai hạng mục thì có lớn lao gì, làm sao có thể so với cái này?"
Diêu Vân Anh bình tĩnh đáp lời ông, từng chữ, từng chữ một: "Nhóm đại biểu bên Đức năm nay cũng không phải là nhóm người năm ngoái, Lôi Hạo có kinh nghiệm thì có ích gì?"
Dương Thuận Thành nghiến răng nghiến lợi: "Cậu ta quen thuộc với các quy trình!"
"Quy trình là do chúng ta sắp xếp mà thôi, năm nay sẽ thay đổi." Diêu Vân Anh nói.
Dương Thuận Thành còn muốn tiếp tục cuộc tranh cãi này, Lâm Nại lại ngăn ông.
"Phó Giám đốc Dương nếu không hài lòng với quyết định đã định sẵn, thừa lúc có mặt tất cả mọi người ở đây, chúng ta liền giơ tay biểu quyết, đừng vì một chút chuyện mà làm ầm ĩ nửa ngày trời."
Trong nháy mắt, nội tâm của Dương Thuận Thành liền lạnh như băng, không dám lên tiếng.
Kết quả tất nhiên là giống như tự cầm bút vẽ lên mặt mình rồi, không một người ủng hộ ông.
Có một lão tổng quan hệ tàm tạm với ông trước khi đi ra, vỗ vỗ vai ông, thở dài, nói: "Lão Dương, làm người phải biết đủ."
Bề ngoài Dương Thuận Thành không phản ứng gì, nhưng nội tâm đang âm thầm hỏi thăm dòng họ tổ tông mười tám đời của Diêu Vân Anh.
Sóng gió xem như là chính thức kết thúc, phía sau của Diêu Vân Anh có Lâm Nại làm chỗ dựa, còn ông, hiện nay thế lực đơn bạc.
Trận mưa kéo dài đến khi tan ca, Hà Thanh Nhu vừa chuẩn bị đồ đạc tan ca, Diêu Vân Anh liền gọi nàng vào phòng làm việc, thông báo, cộng thêm hỏi thăm ý kiến cá nhân của nàng.
Cả ngày hôm nay Hà Thanh Nhu luôn suy nghĩ về chuyện này, nàng đã quyết định: "Cảm ơn Diêu tỷ, em sẽ cố gắng làm thật tốt."
Diêu Vân Anh hài lòng gật đầu, nói rất nhiều vấn đề phải chú ý, cuối cùng, mím mím môi, có chút mệt mỏi mà nói: "Phó Giám đốc Dương..."
"Em biết." Hà Thanh Nhu ngắt lời, nàng đủ thông minh, hiểu được Diêu Vân Anh muốn nói về vấn đề gì.
Diêu Vân Anh ngẩn người.
"Biết là tốt rồi, bản thân nhớ chú ý một chút."
Hà Thanh Nhu ậm ừ.
Diêu Vân Anh mang thần sắc phức tạp nhìn nàng một cái, không hiểu sao có chút phiền muộn, nếu như Dương Thuận Thành được thăng chức đi nơi khác, chắc chắn bà sẽ chọn Hà Thanh Nhu làm trợ thủ, tiếc là Dương Thuận Thành không đi.
"Ráng làm tốt, tranh thủ cho lần thăng chức sắp tới." Bà nói.
Hà Thanh Nhu khách sáo mà đáp một, hai câu, đơn giản trò chuyện một chút rồi đi ra ngoài.
Nàng không lo lắng Dương Thuận Thành sẽ giở chiêu trò gì, cũng không biết tại sao, chỉ là không cảm thấy lo lắng, có lẽ là do mấy năm nay có sóng to gió lớn gì mà nàng chưa từng trải, mọi thứ đã thành thói quen. Nàng dọn dẹp xong, lấy di động ra, đang suy nghĩ xem có cần gọi Lâm Nại về cùng hay không.
Hôm nay Lâm Nại cũng không tăng ca.
Nàng do dự một lát, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho đối phương.
Người này trả lời ngay lập tức ----- ngẩng đầu lên.
Nàng nhìn nhìn ra hướng cửa, Lâm Nại đang chờ, trong tay còn cầm theo một cái ly rỗng.
Vừa đúng lúc Vạn Khoa Doãn cũng đi ra, đụng phải Lâm Nại, lịch sự hỏi thăm: "Tổng giám Lâm, ngài đang tìm người sao?"
"Ừm."
"Tìm ai vậy? Có cần tôi vào trong gọi người ra hay không?" Anh nhiệt tình thăm hỏi.
"Là một người bạn." Lâm Nại chớp mắt, hàm ý cự tuyệt ý tốt của anh.
Vạn Khoa Doãn cười cười, hiểu ý, trong lòng âm thầm gào thét, sao cái câu nói này nghe quen tai như vậy chứ, nhưng nhất thời lại nhờ không ra đã nghe qua ở nơi nào, anh thì đang vội vã về nhà làm cơm cho bạn gái, cũng không suy nghĩ quá nhiều, xách cặp ra về.
Hà Thanh Nhu xách túi đi ra.
Hai người sánh vai cùng vào thang máy.
"Chị muốn đi Tây Nhai lấy xe." Hà Thanh Nhu nói, nàng đã hẹn với chủ tiệm.
"Đi, cùng đi." Lâm Nại nói, tay phải của cô vẫn chưa tiện cử động, sáng nay còn để Hà Thanh Nhu lái xe.
Đi ra cửa công ty, vừa lúc gọi một chiếc taxi, bác tài khách sáo nhưng rất niềm nở, Hà Thanh Nhu nói địa chỉ xong thì cũng không nói gì thêm.
Lâm Nại trượt trượt màn hình điện thoại di động, cô đang nhìn một số bản mẫu về thiết kế lắp đặt.
Hà Thanh Nhu vô ý nhìn qua, tưởng là cô định mua nhà, nhất thời cứng đơ người, trong lòng sinh ra một cảm giác buồn buồn khó chịu.
Hết chương 74.
- --------------
( ̄ω ̄)
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
103 chương
12 chương
77 chương
59 chương